Chương 29
Một chiếc xe tải lớn bị lật trước cổng trường, do quán tính mà trượt một đường cho tới khi thiếu chút nữa đụng vào hàng rào điện tử của trường học mới dừng lại.
“Tai nạn xe!” Tiêu Hòa sợ hãi kêu: “Mau lên, chúng ta ra xem một chút.”
Từ từ! Viêm Chuyên giơ tay kéo Tiêu Hòa lại.
“Cậu làm gì vậy?”
Không ổn.
“Nè, cậu…”
“Đùng đoàng!”
Tất cả mọi người đều bị dọa cho choáng váng.
Chiếc xe tải vậy mà đột nhiên bốc cháy rồi nổ tung, mặc dù không gây thương tổn đến người xung quanh, nhưng người ở bên trong xe…
Tiếng thét chói tai không ngừng vang lên. Vị nữ phụ huynh bị điên khùng kia rơi vào trạng thái cuồng loạn, tất cả mọi người xung quanh cũng không an ủi được mà lo trốn trốn núp núp. Cổng trường học loạn thành một đoàn.
Vừa rồi ngươi muốn nói cái gì?
“Hả? Cậu muốn hỏi tôi điều gì sao?” Tiêu Hòa nhìn mà không hiểu ánh mắt Tiểu Viêm.
Ta hỏi ngươi vừa rồi muốn nói cái gì.
“Chúng ta ra xem một chút đi.” Cuối cùng cũng có kẻ dập lửa cứu người. Nhưng cho dù đứng ở chỗ này, Tiêu Hòa cũng hiểu được, người trong xe tám phần là lành ít dữ nhiều.
Xa xa, một vòng người vây quanh bên cạnh chiếc xe.
Vừa mới tới gần hiện trường, Tiêu Hòa liền cảm thấy một luồng không khí nóng hầm hập thổi tới trước mặt.
“Tiểu Viêm, cậu xem người ở bên trong còn cứu được không?” Theo bản năng, Tiêu Hòa mở miệng hỏi kẻ đang nắm lấy cánh tay hắn không buông.
Nếu người ở bên trong còn có thể cứu được, Tiểu Viêm sẽ xông vào chứ?
Viêm Chuyên lắc đầu.
“Này, này, này! Nhanh báo cảnh sát đi! Còn không mau báo nguy! Tại sao lại như vậy? Sao lại phát sinh loại chuyện này?” Hiệu trưởng Lý Duẫn cũng chạy tới đây, sau khi thấy rõ hiện trường thì gấp đến độ chạy loạn vòng quanh.
Trời ạ, trường học của chúng ta rốt cuộc trêu ai chọc ai cơ chứ? Tại sao cứ xảy ra hết chuyện này tới chuyện khác? Chẳng lẽ… Đây là báo ứng sao? Lý Duẫn chưa bao giờ tin tưởng quỷ thần, lúc này cũng bắt đầu liều mạng nhớ lại chính mình trước kia có từng làm việc gì khiến cho thiên lý bất dung hay không.
“Hiệu trưởng Lý, tôi nghĩ… trước tiên ngài nên mở đài phát thanh khắp toàn trường, lập tức tan học, thông báo cho thầy cô giáo đừng để học sinh ra khỏi phòng, chờ cảnh sát xử lý hiện trường xong hẵng tiếp tục để học sinh ra ngoài. Ngài cảm thấy thế nào?” Hai người Tiêu Hòa, Viêm Chuyên đại khái được tính là những người tỉnh táo nhất trong hiện trường. Tiêu Hòa kinh nghiệm xã hội phong phú, thấy hiệu trưởng Lý rõ ràng đã rối loạn, đành phải đưa ra đề nghị.
Học sinh đang học tại sân thể dục đã chú ý tới bên này, có vài người muốn chạy lại đây, bị các thầy cô giáo dạy thể dục nhanh chân ngăn lại.
