Chương 23

Tiêu Hòa một tay cầm túi nilon, một tay nắm lấy gói đậu phụ khô cay giá hai ba đồng, vừa nhét đậu phụ khô vào miệng vừa say sưa đọc bản thông báo trước mặt.
Sách sách.
Một cái thị trấn bé xíu thế này sao lại treo giải thưởng cao như vậy.
Ừm Ừm.
Đáng thương a… Tê! Cay quá!


“Bác ơi, cảnh sát điều tr.a nói gì về việc này?” Tiêu Hòa lôi tờ giấy ăn nhàu nát lau lau mũi. Ngon quá, mỗi tội cay!
Trong túi áo có cái gì đó đang động đậy, phồng phồng.


“Ai, còn phải nói. Chuyện này lớn lắm đó, nghe nói còn thành lập tổ điều tr.a chuyên biệt nữa, nhưng mà tới bây giờ vẫn chưa có manh mối gì. Xem ra tám phần là… Ai.” Người bán hàng rong tò mò nhìn chòng chọc vào túi Tiêu Hòa.


“Buôn người hay là bắt cóc?” Vò giấy ăn thành một cục nhắm ngay thùng rác vứt, trúng mục tiêu.


“Không biết nữa. Nhà mấy người kia vẫn chưa nhận được tin tức nào, cũng không biết bọn nhỏ xảy ra chuyện gì. Nhưng bất luận là bắt cóc hay là buôn người, một lần bắt luôn bốn đứa. Thông thường việc này chẳng phải đều từng bước một mới đúng sao? Thấy chuyện này kỳ quái không?” Người bán hàng rong lắc đầu thở dài.


“Trước kia nơi này đã từng xảy ra chuyện như vậy chưa?”


available on google playdownload on app store


“Chưa.” Suy nghĩ một lát, người bán hàng rong lắc đầu, “Cho dù có, thì cũng thỉnh thoảng mới có một vụ, không phải chạy mất thì cũng là bị đánh cho què chân. Nhưng mà mấy năm gần đây quả đúng là không có nghe nói tới. An ninh trật tự ở trong huyện chúng tôi vẫn luôn tốt lắm, cảnh sát nhân dân nơi này đều rất có trách nhiệm. Ông chủ, xe lửa sắp đi rồi. Ngài tới nơi này chơi hay làm việc vậy?”


Ánh mắt người bán hàng rong bỗng nhiên ngưng lại.


Chỉ thấy Tiêu lão đại rất không kiên nhẫn lấy một miếng đậu phụ khô trong gói ra bỏ vào túi áo… Một con chuột nhô đầu ra, nhanh như chớp ngậm lấy, sau đó hai chân đặt lên mép túi, dùng hai cái vuốt nhỏ xíu cắp lấy miếng đậu phụ khô không ngừng gặm a gặm.
Chi chi! Cay quá cay quá!


“Đến chơi. Nghe nói nơi này có ngọn núi phong cảnh rất đẹp.” Tiêu Hòa quay đầu lại nhìn thoáng qua xe lửa sắp khởi động, vẫy vẫy tay với người ngồi bên cửa sổ xe.
“Ngọn núi ngài nói tới chắc là Vũ Công Sơn. Con vật này là ngài nuôi hả?”
“A.”
Xuống đây mau lên.


“Cái này… Con chuột?”
Người trong cửa sổ xe nhíu mày.
Tiêu Hòa khẽ cười một tiếng, quay đầu lại, hừ, ông không tin mày không xuống!
“Đúng vậy, em tôi mắc chứng tự kỷ, thích chơi với chuột hơn là tiếp xúc với người.”


Chi chi, nói bậy cái gì thế? Đừng có hãm hại người khác chứ! Tiêm Đầu sợ tới mức đánh rơi cả miếng đậu phụ khô, co rụt đầu lại trốn vào trong túi áo.


