Chương 17: Kết thúc
Vào đông mặt hồ trôi nổi một tầng sương sớm nhẹ mỏng, trong sương mù bụi cỏ lau như ẩn như hiện, đột nhiên thấy mặt trời mọc ở hướng Đông, xuyên qua mây mù ánh sáng rực rỡ rơi vào trên mặt hồ xanh ngọc bích.
Xa xa phảng phất như nghe thấy một khúc nước sông trong vắt ngân nga, gợn sóng nhộn nhạo, lóa sáng ánh vàng, chim sống dưới nước tung mình bay lên không, sức sống căng tràn.
Mặc dù sông nước không hoa lệ lộng lẫy, nhưng hàm chứa thủy sắc Giang Nam.
Màn đêm chưa giăng hết chỗ, tinh mang dần dần ẩn hiện, chợt thấy bóng rồng đang bơi, nhìn mây tía bồng bềnh, phía sau tầng mây, Long đế mặc trường bào màu đen ngồi trên tầng mây. Đám mây mềm mại giống như dựa vào ghế tựa tùy ý hắn nằm, một bên còn rất có thanh nhàn thoải mái đặt bộ trà khí, hương khí Quân Sơn ánh bạc trong suốt thấy đáy. Một bên thần tiên áo xanh khoanh chân mà ngồi, lại hiếm khi biết lắng nghe, thần điểu Thanh Loan nương náu bên hông hắn, long đuôi hoa lệ giống như cẩm vẽ.
Nhìn cảh sắc trần thế, không phải hạ trần thế nơi người đời ầm ĩ, ngắm trời như thế, thật sự là trước đây chưa từng thấy, cũng chỉ có nhân vật như Ứng Long mới nghĩ đến phương pháp này.
"Kế tiếp, muốn đi nơi nào?"
Ứng Long tựa vào tảng mây, trường bào dài đen nhẹ nhàng thổi, vụn cát bám theo đuôi gió mà động.
"Đồng Trù Hoa, Hung Thủy, Thanh Khâu, kế tiếp là Côn Luân."
Tang Lâm, Động Đình không chỗ nào lấy được, cũng không có nghĩa hắn cứ như vậy mà buông bỏ. Tham Lang tinh quân từ trước đến nay không thiếu nhất chính là tính nhẫn nại, cũng không thiếu thời gian.
Ứng Long nghe vậy nhíu mày cười: "Cũng tốt, Hung Thủy, Thanh Khâu những chỗ này vừa vặn là nơi ở của mấy đứa cháu của bổn tọa, nhiều năm rồi chưa từng ghé qua."
Thiên Xu hiếm thấy xoay đầu lại, nhìn hắn một cái.
Ứng Long không cho là đúng, nhún vai: "Trù Hoa là vùng ở gần hành cung phương Nam của bổn tọa, tiện thể trở về nhìn xem. Về phần Côn Luân..."
Côn Luân gò đất chỗ tỏa yêu tháp.
Ứng Long đang nói thì ngừng, Thiên Xu trong lòng khẽ động, tựa hồ có cái gì, nấp bên trong lời nói, lại chưa từng thả ra.
Chẳng qua vậy thì thế nào?
Lúc này chim thanh loan ở bên cạnh nghển cổ khẽ hót, tiếng hót như chuông xe véo von êm tai, trong lúc đó quanh quẩn khắp vùng trời.