“Đúng đúng. Đài phát thanh, lập tức mở đài phát thanh. Cái kia… Tiểu Trầm, không, vẫn là tôi tự mình tới. Tiểu Trầm, cậu mau gọi điện thoại cho cảnh sát, nhanh lên! Còn có hai người các cậu, đến sân thể dục bên kia ngăn học sinh lại không cho phép bọn trẻ chạy lại đây.” Lý Duẫn vừa phân phó cho đội bảo vệ đã sớm báo nguy, vừa vội vội vàng vàng lao về phía phòng phát thanh.
Tiêu Hòa nhìn lướt qua nhân viên ở đây một vòng, lắc đầu.
Mấy phóng viên kia quả thực giống như nhìn thấy đại tin tức thế kỷ, đã sớm đứng trước máy quay khua môi múa mép đưa tin, cánh tay không cầm microphone kích động vung đến vung đi.
Người Trần gia ôm lấy Trần Viện đang không thể khống chế được cảm xúc, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, dường như có ý định muốn đi.
“Đội trưởng Trầm đúng không? Tốt hơn hết là nên bảo vệ hiện trường, như vậy cảnh sát đến đây cũng có thể thuận tiện điều tra, anh thấy sao?”
Đội trưởng đội bảo vệ họ Trầm lập tức kịp phản ứng, vội vàng chỉ huy người giữ chặt cổng trường, không cho kẻ rảnh rỗi nào ra vào. Bên ngoài hàng rào điện tử phía xa xa có một vòng người vây quanh. Mà những người này phần lớn đều là những người nhặt ve chai trên núi rác. Trên đường đã có xe bị chặn lại.
Tiếng loa phát thanh vang lên:
“Các thầy cô giáo đang giảng bài chú ý, các thầy cô giáo đang giảng bài chú ý, trường học đang tiến hành diễn tập xử lý tình huống khẩn cấp, xin mời giữ các học sinh lại tại phòng học không đi ra ngoài, các lớp đang học trên sân thể dục cũng tập trung lại một chỗ, không được rời khỏi sân. Xin nhắc lại…”
“Hiện tại bỏ tay ra được rồi chứ?” Tiêu Hòa nhỏ giọng hỏi Viêm Chuyên.
Viêm Chuyên thu hồi ánh mắt đang đặt tại chiếc xe bốc cháy, liếc Tiêu Hòa một cái. Vẫn cầm lấy tay hắn không buông.
Tiêu Hòa ù ù cạc cạc.
Viêm Chuyên vòng qua phóng viên, đi tới cạnh hàng rào điện tử ở cổng trường hướng ra phía ngoài quan sát.
Một chiếc xe chở rác cỡ lớn bị lật bên ngoài cổng trường. Không thấy người nào chạy ra khỏi xe, cũng không có ai muốn tiến lên giải cứu nhân viên trong buồng điều khiển, dù sao thế lửa cũng quá lớn.
Viêm Chuyên không dập lửa, y đã không còn cảm thấy được hơi thở của người sống ở bên trong xe. Mà chỉ cần không dính dáng tới Tiêu Hòa, y cũng không muốn xen vào việc của người khác.
Lập tức Viêm Chuyên lại đi về phía phòng thường trực, Tiêu Hòa đương nhiên là bị y lôi theo.
Đi qua cửa nhỏ ở phòng thường trực, vợ chồng thầy Lý bên trong lúc này đã không còn ở đó, hai người đều đã chạy tới cạnh hàng rào xem náo nhiệt. Viêm Chuyên kéo Tiêu Hòa ra khỏi trường tiểu học Tứ Đường, trước tiên đứng bên ngoài nhìn nhìn bốn phía, lại xoay người đi về phía núi rác cách trường học không đến trăm mét.
“Tiểu Viêm?”
Đứng ở cạnh núi rác nhìn nhìn, Viêm Chuyên duỗi tay ra, giống như bắt được cái gì ở trong không khí, đưa tới trước mũi ngửi ngửi.