“Sao… Khụ, ngài nói Vũ Công Sơn, nơi đó đẹp lắm.” Vừa nghe đối phương nhắc tới niềm tự hào quê mình, người bán hàng rong ngay lập tức thao thao bất tuyệt bắt đầu nói về phong cảnh cùng đặc sản Vũ Công Sơn.
Viêm Chuyên ngồi trước cửa kính xe yên lặng nhìn về phía ngoài cửa sổ.


Mái tóc ngắn cứng cáp, thoạt nhìn vô cùng có sức sống.


Một thân trang phục xem ra cũng rất thoải mái nhàn nhã, còn có một đôi giày thể thao bằng da mềm, màu đen kết hợp với màu xanh lam, càng tôn lên thiếu niên nhìn như mười tám mười chín tuổi này. Vừa không lộ ra vẻ chói mắt quá mức, nhưng cũng không che lấp hào quang của chính mình.


Hai nữ sinh ngồi tại lối đi chếch phía đối diện vẫn luôn len lén nhìn.


Các cô hiếm khi được nhìn thấy một nam sinh thời thượng như vậy, lãnh khốc như vậy. Hơn nữa quanh thân nam sinh này còn tràn ngập một loại hương vị dã tính mà đám con trai trong thành thị tuyệt đối không có, khiến cho có vẻ đặc biệt không giống người thường.


Trong cuộc sống bình thường của các cô, đại đa số nam sinh cũng không quá quan tâm tới trang phục của chính mình, người thì lôi thôi lếch thếch, kẻ thì mèo chẳng giống mèo, cáo chẳng ra cáo. Hiếm lắm mới có được một người vừa mắt, lại mười phần thì tám, chín phần là đang giả bộ.


Những cô bé này so với đám con trai cùng tuổi thì có vẻ chín chắn hơn một chút, trong mắt các cô, mấy đứa con trai giả bộ khó tránh khỏi có chút miễn cưỡng, dựa vào nguyên tắc khác phái hút lẫn nhau, thích thì thích, nhưng không có cách nào tán thưởng thật sự.


Ngay cả các ngôi sao trên TV cũng vậy. Đàn ông vừa lãnh khốc vừa đẹp trai thật sự quá ít, còn mấy người đẹp trai không có khí chất, không có phần bên trong kia nhưng lại thích giả bộ tỏ ra lãnh khốc thì nhiều hơn một chút.


Cũng bởi vì gặp người ra vẻ nhiều lắm rồi, hiện giờ lại nhìn thấy một người đàn ông lãnh khốc chân chính, cái loại thờ ơ lãnh đạm mang theo dã tính nổi bật, không đem bất luận cái gì để vào mắt này khiến cho ánh mắt các cô gái muốn không bị hấp dẫn cũng khó khăn.


Đúng rồi, người đi cùng đâu? Xuống đã nửa ngày mà sao còn chưa lên? Xe lửa sắp chạy rồi nha.
Tiếng chuông báo hiệu tàu hoả sắp khởi động vang lên.


Đột nhiên, thiếu niên phía đối diện đứng dậy, từ trên kệ lấy xuống một cái túi du lịch khoác lên vai, không nói một lời sải bước về phía cửa xe.
A, muốn xuống xe sao?
Ánh mắt các cô gái tiếc hận nhìn theo thiếu niên mãi cho tới khi xe lửa lăn bánh.


“Bác mới vừa nói gì? Trong Vũ Công Sơn bây giờ còn có hổ á?”
“Đúng rồi, Hoa Nam hổ, từng nghe qua chưa? Loài vật quý hiếm cấp quốc gia cần được bảo vệ đấy.”
“Có thể nhìn thấy chúng không?”
Một ngón tay chọc chọc vào lưng Tiêu Hòa.


Thằng nhóc ch.ết tiệt, xuống thì xuống, chọc cái gì mà chọc? Tiêu Hòa không nhịn được phất phất cánh tay.


