Chương 47

Mười giây, hai mươi giây, ba mươi giây trôi qua.
Viêm Chuyên một đường đuổi giết, thần cản sát thần, phật cản sát phật, toàn bộ chướng ngại chắn giữa y và người kia đều bị y coi là cái đinh trong mắt.
“Hộc! Hộc!” Y nhịn không được, y sắp nổ tung! Y muốn người kia, muốn ngay hiện tại!


“Tại sao còn chưa phóng?” Lý giáo sư vứt đi hết thảy văn nhã, cuống cuồng gào to.
Mỹ nữ Latin cũng không biết là có chuyện gì, càng không ngừng dùng bộ đàm hỏi.


Đỗ Vệ núp ở trong góc gắt gao nhìn chằm chằm hiện trường, thanh âm của Lý giáo sư hắn nghe được rất rõ ràng. Hắn bố trí thời gian dài như thế, chính là để chờ đợi giờ khắc này, làm sao có thể để cho Lý Trí Phong tới phá hư được. Trang bị phóng thích gas thôi miên sớm đã bị hắn phái người làm hỏng, có thể phóng ra được mới gọi là kỳ quái.


Có điều cảnh tượng huyết tinh như vậy hắn cũng không dự liệu được, hắn bắt đầu lo lắng tính khả thi của kế hoạch. Nhưng hiện tại muốn hắn bỏ dở kế hoạch này cũng không có khả năng.
“Sao có thể như vậy?” Lý giáo sư kêu to.
Không ai trả lời được vấn đề này.


Sinh vật sống trong đại sảnh càng ngày càng ít, Lý giáo sư bị dọa ngốc, được E023 kéo chạy về hướng cầu thang, E055 túm lấy Tiêu Hòa theo sát phía sau.
Tiêu Hòa cũng nhìn thấy tình cảnh bi thảm trong sảnh, hai mắt dại ra, trong miệng không ngừng niệm: “Ta đang nằm mơ, ta đang nằm mơ…”


Viêm Chuyên bị đạn chứa thôi tình dược cường liệt bắn trúng, qua một thời gian, dược hiệu đã lan ra khắp toàn thân, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm mãnh liệt: Ta muốn ***!


available on google playdownload on app store


Một cái chướng ngại vật cuối cùng bị y cắn nát, mùi máu tươi đầy sảnh khiêu khích khiến cho y hận không thể lập tức đem người kia bổ nhào vào hạ thân phát tiết thú tính.
Mắt thấy người bắt cóc Tiêu Hòa chạy về hướng cầu thang, lập tức Viêm Chuyên tứ chi đạp về phía sau, lao nhanh qua.


Nhưng đúng vào lúc này, mặt đất trong đại sảnh đột nhiên có bốn vách tường bằng thủy tinh dâng lên, nhanh chóng vây kín ở đỉnh, ngăn cản đường đi của Viêm Chuyên một cách không khoan nhượng, khiến cho y không thể không nhảy về mặt đất.


“Ngao ──!” Dã thú dục vọng không đạt được thỏa mãn tức giận đến bạo rống.
Đột nhiên, thân thể Viêm Chuyên căng cứng, gắt gao nhìn về phía một góc không gian đang bị phong bế.


Nơi đó xuất hiện sinh vật hiện tại tuyệt đối không nên xuất hiện. Một con báo cái có vằn xinh đẹp đi ra, phía sau mẫu báo còn có một mỹ nữ gợi cảm mặc quần áo lộ ra dáng người nóng bỏng.


Hương vị của mẫu thú đang trong cơn động dục mãnh liệt xộc vào trong mũi. Mãnh thú đang đợi chờ phát tiết mở cái mồm to như cái chậu máu ra phát ra tiếng rống trầm thấp về phía bọn mẫu thú.


Một báo một mỹ nữ mang theo ba phần kinh hoảng, hai phần sợ hãi, năm phần khát khao, thật cẩn thận tới gần dã thú tàn bạo.


Nhiệt khí bốc hơi ở xung quanh Viêm Chuyên hình thành vật chất hữu hình, hai mắt nóng rực như lửa phát ra tia sáng kỳ dị chói mắt, mùi vị cơ thể mẫu thú trong kỳ động dục kích thích khứu giác cùng tính dục của y.
Trong mũi Viêm Chuyên phun ra hơi thở nóng hừng hực, nhìn bọn mẫu thú tới gần từng bước.


“Đỗ Vệ!”
Lý giáo sư phát hiện tình trạng dị thường dừng lại việc bỏ trốn, quay đầu liền thấy được người đàn ông đi ra từ góc tối, kinh ngạc kêu một tiếng.


Trong đại sảnh còn có cơ quan như thế, vậy mà hắn lại không biết! Mẫu thú đang liếc mắt đưa tình và tiếp cận mãnh thú cũng kia không thuộc về công ty, còn có hộ vệ bên người Đỗ Vệ. Loại tình cảnh này đã không cần nhiều lời, Lý giáo sư rất nhanh liền hiểu rõ hết thảy.


Hắn hận, hắn bị phản đồ lợi dụng! Nghiên cứu của hắn, tâm huyết của hắn! Đỗ Vệ muốn cái gì cũng đã quá rõ ràng.


