Chương 68: Em mời, tôi uống [ hồi i ]

Phần 68 : Em Mời, Tôi Uống [ Hồi I ]
Màn ảnh đi từ cụ thể đến mờ ảo đem một nét đẹp đượm buồn. Người đàn ông vẫn ngồi im ở mép giường, ánh mắt không rõ hạ xuống với hơi thở sâu. " Tôi vẫn luôn chạy trốn khỏi những nguy hiểm đem đến cho em. Tại sao em lại điềm nhiên với mọi thứ đến vậy? "


Dương Hiểu Tình thở dài một hơi, trái tim bỗng nhiên im ắng thắt lại vài nhịp. Nụ cười khi đấy đột nhiên cũng khó coi đến nghẹt thở, khẽ đi sâu vào ánh mắt thầm lặng lại thấy rõ sự nhức nhói ở mức độ nào. Cô gái năm đó thực sự gánh lên đôi vài gầy quá nhiều uất ức, vậy mà mùa hạ năm hai sáu tuổi sắp tàn cô ấy vẫn thâm trầm ôm đóa hóa đủ hương trong lồng ngực." Trần Mặc Cảnh, em khổ lắm. Chỉ vì anh muốn em đứng vững nên luôn trao những câu từ tàn độc, còn em từ nhỏ đã phải học cách bảo vệ chính mình. Ba em nói chả có ai cả đời cứu được con, cũng chẳng dễ gì để chiếm chọn một người. Nhưng tiếc rằng ba em hoàn hảo bao nhiêu thì đứa con lại ngu muội bấy nhiêu."


Từng nhớ về quá khứ, Dương Nhược Thiếu lúc nào cũng tự hào về cô con gái lanh lợi, khi đó chỉ cần thấy cô vui ông đã thấy nuốt miếng cơm ngon miệng. Nhưng càng lớn, khi bước vào mối tình đầu đứa bé ông nuôi lớn ngày càng ít nói, đến cả mẹ nó cũng ít lắm mới nghe nó tâm sự. Ông từ lâu đã chịu thua chả dám ngăn nó yêu ai. Mỗi ngày ông chỉ lủi thủi trong nhà với vợ, có khi thì cả hai lại đi xem thương trường có gì. Mấy mùa xuân gần đây gia đình có chút sức sống hơn, dù cô tối ngày chỉ công việc nhưng thi thoảng lại vui vẻ về nhà. Ngày trước, khéo ra ông còn ép được cô bỏ thói vô tâm đi. Nhưng giờ ông nhớ hồi nhỏ ông đã dạy nó lạnh nhạt để nắm giữ mọi thứ.. Giờ thấy nó hại người mà lòng khó chịu nhưng cứ tạm cho là cái số.


Đôi môi tươi cười của người phụ nữ sau hồi ức cứ mãi đem cái nét buồn thanh thanh. Trước khi còn trong giới nghệ thuật, mọi người thà nhìn thấy cô im ắng hơn là nhìn cô cười. Bởi dù trông ra sao thì Dương Hiểu Tình khi đó luôn đem một nét buồn khiến mọi người cảm thấy cô xa lạ sau khi hạ màn. Đó có thể là người của công chúng đầu tiên hút thuốc, đi bar, lạnh nhạt vẫn được mọi người để tâm. Có lẽ đó âm nhạc, lối diễn của cô khiến mọi người hiểu được chút đời tư.


Trong một đoạn video cô có tự độc thoại. " Em tin vào tình yêu của mình sẽ chói buộc được anh với sự chân thành. Tuy nhiên hoàn cảnh, tính mạng, ý trí cả hai đều phá hủy ước nguyện ấy. Em đơn thuần là một người phụ nữ có trải qua vấp ngã, tha thứ cho anh không khó. Chỉ là anh có đáng hay không? "


" Câu trả lời của em là còn thương. Em thực sự luôn thèm khát tình yêu này nhưng anh hãy nhớ.. Em hai sáu tuổi rồi, có thể chịu trách nhiệm với tổn thương tình cảm. "


available on google playdownload on app store


Cách đây mấy tháng, dân mạng lần truyền clip ấy với tốc độ chóng mặt. Sau đó, cũng là lúc họ thất vọng hơn khi người phụ nữ hôm nào đã giải nghệ.


