Chương 37
Tiêu Hàn gật đầu đồng ý, chàng bước xuống xe ngựa rồi đỡ Tử Hiên xuống, lương thực đem theo chỉ là những chiếc bánh nướng, đang ngồi ăn cùng mọi người, Tử Hiên ngó nhìn xung quanh thì đột nhiên nhìn thấy phía dưới con đường là cả 1 thảm cỏ xanh mướt, nhìn xa xa lại đầy hoa, Tử Hiên giật giật nhẹ áo Tiêu Hàn
- Có chuyện gì hả Hiên nhi
- Thiếp.....xuống đó được không
Vừa nói Tử Hiên chỉ chỉ tay xuống phía dưới, Tiêu Hàn nhìn theo tay Tử Hiên rồi mỉm cười, chàng đứng lên rồi chìa tay ra phía Tử Hiên, Tử Hiên liền nắm lấy ngay, 2 người từng bước xuống phía dưới,xa xa thêm 1 chút là 1 dòng sông xanh xanh, khung cảnh thật hữu tình. Rời khỏi tay Tiêu Hàn, Tử Hiên chạy nhảy ngắm hoa khắp nơi, Tiêu Hàn đứng đằng sau nhìn nàng không rời mắt, đột nhiên Tử Hiên ngồi thụp xuống còn phát ra tiếng "a". Tiêu Hàn tưởng cô bị thương liền chạy nhanh đến, đến nơi chàng thở phào, thì ra không phải bị thương mà là phát hiện ra 1 con thỏ con trắng muốt, Tiêu Hàn đỡ cô đứng dậy.Tử Hiên dơ con thỏ ra trước mặt chàng
- Nó bị thương ở chân rồi, chúng ta mang nó theo nha
Nhìn điệu bộ đáng yêu của cô, lòng chàng mềm nhũn ra, thiệt chịu hết nổi với cô tiểu thư này, phải gật đầu đồng ý.Bế thỏ con lên xe ngựa
-Chàng có thuốc gì,chữa cho nó không?