Chương 70: Mạo hiểm vượt Thạch Thành
Tòa nhà bọn họ đang ở thuộc loại khá cao trong khu này, chừng 20 tầng, chung quanh cũng không thiếu nhà cao tầng, nhưng khoảng cách giữa các tòa nhà là chướng ngại khó có thể vượt qua, coi như bọn họ không phải người thường thì cũng vô dụng! Huống chi tình huống tại mỗi tòa nhà bọn hắn cũng không biết, nếu trong quá trình di chuyển gặp phải tang thi cấp cao, rất có thể toàn đoàn bị diệt!
Lâm Phàm lướt qua không gian tìm bản đồ Thạch Thành, lấy ra nhìn kỹ, hy vọng có thể tìm đường thoát có xác suất thành công tương đối cao, Lộ Đình Đình một bên giễu cợt, “Ngươi cũng quá tự cao đi, thực nghĩ mình là Tom Cruise, còn đi qua các tòa nhà, đóng Mission Impossible 3 à?”
Đặng Phong cùng Cổ Tuấn không nói gì nhìn Lâm Phàm, bọn họ bị nhốt tại tòa nhà này lâu lắm rồi, không nói tất cả thang bộ đều bị phá hỏng, coi như còn chưa bị phá, bọn họ cũng không có biện pháp xông qua nhiều tang thi như vậy để mà thoát ra Thạch Thành, hai ngày trước lượng tang thi ít nhất bọn họ cũng đã thử qua một lần, nhưng lại ch.ết không ít người, lúc này tang thi lần nữa tụ tập khiến cơ hội thoát thân của bọn họ càng thêm xa vời, giờ Lâm Phàm nói có biện pháp, mọi người chỉ có thể lựa chọn tín nhiệm hắn.
“Có!” Lâm Phàm mặc kệ thanh âm léo nhéo xung quanh, chỉ vào bản đồ nói, “Ta cực kỳ thông thuộc đường đi lối lại Thạch Thành, từ tòa nhà này rời đi khu vực tang thi dày đặc nhất, cần phải đi hướng đường cao tốc phía Tây Bắc, giữa đường khoảng chừng có hơn 50 tòa nhà cao tầng, cao thấp đủ cả, cao nhất không hơn 30, thấp nhất không kém 6 tầng, chúng ta có thể thông qua dây thừng nối tiếp giữa hai tòa nhà mà leo qua, trước mắt xem thì nơi mái nhà tang thi tương đối ít, cho nên cách này, ta đoán xác suất thành công là 50%!”
Đám người Đặng Phong nghe lời nói lớn mật của Lâm Phàm, không hề nói năng gì, cau mày suy tư, thỉnh thoảng lại ngắm những tòa cao tầng xa xa, hoặc lấy ra móc câu quân dụng nghiên cứu. Cuối cùng, Đặng Phong dưới đường nhìn quyết tâm của mọi người, “Những người khác còn có đề nghị gì không?” Chờ giây lát không thấy ai nói thêm, “Được rồi, nếu không còn ý kiến nào, vậy hành động theo kế hoạch của Lâm Phàm!”
Mọi người rải rác “Rõ” vài tiếng, nhìn qua chẳng có ý chí chiến đấu gì cả, Lâm Phàm đứng một bên không lên tiếng, trong lòng tính toán làm sao có thể bỏ rơi mấy người chỉ biết cản trở này.
Dưới sự thúc giục của Đặng Phong, mấy binh lính chưa được trải qua huấn luyện chính quy này động tác nhanh chóng thu thập xong đồ vật tập hợp trên mái nhà, mấy người dân thường đang buồn ngủ khi biết bùa hộ mệnh của bọn họ thế nhưng chọn phương pháp cực kỳ mạo hiểm mà thoát đi Thạch Thành thì lập tức sôi trào, kháng nghị hành vi như vậy chính là đi chịu ch.ết.
Đặng Phong mỉm cười đứng trước mặt mấy người này nói, “Tiếp tục cố thủ chính là chờ ch.ết, nếu các ngươi thấy biện pháp này quá nguy hiểm, có thể chọn lưu lại.”