“Cái này à, còn tùy vào vận may nữa.” Người bán hàng rong gật gật đầu với người đối diện, cười giảo hoạt, “Theo lời mấy người sống trên núi, bọn họ đã từng nhìn thấy dấu chân hổ, còn nghe thấy tiếng hổ gầm. Nói không chừng ông chủ ngài vận khí tốt, có thể tận mắt gặp được hổ cũng nên. Đúng rồi, bọn họ nói, chỉ cần có thể chụp ảnh hoặc quay phim được Hoa Nam hổ, tiền thưởng từ năm tới mười lăm vạn đồng đó!”


“Cái gì?” Hai tròng mắt Tiêu Hòa bỗng chốc trở nên sáng long lanh. <=))>
Ngón tay biến thành bàn tay, vỗ vỗ bả vai Tiêu Hòa.
“Có biết phiền hay không? Lớn đầu như vậy còn không biết tự tìm chỗ chơi hả!” Tiêu Hòa phẫn nộ quay đầu.


Vẻ mặt người phía sau nghiêm túc nhìn: “Đồng chí, xe lửa đã chạy rồi. Không quên hành lý chứ?”
Tiêu Hòa… Cười gượng.


“Ngại quá ngại quá, tôi tưởng đứa em. Hành lý ở đằng kia, bọn tôi tới nơi này chơi.” Đúng rồi, thằng nhóc đó ch.ết dí chỗ nào vậy? Chẳng lẽ thật sự không xuống xe?


Trạm cảnh sắc mặt không đổi nhìn a nhìn, cũng nhìn thấy thiếu niên lưng đeo túi du lịch đang đi về phía này. Có lẽ không thấy điểm nào bất thường, gật gật đầu, sắc mặt trở nên hoà nhã rất nhiều.
“Thời tiết lạnh, sân ga gió lớn, nên rời đi càng sớm càng tốt.”


“Cám ơn, bọn tôi lập tức đi ngay.” Tiêu Hòa nhanh chóng cảm tạ.
Một cú đập mãnh liệt đánh vào gáy Tiêu Hòa, đau đến mức Tiêu Hòa kêu to một tiếng, giơ tay che ót, quay đầu giận dữ nhìn về phía sau.


Viêm Chuyên cao hơn phân nửa cái đầu ở đằng sau khoác theo túi du lịch trưng ra vẻ mặt khó chịu nhìn nhìn.
“Làm cái gì vậy!” Nếu không phải cảnh sát còn ở đây, Tiêu Hòa đã đạp lại một cước.
Tại sao không lên xe?


“Có đứa trẻ nào vô phép như vậy không? Bình thường dạy dỗ thế nào? Đối xử với anh mình như thế hả?”
Không lên xe tại sao không gọi?
“Trở về phải dạy bảo lại!” Tiêu Hòa lầm bầm, vòng qua Viêm Chuyên, sải bước đi về phía lối ra của sân ga.
Viêm Chuyên giơ tay kéo lại.


Đi đâu đó? Không đợi chuyến tiếp theo sao? Còn chưa tới nơi mà?
Ánh mắt Viêm Chuyên chuyển hướng về nơi Tiêu Hòa vừa mới nhìn chăm chú.
Một bảng tin có dán tin tức và sự kiện mới trong nhà ga.


Đảo nhanh một vòng, lập tức dừng lại ở một tờ thông báo vô cùng bắt mắt trên góc bên trái của bảng tin.
Treo thưởng lớn cho người nào tìm được con.
Phía dưới tiêu đề còn dùng bút đỏ ghi chú rõ số tiền —— mười vạn tệ.


“Ha, đi thôi đi thôi, vừa rồi nghe nói nơi này có tòa Vũ Công Sơn phong cảnh cực kỳ đẹp, còn có hổ hoang nữa nha.” Tiêu Hòa nhìn thấy sắc mặt Viêm Chuyên không tốt, lập tức phản ứng nhanh chóng một tay kéo Viêm Chuyên đi. Vừa túm vừa xoa xoa cái ót, trên mặt còn miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười, dùng giọng điệu dỗ trẻ con để dụ dỗ tên nhóc vẻ mặt cực kỳ tệ kia.


