Quyển 1 - Chương 49: Hoạt huyết
Ngụy Ninh lại nằm mơ, anh vừa tỉnh dậy thì không nhịn được mà chửi ầm cái thằng một hồn một phách ngu ngốc kia, luôn khiến anh quay lại cảnh những ngày bị vây trong sương mù, tái hiện lại đoạn thời gian ở chung với Ngụy Tích.
Vốn trong mộng đã gặp đủ phiền táo rồi, vừa tỉnh dậy lại nhớ đến chuyện xảy ra tối qua, từng tiếng nói từng hành động của “Ngụy Tích” như vẫn còn trước mắt, trái tim Ngụy Ninh lại nhảy lên, anh tuyệt không muốn xuống giường, nằm thêm mấy phút nữa, cuối cùng vẫn phải xốc chăn lên đi xuống.
Ngụy Ninh ảo não mà bới loạn tóc.
Sau đó, anh vửa ngẩng đầu lên cả người như bị điện giật, suýt chút nữa thì té từ trên giường xuống, “Ngụy Tích” đang an vị trên giường anh, mỉm cười nhìn anh. “Dậy rồi, điểm tâm đã làm xong, rửa mặt đi rồi tới ăn sáng.”
Vì trong lòng còn sợ hãi với chuyện xảy ra tối quá, Ngụy Ninh có chút bất an mà gật đầu, anh nhẹ nhàng tỏ ý là “Ngụy Tích” còn đang ngồi trên chăn anh, cơ thể “Ngụy Tích” liền biến mất trong không khí, trong nháy mắt đã xuất hiện trước cửa phòng, Ngụy Ninh không biết cậu đã ngồi ở đó bao lâu, quỷ không có sức nặng, có lẽ chính mình bị cậu đè cả một đêm.
Ngụy Ninh đi đến phòng khách, nhìn thấy mấy món trên bàn cơm, anh yên lặng ngồi xuống, cầm đũa bắt đầu ăn, thuần thục giải quyết mấy món điểm tâm. Ngụy Ninh ăn xong, thu dọn một chút rồi tính toán ra khỏi nhà, kỳ thật hôm nay không có việc gì phải ra ngoài, mấy buổi phỏng vấn khác phải chờ vài hôm nữa, nhưng anh không muốn ở nhà, một mình đối diện với “Ngụy Tích” thật sự áp lực quá lớn.
Ngụy Ninh sầm một tiếng đóng cửa lại, ngăn cách tầm nhìn của “Ngụy Tích” với anh, trong lòng thở ra một hơi.
Ngụy Ninh vừa ra khỏi cửa liền nhận được điện thoại của Yến Hoa, nói chuyện Ngụy Ninh muốn hắn nghe ngóng đã nghe được rồi, Ngụy Ninh thấy vậy tinh thần lập tức dâng cao, sự kiện ở thôn Ngụy quá cổ quái ly kỳ, anh vẫn để chuyện này trong lòng, luôn muốn tìm ra manh mối mới an tâm được, ít ra cũng đỡ lo cho người thân đang ở nhà.
Hai người bọn họ chọn một chỗ gặp mặt, Ngụy Ninh chọn nơi nhân khí khá vượng là quảng trường trung tâm thành phố B.
Bởi vì Ngụy Ninh chẳng có gì để làm nên vừa tới nơi anh liền tìm một băng ghế ngồi xuống, đối diện là một cửa hàng bán đồ ăn sáng lưu động được sửa từ một chiếc xe loại nhỏ, phía trên phun đầy màu sắc sặc sỡ, nhìn qua cũng được, sinh ý cũng không tồi, đúng là giờ cao điểm, hai bên đường chật kín xe.
Đợi một lúc lâu sau Yến Hoa mới tới.
Một thân tây trang giày da, nhìn qua cũng giống thành phần tinh anh, trong tay cầm một túi văn kiện, từ xa thấy Ngụy Ninh đã giơ túi văn kiện lên vẫy vẫy.
