Chương 13: Thùy ngược liễu ngã đích tiểu thụ chi chinh chinh sắc dụ thiên (2)
“OA!! Còn thế được nữa ý hả?”
“Dĩ nhiên là thế cũng được rồi…”
“Này… Cái này làm sao mà được…”
“Giời ạ!!”
Thật á, thật sự là ta đã cố gắng bưng mỏ lại rồi, nhưng mà ngó xong cái ‘Tư liệu chi tiết’ này của Lục Văn Triết, ta vẫn là không-thể-kiềm-chế-được mà kinh ngạc rú lên.
Ta đột nhiên phát hiện, ta oán hận mười mấy năm lão mama quá đỗi nhân từ, từ lúc ta còn nhỏ, chưa có cho ta xem mấy cái gì đó 18+ a.
AV, ảnh nóng, ảnh chụp thực tế tại hiện trường, truyện tranh H cao… Ta dùng ánh mắt bất-thường ngó qua bên Lục Văn Triết, hoài nghi phải chăng đây là cái sở thích hứng thú bí ẩn gì của hắn. Người này, quả nhiên thâm tang bất lộ!
“Này, biết《 dạ tuyền 》không?”
“Cái gì cơ?”
“Được xưng là đệ nhất ‘ngược’《 dạ tuyền 》ý, đã bảo ngươi cứ xem hết đi mà!” Trong mắt Lục Văn Triết hiện một đạo hàn quang.
“Thế nào? Muốn xem thử luôn không? Rất ấy ấy nga…”
Ấy ấy cái gì ấy ấy! Cố ý không nói rõ ràng, làm người ta hứng thú, đúng là chả có tý đạo đức nào!
“Rất, rất ấy ấy như nào?” Chúa ơi! Ở trước mặt hắn ta quả thực giống như tiểu cừu thuần khiết không tỳ vết, ngu như nhau, kệ người ta xâu xé mà!
“Hắc hắc, không phải cứ làm rồi thì sẽ biết sao? Nói chung là rất có ích.”
Ta gật đầu, nhưng mà nghĩ lại thấy không ổn lắm. “Lục Văn Triết, nói thật ta tương đối tín nhiệm tôn nghiêm đàn ông của Duẫn Chi Hạo.” Ta khẽ đẩy vai hắn, chọt chọt.
“Ừa, ta thực sự là thụ.” Hắn tức giận liếc xéo ta một cái.
“Thế thì, phải là tên kia đến dạy ta mới đúng chứ ha?”
“Di? Có vẻ phải thế nga!”
Kháo! Bây giờ mới biết, có phải quá muộn rồi hay không? Chẳng may đem cái kinh nghiệm làm thụ kia của ngươi truyền cho ta mất rồi, đã thế Tiêu Vân so với ta còn cao hơn lại chiếm ưu tế, đến lúc ra trận, còn không biết ai thắng ai bại đây!
Ta niệm chú, niệm chú quên sạch bách.
“Kỳ thật loại sự tình này, đại để cũng giống nhau thôi! Nghe ta chắc chắc cũng không sai… Tiếp tục, vẫn còn rất nhiều tác phẩm kinh điển a, ví dụ như XX kích tình a, XX vui vẻ a, được rồi, ngươi có xem qua《 thùy ngược liễu ngã đích tiểu thụ 》chưa? Tác giả chính là một đại soái ca nga!” (tự sướng tý. Xin tự động quên.) [R: <- này là lời tác giả, tự sướng kinh =)) hêm phải ta!]
Nghe Lục Văn Triết thao thao bất tuyệt miệng lưỡi trơn tru giảng giải, vẻ mặt của ta á, có bảo là mắt chữ O mồm chữ A cũng không quá đáng. Hóa ra thế giới đồng tính có nhiều bí mật như vậy, xem ra ta còn quá non rồi. May là, ta thế này thế nọ thế kia nỗ lực làm cho nước mạnh, sau khi được Lục Văn Triết tha thiết dạy bảo, đã dần dần thâm nhập sâu ~. Biểu hiện chính là ta vừa nghe đến hai chữ ‘CÚC HOA’, thì bắt đầu phấn khởi không thôi.
Ta quyết định, từ hôm nay bắt đầu làm Ma vương!
Ta muốn sắc dụ Tiêu Vân!
Bước đầu tiên, phải tạo bầu không khí cực kỳ ám muội! Công việc ở cửa hàng tiện lợi phải nhờ người làm thay ca, sau khi tan học xong thì ta cũng không chờ Tiêu Vân mà chuồn thẳng về nhà. Mượn một cái thang về đem toàn bộ đèn điện trong nhà, tất nhiên là trừ cái ở đầu giường, phá-sạch—— trong bóng tối, lực phòng ngự của con người sẽ yếu bớt, mà lại tiện không thấy rõ mặt đỏ; khóa chặt tất cả cửa sổ, treo rèm cửa dầy mùa đông——hiệu quả cách âm cực kỳ tốt; giấy ăn, bôi trơn tuốt tuột cho vào ngăn kéo đầu giường——chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào; đốt nến thơm mùi thảo mộc, làm cho cả phòng cùng toàn bộ đồ dùng trong nhà đều trở nên nhu hòa——tiện cho lát nữa có thể sẽ lâm vào hoàn cảnh không thể chống cự!
