Chương 24: Quần áo xộc xệch tư thế ám muội
#Chương_24_Quần_áo_xộc_xệch_tư_thế_ám_muội
"Bạch An Nhiên! Em tính ở trong đó bao lâu?"
Dư Mộ Phàm mất kiên nhẫn nói. Trong phòng tắm, Bạch An Nhiên uốn éo ở trước gương, không biết nên ra hay cứ trốn ở trong phòng.
"Anh...anh...sao...anh...vào...được...đây?"_Bạch An Nhiên lắp bắp nói, hai tay giữ khư khư chiếc áo choàng tắm trên người.
Dư Mộ Phàm khó hiểu nhìn cô, trời thì nóng khoác chiếc áo lông trên người cô không nóng sao?
"Đồ của em!"
Nhìn chiếc túi đen giơ trước mặt, khuôn mặt cô lộ rõ vẻ e ngại, muốn đưa tay với lấy nhưng lại sợ giơ tay ra thì lại bị lộ da thịt.
(Ad: Nhiên tỷ, hôn cũng đã hôn rồi, bụng cũng đã bị chạm rồi, tỷ còn ngại cái gì? *cười*)
Cái dây đai ch.ết tiệt, cô đã lục tung trong phòng tắm mà vẫn không thấy, cứ vậy mà đưa tay ra lấy một là lộ vai hai lộ chân, cô cứ vậy mà để anh nhìn sao?
"Để...để...lên bàn đi!"_Bạch An Nhiên nhìn chiếc túi rồi đảo mắt hướng chiếc bàn nhỏ cạnh giường ngủ.
Đối phương không có ý tiến gần mình, Dư Mộ Phàm tỏ vẻ hiếu kì có ý muốn xem bên trong chiếc túi đen kia đựng cái gì? Vừa mới đưa tay vào trong ngay lập tức Bạch An Nhiên đã bổ nhào về phía anh, cả người cứ vậy nằm gọn trong vòm ngực của ai kia, Dư Mộ Phàm nhếch miệng cười, ném chiếc túi sang một bên, cúi xuống nhìn Bạch An Nhiên đang nằm trong lòng mình thoải mái ôm lấy eo cô, lại lo lắng chạm vào bé con đang ngủ mà xê dịch nằm dịch sang một chút, tránh việc bé con tỉnh giấc.
Tư thế ám muội, quần áo xộc xệch, Bạch An Nhiên ngượng ngùng muốn đứng dậy lại bị vòng tay của anh vây hãm, phát hiện ánh nhìn của anh liên tục nhìn chằm chằm vào mình, cô theo ánh mắt dừng lại bờ vai trần của mình vội vàng chỉnh trang quần áo ngồi dậy khỏi người anh.
Dư Mộ Phàm điều chính hơi thở, hai tay đút túi quần nắm chặt cố gắng không biến thành sói:
"Từ ngày mai, tôi sẽ đưa hai mẹ con đi làm, tan làm tôi sẽ tới đón, chưa được sự cho phép của tôi không được tùy tiện đi đâu?"
"Tại sao tôi..."
Bạch An Nhiên vốn là muốn lên tiếng phản bác sau khi nhìn thấy ánh mắt đang híp lại của anh, khẽ run lên gật gật đầu thây cho câu trả lời.
"Muộn rồi, ngủ sớm đi!"
Nói rồi anh cũng không nán lại mà sải bước ra khỏi phòng.
-------
Ở trong phòng, Bạch An Nhiên thở phì phò vì nóng, ném chiếc áo lông sang một bên với lấy điều khiển vốn là muốn chỉnh nhiệt độ, lại sợ bé con bị lạnh nên đành chịu đựng. Kiên nhẫn cầm quyển tạp chỉ phe phẩy quạt.
-------
Ở một nơi khác
"Lão đại, ngài định cứ vậy mà bỏ qua cho họ!"
"Cậu nghi ngờ năng lực của tôi?"_Bóng đen bên cửa sổ không hài lòng, hỏi ngược lại.
Tên vệ sĩ khúm núm sợ hãi, chỉ một mực lắc đầu.
"Đừng để một phóng viên nào tiếp cận cô ấy!"
"Chúng tôi đã hiểu!"
"Ra ngoài đi!"
Trong căn phòng mờ ảo chỉ còn lại duy nhất một người, không gian yên tĩnh thứ duy nhất phát ra tiếng động đều đều chính là sự dịch chuyển của đồng hồ từng giây, từng giây.
-------
Lại một tuần nữa trôi qua, mối quan hệ giữa hai người dường như có vẻ đã tốt hơn. Đã có những lúc anh và cô ngồi nói chuyện riêng với nhau, mặc dù... vấn đề chủ yếu chỉ là xoay quanh bé con nhưng dẫu sao họ cũng đã có thể chung sống hòa bình.
Không có tranh cãi, chỉ là thỉnh thoảng sẽ có một số chuyện hơi không hiểu cho lắm ví dụ như Bạch An Nhiên đôi khi vẫn tìm cách cố ý chạm vào cổ tay anh, kiếm chuyện để "động chạm" vào mái tóc gọn gàng hay chỉ trích cách ăn mặc của anh nhưng Dư Mộ Phàm cũng không hề có phản ứng lại, đôi khi còn bật cười vì hành động của cô.
--------
Ngày chủ nhật thời tiết đẹp trời, Bạch An Nhiên nghỉ làm ở nhà chơi cùng bé con, "con sâu của công việc" - Dư Mộ Phàm ngày hôm nay cũng bỏ việc ở nhà.