Tiêu Hòa bị động tác của Viêm Chuyên thu hút, y đang làm gì vậy?
Viêm Chuyên đột nhiên buông Tiêu Hòa ra, chỉa chỉa cổng trường.
Có ý gì? Bảo mình trở về?
Không đợi Tiêu Hòa nghiên cứu rõ ràng ý tứ trong động tác của Tiểu Viêm, Viêm Chuyên đã nhấc chân đi về phía đỉnh núi rác.
Tiêu Hòa gãi gãi đầu, không rõ Tiểu Viêm muốn làm gì, hắn quyết định đi làm một số việc mình biết trước đã.
Chen chúc trong đám người vây xem một hồi, Tiêu Hòa đại khái hiểu được sự cố vừa mới phát sinh.
Theo lời một vài người nhặt ve chai, xe chở rác cách trường học ước chừng hơn năm trăm mét đột nhiên mất kiểm soát, lúc ấy bọn họ đã cảm thấy chiếc xe kia có vấn đề, quả nhiên không tới một lúc sau liền bị lật, một đường trượt đến cổng trường học, trong chốc lát liền nổ tung. Vô cùng may mắn là, toàn bộ quá trình không có người nào bị thương.
Ngoài ý muốn? Hay là…? Tiêu Hòa híp mắt, hắn cảm giác Tiểu Viêm dường như biết một ít sự tình mà hắn không biết.
Chờ Tiểu Viêm trở về, hắn phải hảo hảo tr.a hỏi y, xem y chạy lên trên núi rác làm gì?
Người Trần gia muốn rời đi.
Ngay trong nháy mắt bọn họ đỡ Trần Viện đi qua người hắn.
Một tiếng hừ lạnh cực thấp, tràn ngập khinh thường truyền ra từ trong đám người bên cạnh.
Tiêu Hòa tỉnh bơ di chuyển tầm nhìn.
Tiêu Hòa là ai chứ? Một tay giang hồ lão luyện quỷ quyệt tới không thể quỷ quyệt hơn, loại hừ lạnh này hắn không hề xa lạ chút nào. Nhớ năm đó hắn cũng là đối tượng của mấy loại thái độ kiểu này, tuy rằng chẳng kẻ nào trong số đám người hừ lạnh đó được như ý. Cho dù hắn rời khỏi công ty, cũng không có người biết nguyên nhân hắn rời đi, ngược lại có rất nhiều người đồn rằng hắn đi kiếm khoản lớn.
Xe cứu hỏa cùng cảnh sát rốt cuộc cũng đến.
Lúc cảnh sát tới, Viêm Chuyên cũng đã trở lại.
Tiêu Hòa muốn hỏi đối phương đã phát hiện cái gì, nhưng cân nhắc thấy không thích hợp nên thôi.
Vỗ vỗ Viêm Chuyên, Tiêu Hòa nhìn theo một người phụ nữ nhặt ve chai tuổi trung niên rời khỏi đám đông, trèo lên núi rác.
Mãi cho đến giờ tan học lúc giữa trưa, hiện trường mới được dọn dẹp sạch sẽ.
Hai người Tiêu Viêm làm nhân chứng cũng mãi cho đến lúc này mới được thông báo là có thể rời đi.
Tiêu Hòa kéo kéo Viêm Chuyên, ý bảo cùng hắn lên núi rác một chuyến.
Viêm Chuyên dường như có chút không muốn.
Các học sinh bị nhốt hai tiết học nghe thấy tiếng loa thông báo bỏ lệnh cấm vang lên thì lập tức reo hò lao ra khỏi phòng. Một vài học sinh nghịch ngợm ngay cả thầy cô giáo đều ngăn không được.
Lâm Lâm cùng Hùng Ái Đào xông đến cũng rất nhanh, vừa khéo ngăn cản hai người Tiêu Viêm.
