Chương 6
nhân gian tình yêu say tiên hồn, khanh như không nghe thấy quân dẫn đường.
Tình yêu nơi nhân gian đắm say tiêu hồn, khanh như không nghe thấy quân dẫn đường
Mặc kệ Thiên Xu dù muốn hay là không, bộ dạng của thân thể này vẫn giữ nguyên phản ứng xác thịt, đặc biệt là ở chân dương nếu là người tu theo hướng đạo gia, không chỉ mỗi thân thể luyện thành kỳ Nguyên Anh kia ngay cả dương khí cũng mất hẳn. Hơn nữa trong khi tu luyện đan, dương khí ngược còn quá nặng so với người phàm, hiện giờ lại bị Ứng Long tùy ý gây chọc ghẹo, thân thể không có ý thức liền bắt đầu tự động làm ra phản ứng.
Cái cự vật cứng rắn giữa khố Thiên Xu kia là vì cớ gì, đang ôm thân thể đối phương Ứng Long sao lại không biết?
Nhưng thế nhưng hắn lại cố ý không lộng tới nó, tiếp tục dùng miệng tinh tế hôn hầu kết gồ lên chỗ cổ họng Thiên Xu, bàn tay không ngừng nghỉ vỗ về chơi đùa lưng cùng chỗ đồi ngực mẫn cảm, khiến cho dương v*t giữa háng Thiên Xu không được giải trừ, càng ngày càng cứng rắn rồi cố tình lại vây chặt ở bên dưới quần.
Đem thân thể Thiên Xu biến thành khắp chốn đều là vết tích loang lổ, đặc biệt là ở vùng cổ, vùng quanh núm ɖú càng vô cùng thê thảm, thậm chí mơ hồ có chút dấu răng, Ứng Long lúc này mới dừng tay, hắn đỡ khuôn mặt Thiên Xu, để khoảng cách giữa hai đôi môi giảm bớt, tiếng rên nỉ non phảng phất từ trong miệng của hắn thông qua miệng Thiên Xu trực tiếp truyền tới trong não, hết thảy như không phải thông qua tai mà vào.
"Thiên Xu, ngươi nếu như muốn, bổn tọa liền cho ngươi hưởng thụ cái loại cảm giác nhân gian tiêu hồn cực hạn này, như thế nào?"
Tay hắn lần xuống bên dưới tham dò, vật cứng rắn nóng bỏng đã xuyên thấu qua lớp khố mỏng hoàn toàn lộ ra hình dạng rõ ràng, đầu ngón tay ác liệt ở chỗ đỉnh nhọn nhẹ nhàng bấm a bấm ấn này ấn, ở bên trong có tiếng gì đó kêu ‘bụp bụp’ lại thêm run rẩy lợi hại, bàn tay chụp tới bao ở trên cây sắt đang thêu lửa nóng bỏng kia, cách lớp vải dệt lúc nặng lúc nhẹ vừa vân ve vừa đè ép nó xuống, thân thể như đang hưởng thụ khoái cảm, làn da lạnh như băng trên người Thiên Xu dần dần bị ȶìиɦ ɖu͙ƈ cuốn hút trở nên nóng cháy.
"Không biết Long quân có thể giải thích một tí, trước mắt ngươi đang làm cái gì được không?"
Nhưng mà ngay một khắc này, thanh âm bình tĩnh tựa như một chậu nước lạnh tạt thẳng xuống.
Trên đầu nước giội xuống ướt đẫm.
Cuối cùng nguyên thần của Thiên Xu cũng khôi phục lại như cũ, tựa như mới vừa từ bên ngoài bước vào, giống như vừa vặn thấy Ứng Long khinh nhờn nơi nơi trên thân thể của mình, trong bình tĩnh uy nghiêm lại không có một tia dao động.
Ứng Long thu tay về, cũng không có lập tức lui về sau, chính là nhún nhún vai, theo tình hình thực tế mà trả lời: "Bổn tọa đang kiểm tr.a xem bộ dạng ở trên thân thể này có lẽ nửa năm sau sẽ thuộc về bổn tọa, không muốn bị tinh quân làm hỏng." Miệng thốt ra chẳng những không có sự xấu hổ khi bị bắt gian tại giường, thái độ đương nhiên như thế quả thực khiến người khác giận sôi.
