Chương 15
Một chiếc xe tải màu xám lướt qua sát người bọn họ. Viêm Chuyên đột nhiên ngẩng đầu, cảm giác hình như mình ngửi thấy mùi gì đó.
Nhưng mà còn chưa kịp đợi y bắt được, mùi hương nhàn nhạt này đã biến mất trong không khí giữa màn đêm.
“Hắt… xì!” Tiêu Hòa xoa xoa cái mũi, rút tờ giấy ăn nhăn nhúm từ trong túi, lau lau nước mắt nước mũi đang trào ra. “Trời lạnh quá, không biết năm nay tuyết có rơi nhiều hay không nữa?”
Nhìn thấy bộ dạng Tiêu Hòa ôm chặt hai tay co thành một đống bước đi trên đường, Viêm Chuyên hơi hơi nhíu mày. Y quên mất cái tên loài người này không giống với y, trong thời tiết rét mướt mà ăn mặc phong phanh như thế, cho dù không chết cóng thì cũng đông lạnh mà sinh bệnh.
Tại sao người này lại chấp nhận cuộc sống hiện tại như vậy? Hắn hẳn là có năng lực làm cho mình sống thoải mái đi?
Viêm Chuyên y có thể không cần tiền không cần điều kiện sinh hoạt vật chất đầy đủ, chỉ cần có nước, thức ăn, không khí là y có thể sống sót.
Nhưng mà loài người thì không giống vậy. Trên thế giới này, trừ bỏ con người ra, không có bất kỳ loài vật nào lại cần “Tiền” làm vật trao đổi, cũng không có bất kỳ loài vật nào lại chạy theo cái gọi là chất lượng cuộc sống như thế này.
Y tưởng rằng toàn bộ nhân loại đều giống nhau, trừ phi vạn bất đắc dĩ, nếu không thì không ai lại tình nguyện sống một cuộc sống cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc… Nhưng mà y thấy bộ dạng người này như thế nào cũng không giống bất đắc dĩ, hơn nữa không biết tại sao, y có cảm giác hắn dường như có chút cam chịu. Chính mình cũng không quý trọng sinh mệnh của mình thì người khác làm sao mà quý trọng được đây?
Viêm Chuyên cũng không hiểu tại sao mình muốn vươn tay ra đặt trên đầu vai người nọ.
“Làm gì thế? Khoe dáng mình cao hả! Bỏ tay xuống, đừng có tựa.” Xem ra Tiêu Hòa không quen kề vai sát cánh với người khác khi đi trên đường.
Ngươi tưởng ta muốn chắc? Viêm Chuyên không buông tay.
Ngọ ngoạy một hồi mà vẫn không quăng nổi cái tay kia xuống, Tiêu Hòa đành chịu. Kệ cho y khoác, chậm rì rì đi về phía trước.
Thời tiết rất lạnh, chắc chắn không thể ở ngoài trời được, mà những nơi vừa ý lại đều có người chiếm. Đành phải vừa đi vừa tìm, thẳng tới bây giờ vẫn chưa tìm được chỗ đặt chân thích hợp.
Có nên nói với y chuyện kia không?
Có lẽ là do vận động, thân thể rất nhanh trở nên ấm áp. Đi được một lúc, Tiêu Hòa chẳng những không cảm thấy gió rét quất vào mặt nữa, thậm chí còn cảm thấy được có chút nóng hừng hực.
“Khả năng của cậu không tệ, có muốn đi làm vệ sĩ không? Công việc cũng đơn giản thôi, tôi thấy rất hợp với cậu đấy. Vừa yêu cầu giỏi võ, lại cần kín miệng nữa, cả hai điều kiện cậu đều đáp ứng được luôn.”
Không hứng thú.
“Như vậy cũng không phải tiếp tục ăn bờ ở bụi, có thu nhập ổn định, cho dù có khiếm khuyết mặt nào đó, nhưng dựa vào điều kiện bên trong với bên ngoài của cậu, thể nào cũng nhanh chóng kiếm được một cô bạn gái xinh xắn, đến lúc đó, cậu cũng sẽ không cần phải chịu đựng ông chú như tôi nữa. Ha!” Tiêu Hòa cười gượng, không thừa nhận sâu trong nội tâm mình có một chút méo mó.
Câu trả lời của Viêm Chuyên là, cánh tay đang khoác trên bả vai di chuyển tới mông hắn, hung hăng xoa nhẹ hai cái.
Thao! Đầu gối Tiêu lão đại thiếu chút nữa mềm nhũn ngay tại chỗ.
“Đang trên đường cái chú ý một chút!”
Viêm Chuyên nhe nhe răng với hắn, như là uy hϊế͙p͙, lại như là chế giễu.
Tiểu tử thối! Thầm mắng một tiếng, Tiêu Hòa chưa từ bỏ ý định lại hỏi thêm câu nữa: “Cậu thật sự không muốn thử làm vệ sĩ một lần? Cho dù là vệ sĩ cho siêu cấp mỹ nữ? “
Vẻ mặt của Tiểu Viêm trả lời hết thảy.
Thở dài, Tiêu Hòa cũng không biết tâm tình mình được coi là cao hứng hay là thương tâm, “Chúng ta đi về phía nam đi.”
Ừ.
“Cậu đồng ý? Tốt! Vậy bây giờ đi luôn, trên người có tiền không? Chúng ta ra ga mua vé xe lửa.” Không nghĩ tới Tiểu Viêm sẽ đáp ứng, nói đi là đi, Tiêu lão đại lại một lần nữa phấn chấn.
“Thật sự đưa hết cho bệnh viện, không giữ lại đồng nào sao?”