Yến Hoa vừa đi đến đây, Ngụy Ninh cũng chẳng khách khí nhiều mà trực tiếp lấy túi văn kiện trong tay hắn, bên trong là một bộ hồ sơ, ghi rõ thông tin gánh hát đạo sư của Đông Lão Đầu, bao gồm cả Lâm Đông đã ch.ết, Ngụy Ninh xem xong mấy tờ giấy này rất nhanh, không phải nhân vật lớn gì nên hồ sơ khá đơn giản, đơn giản đến mức vừa xem đã hiểu hết.
Gánh hát đạo sư của Đông Lão Đầu đến từ một nơi có tên là thôn Vọng Hương, chỉ có Lâm Đông không phải, cậu ta ở huyện bên cạnh, nghe nói có chút quan hệ thân thích với Đông Lão Đầu ở Vọng Hương thôn nên ông ta mới nhận Lâm Đông làm nửa đồ đệ, đương nhiên, lễ gặp mặt và tiền bái sư không phải nhỏ.
Như vậy, nỗi băn khoăn lại càng lớn, người ch.ết Lâm Đông là một “người ngoài”, Đông Lão Đầu và mấy tên kia lại lông tóc vô thương, cái này càng khiến người ta cảm thấy kỳ quái, hiềm nghi về Đông Lão Đầu và gánh hát của ông ta lại càng lớn. Nhưng vì sao? Đầu tiên là “quỷ độn”, sau đó lại giết một người vô tội để dời sự chú ý, đây không phải chuyện người bình thường có thể làm.
Nhưng từ hồ sơ này không nhìn ra bất cứ điều gì, tất cả mọi người đều lớn lên trong thôn Vọng Hương, phạm vi hoạt động cũng không đi quá huyện đó, càng không có ghi chép về việc gì phi pháo, lại nói tiếp, so với người thường thì chẳng có gì đáng chú ý.
Điều duy nhất trong bình thường chính là trong gánh hát có một người tên là Tào Đại Phát, thỉnh thoảng sẽ tới thành phố B bàn việc, nhưng về ngay trong ngày.
Ngụy Ninh quyết định mang tập hồ sơ này về cho Ngụy thời xem, có lẽ hắn có thể nhìn ra thứ gì đó, dù sao anh nhiều năm không về nhà, có nhiều chuyện không rõ lắm.
Yến Hoa gác chân ngồi cạnh anh, ăn bữa sáng vừa mua ở xe lưu động, hắn ta tuy coi như nửa đại gia, khi hắn bảy tám tuổi ba hắn mới bắt đầu làm giàu, nhưng trên người không có chút tư thế của đại gia, so với mấy người xuất thân trung lưu bình thường cũng phải xem xét, theo lời hắn nói là do dấu vết sinh hoạt lúc tuổi thơ lưu lại quá đậm.
Ngụy Ninh nói “cảm ơn”, nửa cái bánh bao vẫn ở trong miệng Yến Hoa, hắn không đáp lại được, nhưng vẫy vẫy tay, đợi nuốt xong bánh bao mới nghẹn ra mấy câu: “Ài, Ngụy Ninh, mấy ngày nay không phải cậu vẫn tìm việc sao?”
Ngụy Ninh vẫn nhìn tập hồ sơ kia, không chút để ý mà gật đầu. “Đúng vậy, hiện tại khó tìm việc, hôm qua đi phỏng vấn suýt chút nữa cái mạng cũng đi theo, gần đây vận khí không tốt.”
Yến Hoa vừa nghe liền chạy tới, một tay túm lấy tập hồ sơ: “Cậu mới nói cái gì suýt chút nữa mạng cũng đi theo?”
Ngụy Ninh cũng không dấu diếm, liền mang mọi chuyện kể với hắn, không biết vì sao mà những chuyện khác đều nói riêng chuyện của Ngụy Tích anh giữ lại.