Chỉ tiếc Thiên Xu không phải đứa con nít có thể bị gạt dễ dàng như thế.
"Ông ——" nhất thời bọt nước bắn lên bốn phía, lần thứ hai bắn tung tóe những giọt nước không kịp trở xuống liền ở giữa không trung bị mũi nhọn sắc lẹm trong vô hình xé rách chặt đứt, trong lúc nhất thời trên mặt đầm không có gì có thể được xem như vật thể tồn tại hoàn hảo, may mà Thiên Xu sớm đã tạo bức tường ngăn cách hết thảy ở ngoài, bằng không chỉ sợ là ngay cả khung xương mẫu thịt vụn rải rác khắp nơi không tìm về được.
Đương nhiên Ứng Long hiển nhiên cũng không phải là vật...ở trong phạm vi này.
Chờ đợi hết thảy bình phục, thác nước không còn bị pháp thuật cản trở nữa, một lần nữa "Rắc...rắc...rầm rầm" đổ dồn xuống dưới.
Thiên Xu đứng lên đi ra khỏi thác nước, phía sau hắn cũng không có thân ảnh màu đen kia, hiển nhiên cũng đã bị mũi nhẫn vô hình nghiền nát rồi. Một lát sau, từ dưới mặt đầm nổi lên vô số bọt khí, có bóng rồng đang lượn lờ dưới nước, từ giữa đầm hiện lên hình dáng, đợi đến khi long ảnh kia phá nước mà ra, Long đế phương Nam dựng nước sừng sững đứng lên ngay trước mặt ý cười như thường.
Cát đen bị vỡ tan hóa thành bột mịn, sau đó bị thác nước từ trên cao đập xuống chìm vào dưới đáy đầm, phải mất thời gian lâu hơn để ngưng tụ hóa thành hình cũng không khó khăn. Chẳng qua cho dù không mảy may bị tổn hại nhưng cứ như vậy không kịp đề phòng bị ném vào trong nước cũng không tránh được mất hết mặt mũi.
Ứng Long nhìn Thiên Xu ở bên cạnh không chớp mắt, rồi đi qua bất đắc dĩ nói: "Chiêu này quả là rất độc ác."
"Nếu muốn cảnh tỉnh người tâm hoài bất quỹ*, bổn quân cho rằng, nhẹ."
*[心怀不轨] là có ý chỉ người lòng dạ khôn lường, có dụng ý xấu.
"..."
Thiên Xu lấy trường bào màu xanh đặt trên bờ khoác lên thân, che đi áo lót bị xé rách, cái bóng bỗng nhiên tới gần, đôi tay từ sau vòng trước đưa hắn ôm sát vào lòng, cảm thấy thanh âm thâm trầm ở gần bên tai vang lên: "Bổn tọa nếu đối với ngươi tâm hoài bất quỹ thử hỏi trên trời dưới đất, tam giới lục đạo lại có ai dám nói một tiếng không được?"
Trên mặt hồ trong suốt soi rõ ràng hai ảnh ngược ra như chồng lên nhau chỉ có một bóng dáng, đen tuyền như mực xanh biếc như mây.
Đứng bên sườn Thiên Xu, đối diện là đôi mắc sáng vàng lấp lánh. Người cuồng vọng như Ứng Long, sao lại để ý ánh mắt người bên ngoài? Hắn nói yêu ai thì chính là người đó, không phải thuộc kiểu quanh co vòng vèo cũng chẳng cần làm ra vẻ. Cho dù trên tảng đá tam sinh thạch, nguyệt lão cũng không dám đem cái tên "Ứng Long" tùy ý khắc tới.
"Thiên Xu, chuyện cho tới bây giờ, bổn tọa không tin ngươi vẫn không rõ tình ý nhường này."