Ừ.
“Sao lại như thế chứ… Được rồi, coi như tôi chưa nói gì.”
Ngươi muốn đi đâu?
“Có rồi! Tiểu Viêm, chúng ta trèo lên nóc tàu được không?”
Được.
“Gật đầu nhanh vậy? Cậu từng đi rồi à?”
Đi rồi. Ngồi trên nóc xe gió thổi thích lắm.
“Quê cậu ở đâu?”
Viêm Chuyên nhìn con đường phía trước.
“Hừ! Cậu trốn ra… Ý tôi là cậu rời khỏi nhà ra bên ngoài lăn lộn trong thế giới này có mục đích gì không? Ví dụ như có chuyện gì muốn làm chẳng hạn? Cậu còn trẻ, ngoại hình lại tốt như vậy, ngoại trừ việc không nói chuyện ra thì hoàn toàn có thể tìm được việc làm tốt, quả thật so với hiện tại khá hơn nhiều.”
Không cần. Ngươi nhìn thấy dã thú nào đi tìm việc chưa?
“Xem ra cậu cái gì cũng không định nói.”
Có cái gì mà nói? Chẳng lẽ tìm bạn đời nối dõi tông đường cũng là mục đích?
Tiêu Hòa thấy hỏi không biết thêm được gì, cũng không hỏi nữa.
Có lẽ biết càng ít càng tốt, biết nhiều lại thêm vướng bận. Mà thứ hiện tại hắn không cần nhất chính là vướng bận.
Cứ ở cùng Tiểu Viêm như vậy đi, hợp thì tụ, không hợp thì tán. Qua một ngày tính một ngày, được ngày nào hay ngày ấy.
Không biết hiện tại Vi Dân sống thế nào…
***
Cô gái dựa lưng vào vách thùng xe, mở to hai mắt nhìn phía trước. Ánh mắt dại ra, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Cô đã không còn thấy hi vọng.
Cô muốn kêu cứu mạng, cô muốn chạy trốn. Nhưng mà cô không thể động đậy. Không cựa quậy nổi một cái.
Thân thể giống như bị tê liệt.
Ngay từ đầu cô còn muốn cầu xin tha thứ, muốn dùng ánh mắt van nài của mình để cảm động hung thủ.
Ngay lúc đó cô tận mắt nhìn thấy cái người đội mũ lưỡi trai, mặc áo khoác màu đen, không phân biệt được giới tính, tuổi tác này đưa tay kéo lớp da gần như đã tuột khỏi tay phải mình xuống.
Cô há mồm phát ra tiếng thét chói tai.
Đôi môi và cổ họng dường như cũng bị tê dại, tiếng thét chói tai biến thành âm thanh khàn khàn tê tê.
Đừng mà! Van xin ngươi đừng ─
Vô ích, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn cái “Tay” đã bị lột da, lộ ra màu đỏ thẫm, gần như thối rữa kia từ từ tiếp cận chính mình. Càng lại gần, cái tay kia càng hiện ra rõ ràng, dần dần, từ đầu ngón tay vươn ra năm cái móng nhọn sắc bén.
Sắc tới mức nào?
Cô không biết. Cô chỉ biết là cái tay ghê tởm kia nắm chặt tay phải của cô, sau đó cô không còn cảm giác được gì nữa.
Không cảm thấy nóng hay lạnh, cũng không cảm thấy đau đớn, cho tới khi nhìn thấy làn da trên tay phải của mình bị đối phương rạch lấy, gỡ ra, kéo xuống, sau đó nhét vào trong miệng.
Người nọ đang nhai, giống như ăn được thứ gì đó ngon nhất trên thế giới, tinh tế thưởng thức, trong cổ họng thỉnh thoảng còn phát ra thanh âm kỳ quái tựa như thỏa mãn.
Cô gái phát ra tiếng thét chói tai điên cuồng.
Tiếc là đó chỉ là cảm giác của cô, kỳ thật không có bất cứ thanh âm nào thoát ra.
Tại sao? Tại sao mình lại gặp phải chuyện như vậy? Tại sao?
Hôm nay nếu về thẳng nhà thì tốt rồi.
Nếu như cô về thẳng nhà thì đã tốt.
Tại sao lại đồng ý với đồng nghiệp đi quán bar uống rượu thư giãn chứ? Tại sao lại ra vẻ mất tự nhiên không cho thầy Ngô dạy lịch sử lái xe đưa mình về nhà? Tại sao lại muốn tiết kiệm tiền mà lên chiếc xe màu đen này? Tại sao lại không đề cao cảnh giác một chút?
Hơn mười hai giờ, ở trạm xe bus không người nhìn thấy một chiếc xe tải màu xám mà trong thành phố chỗ nào cũng có, còn đang đoán có phải taxi tải hay không thì đã thấy lái xe quay cửa kính xe xuống hỏi mình đến đâu.
Tài xế đội mũ lưỡi trai thoạt nhìn có chút kỳ quái, nhưng do say rượu nên sức phán đoán của mình giảm xuống, nghe nói đưa đến tận nhà mà giá tiền chỉ bằng một phần ba giá taxi bình thường, lập tức cũng không nghĩ ngợi nhiều liền lên xe.
Cũng khó trách tính cảnh giác của cô lại thấp như vậy, loại xe tải chạy tới chạy lui trong thành phố này có tới một phần ba là xe cho thuê không có giấy phép, lại mong muốn làm ăn giống như taxi.
Bởi vì giá cả của bọn họ khá rẻ, tiện lợi hơn so với taxi bình thường, thậm chí có khi chẳng khác gì giá xe công cộng, chẳng qua loại xe này phải đợi người ngồi kín mới có thể đi.