Viêm Chuyên bất động. Lần trước cũng nói lễ mừng năm mới nơi nào đó vô cùng đặc sắc, kiên quyết đợi một tháng ở thị trấn nhỏ, kết quả thì sao? Lại bắt y tham gia cuộc thi leo núi ch.ết tiệt nào đó, giúp giành tiền thưởng.


Lần này thì sao? Mười vạn tệ? Đúng là cao hơn rất nhiều so với chỗ tiền thưởng ba nghìn tệ kia
Từ lúc nào mà tiểu nhân biến thành quỷ tham tiền vậy? Đây là nguyên nhân vừa rồi đứng ở chỗ này nửa ngày không chịu lên xe?
Cho là hắn không lên xe thì mình nhất định sẽ xuống dưới?


Sau đó lợi dụng.
Ánh mắt Viêm Chuyên có một chút biến hóa.
“Có chuyện gì vậy?”
Trạm cảnh ở tại thời kì nhạy cảm cũng trở nên mẫn cảm, nhìn thấy hai người vẻ mặt bất thường, lập tức đi tới.


Tiêu Hòa vừa tức vừa sốt ruột. Thằng nhóc ch.ết tiệt, tao còn chưa tính sổ vụ mày vừa đập tao đâu, còn dám ở đó mà làm bộ làm tịch. Chẳng qua chỉ là trên xe lửa không chịu cho mày sảng khoái thôi, giờ lại trưng ra bộ mặt đó hả? Hừ!
“Nè, các người…”


Hai tròng mắt Tiêu Hòa đột nhiên trợn to, vội vàng duỗi hai tay ra ôm lấy mặt Viêm Chuyên, nhìn chăm chú vào mắt vội vã nói : “Được rồi được rồi, không tốt. Đừng có im lặng như vậy, chẳng phải là muốn đi giải sầu sao? Đừng nói là có việc gì nhé? Ở đại học không phải là xảy ra chuyện gì chứ? Dạo này người tự học thành tài có cả đống, phải tự tin vào chính mình biết chưa?”


Viêm Chuyên theo bản năng muốn né tránh đôi tay của Tiêu Hòa ra, ngừng một lát lại mặc cho Tiêu Hòa ôm lấy mặt mình. Cau cau mày, tên tiểu nhân đê tiện này lại đang nói nhảm cái gì thế?
Trạm cảnh dừng lại bên cạnh hai người.


Tiêu Hòa nhích tới, bảo đảm chắc chắn tiếng nói chuyện sẽ không bị trạm cảnh bên cạnh nghe thấy, vẻ mặt quang minh chính đại thấp giọng nói: “Ngồi xe lửa lâu như vậy, chẳng lẽ không muốn tìm chỗ hảo hảo nghỉ ngơi một lát sao? Cũng để cho anh hai hảo hảo hầu hầu hạ hạ… Được chứ?”


Màu sắc con ngươi Viêm Chuyên cũng đã sớm khôi phục ngay khi trạm cảnh đi tới. Từ sau vụ ma lột da, năng lực tự động kiềm chế của y đã nâng cao đáng kể, sẽ không giống như trước kia, một khi có tâm tình không ổn định thì đôi mắt lập tức tiết lộ hết thảy.


Đẩy gã đàn ông đang dựa vào quá gần kia ra, Viêm Chuyên lạnh lùng liếc hắn một cái.


Đừng tưởng rằng dùng thân thể dụ dỗ là có thể dắt mũi ta. Hiện tại chỉ là ta không muốn chấp nhặt với ngươi thôi. Nhớ kỹ, nếu quá phận, sẽ hiểu rõ ai trong hai người mới thật sự là kẻ nắm địa vị hùng tính chủ đạo.