Tiêu Hòa ngơ ngác ngồi trên mặt đất. Kỳ thật hắn hiểu được, không phải sao? Chỉ là hắn không muốn suy nghĩ, không muốn tiếp nhận thôi. Mà hiện giờ sự thật đang xảy ra ngay trước mắt hắn.


Tiêu Hòa nhìn dã thú dây dưa thành một đống phía trước, ánh mắt mông lung. Hắn rất khó chịu, chẳng biết tại sao, cảnh tượng này lại khiến cho hắn nhớ lại tình cảnh thí nghiệm gấu mèo bị cưỡng ép thụ thai mà hắn đã từng xem trên TV.


Hoàn toàn không để ý tới suy nghĩ hay ý nguyện của gấu mèo, một đám người vây quanh thân nó, dùng ống tiêm rút tinh trùng của con gấu mèo đực ra tiếp tục tiêm vào trong cơ thể gấu mèo cái. Hắn còn nhớ rất rõ ràng, một con gấu mèo trong số đó luôn luôn phát ra tiếng kêu thê thảm trong suốt quá trình, còn chảy nước mắt.


Lúc này, so với sự phẫn nộ đối với việc Tiểu Viêm giấu diếm, càng nhiều hơn là hối hận cùng áy náy. Hắn nhìn Tiểu Viêm của hắn bị những người này coi như là động vật thí nghiệm, tiến hành *** ở trước mặt mọi người, thế mà hắn không làm được bất cứ điều gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn.


Hận ý chôn xuống thật sâu trong lòng hắn. Đối với Lý giáo sư, đối với Đỗ Vệ, đối với tất cả những người phía sau bọn họ!
Dị biến thình lình xuất hiện!


Ngay khi Đỗ Vệ lộ ra nét mặt tươi cười, cho rằng kế hoạch đã thành công một nửa thì Viêm Chuyên đang chủ động tới gần đám mẫu thú đột nhiên phát ra tiếng rống với bọn chúng, một cước đá văng mẫu báo vừa làm ra tư thế thần phục chờ đợi ***.
“Ngao ──!”


Cái này không được, hắn không phải thứ này!
Sắc mặt Đỗ Vệ đại biến.
Mỹ nữ hình người cố lấy can đảm tới gần Viêm Chuyên, đồng thời thuận thế kéo váy của mình ra.


Hơi thở của Viêm Chuyên trở nên dồn dập, bổ nhào tới mỹ nữ hình người, ngửi tới ngửi lui cơ thể, thậm chí vươn lưỡi dài ra ɭϊếʍƈ láp.
Mỹ nữ phát ra rên rỉ kiều mỵ, vừa sợ hãi vừa kích động, tính dục trong nháy mắt đã bị khơi mào.


Mẫu báo đáng thương không cam lòng, không ngừng vòng đi vòng lại xung quanh. Bọn nó cũng bị tiêm dược vật động dục cường liệt, sớm đã không còn liêm sỉ, một lòng chỉ mong muốn được con đực giữ lấy.


“Không thể để cho phu nhân bên kia được như ý như vậy. Thông báo với giáo sư Amanda, bảo cô ấy báo cáo hiện trạng với tổng công ty. Chúng ta tuyệt đối không thể để cho người của phu nhân ra khỏi tòa nhà này.” Lý giáo sư sau khi kinh hoảng cũng dần dần tỉnh táo lại, phân phó E023, tiếp đó trấn định đi tới trước mặt Đỗ Vệ đang nở nụ cười.


Đỗ Vệ nhìn lão giả đi tới cũng không kinh ngạc, hắn tại sao phải sợ ông ta chứ.
“Giáo sư, có hứng thú hợp tác hay không?” Đỗ Vệ không đợi Lý giáo sư mở miệng, đưa ra đề nghị trước.


Chân Lý giáo sư tuy rằng vẫn còn mềm nhũn, nhưng hắn cũng là kẻ từng trải, rất nhanh đã tìm lại trí khôn của mình về, vuốt vạt áo nói: “Xin lắng tai nghe.”


“Chúng tôi cũng chỉ cần tinh trùng của nó, nó thuộc về các ông. Bất kể là động vật gì, sau khi *** đều có một khoảng thời gian mệt mỏi, các ông có thể nhân cơ hội này phóng khí gas thôi miên ra bắt lấy nó.”
“A? Các cậu nghĩ các cậu ra khỏi đây được chắc?”


“Có lẽ không thể, nhưng các ông cũng phải trả giá rất lớn. Có lẽ trong đó bao gồm cả ông.”
“Cậu đang uy hϊế͙p͙ tôi?”
“Không dám, tôi chỉ là đang nói ra sự thật mà thôi.”


“Cậu đang bí quá hóa liều. Cho dù hôm nay cậu có thể đi ra khỏi tòa nhà này, công ty cũng sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.”
“Đó là chuyện của chúng tôi. Hiện tại hoặc là ngài lưỡng bại câu thương, cuối cùng thả hổ về rừng, hoặc là chúng ta hợp tác thì đâu sẽ vào đó.”


Lý giáo sư quay đầu nhìn về phía không gian đang bị phong bế tạm thời, nhất thời không nói gì. Uy hϊế͙p͙ của Đỗ Vệ với hắn mà nói cũng không đáng sợ, nhưng hắn vẫn lo lắng khi hai người còn đang tranh chấp thì thần tử đang bị vây khốn tìm được kẽ hở chạy thoát.