Bước thứ hai, âm nhạc cực kỳ lãng mạn! Chọn đi chọn lại, cuối cùng quyết định chọn 《 nhạc dữ chi thì 》của Bá Đặc. Theo nhạc khúc du dương, tình yêu theo lúc hai người ôm nhau tiến vào thân thể cùng cung điện thiêng liêng của trái tim, quả là một chuyện thần kỳ biết mấy a!
Bước thứ ba, rửa sạch! Ta biết nam sinh cùng nam sinh trong lúc đó ** bất đồng rất lớn với bình thường, cho nên đặc biệt tự mình rửa thật là sạch sẽ bảo bảo tiểu nhị [R: bảo bảo = cục cưng/của quý, tiểu nhị ở đây là ‘thằng nhỏ’ của Chinh Chinh ó >D<], dùng làm gì trước mắt ta mặc kệ, dù sao đứa nhỏ tốt phải được vệ sinh thật sạch; cuối cùng phải cạo râu ria thật nhẵn nhụi, cho đến khi nào cằm bóng loáng láng mịn mới thôi!
Đang lúc ta rửa đến khoái khoái lạc lạc, miệng còn đang ngân nga 《 trư tiểu đệ 》thì, đột nhiên có tiếng cạch cửa. Tiêu Vân về rồi?! Không đúng a, rõ ràng còn kém hai mươi phút nữa chứ. Nhất định là ta nghe nhầm rồi!
Sau khi bình tĩnh lại, ta tiếp tục chà sữa tắm lên người.
“Trư tiểu đệ à trư tiểu đệ, đi theo chủ nhân đi xem xiếc, đi nào đi —— a —— bính a, bính…”
Một trận gió lạnh thổi vào từ phía cửa nhà tắm, ta tập trung nhìn xem. “Tiêu Tiêu…Tiêu…”
Gì cơ á? Vừa nãy là hắn về thật sao? Nhưng mà, thế nào mà hắn lại đang lõa thể đứng ngoài cửa?
“Cao Chinh? Thế ngươi đang tắm à?” Bả vai thiệt là đẹp đó nha, thắt lưng cũng rất nhỏ a, chân cũng thon dài lắm nha…
“A, đúng vậy!” Mà sao lại về sớm thế? Lời này ta rất muốn hỏi nhưng không nói ra lời, bởi vì lúc này đã xảy ra một CHUYỆN LỚN cực kỳ kinh thiên động địa! Ô ô… Bảo bảo ơi là bảo bảo, tại sao ngươi lại muốn đứng dậy? [R: *hự* =)) ai k hiểu hàm ý chỗ này xin hãy để lại cmt =)) *ta phải đi cười đã* =)))))]
“Ta không biết ngươi đang tắm. Nếu đã thế, thì tắm cùng luôn đi!”
Cái này… cái này đúng là một chưởng trí mạng ta mà! Ngó xuống bảo bảo của ta đang cực-kỳ-cao-hứng mà dựng thẳng tắp, mồ hôi hột lớn nhỏ từ trên trán ta rơi tý tách. Ta xoay lưng về phía Tiêu Vân, vội vàng lấy tay che nó lại. Hạ xuống hạ xuống, đã có cái chuyện gì đâu mà ngươi đứng dậy làm cái gì!!!
“Cao Chinh, tắm cùng luôn nhé? Tiện thể chà lưng a!”
“…Ừ, ừ ừm.” Khởi đầu tốt nha! Cơ mà ta còn chưa có chuẩn bị cho tốt.
“Cao Chinh, sao vẫn quay lưng ra thế? Chỗ nào không thoải mái à?”
“…Không, không có.” KHÔNG CÓ MỚI LÀ LẠ! Ta cả người trên dưới chỗ nào cũng không thoải mái!
May là trong phòng tắm hơi nước nhiều, giúp ta có ít không gian để thở. Ta trốn vào góc, đưa dầu gội đầu ở dưới cho Tiêu Vân. “Ngươi gội đi.”
Hắn có chút khó hiểu liếc ta một cái, sau đó thoải mái đi đến dội dưới vòi hoa sen, rất nhanh làm ướt mái tóc đen nhánh, tóc dính sát vào khuôn mặt, có một loại gợi cảm nói không nên lời.
“Cao Chinh, ta giúp ngươi chà lưng nhé.”
Ta đột nhiên giật mình, cứ như bị sét đánh trúng. Tiêu Vân, bình thường chưa từng thấy ngươi tốt bụng dữ vậy nha, có thể thôi đừng chà không?
“Lại gần chút nữa mau!” Không đợi ta trả lời, Tiêu Vân kéo cánh tay ra, cánh tay cứng rắn kéo ta về phía hắn, ta lảo đảo bước hai bước. Sau đó, tay Tiêu Vân bắt đầu chà lên hai bả vai ta, trượt xuống hai cánh tay, chuyển đến trước ngực, tuột xuống bên hông… Di? Sao mà chà lưng lại chỉ dùng tay không thôi?