Trạm xe, xe tải, cô muốn về nhà lại muốn tiết kiệm tiền. Chẳng qua chỉ là một tình huống phổ biến.
Nhưng mà lúc này cô lại nằm trong toa xe chờ đợi tử thần tiến đến.
Tất cả chuyện này chỉ đơn giản là do cô đang giận dỗi với bạn trai.
Từ quán bar đi ra gọi điện thoại cho bạn trai, kêu hắn tới đón. Thế nhưng hắn lại thoái thác nói đêm nay có chuyện quan trọng không thể tới.
Tình yêu không thể công khai, phải lén lút hẹn hò, người bạn trai rõ ràng coi trọng công việc của mình hơn cô, tất cả những chuyện này đã khiến cho cô tức giận.
Kết quả của việc tức giận chính là từ chối lòng tốt của người khác, trèo lên chiếc xe “đen” này.
Cô hối hận.
A Siêu, cứu em với…
Nước mắt, làm tầm nhìn của cô gái trở nên mơ hồ.
Đêm tối khiến cho cửa sổ xe tải giống như một chiếc gương, chiếu rọi khuôn mặt trái xoan người người yêu thích.
Làn da không hề trang điểm đẹp tới mức không có bất cứ nốt mụn nào. Hàng lông mày cong cong được cắt tỉa cẩn thận, đôi mắt to tròn mọng nước giống như hai viên bảo thạch trong suốt, mũi thẳng, tỉ lệ vừa đúng với cái miệng nho nhỏ hồng nhuận.
Móng vuốt vươn tới mặt cô, tùy ý vạch vài đường, gỡ lấy một mảnh da, kéo xuống, nhét vào trong miệng.
Không đau, một chút cũng không.
Làn da vốn ở cằm bên phải biến mất, lộ ra thớ thịt màu đỏ.
Tiếp theo, khuôn mặt lẽ ra non nớt toàn vẹn, đông một miếng tây một miếng, rất nhanh liền trở nên gồ ghề, đỏ trắng giao nhau, nhìn kỹ còn có thể thấy thớ thịt hơi hơi run rẩy. Kỳ quái là, chỗ làn da bị xé đi không hề có giọt máu nào chảy xuống.
Dần dần, da mũi cũng bị lột xuống, chỗ nguyên bản là cái mũi giờ thành hai cái lỗ nho nhỏ màu đen thoạt nhìn quỷ dị khác thường.
Cuối cùng khuôn mặt chỉ còn lại da thịt trên trán và môi là toàn vẹn không tổn hao gì.
Đôi môi hồng nhuận mềm mại được nam giới yêu thích, tin chắc rằng bây giờ chẳng còn bất kỳ người nào dám hôn nữa.
Cô gái không thể chứng kiến tới phút cuối cùng. Cô đã bị khuôn mặt mình phản chiếu trên mặt kính cửa xe hù chết.
***
Phùng Siêu chờ ngoài cửa khách sạn nửa ngày cũng không thấy người muốn đợi.
Trong tiệc rượu hắn luôn luôn tìm cơ hội, nhưng mà bên cạnh người nọ luôn vây kín người, vì để tránh những chú ý không cần thiết, hắn vẫn đợi cho tiệc rượu chấm dứt. Lấy hiểu biết của hắn về người nọ, lẽ ra cô ta hẳn là sẽ rời đi từ cửa này mới đúng, hắn cũng hỏi qua nhân viên gác cửa, nhận được tin tức xác thực.
Nhưng mà chờ tới bây giờ, mọi người trong tiệc rượu đều về hết rồi, vẫn không thấy người nọ đi ra.
Chẳng lẽ cô ta thuê phòng bên trên sao?
Gọi mấy cuộc điện thoại, không có tin tức gì về việc người nọ ở khách sạn.
Sau khi do dự một lúc lâu, hắn ấn xuống dãy số điện thoại nhà đối phương.
Số điện thoại này là hắn nhờ vào thủ đoạn đặc biệt mới lấy được, nếu có thể, hắn cũng không hy vọng trực tiếp gọi vào số này. Nhưng hiện tại hắn không có nhiều thời gian do dự, nếu hắn không nhanh lên thì vai nam chính trong 《 hồn đoạn Tử Cấm Thành 》 rất có thể sẽ trở thành vật trong tay người khác.
Chuông điện thoại reo năm tiếng, có người nhấc máy.
“A lô!”
“Xin chào, xin hỏi cô là…?”
“Tôi là người giúp việc của cô Chu.”
“A, quấy rầy cô rồi. Xin hỏi cô Chu có ở nhà không? Có thể gọi cô ấy xuống nghe điện thoại được hay không?
“Anh là?”
“Tôi là bạn cô ấy. Cô cứ nói là có Phùng Siêu tìm gặp.”
“Vậy à, nhưng mà thật xin lỗi, cô Chu đã ngủ mất rồi, hơn nữa tối nay cô ấy uống khá nhiều, phải nhờ đến tôi đỡ lên giường. Nếu anh có chuyện gì thì có thể ngày mai gọi điện thoại tới được không? Hoặc là để tôi chuyển lời lại cũng được?”
Phùng Siêu khe khẽ hừ một tiếng, “Không cần, để mai tôi gọi lại. Cám ơn cô, gặp sau.”
Gập di động lại, Phùng Siêu nắm chặt tay, đối với vai nam chính trong 《 hồn đoạn Tử Cấm Thành 》, hắn là tình thế bắt buộc. Vì thế, hắn có thể hy sinh bất cứ thứ gì hy sinh được, cho dù là…
***
Không biết có người nào đã từng nói qua hay chưa: không được tới gần đường cái lúc nửa đêm?