Một người bình dân trong đám tiến lên túm lấy áo Đặng Phong khóc nói, “Các ngươi là đám người không giữ lời hứa! Lúc cầm lương thực của chúng ta nói là sẽ bảo vệ chúng ta, không vứt bỏ ai! Đồ lừa đảo! Lừa đảo!”
Đặng Phong nhìn như nhẹ nhàng mà giật tay đối phương ra, “Không có chúng ta bảo hộ, các ngươi có thể sống đến bây giờ? Chúng ta hiện tại rời đi, nếu có thể đuổi kịp thì cùng đi, không thể thì cũng đừng oán người, còn không nhìn xem hiện giờ thời thế như thế nào!”
Trong lúc mấy người dân thường gào khóc, Lâm Phàm cùng đám Đặng Phong đứng trên mái nhà đối diện tòa nhà mục tiêu đầu tiên. Thuộc hạ của Đặng Phong có một dị năng giả lực lượng, dựa theo Lâm Phàm phân phó bắt đầu chuẩn bị, đầu tiên là dùng súng bắn ra móc câu, dụng cụ này có thể giúp người ta leo qua hai tòa nhà liên tiếp, là đồ vật đám Đặng Phong trước khi rời an toàn khu Kim thị, để tìm đến tay mà trả giá khá lớn, ngay cả Lâm Phàm cũng không lấy được trang bị quân dụng tốt như vậy, móc câu bình thường đến bây giờ căn bản không dùng được nữa.
Cả đám kiểm kê lại số đạn dược, trong lúc đi qua mỗi tòa nhà khó đảm bảo không có tang thi xuất hiện, trong số bọn họ có ít nhất một nửa là người thường, chẳng qua đều lớn gan mà cầm súng ống hoặc vũ khí lạnh chiến đấu cùng tang thi mà thôi; Đặng Phong làm lãnh đạo không tồi, còn phân công rõ ràng nhiệm vụ của từng người, cùng tình huống bất đồng kèm phương pháp xử lý có thể xảy ra trong quá trình leo qua, cùng với nhiệm vụ sau khi đã an toàn đến mái nhà bên kia; đến lượt Cổ Tuấn và Lộ Đình Đình, thì không phải làm việc gì cả, hai người bọn họ hiện giờ là nhân vật trung tâm của nhiệm vụ lần này, địa vị cực cao.
Đặng Phong chiếu cố hai người này như vậy thì Lâm Phàm có thể hiểu được, nhưng vì sao mấy người cấp dưới của Đặng Phong cũng coi trọng Cổ Tuấn cùng Lộ Đình Đình như thế, kể cả địa vị có cao đến mấy, thì tại thời thế hiện nay còn khó bảo toàn tính mạng, bỏ lại hai người kia cũng là bình thường đi?
Ngay lúc Lâm Phàm còn đang suy nghĩ đông tây, người thể hình lớn nhất trong đội, đã dùng khí lực lớn nhất của dị năng giả lực lượng mà thao tác bắn ra móc câu, đem hai tòa nhà nối liền bằng dây thừng, dị năng giả thổ hệ bởi lực phòng ngự cao nhất, làm người mở đường leo lên dây thừng trước. Đội lính này phần lớn là người chưa trải đời, từ mấy ngày nay liên tiếp học được những giáo huấn đẫm máu, đã hoàn toàn trưởng thành đủ tư cách làm thợ săn tang thi, nuôi lên cỗ hơi thở dũng mãnh tìm đường sống trong chỗ ch.ết, đối mặt với hiểm cảnh sắp tới không một ai biểu hiện ra lo sợ hoặc kích động, cực kỳ bình thản, nên làm gì thì làm nấy.
Tòa nhà đối diện so tòa này thấp vài tầng, có thể thấy rõ ràng tình huống trên mái, đây là trường hợp dễ dàng nhất, sau khi qua, đội sang trước liền giải quyết sạch sẽ tang thi trên nóc, đưa hệ số an toàn lên cao nhất.
Ngay sau khi dị năng giả lực lượng bắn ra móc câu rồi cố định tốt, dị năng giả thổ hệ kia động tác lưu loát mà trượt sang mái nhà đối diện, sau đó, cảnh giác nhìn xung quanh một chút, mới ra hiệu bảo mọi người cùng sang.