“Viêm Viêm, đừng tức giận nữa được không? Đợi lát nữa muốn chơi cái gì, đại ca đều phục vụ.” Trạm cảnh chưa đi, Tiêu đại gia nhích qua tiếp tục ăn nói khép nép. Ai bảo mọi suy tính mà thiếu đi cái tên gia khỏa này đều không thành công.


Ánh mắt Viêm Chuyên lãnh đạm, mặt không chút thay đổi.


“Khụ, cậu bé, có phiền muộn gì cứ nói rõ ra, cũng nên nghĩ một chút cho tấm lòng của người nhà chứ. Anh họ đã xin nghỉ phép để đưa mình đi giải sầu, làm em cũng đừng khiến cho anh khó xử. Phong cảnh Vũ Công Sơn ở đây cũng được coi là nổi danh khắp Trung Quốc, tới nơi này chơi nhất định sẽ có chút thu hoạch. Được rồi, đừng nháo nữa, mau rời khỏi trạm với anh đi, thời tiết lạnh, chớ có để ch.ết cóng.”


Nghe coi, đúng là một vị cảnh sát tốt thấu tình đạt lý khiến cho người ta cảm động mà. Tiêu Hòa cảm kích gật gật đầu với vị trạm cảnh không lớn tuổi lắm: Xem ra có vẻ rất khó khăn, người anh em!
Viêm Chuyên vẫn không nhúc nhích, giống như không hề nghe thấy cái gì hết.
Trạm cảnh hơi hơi nhíu mày.


Tiêu Hòa đột nhiên nhào về phía trước ôm cổ Viêm Chuyên.
“Viêm Viêm, đại ca sai rồi, đại ca không nên đứng ở lập trường của mình mà nhìn, ngàn vạn lần đừng có nghĩ tới chuyện hồ đồ gì!”


Đại hiệp, làm ơn, mau rời khỏi nơi này đi! Chẳng lẽ không biết gã cảnh sát nào hảo tâm thì cũng lắm chuyện sao. Tụi mình không có giấy chứng minh nữa!


Tiếp tục gọi một tiếng “Viêm Viêm” thử xem! Viêm Chuyên hoàn toàn có thể tránh qua một bên khi Tiêu Hòa nhào tới, nhưng suy nghĩ chợt lóe lên, người nọ rất có thể sẽ nhào vào trong đường sắt… Lý do giống nhau, cũng chỉ có thể mạnh mẽ tự nhẫn nhịn, một cước đá văng dục vọng.


Trạm cảnh nghe thấy, này thì nguy rồi! Lập tức đi đến cạnh sân ga cầm lấy bộ đàm tiến vào trạng thái đề phòng.


“Tiểu Viêm, nếu còn không đi, nói không chừng đợi lát nữa sẽ bị vây xem cũng nên. Sau đó đám trạm cảnh để ngăn ngừa việc nhảy vào đường sắt tự sát ảnh hưởng tới lộ trình xe lửa, rất có thể sẽ xông lên mạnh mẽ ngăn cản, nói không chừng còn có thể đánh thuốc mê linh tinh nữa đó. Muốn làm lớn chuyện sao?” Tiêu Hòa trên mặt bi thương, khẩu khí lại vạn phần âm hiểm.


“Cũng không muốn rước lấy phiền toái chứ?”
Viêm Chuyên tiếp tục yên lặng nhìn.
Tiêu Hòa thở dài, mặt mày ủ ê, do dự đến do dự đi, nghiến răng nghiến lợi phun ra bốn chữ: “Phục vụ toàn phần.”
Viêm Chuyên dựng thẳng hai ngón tay.


Tiêu Hòa nhìn chòng chọc hai ngón tay này, hận không thể “Phập” một ngụm cắn đứt luôn.
Ngón áp út của Viêm Chuyên hơi hơi nhếch lên…
Tiêu Hòa một bên nắm chặt tay, gắt gao cầm lấy, bi thống nói: “Hai lần thì hai lần.”, một bên trừng mắt!