Thiên Xu thần sắc không thay đổi, hoàn toàn không có một chút biểu tình khó xử, khuôn mặt lạnh lùng cứng nhắc như cũ không có gì khác lúc trước khi nhập định dưới dòng thác đổ chỉ là trong ánh mắt sắc lẹm kia có chảy qua một chút tình tự, giống như đen như mực nồng cũng không phải là không rõ ràng, chỉ là vì chôn dấu quá sâu khiến người ta khó có thể thấy ra được.
"Bổn quân cũng không phải là không biết."
Ứng Long cánh tay căng thẳng.
"Nếu là biết, vậy ngươi trả lời như thế nào?"
Thiên Xu không trả lời, lặng lẽ lan tràn ra.
Ứng Long không có thúc giục, nhưng cũng không buông tay ra, chính là lẳng lặng chờ đợi, giống như đứng nơi này có thể dùng toàn bộ thời gian, thẳng đến trời hoang uế, đất già cỗi hắn vẫn nguyện ý chờ chờ đợi Thiên Xu trả lời.
Nước chảy róc rách, bóng dáng hai người chồng chất lên nhau như hợp thành cùng một ảnh khi thì rõ ràng, khi thì mơ hồ.
"Nếu nói về tình yêu dưới nhân gian trần thế, bổn quân..." Thiên Xu hiếm khi ấp úng thế này, cuối cùng vẫn là nói thẳng, "Biết mà không thông."
Ứng Long không dự đoán được hắn lại trả lời như thế, nhất thời kinh ngạc, lập tức nhịn không được cười khúc khích: "Nếu như ngươi quả thật tinh thông việc này, bổn tọa cũng không cần phải phí tâm tư nhiều thế kia đâu a? Bất quá, ở trong mắt bổn tọa, ngươi tuyệt đối là cũng có thể thành tài."
"..."
"Ngươi đừng vội phủ nhận, bằng không ngươi nói xem mảnh nghịch long lân kia, là ai trả lại cho bổn tọa?" (ta biết ngay ảnh bóp vụn nó vì ảnh ghen mà J, gặp ta ta cũng thế)
Mảnh nghịch long lân từ Ứng Long trên người mạnh mẽ bứt tới, tự nhiên là đưa cho Cự Môn tinh quân, hiện giờ chính là yêu đế đương nhiệm —— Thiên Tuyền lúc trước đem trả lại cho Ứng Long.
Lúc trước đối Thiên Tuyền, Thiên Xu khó có thể nói rõ, hắn so với bất luận kẻ nào đều hiểu được điều luật quy định của thiên mệnh, sát tinh không có bạn bè, chính là mãi mãi ở chân trời, hai sao gần kề đương nhiên gần gũi hơn những đồng tông tinh quân khác. Hắn từng nhớ tới nam tử lạnh lùng trong trẻo như băng tuyết kia, thậm chí không tiếc cướp nghịch long lân trợ hắn độ kiếp chống lại thiên lôi.
Khi nhìn đến yêu đế một đầu bạc trắng cùng lôi thú hóa hình nam tử trải qua khảo nghiệm, sau đó trở thành bầu bạn, mùi vị trong lòng hắn ngay cả bản thân hắn cũng không thể hiểu được.
Chỉ có thể than thở một chữ tình này ngay cả thiên đế cửu tôn cũng không thể nào hiểu thấu đáo.
Chưa từng có ý che dấu nhưng chúng ẩn sâu bên trong, ngay cả mấy tinh quân đồng tong khác cũng chưa từng phát hiện, lại luôn luôn bị Ứng Long xem ở trong mắt.
Thiên Xu cũng không có nóng lòng tranh cãi để làm sáng tỏ điều gì, chỉ nói: "Ngươi cùng Thiên Tuyền khác biệt."
"Khác nhau chỗ nào? Ngươi lại nói để bổn tọa nghe một chút!" Ứng Long hơi thở lượn lờ ở sau tai gần bên gáy Thiên Xu, có chút ác ý muốn quấy nhiễu tâm trí đối phương.