Mỹ nữ Latin – giáo sư Amanda mang theo quân dự phòng, cầm vũ khí trong tay, bao vây toàn bộ đại sảnh.
Người Đỗ Vệ mang đến cũng lập tức giơ vũ khí lên đối mặt với kẻ địch vừa tới.


“Không ổn!” Lý giáo sư vừa liếc nhanh về phía tình hình phát triển bên trong bức tường thủy tinh được cường hóa, đột nhiên kêu lên.
Đỗ Vệ cũng như tất cả mọi người cùng nhau nhìn về đằng sau bức tường thủy tinh.
Viêm Chuyên há mồm cắn yết hầu của mỹ nữ.


Cô gái đáng thương, trong họng phát ra thanh âm, khanh khách vỡ vụn, không rõ chính mình tại sao lại đột nhiên bị cắn ch.ết.


Mẫu báo cho là mình có cơ hội, tiếp tục dán lên, lại dẫn tới Viêm Chuyên phát hung,  vung trảo tạo thành vết cào thật dài trên lưng mẫu báo. Mẫu báo đau đến mức kêu ô ô lăn lộn trên mặt đất.
“Nó không hài lòng với kẻ ***!” Lý giáo sư buột miệng nói.


Ánh mắt Đỗ Vệ ngưng lại. Chuyện này ở ngoài tự nhiên cũng là tình huống bình thường, khi hai con thú đực cái tương giao thì thường thường sẽ bởi vì một số nguyên nhân quái lạ mà một con bị đối phương cắn ch.ết khi còn đang sống sờ sờ. Nhưng mà chúng nó vừa rồi rõ ràng đều sắp tiến vào trạng thái, tại sao lại đột nhiên…?


“Không đúng, nó đang nhìn bên ngoài. Nó đang nhìn…”
Hai người Lý, Đỗ thuận theo ánh mắt của dã thú nhìn về phía cách đó không xa.
Tiêu Hòa cúi đầu nhìn mặt đất, cũng không biết hắn đang nghĩ cái gì.
Hai người Lý, Đỗ liếc nhau một cái.


Viêm Chuyên thoát khỏi mẫu thú, từng bước một đi về phía Tiêu Hòa.
Tường thủy tinh ngăn cản đường đi của y, y tức giận đến mức hung hăng đập một cái lên tường thủy tinh.


“Không được, nó có dị năng. E là tấm thủy tinh công nghiệp có thể ngăn đạn này cũng không cản nổi nó.” Đỗ Vệ nhíu mày thật sâu.
“Chốt mở đâu?”
“Cái gì?”
Lý giáo sư bình tĩnh hỏi: “Chốt mở ở đâu?”


“Ông muốn làm cái gì? Tôi không nghĩ hiện tại mở chốt ra là chuyện sáng suốt đâu.”
“Lão giả nhìn mãnh thú bên trong, ánh mắt không che dấu được khát vọng cùng điên cuồng cực độ.
“Nó muốn cái gì, chúng ta cho nó thứ đó.”


“Ý ông là…” Đỗ Vệ nhìn về phía người đàn ông hai tay bị trói cúi đầu ngồi dưới đất, trong mắt hiện lên thứ gì đó, “Nhưng mà chúng ta không xác định…”


“Chỉ là một gã nhân loại mắc bệnh nan y mà thôi. Có thể cống hiến thời gian cuối cùng của cuộc đời mình cho sự phát triển của nhân loại, chắc chắn cậu ta cũng sẽ cảm thấy quang vinh. Mở chốt ra đi.” Lão giả thản nhiên nói.
Tiêu Hòa bị người tóm lấy.
“Khoan, các người muốn làm cái gì vậy?”


“Tiêu Hòa rất nhanh liền biết bọn họ muốn làm cái gì.
Chỉ thấy Đỗ Vệ nhấn một cái vào công tắc trên tường, một cánh cửa mở ra trên bức tường thủy tinh bị phong bế, Tiêu Hòa còn chưa kịp phản ứng, người đã bị đẩy vào bên trong, sau đó cánh cửa mau chóng khép lại.


Tất cả những chuyện này lúc nói thì dài, kỳ thật chỉ phát sinh trong phút chốc.
Tiêu Hòa bị người ta đẩy mạnh vào bên trong tường thủy tinh, chớp chớp mắt, đột nhiên nhảy dựng lên, điên cuồng lao về phía cánh cửa vừa rồi.


“Mở cửa! Mở cửa! Các người không thể làm như vậy! Thả tôi ra ngoài! Thả tôi ra ngoài!”
Người ngoài cửa lạnh lùng nhìn hắn, không nói không động.
Tiêu Hòa hút một ngụm khí lạnh, toàn thân run rẩy không dám nhìn về phía sau.


Hắn cảm giác được, uy hϊế͙p͙ cường đại quen thuộc mà hắn từng cảm thụ qua một lần đang đi tới gần hắn.
Tiêu Hòa chậm rãi, chậm rãi xoay người.
Cầu những người đó thả hắn ra ngoài chắc chắn là mơ hão, chi bằng thử cầu xin Tiểu Viêm buông tha hắn, nói không chừng còn có hi vọng.