Tiêu Hòa nếu không thấy hai đứa nhóc mạnh mẽ chặn đường đi của mình, chỉ sợ hắn cũng quên luôn lời hứa hẹn lúc sáng.
“Tụi nó là người thân của cậu hả?” Tiêu Hòa liếc Viêm tiểu tử, xem ra là trước mắt không đi thám hiểm núi rác được rồi.
Viêm Chuyên lắc đầu.
“Vậy tụi nó quấn quít lấy chúng ta làm gì?”
Ngươi đồng ý dẫn bọn nó đi ăn KFC.
“Nè! Bọn quỷ nhỏ, cẩn thận tao đem tụi mày đi bán giờ.” Thấy không phải thân thích của Tiểu Viêm, lá gan Tiêu Hòa nhất thời trở nên lớn hơn.
Tiểu quỷ gọi là Lâm Lâm chớp chớp đôi mắt to, “Chú nói mời tụi cháu ăn KFC nha.”
“Tao nói hồi nào.” Tiêu đại thúc không biết xấu hổ phủ nhận.
“Thầy giáo nói người không tuân thủ lời hứa tương lai không sống thọ đâu.” Lâm Lâm nghiêm túc dạy bảo gã người lớn nuốt lời này.
Tiêu đại thúc nhướng mày, “Tiểu Viêm, chúng ta đi.”
“Chú ơi, cháu có nhìn thấy Lưu Hâm Hâm nha. Hùng Hùng cũng nhìn thấy. Hùng Hùng, đúng không?”
“Đúng vậy.” Hùng Hùng gật đầu, vừa muốn nói gì, lại bị Lâm Lâm vươn tay che miệng lại.
“Nhóc kêu Lâm Lâm đúng không? Ai nha, thật đúng là đứa trẻ đáng yêu, cháu bao nhiêu tuổi rồi?” Tiêu đại thúc xoay người cười híp mắt, vô cùng ân cần hoà nhã sờ sờ cái đầu nhỏ của cô bé.
“Tám tuổi.”
“Chú ơi, tụi cháu phải đi học lúc hai giờ, còn hai tiếng nữa, từ nơi này gọi taxi đến cửa hàng KFC gần nhất cũng chỉ mất có 25 phút thôi.”
“Được được, chúng ta lập tức đi ngay.”
“Yeah!”
Tiêu đại thúc quay đầu thấp giọng hỏi Tiểu Viêm, “Cậu chắc chắn hai đứa nhóc này không phải họ hàng của mình chứ?”
Họ hàng của ngươi thì có. Viêm Chuyên cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, vậy mà không phản đối việc mang hai đứa trẻ đi ăn KFC.
Hai người lớn hai trẻ con cùng nhau chen chúc lên một chiếc taxi, Viêm Chuyên nhanh tay nhanh chân, leo lên ghế cạnh tay lái. Để lại Tiêu đại thúc không cam tâm tình nguyện dẫn theo hai tiểu quỷ ngồi vào ghế phía sau.
“Đúng rồi, Tiêm Đầu đâu?”
Ở trong xe.
“Cậu có thấy nó không?” Đối với con chuột thần kỳ dường như có thể nghe hiểu tiếng người kia, Tiêu Hòa vẫn luyến tiếc cứ như vậy mà chia lìa với nó. Hắn đang chuẩn bị huấn luyện Tiêm Đầu giúp hắn “Lấy” một số thứ không lấy được mà.
Viêm Chuyên xoay lại chỉa chỉa chỗ ngồi phía sau. Nó nhát gan, thấy người nên không dám ra.
“Tiêm Đầu là ai?” Đang nô đùa ầm ĩ với Lâm Lâm, Hùng Hùng vểnh tai hỏi.
“Con chuột.”
“Con chuột? Chú nuôi chuột à? Ở đâu ở đâu?” Hai tiểu quỷ hưng phấn kêu to.