Mặc kệ ngươi có tin vào yêu ma quỷ quái hay không, có tin rằng có sinh vật nguy hiểm khác hoặc phi sinh vật lởn vởn trong đêm khuya hay không, thì việc tới gần đường cái lúc nửa đêm cũng không phải là chuyện nên hay ho gì nên làm. Có điều nếu như ngươi không giống người thường, khuya khoắt lại thích ra ngoài tản bộ thì xin chúc mừng, may ra ngươi có thể gặp được kinh nghiệm giống như hai người Tiêu Hòa, Viêm Chuyên.
Bên này Tiêu Hòa, Viêm Chuyên đang đi về phía nhà ga.
Hai người đã không nói lời nào với nhau một hồi lâu, cũng chỉ yên lặng bước đi a bước đi.
Có lẽ dạo này đi lại nhiều lắm, cũng có thể là thân thể Tiêu Hòa trong lúc điều dưỡng tại bệnh viện đã khôi phục không ít, thế nên đi tới hơn hai tiếng rồi mà vẫn chưa cảm thấy mệt mỏi chút nào.
Ừm, chỉ là thấy có chút vướng víu với cái tay Tiểu Viêm vẫn khoác lên vai hắn thôi.
“Này, còn bao lâu nữa mới tới nhà ga?”
20 phút.
“… 20 phút? Chắc không?”
Viêm Chuyên quả quyết gật đầu. Bất quá y không nói cho Tiêu Hòa biết, y tính toán dựa trên tốc độ bình thường của chính mình.
Còn nếu chiếu theo tốc độ của bọn họ bây giờ, đại khái đi khoảng một, hai tiếng nữa mới thấy được bóng dáng nhà ga.
“Tốt quá! Đợi lát nữa chúng ta nghĩ cách leo lên xe lửa… Ách… Hiện giờ tôi rất muốn đi Vân Nam, cậu thì sao? Có đi cùng không?”
Nếu ta nói không, ngươi sẽ như thế nào? Viêm Chuyên đột nhiên rất muốn lắc đầu thử xem. Vì thế y liền lắc lắc đầu.
Tiêu Hòa nhìn thấy không? Nếu không nhìn thấy, vì cái gì ánh mắt của hắn trong phút chốc chợt trở nên mãnh liệt dị thường? Còn nếu thấy, tại sao ngữ điệu nói ra lại dịu dàng đến vậy?
“Phong cảnh Vân Nam đẹp lắm, trước kia tôi vẫn luôn muốn đi, chỉ là luôn không có cơ hội đi.”
Chủ yếu là bởi vì lúc có thời gian, Vi Dân lại không có thời gian, về sau Vi Dân có thời gian thì lại dùng để chăm sóc bạn gái hắn, cũng là vợ yêu của hắn sau này. Đương nhiên, những lời này Tiêu Hòa không nói ra ngoài miệng.
“Độ ấm ở Vân Nam cũng cao hơn nơi này, nếu hiện tại đi Vân Nam, chỉ cần mang theo một chiếc áo khoác mỏng là được, nghe nói chỗ ở cũng rất tiện nghi, đương nhiên chúng ta sẽ không thuê phòng ở rồi. Ách, Tiểu Viêm, không ngại thì để tôi cầm lều trại kia cho?” Thu hồi ánh mắt, Tiêu lão đại dường như phi thường bình tĩnh mở miệng nói.
Ngươi muốn vác vậy thì cho ngươi vác. Viêm Chuyên rất dứt khoát tháo cái túi lều xuống đưa cho Tiêu Hòa.
Cách đó không xa có ánh đèn xe tới gần, một chiếc Ford màu đen rú inh ỏi lướt nhanh qua bọn hắn.
Viêm Chuyên một tay xách chiếc túi nhựa đen, một tay đẩy Tiêu Hòa vào ven đường.
“Buổi tối phóng nhanh như vậy, muốn chết à!” Khoác túi lều lên lưng, Tiêu Hòa hướng về phía cái xe vừa lao qua sát người gào lên giận dữ.
Phát tiết xong, trong lòng dễ chịu hơn, hắn lập tức quay đầu: “Tiểu Viêm, Vân Nam thật sự rất rất đẹp, người nào tới rồi cũng đều nói thế. Cậu có muốn tiếp tục… Oa!”
Chỉ nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi, Tiêu Hòa đã đột nhiên thoát khỏi cánh tay Tiểu Viêm, bay ngang lên không trung. Tiếp theo vẫn duy trì tư thế đó mà bay vào chiếc xe màu đen đã ngừng kêu đỗ phía trước.
Nếu là một người bình thường chứng kiến cảnh tượng như vậy, đại khái đều đã thất kinh, không biết chuyện gì xảy ra.
Nhưng Viêm Chuyên không phải người thường, ngay khoảnh khắc trước khi Tiêu Hòa kêu lên sợ hãi, y đã nhìn thấy một cái bóng đen lao ra từ trong xe, dùng tốc độ nhanh như chớp đánh về phía Tiêu Hòa, đồng thời khiêng Tiêu Hòa lên vai.
Trong lúc cấp bách, bản năng của Viêm Chuyên không muốn thương tổn đến Tiêu Hòa, tay tự nhiên mà thả lỏng khống chế đối với thân thể Tiêu Hòa.
Trong khoảnh khắc như vậy, bóng đen quả thực là cướp được Tiêu Hòa từ trong tay Tiểu Viêm.
Ánh mắt Viêm Chuyên thay đổi!
Bóng đen nhanh, y còn nhanh hơn.