Tiêu Hòa liều mạng hút khí, nỗ lực trấn định, không ngừng nói với chính mình: không sợ, không sợ, đó là Tiểu Viêm. Là Tiểu Viêm đã cùng mình chung sống trong một thời gian dài.


Nó sẽ không tổn thương mình, chẳng phải lần trước nó cũng đã bỏ qua cho mình đó sao? Lần này cũng sẽ không, nhất định sẽ không…
Mãnh thú khổng lồ vẫy vẫy cái đuôi bước từng bước một về phía con mồi.
Y quen thuộc cái hương vị này, quen thuộc với người đàn ông ở trước mặt.


Có hắn rồi, y cũng chẳng còn cần bất kỳ mẫu thú nào khác nữa. Những mẫu thú đó đều không tốt được bằng hắn.
Y nhớ rõ tư vị của hắn.


Y yêu thích hắn khi bị y thao thì phát ra tiếng nức nở, đó là một kẻ *** đãng. Có thể vừa vặn vẹo eo để cho y chọc càng sâu, vừa mắng y thô bạo không hiểu ôn nhu.
Đúng vậy, y vẫn luôn muốn hảo hảo giáo huấn người kia. Có lẽ lần này là một cơ hội không tồi.


Để cho hắn nhớ kỹ sự oai hùng của chính mình, để cho hắn lĩnh hội sâu sắc sự lợi hại của y, cho hắn biết cái gì gọi là *** chân chính, có lẽ sau này hắn sẽ không tiếp tục lẳng lơ câu dẫn khắp nơi như vậy nữa.


Y muốn khiến cho hắn thần phục một cách chân chính, sau này chỉ cần y muốn, hắn liền vểnh cái mông lên ngoan ngoãn để y thao.
Ngao! Nhìn hắn run thành như vậy, nhất định là nhịn không nổi rồi, y cũng không chịu được nữa.


Viêm Chuyên phun ra hơi thở nóng bỏng, tiến đến trước mặt gã đàn ông, cúi xuống ngửi ngửi một hơi thật sâu ở giữa hai chân hắn.
“Ngao ──!”
Rầm. Tiêu Hòa phịch mông ngã xuống đất, chân hắn mềm nhũn.


“Viêm…Tiểu Viêm, đừng…Có được không? Tôi là Tiêu Tiêu Tiêu Hòa a, cậu còn nhận ra tôi không?”
Dã thú hưng phấn ngửi tới ngửi lui trên thân hắn, thỉnh thoảng thè lưỡi ɭϊếʍƈ hắn. Có đôi khi còn duỗi móng vuốt khổng lồ ra vỗ vỗ hắn vài cái, giống như đang tỏ ý gì đó.


“Tiểu Viêm, là tôi mà…”


Dã thú không biết là có nghe thấy gì hay không, dùng cái miệng to như chậu máu vẫn còn mang theo huyết tích bắt đầu xé rách quần áo của hắn…Cái miệng thực sự là khổng lồ, Tiêu Hòa chịu không nổi xoay mặt sang một bên, mùi máu tươi nồng nặc này kích thích hắn thiếu chút nữa nôn tại chỗ.


“Tiểu Viêm, nghe tôi…Đừng như vậy…” Tiêu Hòa nhịn không được dùng bả vai  đẩy dã thú ra.
Không nghĩ tới một cái đẩy này lại phá hỏng chuyện.


Viêm Chuyên chịu đủ kích thích của dược vật thôi tình cường hiệu, vốn đã tới ranh giới  bùng nổ. Nếu không phải trong lòng còn nhớ được người này không giống với những kẻ khác, không thể làm bừa, càng không thể cắn hắn cào hắn, y đã sớm vung đuôi trực tiếp thượng.


Mà một cú đẩy này, chính là chạm tới nghịch lân của y.
Cho ngươi không nghe lời!
Một vuốt vươn ra đẩy Tiêu Hòa ngã xuống đất.


Cú đẩy này, cũng đẩy luôn cơn tức của Tiêu đại gia ra. Tất cả sợ hãi toàn bộ đều biến thành lửa giận, ngay tại chỗ liền biến thành chửi như tát nước: “Tao thao cả tổ tông nhà mày, nếu mày dám đụng tới mông tao, ông đây sẽ thiến mày!”


“Ô ô! Mày làm cái gì đấy? Mày dám! Dừng ngay cho tao…Không được, câm miệng! Họ Viêm, mày đừng có quá phận!”
“Buông tao ra! Tao phải giết thằng súc sinh mày! Mày là đồ cầm thú! Đồ con rùa! Mày không…A a a ──!”
Bên trong bức tường thủy tinh diễn ra hành vi nguyên thủy ngàn đời bất biến.


Bên ngoài tường thủy tinh, một đám người yên lặng nhìn chăm chú thảm kịch nhân thú tương giao phát sinh phía trong. Có vài người không chịu nổi quay đầu sang một bên; có người lại mở to mắt, trong nội tâm mang theo dục vọng xấu xí không muốn ai biết đến, thở hổn hển dùng thị giác thỏa mãn dục vọng tối tăm của chính mình.


Không có ai biết Đỗ Vệ và Lý giáo sư đang suy nghĩ cái gì.