Yến Hoa nghe được chợt cả kinh, biểu tình rất sinh động và khoa trương, khiến tất cả người đi đường đều dùng ánh mắt khác thường nhìn bọn họ, Ngụy Ninh cảm thấy sắp không nói tiếp được nữa, rất dọa người, nghe được câu cuối cùng, Yến Hoa thở dài một hơi, vẻ mặt cảm khái: “Ai, chuyện hỏa hoạn kia tôi cũng nghe ba tôi nói qua, ba tôi khẳng định không có quỷ, không ngờ lại có, còn xuất quỷ nữa…”
Ngụy Ninh nhắc nhở hắn: “Không phải cậu phải đi làm sao? Công ty là do nhà cậu mở, phải làm gương chứ.”
Yến Hoa khoát tay chặn lại. “Không sao cả, lúc ra khỏi nhà ông già nhà tôi đã bảo có việc tối về trễ, đúng rồi, tôi thấy cậu không cần phải tìm việc nữa đến công ty mới của nhà tôi làm thử đi, trước kia muốn cậu tới cậu không tới, giờ chẳng lẽ lại tình nguyện ra ngoài gặp quỷ cũn không tới sao? Đừng coi tôi như nhà tư bản bóc lột giá trị thặng dư vầy chứ…”
Ngụy Ninh vốn biểu tình nghiêm túc lại bị Yến Hoa chọc cười.
Nhưng mà, anh vẫn lắc đầu. “Chuyện này sớm muộn cũng phải giải quyết, nói cách khác, tôi đến việc làm cũng chưa cần vội, mỗi ngày ra khỏi cửa đều thấy quỷ, sớm muộn cũng xảy ra chuyện.”
Yến Hoa nghĩ nghĩ, vậy cũng đúng, hơn nữa lòng tự trọng của Ngụy Ninh rất cao, sẽ không nhắc lại chuyện này nữa.
Đầu tiên Ngụy Ninh tới bưu cục gửi túi văn kiện, sau đó đi lang thang cả ngày, phần lớn thời gian đều chọn một góc trong quán ăn để ngồi, cầm di động đọc tiểu thuyết giết thời giờ, vẫn luôn đợi mặt trời xuống núi, ánh chiều tà đã bao trùm cả thành phố, giống như thoa lên một tầng kim phấn, anh mới từ từ đứng lên đi ra ngoài.
Trời sắp tối, phải về nhà trước lúc mặt trời xuống núi.
Nếu có thể, Ngụy Ninh thật không muốn bước vào nhà nửa bước, nhưng tình thế hiện tại không cho phép lựa chọn, anh bước từng bước, từ từ mở cửa, “Ngụy Tích” cứ như biết khi nào anh sẽ quay về, đang đứng trước cửa chờ anh.
Ngụy Ninh coi như không thấy cậu, trực tiếp đi qua vào phòng.
“Ngụy Tích” đi theo sau anh, tóm lấy tay Ngụy Ninh. “Hôm nay anh đi làm gì? Đi gặp ai?”
Ngụy Ninh có chút phiền táo mà muốn giật tay cậu ra, muốn thì muốn vậy nhưng không giật ra được, tay “Ngụy Tích” cứ như cao su dính vào tay anh, trong lúc buồn bực khẩu khí Ngụy Ninh không tốt lắm. “Tìm việc làm chứ làm gì nữa, cậu buông ra, tôi không phải phạm nhân, làm gì gặp ai cũng phải báo cáo với cậu.”
Ánh mắt đen kịt của “Ngụy Tích” dõi theo anh, tay từ từ buông lỏng.
Ngụy Ninh đi nhanh vào phòng khách, nói thật, có lẽ nguyên nhân không ít vì quan hệ của anh với “Ngụy Tích” nên mỗi lần đối mặt với “Ngụy Tích” là anh lại cảm thấy đối mặt với một đống áp lực, đương nhiên, còn hơn thế là khiến thần kinh Ngụy Ninh căng thẳng, thêm vào đó gần đây áp lực cũng nhiều, động chút là nóng giận.