Không đợi cho bóng đen nhét Tiêu Hòa vào cốp xe đang mở, Viêm Chuyên tùy tiện ném cái bao đang cầm trong tay vào bụi cây ven đường, dùng tốc độ cực nhanh đánh về phía bóng đen chỉ chậm hơn mình một chút!
Cũng chỉ kém một chút như thế, ngay lúc Viêm Chuyên đụng tới góc áo của bóng đen, bên trong xe nhào ra một con quái vật vừa giống khỉ lại vừa như không giống, miệng phát ra tiếng thét chói tai kỳ dị, mang theo móng vuốt sắc bén mãnh liệt công kích vào đôi mắt của Viêm Chuyên. Tuy rằng đối mặt chỉ trong nháy mắt, nhưng Viêm Chuyên vẫn nắm được đặc thù của đối phương.
Đây là con quái vật y đụng phải khi lần trước biến thành ấu thú, bị tóm tới sở nghiên cứu kia. Cũng tại nơi đó y gặp lại Tiêu Hòa đang sắp bị đưa lên bàn mổ.
Là chuyện gì xảy ra?
Không kịp nghĩ nhiều, móng vuốt đã tới trước mặt!
Ngửa ra sau, phất tay, thời điểm Viêm Chuyên thoát được cú đánh của kẻ địch, cũng bắt đầu công kích lại.
Móng vuốt sắc bén xẹt qua phía trên mắt chừng một tấc, thất bại. Cùng lúc đó, tay phải Viêm Chuyên đã hung hăng đấm vào bụng quái hầu một cú. Quái hầu phát ra một tiếng thét đinh tai nhức óc, cơ thể khẽ lật, từ trên không rớt xuống đất.
Tiếng động cơ ô tô vang lên, Viêm Chuyên quay đầu lại, chỉ thấy thân xe đang khởi động, mang theo Tiêu Hòa!
Dừng lại cho ta!
Viêm Chuyên quát không thành tiếng, xoay người liền nhanh chóng đuổi theo.
Đúng lúc đó con quái hầu bị y đánh trọng thương lại một lần nữa nhào tới, quấn chặt lấy y.
Con khỉ ngu xuẩn chết tiệt!
Viêm Chuyên bị quấn chặt trừng mắt nhìn chiếc xe màu đen rú lên sắp đem Tiêu Hòa đi, lửa giận trong ngực bừng bừng cháy!
Người không phạm ta, ta không phạm người, các ngươi nếu đã chọc ta thì hãy sẵn sàng mà rước lấy hậu quả.
Đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt bốc lên lửa giận mãnh liệt nhắm thẳng vào con quái hầu đang cản trở y.
Hai tròng mắt đỏ tươi như máu tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói lọi!
Có lẽ bản năng của động vật đều có xu hướng yếu tránh mạnh, quái hầu phát ra tiếng thét đe dọa, cơ thể lại lùi về phía sau từng bước một.
Đây không phải là một người bình thường, ngay từ đầu nó đã biết điều đó, nhưng mà không ai nói cho nó, người này lại có khí thế cường đại như vật, khiến cho ngay cả nó dù đã trải qua cải tạo cũng phải chùn bước.
Đây là uy hϊế͙p͙ mà ngay cả bách thú chi vương (vua của muôn loài) cũng vô pháp có được, là quyền năng đến từ bộ tộc cổ xưa nhất, thần bí nhất!
Y là ai vậy? Hay phải nói, y là thứ gì vậy?
Mặc kệ trong lòng sợ hãi như thế nào, nhiệm vụ của nó chính là cản y lại, cho dù bị giết ch.ết cũng không màng.
Ngay lúc quái hầu lấy hết dũng khí nhào tới Viêm Chuyên một lần nữa thì Viêm Chuyên lại bỏ qua việc đối phó với quái hầu, xoay người gấp rút đuổi theo hướng ô tô chạy đi.
Y không thể để cho Tiêu Hòa rơi vào tay bọn họ!
Y không muốn cái tên tiểu nhân ngu ngốc kia xảy ra sơ xuất gì, một chút cũng không!
Quái hầu lại càng liều lĩnh đuổi theo, hai móng duỗi thẳng, chụp vào sau gáy Viêm Chuyên. Viêm Chuyên phớt lờ, mặc cho hai móng quái hầu nắm lấy gáy y.
Ngay trong khoảnh khắc quái hầu mừng như điên khi bắt được y, đau đớn như bị hỏa thiêu khiến cho quái hầu tru lên cuồng loạn.
Trong chớp mắt, đôi vuốt sắc bén của nó đã biến thành than!
Quái hầu rơi xuống từ phía sau lưng Viêm Chuyên, rớt trên mặt đất đau đến lăn qua lộn lại.
Bên này Viêm Chuyên không còn vật cản, tăng tốc đuổi theo, lợi dụng quán tính bật lên một cái, nhảy mạnh xuống nóc chiếc xe Ford màu đen.
“Rầm!”
Thân xe chấn động.
Tiêu Hòa bị nhét vào cốp, sau gáy đã bị chém một cú, ngồi bệt trong xe, đầu óc choáng váng không hiểu rốt cuộc chuyện gì xảy ra.
Một mùi cháy khét lẹt giống như kim loại bị thiêu đốt bắt đầu tràn ngập trong xe.
Gã lái xe phía trước đầu đầy mồ hôi, khẩn trương nhìn chăm chú vào đường đi trước mặt.
Cảm giác được thân xe chấn động, người đàn ông gương mặt bị che khuất ngồi xổm bên cạnh Tiêu Hòa liền ra lệnh cho gã tài xế: “Quăng rụng cái tên trên nóc xe xuống đi!”
