Chương 72: Phong trần mệt mỏi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“…” Đối mặt với Lâm Phàm khó được thổ lộ, hai tiểu công đồng thời trầm mặc. Nghiêm Hàn thân mình không dấu vết mà run lên, có vẻ như rớt đi da gà trên người, Lôi Khê lo lắng cúi đầu áp lên trán Lâm Phàm, “Chẳng lẽ ngươi bị thương phát sốt?”
Lâm Phàm nắm chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi lộ mỉm cười dữ tợn, “Đã lâu chưa nấu cơm cho các ngươi ăn, đi, tìm chỗ ăn cơm!”
Nghiêm Hàn mặt tê liệt nghiêm mặt gật đầu, Lôi Khê mẫn cảm toát một thân mồ hôi lạnh, nịnh hót giúp Lâm Phàm xoa bóp vai nhanh chóng chuyển chủ đề, “Đại Hắc đâu? Chúng ta nghe nói hắn ở bên này, nếu không đi tìm Đại Hắc trước?”
Lâm Phàm khoát tay, “Đại Hắc không có việc gì, đang ở trong không gian của ta nghỉ ngơi.”
Sau đó, Lâm Phàm chạy tới trước mặt thành viên tiểu đội Lôi Thần, Hồng Tư cười toe toét chụp vai hắn, nói Lâm Phàm an toàn là tốt rồi; Liên Vĩnh Phong sờ soạng Trữ Bằng, nhìn Lâm Phàm cười không có ý tốt; Hứa Sách nhân cơ hội bắt chẹt Lâm Phàm ủy khuất bọn họ mấy ngày liền dạ dày bị ngược đãi, từ ngày tách ra khỏi Lâm Phàm, mỗi ngày không phải bánh bích quy nén thì chính là bánh bột ngô, lương thực phụ linh tinh, ngẫu nhiên săn được biến dị thú, nhưng thịt cũng quá khó ăn đi nói chi đến mỹ vị!
Cười nghe Hứa Sách oán giận, Lâm Phàm đã lâu mới được thả lỏng, nhìn Nghiêm Hàn bên người cực ít nói chyện cùng Lôi Khê bên ghế lái phụ, trong lòng tính toán đưa ra kế hoạch đi “Bắc Cực” để mọi người cùng bàn.
Tiểu đội Lôi Thần chọn một tòa nhà đã bị bỏ hoàng từ lâu không có người ở, chung quanh vây lên một vòng hàng rào điện giản dị cùng máy theo dõi, Hồng Tư lấy ra đá xua đuổi treo lên nóc xe, đồng thời Liên Vĩnh Phong thả ra uy áp kêu mấy tiểu đệ đến hỗ trợ trông nhà, Lâm Phàm đã muốn bưng ra một bàn thức ăn mỹ vị, mọi người thấy mà nước miếng tuôn trào.
Đáng tiếc mấy gia hỏa ăn chán chê mỹ thực chẳng những không có cảm kích, còn lộ ra thần tình oán giận, nhất là Hứa Sách, lại vịn eo chống tường, “Ngươi cố ý!” Lại có thể cho bọn hắn ăn đồ cay Tứ Xuyên, hại bọn hắn lâu lắm mới được một bữa không kịp tiếp nhận khẩu vị kích thích như vậy.
Lâm Phàm cười híp mắt lộ ra răng nanh trắng tinh, “Các ngươi có thể lựa chọn không ăn nha.”
Lôi Khê bất đắc dĩ đem Lâm Phàm kéo vào lòng hôn một cái, kết quả bụng lại loạn kêu quay cuồng, vội vã chạy đi giải quyết vấn đề ngũ cốc luân hồi.
Nhìn bộ dáng thê thảm của mọi người, Lâm Phàm rốt cuộc lương tâm đại phát, mỗi người đưa lên một cốc trà ấm áp, “Ta đúng là cố ý đấy, bất quá ai bảo các ngươi ăn nhiều thịt biến dị thú như vậy, ăn đồ kia sẽ ảnh hưởng tới khả năng thăng cấp của các ngươi, ta chính là từ bi giúp các ngươi loại bỏ chất độc.”
Nghiêm Hàn nghe vậy khó hiểu nhìn Lâm Phàm, “Không phải ngươi nói có thể ăn?”