Mỹ nữ Latin có chút không đành lòng nhìn về nơi khác. Bức tường thủy tinh không cách âm, bên ngoài có thể nghe thấy rõ ràng tất cả âm thanh phía trong, tiếng kêu khóc không dứt của nhân loại cùng với tiếng hống hưng phấn của dã thú khi phát tiết tính dục càng không ngừng truyền tới từ bên trong.


Gã đàn ông người Trung Quốc kia hai tay bị trói lại, toàn thân trần trụi quỳ gối trên mặt đất, bị dã thú gian *** từ phía sau. Gã đàn ông đáng thương lúc đầu còn có thể  giận dữ chửi bới, về sau chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết cùng khóc lóc cầu xin. Theo từng đợt ra ra vào vào của dã thú, huyết dịch chảy ra từ bộ vị mập hợp, một lượng lớn huyết dịch nhuộm đỏ cổ cùng bắp đùi gã.


Cái tư thế kia của gã cũng là dã thú mạnh mẽ cưỡng ép mà ra, gã không nguyện ý, con dã thú kia liền dùng răng nanh bén nhọn, đầu lưỡi thô ráp công kích những điểm mẫn cảm trên thân thể gã, thậm chí có lúc còn có thể dùng móng vuốt khổng lồ rắn chắc mà vỗ gã, dùng cái đuôi làm roi mà quật gã.


Ngay khi gã đàn ông quỵ hai gối xuống đất chậm chạp bò về phía trước, muốn né tránh sự công kích của dã thú thì con dã thú kia nhào tới từ phía sau!
Gã đàn ông đáng thương trong nháy mắt đó phát ra tiếng kêu thảm thiết quả thực là có thể đâm thủng màng nhĩ người nghe.


Amanda biết rõ thảm kịch còn lâu mới kết thúc, con dã thú còn chưa tới thời điểm xuất tinh, nếu như tiến vào trạng thái xuất tinh, người đàn ông kia sẽ càng ăn nhiều đau khổ.


Amanda thở dài trong lòng, mặc dù cô đã thấy nhiều cảnh tượng động vật ***, hơn nữa rất nhiều thí nghiệm trong công ty cũng có sự tham dự của cô, có lẽ là những sinh vật tham gia thí nghiệm này ở trong mắt cô không hề thuộc về phạm trù nhân loại, cho nên cô vẫn không có bao nhiêu cảm xúc. Nhưng lần này có lẽ một bên chỉ là một nhân loại bình thường, lại còn là đàn ông, cho nên cô mới có thể không thích ứng như vậy.


Giao phối dần dần tới bước ngoặt cuối cùng.
Cổ họng của Tiêu Hòa đã khản đặc. Hắn cảm giác được dị vật khổng lồ bên trong cơ thể lần thứ hai phát sinh dị biến.
Không…Không ──!
Mãi cho tới lúc này Đỗ Vệ mới lộ ra nụ cười thực sự.


Lý giáo sư thì nhìn bên trong bức tường thủy tinh, nghĩ phải làm thế nào mới lợi dụng được người mà thần tử coi trọng kia một cách trọn vẹn nhất.


Giao phối vẫn chưa đến hồi kết thúc. Hấp thu một lượng lớn dược vật thôi tình, lại vừa vặn đang ở trong thời kỳ động dục, dã thú nào đó sao có thể mới một lần đã thỏa mãn.


Lần xuất tinh đầu tiên đã chấm dứt, dã thú cũng không rút phân thân của mình ra, cứ như vậy chôn ở trong cơ thể Tiêu Hòa, rất nhanh liền nghênh đón lần thứ hai cương cứng.


Lúc này, Tiêu Hòa đã bị thao tới thoi thóp, chỉ có thể bị động tiếp thụ, miệng phát ra rên rỉ vô nghĩa, nước mắt vô tri vô giác tràn ra từ khóe mắt.


Mà Viêm Chuyên hoàn toàn không biết gì về chuyện này lại phấn khởi, nhanh chóng trừu động cái eo cường tráng lực của chính mình, truy đuổi niềm vui sướng đến cực điểm của xác thịt vừa mới cảm nhận được.
Tiêu Hòa, Tiêu Hòa…


Trong lòng Viêm Chuyên càng không ngừng kêu tên người nọ, y chưa bao giờ được khoái hoạt như thế này. Thật sự là quá sung sướng! Y nghĩ sau này nhất định phải thường xuyên dùng thú thân để làm tên tiểu nhân này, vừa có thể giáo huấn hắn, lại có thể khiến cho mình thích, quả thực chính là vẹn toàn đôi bên.


“Nếu nó thuộc loài hổ, nếu chúng ta không ngăn nó lại, nó đại khái có thể làm cả ngày, tên kia cũng chắc chắn sẽ ch.ết.”


“Nó không phải là hổ, chỉ là bề ngoài giống mà thôi. Thời gian *** của loài hổ là từ năm đến mười phút, một ngày có thể *** khoảng năm mươi lần. Mà nó, theo tôi được biết, *** mấy ngày mấy đêm đều không thành vấn đề.


“Từ lúc bắt đầu cho tới lần đầu tiên nó xuất tinh là khoảng bốn mươi phút, lần thứ hai hẳn là sẽ lâu hơn. Tên kia chống đỡ không được bao lâu nữa.” Lý giáo sư lộ ra một phần thông tin mà hắn biết, bởi vì hắn hiểu Đỗ Vệ chắc chắn cũng có chút tri thức đối với chuyện này.