Ta còn đang lúc lơ ngơ tự hỏi, tự nhiên Tiêu Vân bất ngờ nhân lúc ta không đề phòng cầm lấy hạ thể của ta, kích thích mãnh liệt xông mạnh tới làm ta suýt nữa thì kêu lên.
“Vân, ngươi làm gì?”
“Hỏi ta? Tại tự ngươi ‘lên’ chứ!” Hắn xấu xa thổi thổi vào sau cổ ta, ngón tay cố ý dùng sức. Trời ơi! Hắn thế mà khiêu khích ta!
“Tiêu Vân, không nên… đừng… ân…” Đồ đáng ch.ết này, dám giở thủ đoạn ta nghĩ ra trước cả ta, đúng là cái đồ hèn hạ!
Ta không cam lòng chịu yếu thế, tranh thủ lúc hắn buông lỏng thì xoay người, đè hắn vào vách tường, sau đó vươn đầu lưỡi cắn ɭϊếʍƈ cổ hắn, sau tai, hôn xuống xương quai xanh và ngực, Tiêu Vân cũng không có phản kháng, ngược lại còn ôm ta, bộ dáng có vẻ rất hưởng thụ.
Được hắn cổ vũ, ta càng thêm lớn mật, trực tiếp dùng lưỡi vỗ về chơi đùa nụ hoa trước ngực hắn, khiến hắn rên rỉ liên tục.
“Chinh, Chinh…” Ta chưa từng được nghe Tiêu Vân xưng hô với ta thân mật như vậy qua, giống như ta là người thân cận nhất quan trọng nhất của hắn. Hơn nữa hắn còn dùng thanh âm khàn khàn tràn ngập ái dục kia mà gọi ta, cứ như đang khẩn cầu ta cho hắn càng nhiều.
Ta cảm thấy chỉ ɭϊếʍƈ thôi không đủ, chuyển sang dùng răng cọ xát trên đỉnh, hơn nữa còn tận tình ʍút̼. Móng tay Tiêu Vân cắm sâu vào da ta, không cảm thấy đau đớn, ngược lại càng thêm kích thích.
Ta tinh tường cảm nhận được hạ thân hắn từ từ bành trướng, càng nóng càng cứng, bồi hồi ngay dưới bắp đùi cùng bảo bảo của ta.
Ta cười, “Vân vân, ngươi dục cầu bất mãn nga!”
Hắn bị ta nhắc làm thanh tỉnh hẳn, ta mới chú ý đến bảo bảo của ta đã hung phấn lắm lắm rồi, nó dưới bàn tay vừa ôn nhu vừa gượng gạo của Tiêu Vân càng phấn chấn bừng bừng.
Không cho ta kịp suy nghĩ, giờ phút này trong não ta chỉ tràn ngập duy nhất một ý niệm, ta muốn Tiêu Vân vui sướng. Ta chưa bao giờ từng có bất cứ kinh nghiệm gì, chỉ dựa vào một điểm ý thức ngây thơ, quì xuống, lấy một loại thành kính cùng tình cảm nhiệt liệt, hôn xuống đỉnh của hắn. Không khí phía dưới có chút lạnh, nước ấm chảy qua thân thể hắn xuống ta, lướt qua bàn tay ta rồi mới rơi xuống đất.
Ta nghe không rõ, không có tiếng nước, không có nhịp tim, chỉ có âm thanh rên rỉ nỉ non của Tiêu Vân.
“Chinh, ta không được.”
“Muốn ra rồi sao?”
“…A ân…”
“Chờ ta cùng nhau nha!”
Chờ ta cùng nhau… Khi chúng ta mười ngón tay cầm chặt, nắm tay, cùng nhau đạt tới đỉnh, trong đầu ta một mực quanh quẩn những lời này.
Rất nhiều năm trước, chúng ta lưng mang cặp sách, sau khi tiếng chuông báo tan học vang lên, như ong vỡ tổ lao ra khỏi phòng học. Ta vẫn còn là một đứa ham chơi chạy vội ra sân cỏ, ngươi ở phía sau đuổi thao gọi ta: “Cao Chinh, cùng nhau về nhà nha!”
Sau rồi, chúng ta nói chuyện với nhau luôn là:
“Tiêu Vân, cùng nhau về nhà nha!”
“Cũng có còn bé bỏng gì đâu, cái gì mà còn cùng nhau về nhà?”
“Cùng nhau về nhà thì làm sao đâu! Ta với ngươi cùng một chỗ, đến ch.ết cũng vẫn muốn cùng với ngươi!”
“Tốt lắm, ngươi mau đi nhanh lên, ta cũng không thèm chờ ngươi nga!”
Chờ ta cùng nhau nha, vô luận là mưa gió hay thái dương tươi đẹp, vô luận là bằng phẳng hay nhấp nhô gập ghềnh, vô luận là nghèo khó hay giàu sang, cứ như vậy đi hết con đường yêu thương…