Sáng sớm, Bạch An Nhiên mặc một bộ váy trắng tính đi xuống tầng, đến ngã rẽ hành lang lại nổi hứng tò mò. Cũng đã ở đây hơn một tháng nhưng hình như cô chưa đi thăm quan căn nhà này thì phải! Tò mò lôi kéo cô đi lên tầng trên, đi qua mỗi căn phòng lại ngó nghiêng nhìn.
Phòng của cô ở tầng hai, chưa phải là cuối cùng, phải đi qua một ba căn phòng trống khác, mới đến phòng cô, tiếp đó là một căn phòng bên trong chỉ toang quần áo vest, 242
giày da hàng hiệu có đôi còn sản xuất số lượng, căn phòng lớn nhất ở cuối dãy là phòng của anh. Lên tầng ba, căn phòng nào cũng rộng ngang ngửa phòng của anh, chứa một tủ sách lớn, giữa phòng là chiếc bàn rộng chắc chắn là phòng sách rồi, Bạch An Nhiên suy đoán. Rón rén tới căn phòng tiếp theo thì phát hiện là phòng tập thể dục.
Cảm tưởng như anh đem cả vật dụng từ phòng tập thể hình về đây vậy, tất cả máy móc thiết bị hiện đại, Bạch An Nhiên tò mò nghiêng đầu về phía bức tường kính nhìn, hình ảnh Dư Mộ Phàm ở trần đang chạy bộ nhanh chóng rơi vào tầm mắt, thân hình cao lớn, dáng người vì tập luyện hàng ngày mà càng trở nên đẹp, mồ hôi toát ra, Bạch An Nhiên ngượng đến chín mặt vờ như không thấy lén lút đi đến cuối hàng lang chạy một mạch xuống tầng một.
"Cô Bạch, sao nhìn mặt cô đỏ vậy?"
Bạch An Nhiên cười gượng vỗ vỗ khuôn mặt, tươi cười:
"Chắc cháu chạy nhanh quá nên mệt ấy mà! Bác Lâm, bé con đâu?"
"Dạ ở ngoài vườn! Cô muốn ăn sáng trước không?"
"Lát nữa đi, cháu ra với con bé một lát!"_Bạch An Nhiên hướng khu vườn nhỏ phía sau biệt thự ngó nghiêng tìm kiếm bé con.
-----
"Bé con, lại đây!"_Bạch An Nhiên vỗ vỗ bàn tay dịu dàng gọi.
Ôn Vân đang tập tễnh đi trên bãi cỏ, nghe thấy tiếng gọi quen thuộc thì nhoẻn miệng cười quay lại phía cô, chậm chạp bước lại phía cô.
"Bé con, mau gọi "mẹ", mẹ!"_Bạch An Nhiên dỗ dành con bé. Cũng hơn một năm rồi, con bé mới chỉ chịu nói có vài từ, hôm nay nhất định phải dạy bé con học nói thêm mới được.
"Mẹ...mẹ..."_Cái miệng nhỏ nhắn chu ra bập bẹ nói.
Hai cái tay ngọ nguậy túm tóc cô, Bạch An Nhiên khẽ cười đặt lên đôi môi bé con một nụ hôn. Ôn Vân thích thú chủ động lại gần phía môi cô còn đang muốn đáp trả lại nụ hôn thì ngay lập tức bị túm lại, nhấc bổng lên.
Bạch An Nhiên ngẩng đầu thì phát hiện Dư Mộ Phàm đã đứng đằng sau, khuôn mặt hình như không vui. Khoảng thời gian ở đây, tuy rằng Dư Mộ Phàm ít nói kiệm lời nhưng cô cũng không khó để nhận ra lúc nào anh thoải mái để còn trêu chọc lúc nào nên tránh xa anh.
"Anh làm con bé đau đấy!"_Cô giằng lấy Ôn Vân đang ôm lấy cổ anh.
"Nhóc con, mau gọi ba!"
"Anh điên sao, con bé không phải con anh!"_Cô nổi cáu.
"Nhóc con, có gọi không?"
"Ba...ba...mẹ...!"_Bé con nhìn anh gọi tiếng "ba". Bạch An Nhiên hóa đá, cô phải năn nỉ mãi con bé mới chịu gọi, tại sao mới được người ta bế có một lát đã gọi làm "ba" rồi, cô...cô...không cam lòng.
"Bé con, gọi mẹ!"_Cô dỗ ngọt.
Ôn Vân quay ngoắt đầu sang một bên, mặc kệ Bạch An Nhiên đang dỗ dành, hai tay ngắn ngủn, mũm mĩm ôm lấy cổ anh, rúc vào hõm vai anh cười vui vẻ còn luôn miệng gọi tiếng "ba".
--------
"Chủ tịch, cậu Đàm đang ở trong phòng khách!"_A Đạt đóng vai kỳ đã cản mũi chen vào cuộc nói chuyện.
Dư Mộ Phàm không quay lại, đưa bé con cho Bạch An Nhiên bế:
"Hai người ăn trước đi. Lát tôi ăn sau!"
"Được!"_An Nhiên cùng Ôn Vân đi vào phòng ăn chờ bữa sáng. Dư Mộ Phàm cũng đi theo ngay sau đó, chỉ có điều anh không vào phòng ăn mà đi thẳng lên phòng. Hơn nữa, theo sau là cả nhóm vệ sĩ khiến cô có chút lo lắng.
----------
/ /2017)
Facebook: Lee Visu
Zalo:
Instagram: lephuongkv
Wattpad: leevisu2104