Dần dần từng người một cũng trượt sang, sau đó liền đứng cảnh giới. Cổ Tuấn cùng Lộ Đình Đình được sắp xếp lượt ở giữa, Đặng Phong đi ngay sau hai người để che chở, Lộ Đình Đình sống ch.ết không chịu trèo qua, Lâm Phàm mất kiên nhẫn trực tiếp xách ném vào lòng Cổ Tuấn, dùng dây thừng trói chặt hai người lại rồi nhẹ nhàng đẩy, hai người liền trượt xuống đối diện, trên đường Lộ Đình Đình hét đến chói tai, khiến mấy tang thi đều hướng bên này tụ tập.
Có nam tử trong đám bình dân kia cắn răng nắm lấy dây thừng hòng đuổi kịp, tại lúc Lâm Phàm cùng số lính sót lại trượt sang tòa nhà bên này, Đặng Phong không thèm quan tâm đến đám dân thường còn lại đang đùn đẩy nhau không dám đuổi kịp kia, trực tiếp thu dây thừng hướng mục tiêu kế tiếp. Đám bình dân hoàn toàn há hốc mồm, ở trên mái nhà mà điên cuồng mắng cùng khóc lóc, nhưng Lâm Phàm biết bọn họ phỏng chừng đều sẽ không sống được lâu.
Bọn hắn đi xuyên qua mấy tòa nhà, những nơi dây thừng hướng lên, thì mới vất vả hơn chút. Trong quá trình này cũng có xuất hiện tang thi, nhưng không nguy hiểm lắm, trước đó Đại Hắc đã giải quyết sạch tang thi tại Thạch Thành, cao giai hoàn toàn không còn sót lại, tang thi trên mái nhà giờ đây toàn là những người trước kia chạy lên tới rồi mới biến dị, hẳn do trước khi trốn lên bị thương, giờ thành tang thi loanh quanh trên nóc nhà.
Trong đoạn đường này, thuộc hạ của Đặng Phong có hai người không qua khỏi, một do tang thi cắn trúng động mạch chủ trên cổ, một do thể lực cạn kiệt, lúc đang bám trên dây thì rơi xuống. Cổ Tuấn cùng Lộ Đình Đình thì may mắn hơn, dọc đường đi có một dị năng giả lực lượng chiếu cố.
Đi được khoảng một phần hai đoạn đường, mọi người đơn giản nghỉ ngơi chỉnh đốn rồi mới đi tiếp. Người mở đường vừa đặt chân tới mái nhà tòa cao ốc đối diện, liền rõ ràng nghe được tiếng rống cùng tiếng chân đi lại của tang thi, cửa sân thượng còn phát ra tiếng xô đẩy quy luật.
Mọi người biến sắc, không nghĩ tới trước cửa thông lên mái nhà của tòa nhà này lại tụ tập nhiều tang thi như thế, nhưng xung quanh không còn tòa nhà nào khác có thể thay thế nữa, bọn hắn phải dùng thời gian ngắn nhất để trèo qua. Lộ Đình Đình được dị năng giả lực lượng hệ kia cõng qua, cả người sợ đến mức thét chói tai cũng chẳng dám, chỉ có thể gắt gao ôm lấy vị dị năng giả này.
Tại lúc gần như chạm đến nóc tòa nhà, chắc hẳn do ngửi thấy mùi thịt người sống, có không ít tang thi hướng hai người Lộ Đình Đình vươn tay ra, thậm chí có tang thi còn đụng nát cửa sổ thủy tinh đánh về phía bọn họ, kết quả bị ngã ra rớt xuống đất bẹp thành miếng bánh thịt.
“A ——! Cứu mạng! Cứu mạng!” Lộ Đình Đình nhìn thấy nhiều tang thi xông về phía mình như vậy, thần kinh hỏng mất lộn xộn mà thét chói tai, làm dị năng giả lực lượng hệ thiếu chút nữa mất thăng bằng, cơ thể hán tử này nhanh căng cứng lại, hét lớn một tiếng phát lực, tốc độ leo lên nhanh hơn, nhưng lúc chỉ còn cách một cánh tay là tới nơi, tang thi tầng dưới leo ra vài con, bắt được chân của Lộ Đình Đình và dị năng giả.