Lâm Phàm giơ tay, “Đúng, có thể ăn, lại không ch.ết người, có điều có tác dụng phụ thôi, ai biết các ngươi thực sự đi săn biến dị thú về ăn, các ngươi cũng không thiếu lương thực a?”
Những người khác nhìn nhau vài lần, bọn hắn không thiếu lương thực, mà là thèm thịt…
Đơn giản nghỉ ngơi chỉnh đốn 2 ngày, một đám lại khỏe như vâm, tại lúc bài trừ một ít độc tố do ăn thịt biến dị thú sinh ra, dị năng của bọn họ tựa hồ tăng lên, đoàn người quyết định về an toàn khu phụ cận Kim thị kia nghỉ ngơi thật tốt đã, đem trạng thái điều chỉnh đến tốt nhất, sau đó giết tới “Bắc Cực” nhìn xem sao.
Có Lâm Phàm cung cấp xăng sung túc, Liên Vĩnh Phong sai tiểu đệ tang thi kiếm một chiếc phòng xe, tiểu đội Lôi Thần thu thập một phen, một chiếc phòng xe mang hơi hướm ngôi nhà kim loại di động ra lò!
Đầu xe tăng thêm sắt phòng hộ vững chắc, chung quanh thân xe cùng trên mui bố trí những góc sắc bén có thể đem tang thi tới gần xé thành hai nửa. Bên trong phòng xe vốn là giường gấp cùng sô pha, phòng tắm, còn có phòng bếp nhỏ, sau khi thu thập sạch sẽ, Lâm Phàm còn cố tình đem mấy đóa hoa mang ra làm trang trí, không đến một hồi liền bị đại nhân tang thi nhàm chán quá mà xem hoa tươi nhuốm linh khí không thuận mắt, trộm xử lý rồi.
Trước khi lái xe Lâm Phàm lắc mình vào không gian, xem Đại Hắc còn phải ngủ tiếp đành đi “siêu thị” vơ một đám đồ ăn vặt tràn đầy xe đẩy mang ra đưa mọi người ăn. Ăn vài miếng bim bim Tiểu muội muội* Lôi Khê uy tới, Lâm Phàm nghiên cứu mở ra túi da nhỏ của Lộ Đình Đình, mặt trên hạ một tầng cấm chế, nếu mạnh mẽ mở ra chẳng những bị công kích, còn có thể khiến túi da tự hủy.
Đây là… Lâm Phàm đột nhiên phát hiện một điểm cực kì nhỏ tại nơi tiếp giáp của bao da, tìm một cái kính lúp xem, lại có dấu móng chân chó! Trong đầu hiện lên thân thế cả Đại Hắc, có lẽ đây là khắc ấn móng vuốt sói?
Lâm Phàm muốn tiến vào không gian tìm Đại Hắc, nhưng xe đang chạy trên đường, nếu hắn vào không gian lại đi ra, có thể sẽ không còn ở trong xe nữa. Trực tiếp đem Đại Hắc đang ngủ say kéo ra xe, đối sói đen to lớn đột nhiên xuất hiện này, tiểu đội Lôi Thần tỏ vẻ rất lãnh đạm, nên làm gì thì làm nấy.
Sờ sờ lông trên lưng mềm mại cùng hai tai, Lâm Phàm cầm chân Đại Hắc làm thí nghiệm, bốn chân theo thứ tự đặt lên mặt bao da, đem bao da nhét vào miệng Đại Hắc, dùng móng Đại Hắc cào cào bao da… Các loại phương pháp đều thử qua, ngay cả lấy máu nhận “túi” cũng đã thử, nhưng không hề có phản ứng gì, Lâm Phàm buồn bực, khó trách Lộ Đình Đình có thể tự tin không ai lấy được mấy lọ thuốc như vậy, nguyên lai linh khí Tu Chân giới lại phiền toái như vậy.
Ngay lúc Lâm Phàm muốn bỏ qua, cũng không biết do phương pháp nào làm đúng rồi, bao da đột nhiên lạch cạch một tiếng, mở ra! Lâm Phàm kinh hỉ đem Đại Hắc ngủ trương bụng ném về không gian. Mở ra túi da, quả nhiên là một loạt lọ thuốc trong suốt như ngọc bích xuất hiện trước mắt mọi người, trừ những thứ này ra còn có kinh hỉ ngoài ý muốn, có mấy tờ giấy được kẹp bên trong. Tâm Lâm Phàm nháy mắt căng ra, những thành viên khác cũng nhìn ra thứ này không phải bình thường, sôi nổi vây xung quanh sô pha.
