Chương 12
Đẹp?!
Hắn thiếu chút nữa từ trên lưng ngựa trượt xuống.
Namnhân này đang nghĩ gì vậy a? Không có nam nhân nào lại hỏi người khác mình đẹp không! Nhưng … Hắn thế nhưng lại vì câu hỏi đó mà tim đập nhanh hơn.
Đè xuống nhịp tim đạp loạn khó hiểu, Ngư Nhược Nhi trấn định hỏi: “Ngươi hỏi cái này làm gì?” Là có bệnh a?
Đông Phương Ly cười ra tiếng: “Cũng không có gì, chỉ là muốn hỏi một chút trong mắt ngươi ta cùng Dương cô nương, ai có thể hấp dẫn ngươi.”
Lại một lần nữa, hắn thiếu chút ngã ngựa. Nếu không phải có người nào đó kia ôm hắn, chỉ sợ hắn thực sự sẽ trượt xuống.
“Nương liệt! Ngươi bị sao vậy? Rút gân não a?”
“Ta rất bình thường a.” Mỹ nhan tà mị hàm chứa ý cười sâu sắc: “Nếu ngươi không biết trả lời làm sao, ta đây đổi cách hỏi. Ta và nàng … người nào tương đối khiến ngươi muốn một ngụm nuốt vào?”
Nuốt?!
Thân thể hắn rõ ràng chấn động, người phía sau nếu không phải đang ôm eo hắn, lần này quả thực sẽ thân hôn mặt đất.
Ngư Nhược Nhi nuốt một ngụm nước bọt chút nữa làm nghẹn mình, căm tức nói: “Ngươi cho ta là cái gì? Quái nhân ăn thịt người? Sao có thể ăn người chứ!” e ơi, hêm phải cái ăn đấy, ăn khác ‘__’
“Nuốt của ta … là chỉ ý.” Nói dừng một chút, đột nhiên kéo cái tay giấu trong lớp y bào màu trắng kia để người dựa vào mình, “Đáng tiếc hiện đang mặc y phục, không thể cho ngươi hảo hảo sờ.”
Trong nháy mắt, Ngư Nhược Nhi cứng đờ đỏ bừng mặt búp bê, cố gắng rút tay ra, quay người thẳng tắp, dưới đấy lòng ân cần hỏi thăm nam nhân nào đó.
Vương bát đản! Cuối cùng cũng hiểu nuốt trong miệng y là ý gì!
Khi hắn là sắc lang cơ khát sao? Chính vừa thấy mỹ sắc liền vô pháp khắc chế?
Được rồi, hắn thừa nhận là khi thấy cảnh xuân kiền tịnh của y thì, đích xác là có rung động nho nhỏ, nhưng loại trình độ đó hắn có thể kiềm chế!
Hai gò má càng ngày càng hồng, ngực cũng càng ngày càng.
Chờ xuống ngựa, tuyệt đối muốn cùng y bảo trì cự ly, không cùng y nhiều lời bất luận câu gì!
Trực giác, Nhược Nhi nghiêng đầu nhìn Dương Lăng Hàm.
Nàng ta cũng uống vong dược sao? Có phải cũng giống mình, cái gì cũng không nhớ?
Ngực nổi lên đồng tình với cô nương đó, cũng may mắn phát hiện sớm không có chuyện xấu gì.
Thu hồi đường nhìn, Nhược Nhi do không buồn ngủ nên nhìn đường thẳng tắp.
Dương gia giúp nàng tìm giải dược, thân nhân … Bọn Hùng Đại miễn cưỡng cũng coi là thân nhân đi? Mặc dù mình xưng vương, nhưng bọn họ là anh em kết nghĩa của phụ thân, cũng nhìn chính mình lớn lên, quan hệ đó, muốn nói không thân cũng rất khó.
Thỉnh thoảng, hắn sẽ nhìn Hùng Đại lớn tuổi nhất vụng trộm tưởng tượng ra phụ thân, đáng tiếc một cái viền cũng không lưu lại, không biết cha trên trời có trách hắn hay không?
Hơi gục đầu xuống, cảm giác hư vô bất lực trống rỗng lần thứ hai tập kích hắn, khiến hắn không biết làm sao.
Trầm mặc hồi lâu, Ngư Nhược Nhi trong đầu nhớ tới điều gì, đột nhiên gọi người đằng sau.