Tài xế cố gắng hành động theo như yêu cầu, đem mui mở ra như rắn trườn.
Hoàn hảo, may mắn là đêm khuya, trên con đường rộng rãi xe cộ đi lại không nhiều, nhưng lái kiểu đó cũng khiến cho một chiếc xe xui xẻo phải dừng lại khẩn cấp.
Giữa đêm khuya, người tài xế xúi quẩy quay cửa kính xe xuống chửi ầm lên. Lúc nhìn thấy một người ngồi xổm trên nóc chiếc xe gây chuyện kia thì đều có chút hoài nghi hai mắt của mình.
Dụi dụi mắt tiếp tục nhìn kỹ thì người trên mui xe đã biến mất tăm.
Keng một tiếng, Viêm Chuyên ném tấm mui xe bị nung chảy xuống, lập tức chui vào.
Người vừa bắt Tiêu Hòa vào trong xe vừa thấy trần xe bị xốc lên, lại không suy nghĩ chút nào, sau khi mở cốp liền đẩy Tiêu Hòa không nhúc nhích nổi ra khỏi chiếc xe đang lao vùn vụt.
Viêm Chuyên khẩn trương! Không kịp lao vào trong xe, lập tức xoay người từ trên trần nhảy xuống!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay tại khoảnh khắc Tiêu Hòa bị đẩy ra khỏi xe sắp sửa rơi xuống đất, hai tay Viêm Chuyên đã túm được hông hắn.
“Phịch! “Hai cỗ thân thể nặng nề rơi xuống đất.
Gần như là phản xạ bản năng, trong nháy mắt trước khi Viêm Chuyên thật sự rơi xuống đất đã khiến cho hai cơ thể lật lại, chính mình quay lưng xuống dưới, hai tay ôm chặt, đem khuôn mặt Tiêu Hòa cẩn cẩn trọng trọng giấu vào trong lòng mình, đồng thời hai chân cũng cuốn lấy đùi Tiêu Hòa, tạo thành bảo hộ chặt chẽ nhất.
Trọng lượng hai gã đàn ông trưởng thành thêm vào cùng lúc, khiến cho Viêm Chuyên bị ép ngã trên mặt đất thiếu chút nữa tắt thở.
Bởi vì quán tính, hai người lăn lông lốc trên đường.
“Két ─” Tiếng phanh xe chói tai vang lên.
Không chỉ một chiếc xe xui xẻo. May là tay lái của chủ chiếc xe phía sau đi theo xe đầu tiên không tồi, lập tức đánh vô-lăng sang phải, ngăn ngừa sự cố tông vào đuôi xe.
Chiếc xe đầu tiên là một chiếc Peugeot 307 sẫm màu. Tới phiên người chủ ngồi trong xe chửi ầm lên, nếu không phải có dây an toàn ghìm chặt, hiện tại đầu của hắn đã thân mật tiếp xúc với cái kính chắn gió rồi.
Cùng lúc đó, chiếc xe gây chuyện màu đen kia đã quay đầu, nhặt con quái hầu đang hấp hối bên đường lên, lao như tên bắn, biến mất ở trong bóng đêm.
Thật sự nuốt không trôi cơn tức này, tài xế chiếc Peugeot 307 xui xẻo kia nổi giận đùng đùng tháo dây an toàn, chui ra khỏi cửa, hướng về phía hai người đang nằm thành một đống trên mặt đất, mắng: “Con mẹ nó tụi mày muốn chết à!”
Tài xế của chiếc xe thứ hai vừa thoát khỏi sự cố tông vào đuôi xe thở dài.
Hắn không thể không thở dài, bởi vì hắn chẳng những chứng kiến tai nạn xe cộ phát sinh ─ mặc dù không có nhìn thấy toàn bộ sự cố xảy ra như thế nào, nhưng chỉ cần chứng kiến kết quả là đủ rồi. Đồng thời hắn còn là một cảnh sát nhân dân.
Kỳ thật cảnh sát cũng không quy định chuyện không muốn gì cũng phải quản, chỉ là… Ai kêu hắn lại gặp phải đây? Nếu cứ mặc kệ như vậy, hắn sợ bản thân về nhà ngủ đều có thể mơ thấy người khác mắng hắn ăn không ngồi rồi.
Có người nói cá tính hắn như vậy gọi là giác ngộ cao, có trách nhiệm với nhân dân, cũng có người trực tiếp mắng hắn bại não, thích xen vào việc của người khác.
Dù sao mặc kệ người khác nói hắn như thế nào, đối với Từ Nham Phi mà nói, hắn chỉ là hi vọng buổi tối có thể ăn ngon ngủ yên một chút thôi.
Nhưng tại sao nhất định phải để cho hắn gặp phải loại sự tình này chứ? Chẳng lẽ hiện tại hắn còn chưa đủ bận hay sao?
“Ai…”
Mắt thấy vị tài xế chiếc Peugeot 307 kia nổi giận đùng đùng lao ra cửa xe, vì để tránh cho lần thứ hai xảy ra sự cố, đồng chí Từ Nham Phi vốn đang rầu rĩ cũng chẳng quan tâm tới phiền muộn gì nữa, một bên gọi 122, một bên nhanh chóng xông ra tiến tới hoà giải.
“Con mẹ nó bọn mày đang làm cái quái gì vậy! Nửa đêm không ngủ được nhảy ra đường chặn xe hả? Tụi mày không muốn sống nhưng người khác cũng chưa muốn chết đâu! Tao XXX!”