“Không sai biệt lắm, chờ sau khi nó xuất tinh lần thứ hai thì phóng khí gas thôi miên.” Đỗ Vệ đẩy kính mắt nói.
Lý giáo sư quay đầu nhìn về phía hắn.
Đỗ Vệ mỉm cười, “Yên tâm, lần này nhất định không thành vấn đề.”


Lý giáo sư hừ lạnh một tiếng, không hề để ý đến hắn, âm thầm ra hiệu cho người của mình sẵn sàng.
Viêm Chuyên sau khi phát tiết lần thứ hai, đầu óc dường như thanh tỉnh không ít.


Cúi đầu nhìn nhìn người đàn ông im hơi lặng tiếng nằm ở dưới thân y, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ hắn, lần này y giấu xước mang rô trên lưỡi đi.
Người nọ vẫn không nhúc nhích.
“Ngao ô.” Dùng đầu đẩy đẩy hắn.


Thân thể người nọ lật qua, mềm thành một bãi giống như bị rút gân.
Viêm Chuyên rút ra, sau đó y phát hiện một lượng lớn máu tươi trào ra ở nửa thân dưới của người nọ.


Viêm Chuyên dường như không hề kinh ngạc đối với chuyện này, mà lè lưỡi nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ láp hậu môn người nọ, từng chút một đưa nước bọt vào nơi bị thương.


Sau này y hẳn là nghĩ biện pháp hảo hảo rèn luyện chỗ này của hắn, nếu không mỗi lần đi vào đều thê thảm như thế thì không ổn lắm. Y rất hiểu Tiêu tiểu nhân, khiến cho hắn đau như vậy, lần sau muốn thượng hắn chỉ sợ sẽ càng khó.


Viêm Chuyên còn đang suy nghĩ chờ nơi này hơi tốt một chút có nên làm thêm một lần nữa hay không, một luồng khí không màu không mùi mạnh mẽ tràn vào không gian bị phong bế.


Viêm Chuyên phát hiện bất thường, lập tức ngừng thở, nhưng mà mới vừa *** xong, thân thể đang tiến hành tự cải tạo đúng là thời điểm yếu nhất, y muốn chống lại, muốn giết ch.ết toàn bộ địch nhân xâm lấn, cuối cùng lại chỉ làm được một việc là che giấu hoàn toàn thân thể của Tiêu Hòa xuống dưới người mình, xong liền thoát lực.


Người ở phía ngoài đợi một lúc lâu mới tiến vào.
Bọn họ không biết y không có hôn mê, chỉ là tạm thời không có sức mạnh chống đỡ nổi tứ chi. Thân thể y đang thích ứng và phân giải loại khí thể này, chờ y thích ứng được, cũng chính là lúc những nhân loại này đi gặp Diêm vương.


Lý giáo sư thật không ngờ tới lúc cuối cùng của cuối cùng lại trúng một cái bẫy lớn.
Đỗ Vệ quả thật phóng gas thôi miên ra, nhưng mà thời điểm hắn phóng thích, hắn và đồng bạn của hắn cùng nhau lôi ra mặt nạ phòng độc tinh xảo. Bọn họ tiến hành phóng thích cả ở toàn bộ đại sảnh.


Cảnh tượng cuối cùng đập vào mắt Lý giáo sư trước khi hôn mê chính là: Đỗ Vệ đi vào bên trong bức tường thủy tinh.
Đỗ Vệ thật sự rất cao hứng.
Tuy rằng tổn thất hai mẫu thú gần như hoàn mỹ, nhưng so với thứ bọn họ sắp lấy được, cái này thật sự không tính là cái gì.


Vừa kéo thân thể Tiêu Hòa từ dưới thân dã thú ra, tách hai chân của hắn, rút tinh trùng ở hậu môn của hắn, để vào ống đặc chế tiến hành bảo tồn; vừa ra hiệu cho thuộc hạ dùng súng gây mê tiếp tục bắn con dã thú kia để đảm bảo. Hành động lần này của hắn có thể nói là đại hoạch toàn thắng, mùi vị thành công khiến cho hắn nhịn không được lại khẽ cong môi.


“Cám ơn anh, Tiêu tiên sinh. Yên tâm, tôi đây mang anh về sẽ tiến hành cấp cứu ngay lập tức, anh sẽ không có việc gì đâu. Sau này nơi cần anh hỗ trợ vẫn còn rất nhiều mà. Ha ha!”
“Tiến sĩ Đỗ, cẩn thận!”


Phản ứng của Đỗ Vệ quả thực có thể khiến cho người ta vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Gần như trong nháy mắt âm thanh truyền tới tai, hắn liền né sang một bên.
Nhưng mà dù hắn nhanh thế nào, dã thú chưa khôi phục sức mạnh còn nhanh hơn.


Móng vuốt sắc bén của Viêm Chuyên để lại hai vệt trên mặt hắn. Kính mắt rơi xuống đất, biến thành mảnh vụn.
Người Đỗ Vệ mang đến lập tức bao vây dã thú đã tỉnh lại.
“Ngao ──!”