Vẻ mặt Tiêu Hòa tối sầm, hắn vốn là có ý định dọa hai tiểu quỷ này, nào ngờ lại khiến cho bọn nó hứng thú. Chẳng trách Tiêm Đầu không chịu chui ra, chắc chắn là ngửi được hơi thở của “Kẻ thù” đây mà.
Tiêu đại thúc ngoài ý muốn phi thường bao che khuyết điểm mỉm cười, mặc cho Tiêm Đầu lặng lẽ chui vào ba lô hắn đặt ở trên đầu gối.
“Đúng rồi, chú ơi, hôm nay trong trường xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại không cho tụi cháu rời khỏi phòng học?”
Tài xế đang lái xe ở phía trước rõ ràng cũng dựng thẳng cái lỗ tai.
Tiêu Hòa sẽ nói sao?
Nếu nói ra thì hắn đã chẳng phải là Tiêu Hòa.
“Ha ha ha.” Cho tụi bay nghẹn ch.ết luôn.
***
Lâm Lâm muốn khóc.
Hùng Hùng tức giận đến muốn đánh người, lại không dám.
Bọn họ hiện tại quả thật đang ngồi trong nhà hàng KFC.
Trước mặt cũng quả thật có một đống lớn hamburger, đùi gà, chân gà, khoai tây chiên, cocacola vân vân…
Một đống như vậy, cũng đủ cho ba bốn người lớn ăn no căng.
Chỉ là, chỉ là…
Tại sao Đại ca ca kia lại độc chiếm thức ăn như vậy chứ!?
Y lại đem tất cả mọi thứ vơ về trước mặt, ai đụng vào y liền bắn vào ót người đó.
Trên ót Hùng Hùng đã có hai cái dấu hồng hồng.
Tụi nhỏ đáng thương, chỉ sợ là trước khi Viêm Viêm nhà chúng ta chưa ăn no, tụi bay đừng hòng ăn được mẩu vụn nào. Ha ha ha!
Tiêu đại thúc tâm tình khoái trá, cố ý cầm lấy một cái hamburger đùi gà cay trước mặt Viêm Chuyên, chậm rãi lột giấy gói, chậm rãi nhét vào trong miệng.
Thấy không? Tao với Viêm Viêm chính là người một nhà nha. Dám gạt tao mời tụi mày đi ăn KFC, tao cho tụi mày ngồi ngửi mùi! Hừ hừ hừ!
May mà Tiêu Hòa tuy vô cùng đắc ý nhưng cũng không quên mất nguyên nhân vì sao hắn phải tốn tiền vào cái quán KFC này, vừa nhai Hamburger vừa dùng giọng điệu dụ dỗ trẻ con mở miệng hỏi:
“Nè mấy nhóc, tụi bay nói mình nhìn thấy Lưu Hâm Hâm là chuyện khi nào?”
Lâm Lâm, Hùng Hùng liếc nhau một cái, sắc mặt hai tiểu quỷ tối sầm.
Tiêu Hòa trong bụng vui vẻ muốn ch.ết, ngoài miệng vẫn không buông tha cho người khác mà nói: “Thầy cô giáo có dạy tụi bay chưa? Trên đời này làm gì có chuyện không làm mà hưởng?”
Người này thật sự đã ba mươi tuổi sao? Viêm Chuyên há to mồm cắn Hamburger, vừa nhai vừa giữ im lặng,
Lâm Lâm mở to mắt nhìn chằm chằm cái đùi gà phát ra mùi hương mê người, nuốt một ngụm nước miếng.
Ai, tại sao những thứ này lại có sức hấp dẫn với mình thế chứ? Vậy mà mẹ lại không cho ăn thường xuyên.
“Ục ục ục.”
Nghe thấy bụng Lâm Lâm biểu tình phản đối, Hùng Hùng ra tay nghĩa hiệp.
Chỉ thấy thằng bé dũng cảm vươn tay nhỏ tới trước một hộp chân gà, mắt không dám nhìn Viêm Chuyên, nhanh như chớp kéo về trước mặt Lâm Lâm.