“Không muốn! Đi ch.ết đi! Đi ch.ết đi!” Lộ Đình Đình liều mạng hất chân, dị năng giả căn bản không có biện pháp lên tiếng ngăn cản, chỉ có thể liều mạng mặc kệ kìm hãm dưới chân, trực tiếp trèo lên nóc. Sau khi tới nơi, Lộ Đình Đình nhanh chóng kiểm tr.a chân mình, may mắn không bị tang thi cào thương, nàng nén giận mắng dị năng giả này, “Ngươi còn kêu bảo hộ ta! Không thấy có nhiều tang thi như vậy sao! Ta thiếu chút nữa bị chúng nó cào thương!”
Cổ Tuấn thấy chân dị năng giả có máu tươi, vội vàng ngăn cản lại Lộ Đình Đình, “Thái ca ngươi bị thương?!”
Dị năng giả lực lượng hệ được xưng là Thái ca này trầm mặc nhìn Lộ Đình Đình, không để ý đến câu hỏi của Cổ Tuấn, Đặng Phong vất vả đi được sang bên này thì thấy tình huống như vậy, căm tức lườm Lộ Đình Đình một cái, dị năng giả trong đội ngũ bọn họ mới chân chính là thần hộ mệnh, cư nhiên bị nữ nhân này làm liên lụy mà bị thương, nhưng hắn cũng không nói thêm gì, chỉ thúc giục mọi người đi tiếp, tòa nhà này quá nguy hiểm.
Sau Đặng Phong, chỉ còn Lâm Phàm cùng một gã dị năng giả hỏa hệ là thành công trèo qua, những người khác bao gồm cả người dân thường kia đều là lúc sắp tới được mái nhà thì bị tang thi bổ nhào qua, có một người lính vận khí xui xẻo, bị người đi trước liên lụy, thành ra vô số bàn tay thò ra kéo hắn vào trong tầng lầu, người lính này không ngừng bắn về phía mấy tang thi tới gần, chỉ được vài phát súng thì ngừng lại, như loạt đạn cuối cùng tưởng niệm binh sĩ theo nghi thức tang lễ quân đội vậy.
Dị năng giả lực lượng hệ bị thương chỉ đơn giản dùng quần áo băng bó lại miệng vết thương, đoàn người lại tiếp tục lên đường, như thế qua lại nhiều lần, rốt cuộc đến được tòa nhà gần ngoại thành Thạch Thành nhất. Tòa nhà này chỉ cao 6 tầng, xung quanh không có đầu tang thi nào, đoàn người nghỉ ngơi tại mái nhà, trừ Lâm Phàm, tất cả mọi người mệt không tả được. Đặng Phong giờ bên người chỉ còn lại một dị năng giả thổ hệ, một hỏa hệ, còn có dị năng giả lực lượng hệ vì bảo hộ Lộ Đình Đình mà bị thương kia, mà binh lính trẻ tuổi kêu Thuận Tử lúc trước thì không thể kiên trì đến được đây, ch.ết trên đường.
Thật khéo là Cổ Tuấn cùng Lộ Đình Đình đúng là mạng cứng, lại chẳng giúp được cái rắm gì, Lâm Phàm chỉ có thể cảm thán vận mệnh trêu ngươi, người không có bản lĩnh cư nhiên còn hảo hảo sống đến hiện tại.
“Đình Đình, Đặng ca dọc theo đường đi chiếu cố ngươi như thế nào, ngươi cũng thấy rõ, nếu không phải chúng ta đã hy sinh nhiều đội viên như vậy, ngươi cùng Cổ Tuấn căn bản không có khả năng sống đến hiện tại.” Đặng Phong đột nhiên đối Lộ Đình Đình thành khẩn nói, “Lão Thái vì bảo hộ ngươi mà bị tang thi cào thương, ngươi lấy thuốc tiêm kia ra đi!”