Thiên Xu cũng không hiểu chỉ trầm mặc, một lát sau đó lại nói: "Lấy cử chỉ mạo phạm mới vừa rồi, nếu đổi lại là người bên ngoài, không cần biết là ai, bổn quân cũng nhất định khiến kẻ đó tan thành mây khói*." (khụ, anh sủng vk anh vậy J sao không mần luôn đi)
"Bổn tọa vừa mới không phải đã bị ngươi nghiền nát thành bụi nhỏ hay sao?"
"Ý của bổn quân, chính là bụi thật sự. Tro tiêu khói diệt*." Một chữ một chút, lãnh sâm mang sát.
* hôi phi yên diệt: Câu này nằm trong bài Niệm nô kiều – Xích Bích hoài cổ của Tô Đông Pha. Link
Dao tưởng Công Cẩn đương niên, tiểu Kiều sơ giá liễu, hùng tư anh phát
Vũ phiến luân căn, đàm tiếu gian, cường lỗ hôi phi yên diệt.
Dịch:
Xa nghe Công Cẩn đương thì, Tiểu Kiều vừa mới cưới, anh hùng phong cách
Phe phẩy quạt khăn, khoảng tiếu đàm, quân giặc tro tiêu khói diệt
----------
Mặt hồ một luồng gió mát không dấu vết thổi qua, có một tảng đá sắp lăn xuống phía dưới bị đè xuống cách thác nước nửa tấc. Hóa ra nó vừa rồi chịu phải tường ngăn che chắn của Thiên Xu sớm đã vỡ ra, chính là nặng quá mức cho nên nhất thời chưa thể rơi xuống, lúc này ‘ầm ầm’ rơi vào trong đầm, phát ra một tiếng vang thật lớn, sóng dâng lên cao, bọt nước văng tung tóe khắp nơi.
Giống như muốn tiêu diệt yêu quái, tự nhiên không có khả năng chỉ hủy mỗi thân thể, Tham Lang hung sát một khi đã ra tay, từ trước đến nay kẻ địch chỉ có một kết cục hoàn toàn biến mất sạch trơn, ngay cả hồn phách cũng không lưu dù chỉ là một chút ít.
Ứng Long giờ phút này đã mất thân thể, tuy rằng lực lượng không kém, nhưng đối với Thiên Xu mà nói, lại như một viên tướng không áo giáp nếu muốn hủy hồn phách này cũng không phải là việc khó.
Nhưng Ứng Long vẫn chưa bởi vì ý tứ đáng sợ bên trong lời nói của hắn khiến người lùi bước vì quá sợ hãi, ngược lại cười đến vui vẻ, ánh mắt long lanh lại như mạ vàng trong biển lửa.
"Phải rồi, bổn tọa đối với ngươi mà nói, hoàn toàn khác biệt với những kẻ khác?"
Thiên Xu đẩy cánh tay Ứng Long đang vây bủa chặt chẽ hai bên ra.
Cũng không dùng sức vùng ra, chính là mặc kệ hắn.
Xoay người lại, đồng tử màu đen trong suốt sáng ngời, suy nghĩ của hắn cũng không cần kiểu cách.
Đứng nơi đó giống như trước kia trấn thủ thiên mệnh một mực kiên định.
"Đối với bổn quân, ngươi là duy nhất."
Lời này khiến cho Ứng Long dù trong tình cảnh đất trời đổ sụp ngay trước mặt cũng không thay đổi một khắc này lại thật sự lộ vẻ xúc động.
Long đế vận trường bào đen bỗng nhiên mạnh mẽ đem cái trán kháp vào ở trên vai trái dày rộng của Thiên Xu, tiếng cười trầm thấp từ cổ họng hắn từng chút từng chút một tràn ra, sau đó chậm rãi vang dội, thậm chí cả bả vai lúc này đang rung động kịch liệt. (J muốn khóc quá ^_^. Trước giờ yêu nhất gà bảy Thất Thất, giờ thêm một người chính là bạn Ứng đây. Bản cười mà mình muốn khóc)
Tiếng cười ở trong không khí giống như gợn sóng đẩy ra, ở khe sâu đáy cốc quanh quẩn không tiêu tan.