“Tụi cháu là lao động trẻ em, không được ngược đãi. Phải cho tụi cháu ăn no rồi mới bắt làm việc chứ.”
Viêm Chuyên không biểu hiện gì, hai tiểu quỷ cho rằng y đồng ý, mỗi đứa đều nhanh tay chộp lấy một cái chân gà nhét vào miệng.
“Ăn ngon không?” Tiêu đại thúc cười híp mắt đem hai cốc cocacola đẩy tới trước mặt hai đứa trẻ.
“Chú thật tốt bụng nha.” Miệng Lâm Lâm thật ngọt.
Lá gan hai tiểu quỷ càng lúc càng lớn, gặm hết chân gà tới Hamburger, ăn Hamburger xong lại túm lấy bánh táo.
Viêm Chuyên đem ba cái Hamburger sắp thành hàng trước mặt mình, các thứ khác đưa hết cho bọn trẻ.
Tiêu Hòa ghé vào tai Tiểu Viêm thì thầm, “Nói thật coi, tụi nó không phải họ hàng của cậu chứ hả?”
Viêm Chuyên đẩy ra, xoa xoa cái lỗ tai, lỗ tai lập tức đỏ lên.
Biết rõ đó là do hiệu ứng vật lý, nhưng mà Tiêu Hòa nhìn thấy lỗ tai Tiểu Viêm đỏ ửng, càng xem càng cảm thấy đáng yêu , nhịn không được liền . . .
“Oa! Chú biến thái quá đi!”
Sắc mặt ông chú trộm sắc nào đó nhất thời đen sì.
Bản thân kẻ bị quấy nhiễu *** lại không có phản ứng gì lớn, trong nhận thức của y, thư phục giả thỉnh thoảng cũng sẽ áp dụng loại thủ đoạn thân mật này để nịnh nọt hùng tính cường đại.
“Ăn no rồi thì nói thật cho tao, tụi bay nhìn thấy Lưu Hâm Hâm khi nào? Có biết cô bé ấy hiện tại ở đâu không?”
Hùng Hùng hút cạn một ngụm cocacola cuối cùng, phát ra âm thanh lớn, Lâm Lâm thì rất có gia giáo dùng giấy ăn lau miệng và tay.
“Tụi cháu nhìn thấy buổi tối hôm đó Lưu Hâm Hâm đi tìm ba em lớp hai kia.”
“Cô bé tìm ba thằng nhóc đó làm gì? Bọn nó quen biết nhau?”
“Bạn ý muốn chơi trốn tìm với mấy em kia thôi, nhưng mà ba đứa nó không chịu chơi với người khác, hơn nữa không chịu mang theo con gái. Ngay cả tụi cháu đi tìm bọn nó chơi, bọn nó cũng không sẵn lòng lắm.” Lâm Lâm đáp.
“Nhưng mà tụi cháu ở trong trường học chơi cũng rất vui.” Hùng Hùng bổ sung.
“Vậy mấy nhóc có thấy về sau bọn họ đi đâu không?”
Lâm Lâm và Hùng Hùng liếc nhau một cái, Hùng Hùng gật gật đầu. Lâm Lâm ngẩng lên cười ngọt ngào với Tiêu đại thúc, “Thưa chú, chuyện tiếp theo tụi cháu đều không biết.”
“Ha?” Tiêu đại thúc có cảm giác mình bị hai tiểu quỷ đùa giỡn. Mà hành động tiếp theo của bọn nhóc càng chứng minh thêm điều này.
“Bye bye chú! Bye bye anh hai!” Thời điểm âm thanh này vang lên thì hai đứa đã nhanh chóng chuồn tới cửa.
Tiêu Hòa mắt nhìn hai tiểu quỷ rời đi, đột nhiên cảm thấy thật bất lực, không khỏi bùi ngùi xúc động:
“Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước ch.ết trên bãi cát.”