Thân thể của Viêm Chuyên đang xảy ra biến hóa, đôi con ngươi phát ra màu sắc kỳ dị càng ngày càng sáng rực, không khí xung quanh bắt đầu xuất hiện vặn vẹo.


Trong lòng Đỗ Vệ thầm kêu không ổn, một tay che mặt, một tay bịt miệng ống đặc chế trong túi, lợi dụng thuộc hạ ngăn trở Viêm Chuyên còn đang trong quá trình biến hóa, lặng yên không tiếng động trốn về phía cửa.


Thân thể khổng lồ dường như đang bành trướng thêm một vòng, da lông trắng như tuyết bị nứt vỡ, đường vân màu đen xuất hiện trên da, chậm rãi lan rộng ra tới toàn thân.


Từng vòng hỏa quang bắn ra từ dưới da thịt, xoay xung quanh thân thể tạo thành quả cầu lửa mỹ lệ. Cầu lửa khuếch trương từng chút một, bất cứ kẻ nào đụng phải nó đều trốn không thoát, gần như hóa thành sương mù trong nháy mắt, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra.


Kỳ diệu là, Tiêu Hòa đang hôn mê ở dưới chân mãnh thú lại bình yên vô sự, cho dù cầu lửa lướt qua thân hắn cũng không để lại bất cứ dấu tích gì.
Trên trán mãnh thú dường như có thứ gì đó từ phía dưới muốn phá trán thoát ra ngoài. Mãnh thú phát ra tiếng gầm đau đớn.


Nó đột nhiên ngẩng đầu, há to mồm, phun ra thứ gì đó từ trong miệng, hình thành một lốc xoáy quỷ dị ngay trên không trung, giữa lốc xoáy dường như có cái gì đang sản sinh, từ không tới có, chậm rãi ngưng kết thành một hạt châu đỏ rực như lửa.


Mà từ khi hạt châu này được phun ra, bên ngoài cao ốc CED đã xuất hiện dị tượng tự nhiên. Ánh trăng trắng bạc biến thành màu đỏ tươi, một lượng mây mù lớn bắt đầu bốc lên, chậm rãi che lại mặt trăng đỏ như máu, tiếng sấm ầm ầm kéo tới từ giữa tầng mây, tia chớp bất thình lình bện xoắn thành đoàn cuồn cuộn trên không trung.


Tại những nơi rất rất xa, trên Địa Cầu có người ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Có người đang mỉm cười.
“Viêm, trưởng thành rồi.”
“Đúng vậy, ký ức truyền thừa trong đầu nó cũng đã hoàn toàn thức tỉnh. Hiện tại nó đã biết trách nhiệm của chính mình rồi.”


Có người đang hưng phấn.


“Đó là Viêm! Chắc chắn là cậu ta. Chỉ có thuần chủng thành niên mới có thể xuất hiện cảnh tượng như vậy, thật tốt quá! Erya, hy vọng của toàn tộc phải dựa vào con, con nhất định phải trở thành bạn đời của Viêm, đứa trẻ của con sẽ là hy vọng của tất cả tộc nhân trong tộc chúng ta.”


“Con sẽ cố hết sức.”
Có người lại đang thở dài.
“Từ nay về sau lại càng đánh không lại cậu ta, con bà nó!”
Còn có người đang điên cuồng cười to.


“Kia không ngờ lại là sức mạnh của thần thú thuần chủng! Ha ha! Trên đời này lại vẫn còn thần thú thuần chủng lưu lại! Nhất định phải thừa dịp lông cánh của nó còn chưa mọc đủ giải quyết nó. Chỉ cần ta cắn nuốt nó là ta có thể rời khỏi nơi này. Đúng là trời không tuyệt đường người mà, Ha ha ha!


Hạt châu vùng vẫy giữa cơn lốc xoáy, giống như muốn thoát khỏi nó. Ngay khi hạt châu sắp tách rời lốc xoáy bay về phương xa thì, mãnh thú đã biến đổi thành da lông toàn thân màu đen đột nhiên hít sâu một ngụm, hạt châu hỏa hồng lập tức trở lại trong miệng y. Sau đó chỉ thấy y ngậm lấy hạt châu cúi đầu, nhả vào miệng người dưới thân.


Hạt châu này là sức mạnh thuần túy nhất y hấp thu trong thiên địa khi còn là vị thành niên, tộc nhân thông thường sau khi trưởng thành sẽ dùng hạt châu này chế thành vũ khí hoặc khôi giáp, hoặc là hút vào trong cơ thể luyện hóa.


Cũng không biết xuất phát từ tâm lý nào, Viêm Chuyên lại đem nó cho người nọ. Hạt châu này sẽ mang đến cho người nọ những biến hóa gì, y lại có chút chờ mong.


Tiêu Hòa đang hôn mê đương nhiên không biết tất cả những chuyện này, mà Lý giáo sư ngất xỉu ở bên ngoài không gian bị phong bế, cũng không có phúc phận nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị khi thần tử tiến hoá đến trưởng thành, mà những người có cái phúc này đều đã hóa thành sương mù biến mất trên thế gian.


Khoác theo một thân da lông nhẵn bóng như đêm đen, kỳ thú khổng lồ lè lưỡi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ khuôn mặt người nọ. Ngay sau đó thân thể mờ nhạt, cũng không nhìn thấy y biến hóa như thế nào, nháy mắt liền biến thành một người đàn ông khôi ngô cường tráng.