“Ngụy Tích” đứng ở cửa chốt lát, qua một lúc mời bước vào phòng khách, cậu nhìn Ngụy Ninh, chậm rãi nói: “Anh không đi tìm việc làm, em sợ anh gặp chuyện không may nên mới vội vã như vậy.”
Ngụy Ninh cúi đầu: “Không phải cậu có một phân thân đi theo tôi sao?”
“Ngụy Tích” lắc lắc đầu, giải thích. “Hôm qua nó tạm thời hết sạch pháp lực, hiện tại đang ngủ chờ khôi phục. Em sợ lúc anh gặp chuyện không may pháp lực của nó vẫn không đủ dùng.”
Ngụy Ninh chà xát mặt, nhất thời không biết trong lòng mình đang quay cuồng nghĩ cái gì, lúc thì nghĩ con quỷ trước mặt coi mình như người vô cùng quan trọng, lúc lại nghĩ đây là mình thiếu nợ cậu, còn anh thì sao, lại thầm mắng chính mình, chẳng lẽ nên nghe theo con quỷ này, làm vợ của cậu, vậy không phải quá buồn cười sao?
“Ngụy Tích” đột nhiên đi đến, đứng trước mặt Ngụy Ninh, vươn tay: “Trước đưa khối bài vị nhỏ đó cho em.”
Ngụy Ninh ngẩng đầu, kỳ quái nhìn “Ngụy Tích”, sau đó chần chờ gỡ túi gấm trên cổ xuống, lấy khối bài vị ra đưa cho “Ngụy Tích”, “Ngụy Tích” cầm trong tay liền đi vào trong bếp.
Ngụy Ninh không biết rốt cuộc cậu muốn làm gì, trong lòng cứ như có mấy cái móng vuốt cào cào, đứng ngồi không yên, lén đi qua, núp ở cửa phòng nhìn vào.
Trên sàn nhà có một con gà trống bị trói sống, không biết nó có nhìn thấy “Ngụy Tích” hay không, chỉ biết nó liều mạng giãy dụa, miệng mở lớn nhưng không phát ra âm thanh, “Ngụy Tích” đứng bên cạnh, không nhúc nhích.
Sau đó, Ngụy Ninh liền nhìn thấy con gà trống kia bỗng dưng bay lên, đến giữa không trung cổ gà bị một vật vô hình lưu loát cắt đứt, máu gà tóe ra, thành một đường thẳng mà bay vào lòng bàn tay “Ngụy Tích”, Ngụy Ninh bị một màn quỷ dị này dọa tới mức lui về sau, lúc này, “Ngụy Tích” lại xoay người, nhìn anh.
Ngón tay thon dài, trắng nõn nhuốm đầy máu gà, từng giọt nhỏ xuống, còn chưa chạm đến mặt đất đã biến mất, mà khối bài vị nhỏ kia được ngâm trong máu gà, máu gà bị hấp thu với tốc độ cực nhanh, ngay sau đó trong phòng bếp chỉ còn lại một con gà ch.ết nằm trên sàn.
Lúc “Ngụy Tích” làm việc này, gương mặt đẹp kia không có chút biểu tình.
Cậu liếc mắt nhìn Ngụy Ninh một cái, quay đầu đi, con gà kia bay đến giữa không trung, lông gà cứ vậy rụng xuống, thiếu mỗi nước tự bay vào nồi thôi, “Ngụy Tích” cứ như vậy… bắt đầu làm cơm chiều.
Ngụy Ninh đứng ở bên nhìn, từ kinh hồn táng đảm đến không còn lời nào để nói.
Anh nhớ đúng là Ngụy Tam thẩm từng nói với anh, sau này ngày nào cũng phải hoạt huyết cho khối bài vị kia, nhưng anh lại quên mất, hoặc là từ khi phát hiện “Ngụy Tích” đi theo mình thì có ý thức mà quên đi.
Vì vậy, “Ngụy Tích” đợi anh không được đành phải tự mình động thủ.