Xuống xe mới phát hiện cái đống lăn trên mặt đất chính là hai con người, gã chủ xe thon gầy hữu hình từ miệng mắng ra một loạt lời lẽ thô tục tuyệt đối không phù hợp với khuôn mặt của hắn. Bởi vì rất tức giận, nhất thời lại không chú ý tới tư thế quái dị của hai người trên mặt đất.
Viêm Chuyên giống như không nghe, không nhìn thấy gì, bò dậy, đem Tiêu Hòa đang ôm chặt trong lòng đặt ngang xuống mặt đất, nhẹ nhàng vỗ vỗ hai má hắn.
Tiêu Hòa hôn mê, bởi vì lực chấn động quá lớn, đầu óc nhất thời mất đi năng lực phán đoán, hai mắt mờ mịt nhìn vào Viêm Chuyên đang vỗ mặt mình.
Vỗ nhẹ ba bốn cái, thấy Tiêu Hòa vẫn là vẻ mặt mờ mịt mất hồn này…
“Bốp” một tiếng thật vang dội nha, liền ngay cả Từ Nham Phi đang đi tới bên người bọn hắn cũng không nhịn được sờ sờ mặt mình. Còn gã chủ xe Peugeot vừa chửi ầm lên thì bị dọa cho nhảy dựng.
“Ê! Chuyện này không liên quan đến tôi a! Tôi còn chưa đụng vào mấy người!” Gã thấy có người đi tới, vội vàng tránh đường.
“Khụ, hai người thế nào rồi? Có cần tôi đưa tới bệnh viện không? Tôi là cảnh…”
“Dám lén đánh tao?” Tiêu lão đại không bao giờ chịu thiệt, tuy rằng người vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh nhưng bàn tay đã quơ quào ra ngoài. Tiếc là yếu ớt không có khí lực gì.
Viêm Chuyên một tay chế trụ cổ tay của hắn, tay kia thì ép chặt đầu, nhìn kỹ ánh mắt hắn.
Tiêu lão đại khó chịu giãy dụa, muốn rút hai cái tay đang bị khống chế kia ra.
Ưm, còn có chút mơ hồ, nhưng không có gì đáng ngại. Thấy không có vấn đề gì lớn, Viêm Chuyên thuận tay gõ gõ cái trán đối phương, đem người kéo lên.
Vừa đứng lên, khuôn mặt hình dáng hai người vốn ẩn trong bóng tối, bây giờ cũng trở nên rõ ràng hơn rất nhiều dưới ánh đèn đường.
Ánh mắt gã chủ chiếc xe Peugeot đột nhiên trở nên sắc bén.
“Dùng lực lớn như vậy, thằng nhóc mày cố ý trả thù có phải không?” Tiêu lão đại cằn nhằn, lắc lắc cái đầu có chút ong ong, mượn lực đứng lên.
“A!” Chân mềm nhũn.
Hoàn hảo là người bên cạnh chen vào đúng lúc.
“Hai vị, các người không có việc gì chứ?” Tuy rằng bị phớt lờ, nhưng vị cảnh sát hết lòng vì trách nhiệm vẫn quan tâm hỏi han.
“Trông giống như không có chuyện gì lắm hả? Rõ thật là! Dạo này sao mà xui xẻo vậy chứ, ba ngày thì hết hai ngày không phải đứt chỗ này thì cũng gãy chỗ khác, ta đây là trêu ai chọc ai chứ?”
“Ê! Thằng nhãi mày, vừa rồi mày mắng ai đó? Mày bảo ai muốn chết? Sao con người thời này đạo đức càng ngày càng kém vậy? Nhìn thấy người ta gặp tai nạn ô tô, chẳng những không biết đường giúp đỡ gọi cấp cứu, còn chửi người bị hại muốn ch.ết! Chẳng lẽ mẹ mày không dạy mày đạo lý làm người hả? Hay là từ trước đến giờ mày chưa từng được đi học, nên không biết hai chữ đạo đức viết như thế nào?”
“Mày nói cái gì!” Chủ xe Peugeot vừa thẹn vừa giận. Hắn xuống xe mắng bọn họ cũng là bởi vì vừa rồi thật sự quá mức nguy hiểm, nhất thời hoảng hồn chưa kịp bình tĩnh mới chửi người để phát tiết. Hiện tại bị Tiêu Hòa mắng một trận như vậy, mới phát hiện hành vi của mình ích kỷ như thế nào, chỉ lo trút giận cho bản thân mình, mà hoàn toàn không nghĩ tới hai người đối phương có thể cũng là người bị hại.
“Thế nào? Bộ tao nói sai chắc?”
Tiêu Hòa liếc liếc tên chủ xe Peugeot, còn muốn tiếp tục mắng, vừa rồi hắn hôn mê, nhưng không có nghĩa là lỗ tai hắn cũng điếc.
Tự dưng ù ù cạc cạc mà gặp nguy hiểm như vậy, một bụng uất ức tích tụ còn chưa có chỗ tiết, vừa vặn cho hắn bắt được một người. Còn về cái tên có vẻ là người tốt bên cạnh, hiện tại hắn căn bản không có tâm tình để ý tới.
“Mày!”
“Hai vị, tất cả mọi người đều là người bị hại, đừng tiếp tục tranh cãi nữa. Vừa rồi tôi đã báo cảnh sát, một lát nữa nếu xe cảnh sát sẽ tới, đến lúc đó phiền các vị nói rõ một chút tình huống khi xảy ra tai nạn, bất luận là trông thấy cái gì cũng xin mời kể lại chi tiết cho cảnh sát, cái này chẳng những là suy nghĩ cho người bị hại, cũng là vì không để xổng bất kỳ kẻ nào gây tai họa mà không chịu trách nhiệm.”
