Chương 17

TIÊU HÀN đặt tay mình lên tay TỬ HIÊN, cô ngước lên nhìn chàng đầy khó hiểu
- Ta ko dám hứa sẽ cho nàng sau này mãi mãi hạnh phúc, nhưng ta cam đoan sẽ cho nàng được vị ngọt hạnh phúc mỗi ngày. Thôi ko còn sớm nữa, nàng ngủ giường đó đi, ta ngủ bên ghế dài kia là được


- Vậy đâu được, ngài là vương gia sao có thể..
- Ta nói sao nghe vậy đi, HIÊN nhi ngoan đi


Đèn trong phòng đã tắt, cô nằm trên giường cảm thấy xao xuyến bồi hồi với từng câu từng chữ mà vương gia đã nói, cô nghĩ liệu ngày mai sẽ như thế nào, đắng ngắt hay ngọt ngào. Trời đã sáng, cô rời giường thay đồ, định ra ngoài thì thấy trên bàn 1 mảnh giấy ""Ta thấy nàng ngủ ngon quá nên ko gọi nàng dậy sớm, chút nữa nàng dậy sẽ có má LAN là quản gia trong nhà gọi nàng ăn sáng, 1 buổi sáng tốt lành HIÊN nhi"". Cô mỉm cười, đúng là vị ngọt buổi sáng thật dễ chịu, đột nhiên có tiếng gõ cửa và tiếng gọi


- Vương phi, người đã dậy chưa
Cô mở cửa thì thấy 1 người phụ nữ khoảng 50 mươi mấy tuổi, gương mặt phúc hậu hiền lành khiến cô cảm thấy sao nhớ đến mẫu thân vô cùng.
- Người là má Lan
- Dạ, tôi chính là quản gia trong nhà, vương gia dặn bao giờ vương phi dậy thì mời người ra ăn sáng


- Vâng con đi liền, à mà má LAN cứ gọi con là TỬ HIÊN đi, đừng gọi vương phi






Truyện liên quan