Viêm Chuyên liếc mắt xem thường.
“Tiểu Viêm, cậu thành thật khai báo cho tôi. Nói! Hai tiểu quỷ kia có phải là thân thích của cậu hay không?”
Còn kém xa lắm, ông chú ngu ngốc.
May mắn là Viêm Chuyên không nói chuyện, nếu không để cho Tiêu Hòa nghe được Tiểu Viêm gọi hắn là ông chú ngu ngốc, tám chín phần hắn sẽ nổi điên luôn.
Trên đường trở về, Tiêu Hòa vẫn còn không ngừng lầu bầu rủa hai tiểu quỷ kia. Tại sao tuổi còn nhỏ đã láu cá vậy chứ, cũng chẳng biết sợ người lạ, dám đi theo một ông chú không quen không biết ra ngoài vui chơi ăn uống.
Có khi nào bốn đứa bé kia cũng vì như thế này nên mới bị bắt cóc không? Ừm, cứ coi hành động của hai tiểu quỷ này, dễ có khả năng ấy lắm.
Viêm Chuyên trong lòng biết rõ nhưng cũng lười giải thích.
Hai tiểu quỷ kia đại khái là hậu duệ của một tộc nhân xa xôi nào đó, tuy rằng huyết thống đã phai nhạt đi rất nhiều, nhưng vẫn có thể cảm nhận được chút năng lực yếu ớt. Nếu có người có thể dẫn dắt cho bọn nó một cách đúng đắn, có lẽ bọn nó sẽ trở thành những kẻ có siêu năng lực. Nếu không có người nào dẫn dắt, năng lực đặc thù cùng trí thông minh của bọn nó rất có thể sẽ dần dần biến mất, nhỏ thì là thiên tài, lớn lên lại trở thành người bình thường.
“Lúc nãy cậu lên núi rác có thấy gì hay không?”
Không có, nhưng ta cảm thấy một loại sức mạnh tồn tại, vô cùng đặc biệt.
Nhìn thấy Tiểu Viêm lắc lắc, Tiêu Hòa gãi gãi đầu, nhìn nhìn móng tay, trầm tư trong chốc lát, kinh ngạc nói: “Tại sao lại lắm gàu thế này?”
Viêm Chuyên… Viêm Chuyên không phản ứng. Hiển nhiên định nghĩa của y về dơ bẩn cũng không giống người thường.
Hai ngày trôi qua, Tiêu Hòa đã chạy tới nhà bốn gia đình một lượt. Đối với tình hình tại những gia đình này, hắn cơ bản cũng có chút hiểu biết. Nói chung, nhà ba đứa bé trai cũng không quá giàu có, hai nhà làm việc tại mỏ than, còn có một nhà làm ruộng. Chỉ có cha mẹ của Lưu Hâm Hâm ở nơi này được coi là khá sung túc.
Hơn nữa đã hơn nửa tháng rồi mà không có bất cứ cú điện thoại nào từ bọn tống tiền, hiện tại đã có thể loại trừ khả năng lũ trẻ bị bắt cóc.
Như vậy khả năng còn lại chỉ có một —— bị lừa bán.
Hiện tại theo tin tức hắn nghe được, cảnh sát đã mở rộng phạm vi điều tr.a lên đến toàn tỉnh, đồng thời liên lạc với mạng lưới cảnh sát khắp cả nước, xem xem nơi khác liệu có xuất hiện đứa trẻ nào có diện mạo tương tự hay không.
Hôm nay Tiêu lão đại thức dậy rất trễ, bởi vì mãi tới hừng đông mới ngủ.
Cho nên sáng sớm trên bàn ăn chỉ có mình Tiêu Hòa, à, còn có một con chuột.
Người đang đọc báo, còn chuột đang ɭϊếʍƈ sữa đậu nành.
Tiêu Hòa liếc Tiêm Đầu một cái, chuột thích uống sữa đậu nành, cái này có được coi là một trong những điểm thần bí của Tiêm Đầu không nhỉ?