Lộ Đình Đình theo phản xạ mà vòng tay quanh ngực, sống ch.ết lắc đầu, “Không được! Chỗ này là phải giao lên cấp trên!” Lần này tuy nguy hiểm trùng điệp, nhưng nàng chẳng những thành công lấy được tư liệu của cha con giáo sư quốc gia Uông Thiết Nham cùng Uông Bình Huy, còn ma xui quỷ khiến thế nào có được thuốc bào chế kháng siêu vi rút SR! Sau khi nộp lên nàng nhất định có thể đường hoàng vào được căn cứ quân sự Quỳnh Châu, từ nay về sau không cần mạo hiểm kết đội đi ra ngoài, còn có thể hưởng thụ đãi ngộ cuộc sống cao cấp nhất!
Cổ Tuấn đứng một bên ánh mắt phức tạp nhìn Lộ Đình Đình, nữ nhân từng yêu đương nhiều năm với mình này càng ngày càng xa lạ, “Đình Đình, ta nhớ chỗ thuốc bào chế kia có mấy lọ liền, lấy ra một lọ đưa Thái ca hẳn không có vấn đề đi!”
“Hừ! Ngươi cũng đừng có quá phận, bằng không ta trực tiếp giết ngươi, rồi nghĩ biện pháp để mở túi da nhỏ kia.” Dị năng giả hỏa hệ tính khí táo bạo đe dọa Lộ Đình Đình.
Không nghĩ tới Lộ Đình Đình lại cứng như vậy lên mặt, “Có bản lĩnh ngươi giết ta đi! Ta khẳng định các ngươi tuyệt đối không lấy được chỗ thuốc này, không nhưng thế, còn vì vậy mà trả giá đắt!”
Tình thế hết sức căng thẳng, song phương đều giận dữ trừng mắt nhau, cuối cùng Đặng Phong đành ra mặt hòa giải, “Đình Đình, tình hình hiện tại ngươi cũng nhìn thấy, trong đội chỉ còn mấy người này thôi, cho dù là hiện tại ta cũng không chắc chắn có thể đưa ngươi không sứt mẻ quay về an toàn khu, nếu ngươi có những mấy lọ thuộc, lấy ra một lọ cứu lão Thái, cũng chẳng khác nào cứu chính mình!”
Lộ Đình Đình trầm mặc một lát, cắn răng gật đầu, “Được rồi!” Nói xong xoay người từ ngực lấy ra một túi da nhỏ, Lâm Phàm ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, vật Lộ Đình Đình giấu trong ngực ẩn chứa hơi thở linh khí, từ mới bắt đầu hắn đã phát hiện ra, hiện giờ nghe bọn họ đối thoại, tựa hồ là loại thuốc bào chế có thể ức chế siêu vi rút SR, tương tự vắc xin phòng bệnh? Có chút ý tứ.
Lộ Đình Đình bằng phương pháp đặc thù mở ra vỏ túi, bên trong xếp chỉnh tề một loạt lọ thuốc màu xanh lam trong suốt, lấy một lọ trong đó ra rồi nhanh chóng đóng túi da lại, Lộ Đình Đình đi đến bên người lão Thái, “Đưa chân ra đây.” Sau đó dùng nắp ống thuốc trực tiếp bôi xung quanh miệng vết thương, cả lọ thì dùng để tiêm vào cơ thể đối phương.
Cơ thể lão Thái nháy mắt liền cứng lại, miệng vết thương mắt thường có thể thấy được bốc lên khói xám gay mũi, mơ hồ có thanh âm phản ứng hóa học xèo xèo, rất giống với lúc Lâm Phàm lấy nước suối không gian ra té lên đám tang thi, nhưng hiệu quả so nước suối trong không gian tốt hơn nhiều. Một lát sau, lão Thái ngừng co cứng lại, xung quanh miệng vết thương tại mắt cá chân đã khôi phục như trước có màu đỏ tươi, Cổ Tuấn lấy ra thuốc cầm máu còn không nhiều lắm cùng băng gạc giúp lão thái băng bó, đợi hết thảy xử lý hoàn tất, Đặng Phong nhoài thân nhìn xuống dưới, lấy ra một cái dây thừng thả xuống, dẫn đầu trèo xuống trước.