Mở giấy ra, một loạt chữ cuồng thảo xuất hiện, hơn nữa phía dưới còn kí tên —— Uông Bình Huy! Là bút kí của ông nội Đại Hắc.
Đọc từng tờ từng tờ, sự thật đại khái đã bày ra trước mắt, ngẩng đầu nhìn đồng đội chờ mong xung quanh đang nhìn mình, Lâm Phàm chậm rãi thuật lại chuyện xưa ghi lại trên giấy cùng những chuyện mà hắn biết rõ…
Cụ của Đại Hắc, đại sư quốc học Uông Thiết Nham là một người nhiệt tình với việc dưỡng sinh, bởi vậy ngẫu nhiên quen được người Tu Chân, thông qua tiếp xúc với bọn họ, Uông Thiết Nham biết hóa ra thế giới này thật sự tồn tại trường sinh bất lão, chính là đại đa số mọi người không có căn cốt tốt mà tu luyện thôi, mà hắn cũng chính là một trong số đó. Uông Thiết Nham dùng cả đời để nghiên cứu ra phương pháp giúp người không có căn cốt được Tu Chân, cuối cùng vẫn là tiếc nuối mà qua đời, con trai của ông Uông Bình Huy kế thừa ý chí tiếp tục nghiên cứu, còn quen biết ông nội Lâm Phàm Lâm Vĩ Thanh.
Theo bút ký Uông Bình Huy có ghi, Lâm Phàm mới biết được Lâm gia nguyên lai từng là gia tộc Tu Chân, thẳng đến mấy đời gần đây mãi không có xuất hiện đời sau căn cốt tốt mà dần dần lụn bại, ông nội Lâm Phàm Lâm Vĩ Thanh đồng dạng hi vọng có thể tìm ra con đường Tu Chân, vì thế cả hai cùng chí hướng cùng nhau nghiên cứu, vừa vặn một người hướng Đông y, một người hướng Tây y, hai người hợp tác khiến nghiên cứu rất nhanh tiến triển, hơn nữa còn có sự trợ giúp của Trần Nguyên người Tu Chân gia nhập sau này, bọn họ có thể nói nhanh chóng chế ra loại thuốc biến đổi tính chất con người!
“Sau đó bọn họ bắt đầu tìm kiếm vật thí nghiệm thích hợp để nghiệm chứng lâm sàng hiệu quả của thuốc,” Lâm Phàm nghĩ đến vài tờ giấy trong tay này trở nên nặng nề, không biết Lộ Đình Đình nhìn thấy những thuật lại này sẽ có ý nghĩ như thế nào, có điều có lẽ những thứ này đối với nàng chẳng qua như chuyện xưa của vài người nổi tiếng mà thôi, nhưng nó lại có thể thay đổi vận mệnh của hắn cùng Đại Hắc, “Trùng hợp, Uông Bình Huy nhận được tin cháu trai Uông Tinh Nhận bị bắt cóc giết hại, lúc cứu trở về đã rơi vào tình trạng ch.ết não. Uông Bình Huy từ sớm liền mất đi vợ cùng con trai, cháu trai duy nhất lại gặp chuyện, không cam lòng người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, Uông Bình Huy không để ý đến phản đối của Lâm Vĩ Thanh, đem chi thuốc đầu tiên tiêm vào thân thể cháu trai.”
Nói tới đây Lâm Phàm dừng lại, Đại Hắc lúc bị Lâm Phàm ném vào không gian cũng đã tỉnh lại, nhờ liên hệ với Lâm Phàm mà nghe được đoạn đối thoại này, khó được trầm mặc khiến người nhìn đau lòng. Đại Hắc chủ động yêu cầu rời không gian, đối mọi người nói, “Người kia, chính là ta.”