Không cần nói gì nhiều, lời có ích chỉ cần một câu là đủ rồi.
Giống như nhân vật như Thiên Xu vậy, mỗi lời nói mỗi hành động đều như nặng ngàn cân.
Nhìn thấy nam nhân tựa đầu nằm ở trên vai mình cười thoải mái đến thế, Thiên Xu hình như có chút không rõ, nhưng tiếng cười lúc này của Ứng Long hắn cũng chưa bao giờ nghe thấy.
Từng nghe qua vị Long đế thượng cổ này khơi mào đại loạn nghịch thiên kẻ ấy cuồng ngạo, cũng nghe qua hắn chế nhạo thiên mệnh châm chọc khinh thường chẳng thèm ngó ngàng tới, càng nghe qua khi nói tới chuyện Chúc Long chôn xương nơi đất hoang thì tỏ vẻ bất đắc dĩ, hết lần này đến lần khác chưa từng nghe qua, nam nhân này không hề cố kỵ, từ tâm mà phát ra tiếng cười vui mừng.
Hắn đột nhiên cảm giác được, nếu có thể khiến hắn từ nay về sau mỗi lần cười đều phải cười như thế ấy, xác thực không tồi.
Chẳng trách sao Vũ Khúc tinh quân tên kia thường nói, ý ở trong lòng, cần gì nói nên lời.
... Đương nhiên, thẳng thắn mà nói thì vị Vũ Khúc tinh quân kia vốn dĩ nguyên văn chính là muốn nói: "Thiên Xu ngươi không thể nhiều lời thêm hai câu sao? Nói cứ giữ ở trong lòng không nói ra, khó chịu có thể đánh cái rắm a?"
Hắn tự nhiên không học được Vũ Khúc cái miệng cứ hở ra là lải nhải, huống chi trước kia cho dù nhận thiên chỉ hạ phàm, cũng chính là một người một đường, không có người để nói chuyện. Gần đây kết bạn chung một đường với Ứng Long trong vô tình không hay không biết, quả thật so với trước kia nói nhiều hơn rất nhiều.
Hồi lâu, tiếng cười của Ứng Long hơi hơi đè xuống, chính là phía trên hàn đầm giống như hơi thở vui mừng vẫn quanh quẩn trên kia.
Ý cười vẫn đang lưu chuyển bên trong đồng tử màu vàng xinh đẹp chưa từng tán đi, Ứng Long nâng tay vén lọn tóc bên mai còn ẩm ướt của Thiên Xu, đầu ngón tay có giọt nước lấp lánh chớp động, hơi nước trên tóc mai nhất thời bị hút ra, đảo mắt liền khô ráo.
"A... Thiên Xu, ngươi cũng đã biết, thời khắc chân chính khiến bổn tọa vui vẻ nói thật ra chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Hôm nay, có thể nói là ngày vui nhất... a...."
Thiên Xu nhìn hắn một cái: "Bổn quân hi vọng việc ngày hôm nay chỉ xảy ra một lần, lần sau không được viện lý lẽ này nữa."
Ứng Long tỏ vẻ rất thành thật gật gật đầu: "Quả thật không tốt. Ngươi hoàn toàn không có phản ứng, cứ giống một pho tượng, tuy nói là thuận theo nhưng cũng rất không thú vị."
"... Bổn quân cũng không ngờ ngay cả khi đang ngủ nơi đó vẫn có hứng thú."
"Tình yêu nếu không thú vị như vậy, phàm nhân đâu có chuyện chỉ vì muốn một đóa hoa mà trải qua biết bao đau khổ mấy chục năm dài đằng đẳng để tận lực truy tìm?"
Hơi thở nóng bỏng lượn lờ ở vành tai tóc mai của Thiên Xu, "Chỉ cần ngươi nguyện ý, bổn tọa ngay lập tức có thể để cho ngươi hưởng thụ cảm giác tiêu hồn đến cực hạn của nhân gian này, không biết Thiên Xu ngươi... nghĩ như thế nào?"
* Hết chương 6.*