“Vị tiên sinh này, làm phiền anh đỗ xe vào ven đường, cứ đứng ở giữa đường cái thế này thực sự là ảnh hưởng tới giao thông, hơn nữa cũng phạm luật nữa. Tôi họ Từ, tôi là…”
“Đồng chí cảnh sát, anh thấy đó, tai nạn giao thông tối nay chúng tôi hoàn toàn là người bị hại, đâu chỉ có vậy, còn có người táng tận lương tâm bỏ đá xuống giếng. Loại người như vậy, anh nếu không giữ xe phạt tiền thì nói không chừng sau này kẻ đó chính là người tiếp theo gây họa đó!” Tiêu Hòa không phải đồ ngốc, lúc đầu óc hắn dần dần thanh tỉnh đã sớm nhìn thấy chiếc xe cảnh sát màu trắng đỗ ở ven đường.
“Này, đừng có ngậm máu phun người! Tao chỉ nghĩ tụi mày… Tao đâu biết tụi mày là người bị hại? Đồng chí cảnh sát, anh hãy nghe tôi nói, thật sự tôi không có ý tứ gì khác, còn nữa, tôi lập tức đi ngay. Tôi không thấy bất cứ cái gì hết, thực xin lỗi, chỉ sợ không thể giúp được các anh điều gì.”
Chủ xe Peugeot sau khi ý thức được người đàn ông bên cạnh không ngờ là cảnh sát, bắt đầu rút lui.
Đi đời rồi! Chả biết mình nổi điên cái gì mà tự dưng xông ra nữa? Nếu để cho bọn họ phát hiện mình uống rượu, nếu để cho bọn họ biết được mình là ai…
Chủ xe Peugeot càng ngày càng hối hận, không nên bởi vì xúc động nhất thời mà lao ra khỏi xe. Hắn cũng không hy vọng hôm sau lại nhìn thấy mặt mình trên trang đầu hay tiêu đề báo, tạp chí .
“Vị tiên sinh này, anh xin chờ một chút.” Từ Nham Phi vừa thấy người chứng kiến muốn chạy, khỏi phải nói, vội vàng bước lên phía trước cản lại.
Viêm Chuyên ôm lấy eo Tiêu Hòa nhéo nhéo hắn.
“Làm gì vậy?”
Sao còn chưa đi?
“Đau chân!” Tiêu Hòa xách cái chân phải đau buốt như kim châm muối xát lên, sống ch.ết không chịu đặt xuống đất.
Nhíu nhíu mày, Viêm Chuyên ngồi xổm người xuống, nâng chân phải Tiêu Hòa lên nhìn nhìn.
Tiêu Hòa đau đến ngửa cổ hung hăng hít một hơi.
Đệm chân phải tựa hồ hơi sưng đỏ. Viêm Chuyên duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng sờ sờ chỗ bị sưng.
Một tay Tiêu Hòa giữ chặt bả vai Viêm Chuyên, “Mày.làm.cái.gì.thế!” Từng chữ từng chữ một.
Xương cốt không có việc gì, chín phần là giập phần mềm. Hừ, cái tên này thật đúng là không phải yếu bình thường.
Viêm Chuyên cúi sấp người trước mặt Tiêu Hòa. Ý là để cho hắn trèo lên, y cõng hắn đi.
Tiêu lão đại đương nhiên không khách khí, hết sức tự nhiên bò lên trên lưng Tiểu Viêm.
Chờ Tiểu Viêm nâng cái mông của hắn lên, hắn còn ra vẻ kẻ cả vỗ vỗ đầu Viêm Chuyên, đĩnh đạc nói: “Không tồi, nhìn chung cũng không uổng công nuôi thằng nhóc mày. Đi vững một chút a.”
Viêm Chuyên lười chấp nhặt với hắn, cõng người lên bước đi.
“Khoan! Hai người đi đâu? Cảnh sát sẽ tới ngay lập tức. Nếu các người cần đi bệnh viện thì để tôi chở.”
Từ Nham Phi đang ngăn cản chủ xe Peugeot, vừa quay đầu đã thấy ngay cả người bị hại cũng muốn rời khỏi, lại nhanh chóng chạy trở về.
Mà chủ xe Peugeot bị tịch thu bằng lái thì đang vừa mắng mình xúi quẩy vừa lái xe tới ven đường. Giờ thì tốt rồi, trốn được hòa thượng trốn không thoát hòa thượng miếu, cái đầm nước đục này hắn nhất định phải lội qua rồi.
“Tiểu Viêm, nhanh lên! Cảnh sát sắp đuổi kịp rồi.”
Viêm Chuyên tăng tốc.
Từ Nham Phi càng đuổi càng thấy kỳ quái.
Đây là người gì vậy? Sao mà trên lưng cõng người còn có thể chạy nhanh như thế? Hơn nữa càng chạy càng nhanh?
Chưa đầy một lúc nữa, thân ảnh mơ hồ phía trước sẽ biến mất ở ngã tư đường.
Kỳ quái nhất là vì sao bọn họ lại chạy? Không phải cả hai đều là người bị hại sao? Chẳng lẽ không muốn bắt được kẻ gây chuyện? Còn nữa, bọn họ không đi bệnh viện cũng được sao?
Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Muốn cởi bỏ câu đố này, xem ra chỉ còn cách hỏi người chứng kiến đầu tiên là chủ xe Peugeot kia thôi.
Mang theo nỗi nghi hoặc tràn đầy trở lại chỗ cũ, người chủ xe Peugeot bị hắn tịch thu bằng lái kia đang bị cảnh sát giao thông vừa đến gặng hỏi.