Tiểu đội Lôi Thần vẫn là lần đầu tiên đối mặt với Đại Hắc trí lực bình thường, hơn nữa lời Đại Hắc nói khiến mọi người nghe được sửng sốt, một lúc sau mở lớn miệng, Uông Bình Huy, Lâm Vĩ Thanh… Nếu Đại Hắc là cháu trai Uông Bình Huy, như vậy đồng dạng họ Lâm, Lâm Phàm chẳng lẽ là cháu trai Lâm Vĩ Thanh? Sẽ không trùng hợp như vậy đi.
Lâm Phàm nhìn ra suy đoán của mọi người, gật đầu, “Ta đúng là cháu của Lâm Vĩ Thanh. Sau lại đáp ứng yêu cầu của người nhà, đi tham gia một cuộc họp mặt trên du thuyền, gặp Đại Hắc thần trí còn không rõ ràng, chính là Uông Tinh Nhận. Không biết có phải do trước đó y bị ch.ết não hay không, khiến trí lực thoái hóa, trí nhớ hoàn toàn bị mất, không những thế trạng thái thân thể còn là Bán Thú nhân kỳ lạ nữa. Trên giấy nói, Uông Bình Huy đã phát hiện ra cháu trai không thích hợp, tính toán tìm phương hướng nghiên cứu mới, đáng tiếc ý tưởng theo ông nội ta càng lúc càng khác xa, đợi lúc phát hiện ra, Đại Hắc đã không thấy đâu, mà hắn bị một người tên Cố Bang khống chế.” Ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt Đại Hắc lộ ra bi thương, “Ông ngươi nghĩ ngươi vẫn còn trong tay Cố Bang, nên không dám kháng lại ý của Cố Bang mà tiếp tục nghiên cứu, sợ hắn làm khó dễ ngươi. Mấy chi thuốc màu lam này là tâm huyết cả đời của ông nội Đại Hắc, nghe nói có thể ức chế siêu vi rút SR, hơn nữa không có tác dụng phụ!”
Hứa Sách kinh ngạc nhìn mấy lọ thuốc trong tay Lâm Phàm, “Nếu có thể mở rộng sản xuất điều chế, chẳng phải sẽ tương đương với vắc xin phòng siêu vi rút SR sao, chiến thắng tang thi cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn?!”
Lâm Phàm không nói tiếp, hắn phát hiện nhiều sự việc tại đời trước cùng đời này đều lặp lại ngày càng nhiều, nói cách khác, tương lai chắc hẳn sẽ không thay đổi, Đại Hắc chính là binh khí hình người Bán Thú nhân đi diệt thành hắn nghe nói kia. Như vậy, hắn sống tại mạt thế 15 năm, hoàn toàn không hề nghe thấy thông tin vắc xin phòng bệnh này được mở rộng sản xuất, tới tận khi hắn ch.ết, tang thi vẫn như trước tồn tại với số lượng lớn, chứng minh đống thuốc này một là vô dụng, hai là căn bản không thể sản xuất với số lượng lớn.
“Mặc kệ thứ này có phải vắc xin phòng siêu vi rút SR hay không, chúng ta vẫn phải đem chỗ thuốc này cho quân đội nghiên cứu, có thể sản xuất lượng lớn cũng không phải việc của chúng ta.” Lâm Phàm nhẹ nhàng lắc lọ thuốc nói, “Có điều phải đưa tới quân khu Quỳnh Châu, nếu không ta lo lắng.”
Những người khác nghe vậy gật đầu, bọn hắn không vĩ đại như siêu nhân, đem nhiệm vụ cứu vớt thế giới vơ vào mình, nhưng việc đưa chỗ thuốc này cho đoàn nghiên cứu có thực lực thì vẫn có thể làm được, phần lớn cao tầng tại quân khu Quỳnh Châu đều do gia đình Lôi Khê cùng Nghiêm Hàn khống chế, loại việc tốt này tất nhiên phải đưa người nhà.
“Bất quá trước lúc đi đưa mấy lọ thuốc này, chúng ta cần đem thực lực nạp đến trạng thái tốt nhất!” Lôi Khê không thể không ra mặt ngăn cản, “Trước về Kim thị thôi, toàn bộ tiểu đội kín đáo rèn luyện, dùng hết toàn bộ não tinh mới thôi!”
“Đúng vậy!”
Toàn bộ thành viên tiểu đội Lôi Thần đồng thanh, lái phòng xe phong cách rock & roll một đường hướng Tây Bắc mà chạy.
~~~~~~~~
*: Bim bim Tiểu muội muội