“Nè, mày có biết thằng nhóc đó lại chạy đâu rồi không? Lúc trước kẻ không muốn xuống xe lửa là nó, bây giờ trời tối chuồn mất chả thấy tăm hơi cũng là nó. Trước kia đến đêm còn biết trở lại, giờ thì tốt rồi, tới sáng vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu.”
Tiêm Đầu ngẩng lên, trái phải lắc lắc một cái.
“Xoảng.” Tiêu Hòa thiếu chút nữa cầm chén tự đập mình.
“Vừa rồi mày mới làm cái gì vậy? Lắc đầu? Chuột mà cũng biết lắc đầu sao? Mày chắc chắn mày chỉ là một con chuột chứ?”
Chi chi, thừa lời! Thiếu gia ta không phải con chuột thì là cái gì. Ngươi thân là giống đực nhân loại lại cùng vị kia *** mới gọi là bất thường! Chẳng lẽ ngươi làm cái việc mà đại đa số nhân loại đều sẽ không làm thì ngươi không phải là người sao?
Tiêu Hòa bưng bát sữa đậu nành lên uống một ngụm, không biết có phải ảo giác của hắn hay không, hắn vậy mà lại nhìn thấy hai chữ “Khinh bỉ” hiện lên trong mắt một con chuột.
“Ai, xung quanh trường tiểu học Tứ Đường thật đúng là lắm chuyện. Hai ngày trước mới xảy ra tai nạn ô tô, hôm nay lại xuất hiện việc lái xe tải chở rác đổ phế liệu xây dựng trái phép đụng phải quỷ, nói là sau khi nhìn thấy một cái bóng quỷ lùn lùn, phanh xe mất tác dụng, thiếu chút nữa ch.ết.” Giũ giũ tờ báo, Tiêu Hòa lại một lần nữa chúi đầu vào.
Ngươi có thể hỏi chủ nhân của núi rác xem. Có thể nó sẽ biết cái gì đó. Tiêm Đầu quyết định vẫn nên chỉ điểm một chút cho kẻ đang nuôi mình. Cân nhắc tới cuộc sống trước kia, tiếp tục so sánh với cuộc sống bây giờ, tuy rằng hai kẻ đồng hành đều không dễ trêu chọc, hơn nữa còn thích bắt nạt nó, nhưng ngoại trừ những thứ đó ra, nó vẫn cố gắng hài lòng với hoàn cảnh sống hiện tại.
Tiêu Hòa đang hết sức chăm chú đọc báo.
Tiêm Đầu thấy hắn không có phản ứng, lại chi chi kêu vài tiếng. Tiêu lão đại ngại phiền, cầm lấy tờ báo vừa xem qua quạt tới.
Chi ——! Sữa đậu nành!
“Đi, chúng ta tới khu vực gần trường tiểu học Tứ Đường thăm quan một chuyến.”
Ném tờ báo sang một bên, Tiêu lão đại phất phất tay một cách tiêu sái. Lần trước ở cổng trường, cái cảm giác bị người khác nhìn lén từ phía sau cho tới bây giờ vẫn còn chưa xua đi được, mà bên này kết quả điều tr.a của hắn lại không có gì tiến triển. Nếu may mắn, có lẽ đi tới nơi sự việc phát sinh thăm dò một chuyến có thể sẽ phát hiện manh mối gì đó mà hắn với cảnh sát đã bỏ sót.
Đúng rồi, nhân tiện hỏi thăm người phụ nữ nhặt rác hừ lạnh với gia đình họ Trần kia một chút , nói không chừng có lẽ cô ta biết chút chuyện mà người khác không biết cũng nên.
“Tiêm Đầu? Mày có đi hay không?”
Tiêm Đầu đang đấu tranh dữ dội giữa việc đi xem náo nhiệt với uống sữa đậu nành, cuối cùng vẫn lựa chọn…