Đúng vậy, đây là một người đàn ông toàn thân tràn đầy sức mạnh, không còn là thể trạng thiếu niên hạn chế giữa người trưởng thành và trẻ nhỏ như nguyên bản nữa. Trên thân thể hoàn mỹ dường như có ám văn giấu ở dưới da thịt. Khuôn mặt vốn còn mang theo chút đường nét ngây ngô, hiện giờ đã giống như đao khắc rìu đục, trở nên có góc có cạnh.


Trán của y còn xuất hiện một đạo hoa văn kỳ dị, giống như là vật trang sức trên trán của đàn ông thời kỳ viễn cổ, trong đôi mắt lại càng là dị quang lưu chuyển, khiến cho người ta vô pháp đối diện với nó.


Viêm Chuyên xoay người ôm lấy Tiêu Hòa trần trụi trên mặt đất, ngay khi y đứng thẳng người thì toàn bộ dị tượng bên ngoài thân thể biến mất, hiện tại y thoạt nhìn cũng chỉ như một nhân loại có thân hình cao lớn cường tráng mà thôi.


Không để ý đến sinh vật ngã trái ngã phải bên ngoài, không quan tâm xem những sinh vật này sống hay ch.ết, chẳng qua trong suy nghĩ của y, bọn họ quá mức nhỏ bé, trong mắt y dĩ nhiên là không có ý nghĩa. Viêm Chuyên ôm chặt Tiêu Hòa tùy tiện tìm quần áo che thân, lập tức đi về phía cửa chính đang đóng chặt của công ty. Cánh cửa bị thép tinh chế che lại trong nháy mắt hoá khí, thân ảnh hai người biến mất trong bóng đêm.


Khi đám người Lý giáo sư tỉnh lại, chỉ nhìn thấy bên trong bức tường thủy tinh hoàn toàn tống rỗng.
“Đỗ Vệ.”


Được E055 dìu lên, Lý giáo sư hối hận vô cùng. Nếu ngay từ đầu khi phát sinh tình huống, hắn nghe lời Amanda, tìm hai người tiếp cận Đỗ Vệ, cho dù không thể ngăn cản hành động của cậu ta, cũng có thể báo hiệu cho bọn họ. Thế nhưng đối với việc này hắn lại cười cho qua chuyện.


Hối hận giống như một con sâu, không ngừng gặm cắn trái tim của hắn. Đại ý thất Kinh Châu, mong mỏi cả đời hắn cứ như vậy rơi xuống trên tay người khác. Hắn có thể nào không hận? Lão giả nắm chặt hai nắm đấm, hắn sẽ không từ bỏ ý đồ dễ dàng như vậy , hắn nhất định sẽ đoạt lại thần tử của hắn.


***
Viêm Chuyên ngồi xếp bằng ở trên sàn nhà, nhìn người đang ngủ trên giường.
Đây là một gian nhà trọ Tiêm Đầu tìm được, chủ nhân dường như đi công tác bên ngoài trong thời gian dài, vừa vặn cho bọn họ chỗ dừng chân tạm thời.
Đã là ngày thứ tư, người nọ vẫn còn đang mê man.


Y kiểm tr.a thân thể gã một chút, phát hiện còn đang trong quá trình chậm rãi khôi phục, cũng yên lòng. Nhưng song song với yên tâm, cũng không biết tại sao, theo trời gian trôi qua, y cũng cảm nhận được chút khẩn trương nho nhỏ?
Viêm Chuyên cảm thấy thực nghi hoặc. Tại sao y lại có cảm giác căng thẳng chứ?


Tên tiểu nhân âm hiểm này tỉnh lại bất kể là làm chuyện gì với y, y cũng không nên lo sợ mới đúng. Nhưng mà tại sao y lại có chút cảm giác lo lắng đề phòng?
Viêm đại nhân sờ sờ cằm của mình, phát hiện mình cũng không ghét loại cảm giác này. Có điều…


Y không hối hận đã dùng thú thân thượng hắn, chỉ là y không thể không suy nghĩ ── tên tiểu nhân này tỉnh lại sẽ đối phó y như thế nào đây?
~Hoàn quyển 4~
Quyển 5: Thiên chỉ hạc
Cổ nhân đúng thật là không lừa hắn, quả nhiên người thiện sẽ bị kẻ khác “Cưỡi”!


Tiêu Hòa không chỉ có thể xác và tinh thần bị thiệt hại nghiêm trọng, ngay cả kim cương yêu dấu cũng đã đánh mất.
Nhưng mà Tiêu tiểu nhân muốn lừa phỉnh Tiểu Viêm báo thù thay hắn, vô ý phát nhầm sóng điện, lại dụ luôn nam thiếu niên F ngây thơ thần bí tới.


Có được bộ óc không biết xấu hổ vô địch thiên hạ, Tiêu Hòa quang minh chính đại lợi dụng F, lại dẫn tới Tiểu Viêm kịch liệt tranh giành tình cảm!
Trên con đường hành động báo thù, chiến tranh gia đình còn chưa dứt, thân thể Tiêu Hòa vào lúc này phát sinh “Dị biến” bất ngờ…






Truyện liên quan