Thử dựng thẳng một ngón tay nữa xem! Không nuốt nó tao liền nhảy xuống từ sân ga này luôn!
Viêm Chuyên xoay người đi về phía cửa ra.
Tiêu Hòa thở ra một hơi, buông lỏng bả vai xuống đuổi theo.


Trạm cảnh nhìn thấy tình hình nguy hiểm biến mất, nói vào bộ đàm cái gì đó, đi về phía người bán hàng rong vừa rồi bán đồ cho Tiêu Hòa.
“Lúc nãy người kia hỏi cái gì vậy?”
***
Vừa ra khỏi nhà ga đã có ba bốn người vây quanh hỏi:


“Ông chủ có muốn thuê khách sạn hay không? Cam đoan sạch sẽ, giá cả vừa phải.”
“Ông chủ đi nơi nào? Để tôi chở.”


“Nhà chúng tôi là khách sạn hai sao, gần Vũ Công Sơn nhất, tới chỗ đó chơi thì ở tại khách sạn của tôi là thích hợp nhất. Bao bữa sáng, tiền thuê là tám mươi đồng. Miễn phí xe riêng đưa ngài tới khách sạn, có thể xuất phát ngay lập tức.”


“Ông chủ thiếp muốn lên núi nga? Thiếp Vũ Công Sơn mưa nhiều nha, mua cái áo mưa, trên núi dùng được tốt.” Một vị lão nhân vẻ mặt rất phong sương cũng chen tới dùng tiếng địa phương xen lẫn tiếng phổ thông nửa đời không quen nhằm kéo mối buôn bán: “Mua áo mưa, nói cho biết trên núi làm sao có thể dựng lều trại nga, tiện nghi lắm.”


Tiêu Hòa dừng chân, xài tiền để hưởng thụ hay là tiết kiệm mà chịu khổ? Cái này cần phải cân nhắc.
Một đám thấy hai người Tiêu Hòa phản ứng lãnh đạm, hơn nữa người thiếu niên cao cao kia bày ra bộ dáng người sống chớ có tới gần, cũng dần dần giải tán không dám bám theo nữa.


Chỉ có ông lão áo mưa phản ứng chậm chạp, tưởng là Tiêu Hòa không hiểu rõ lời của mình, cố gắng phát âm từng chữ từng chữ một: “Nhà gỗ nhỏ trên núi chỉ mười lăm đồng một người, mấy đường lên núi không giống nhau, chỗ ở cũng không giống nhau, hãn có thể nói như vậy, nghỉ ngơi ở đâu cho có lợi nhất. Ông chủ mua cái áo mưa nga, em trai bộ dạng mấy khách có nha.”


Tiêu Hòa liên tục suy đoán, nhìn ánh mắt ông lão bán áo mưa, phỏng chừng là đang tán dương bộ dạng Viêm tiểu tử tốt, nhìn nhìn Viêm Chuyên, buồn cười —— đôi mày kia đang nhíu lại. Chắc là nghe không hiểu đi? Ha ha! Tuy rằng mình nghe cũng không hiểu lắm.


“Cụ à, gần nhà cụ có nhà nào cho khách du lịch thuê trong thời gian ngắn không?”


Viêm Chuyên nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn, gần như có thể đoán ra hắn đang suy nghĩ cái gì. Chẳng qua cũng lười nói ra, mặc kệ là ngôn ngữ gì, có lẽ nghe không hiểu phát âm, nhưng ý tứ của đối phương lại hoàn toàn có khả năng tiếp thu cũng như lý giải.


Quên đi, cứ để cho hắn đắc ý vậy. Làm hùng tính, cần phải thỉnh thoảng hào phóng nhường thư phục giả (kẻ thuộc về mình) có cơ hội thể hiện chính mình mới được.






Truyện liên quan