“A Ly.”
“Ân?”
“Nếu như… Thực không tìm được giải dược, vậy lại để ta uống vong dược, một lần quên triệt để ba.”
Tâm Đông Phương Ly nhất thời chấn động, mi tâm thâm tỏa, khéo tay ôm chặt hắn. “Sao lại nghĩ vậy?”
“Cùng với nhớ kỹ một chút chuyện, tái lung tung suy nghĩ còn lại, chẳng bằng đem tất cả đều quên sạch, một lần nữa bắt đầu.” Như vậy… Cũng tương đối sẽ không cố chấp đi nhớ tới cái không thể.
Đông Phương Ly biết hắn thỉnh thoảng sẽ có ý niệm tiêu cực trong đầu, lại không nghĩ sẽ cường liệt như vậy.
Lặng lẽ cầm tay hắn, ôn nhu nói: “Lẽ nào… Ký ức hiện tại ngươi bỏ quên được sao?”
Hắn lắc đầu. “Thế nhưng ta mãi nghĩ chuyện trước đây, ta rất nhớ cha, nhưng nhớ không nổi dáng vẻ của ông… Ngươi gặp qua cha ta sao? Ông trông thế nào?”
Nguyên lai… Là nhớ thân nhân…
Khóe miệng đạm cười, nhẹ giọng nói: “Nhớ kỹ, ông tuy là một sơn tặc, nhưng cũng một người tốt, hình thể cùng Hùng Đại không sai biệt lắm, cằm mọc đầy râu, có điểm dài, ngươi luôn thích tóm râu ông nghịch.”
Y chậm rãi miêu tả, Ngư Nhược Nhi thì ở trong đầu vẽ phác thảo dáng dấp phụ thân.
Tại song song khi hắn nỗ lực dùng thân hình Hùng Đại huyễn tưởng bộ dáng phụ thân, Đông Phương Ly đột nhiên nói: “Ngươi là cha ngươi kiêu ngạo, ông luôn nói chính mình lớn lên khó coi, nhưng lại có thể sinh ra hài tử khả ái như ngươi, luôn thích mang ngươi ra ngoài khoe khoang.”
Nghe vậy, trong mắt Ngư Nhược Nhi hiện lên một mạt quang, hơi hưng phấn nói: “Thực sự?”
“Ân.” Hồi tưởng lại chuyện hồi nhỏ, khóe miệng vung lên nụ cười ấm áp. “Hai chúng ta cũng là tại khi đó nhận thức.”
Đông Phương Ly phát hiện thân thể trong lòng phóng nhuyễn, tựa hồ bắt đầu dao động, lại nói: “Ta vô pháp bảo chứng có hay không có thể tìm được giải dược, nhưng đáp ứng ta, đừng nói như vậy nữa, được không?”
“Nhưng ta rất dễ quên.” Mỗi lần đều quên gián đoạn, khiến hắn rất thống khổ. Một ít nhớ kỹ, một ít không nhớ rõ, cảm giác rất khó chịu.
“Sẽ không. Ta đáp ứng ngươi, sẽ không để ngươi quên bất cứ chuyện gì sau này.”
Ngư Nhược Nhi nhất thời mân chặt đôi môi, nghe y bảo chứng, tâm tình không khỏi có chút kích động.
Cưỡng chế cảm giác chua chua nơi cuống họng, hắn khàn khàn hỏi: “Thực sự?” Thực sự có thể không hề quên?
“Ân, vì mục tiêu này, ta những năm gần đây không ngừng tìm bất luận khả năng gì, sở dĩ… Ta không cho ngươi buông tha, ngươi nếu buông tha, liền phủ quyết nỗ lực của ta.”
Nhịn xuống cảm giác toan sáp nơi khóe mắt, Ngư Nhược Nhi muốn đáp ứng nhưng nói không nên lời, đối Đông Phương Ly, cũng có chút tư tự phức tạp.
Hắn mặc dù không có ký ức về thân nhân, nhưng hắn hiện tại, cũng không tính quá xấu đi?
Nếu y bảo chứng có thể làm mình không quên, vậy tạm thời tin tưởng y đi, tuy rằng y luôn khiến mình hận nghiến răng… Nhưng… Cũng có nhiều chờ mong…