Dương Hiểu Tình dựa tấm lưng cao gầy vào bức tường gần cửa, mái tóc rũ xuống. " Mọi chuyện dần cũng thành quen, anh cũng chẳng phải cố ý mà do ép buộc. Lần này coi như cho anh một cơ hội, mong anh sẽ không vò nát nó. "


Tấm lưng người đàn ông khẽ run lên trong sự vui mừng, cảm giác này lâu nay anh đã nghĩ tới, chỉ là chẳng ngờ lại khiến lồng ngực thổn thức đến vậy. Trong suy nghĩ của anh trước đây, có thể giờ đã chạy ra ôm chầm lấy cô nhưng hóa ra lại im ắng như này. " Cảm ơn em, thực sự cảm ơn.. " Giọng nói người đàn ông có chút xúc động nhưng vẫn đem lại sự chững chạc, giống như cách khẳng định trách nghiệm trong tương lai vậy.


" Trưa nay em phải lên chuyến bay về nước, có thể sẽ sang thăm anh sau. Cố giữ gìn sức khỏe. "


" Giờ anh nằm nghỉ đi, em về thu dọn chút đồ. Dù sao vấn đề giấy tờ cũng có chút rắc rối, em sẽ đi sớm. " Dương Hiểu Tình để lại một lời chào sớm rồi rời đi, ở trong căn hộ này không chỉ có mình cô nên ở lâu cũng khó xử. Vả lại khi này tình cảm chưa nới kịp, cô cần có thời gian thích nghi. Cứ suy nghĩ lệch lạc cũng có chút nhẹ nhõm mà khi về phòng cô cũng nằm nghỉ được nửa tiếng.


[... ]


Trước cả dự tính của mọi người, khi tỉnh giấc mưa chưa kịp ngớt đã chẳng ai thấy bóng dáng người phụ nữ đâu. Người cuối cùng nhìn thấy cũng là Lục Khương Thâm nhưng hắn ta sau đó cũng chẳng nói một lời mà chỉ quay qua phòng Trần Mặc Cảnh xem tình hình. Từ đó những khoảng cảm xúc của hai người đàn ông trở nên khó nói..


Sáng hôm đó, Lục Khương Thâm bỗng nhưng thâm trầm ngồi đọc mấy cuốn sách tâm lí, đọc mãi cũng chả hiểu rồi quay sang hỏi Trần Mặc Cảnh. " Em chẳng biết mình phạm lỗi gì hết, anh nói xem cô ấy rời đi một lời cũng không nói. Từ đêm nghe tin Juhi mất, cô ấy bỗng dần lạnh nhạt. Em không hiểu? "


Trần Mặc Cảnh hút lấy một hơi thuốc dài, tấm lưng khó dịch chuyển khẽ dựa vào thành giường. " Lâm Kiều Ân hử? "
Nghe đến đây người đàn ông kia tức tối đập mạnh cuốn sách rối não xuống bàn trà. " Còn ai vào đây nữa. "


" Tôi cứ tưởng chú nhiều phụ nữ quá không nhớ phạm lỗi gì với ai nữa. " Trần Mặc Cảnh khẽ cười cợt sau đó cũng để điếu thuốc mới châm lên gạc tàn bên tủ. Tránh mất thời gian anh cũng chạy vào vấn đề chính. " Nghe loáng thoáng từ miệng Trần Tôn, cô ta có quan hệ mật thiết với gia đình Hoàng Gia. Nhưng thông tin biết đến chỉ là một người bình thường, cho đến khi cô ta vào làm trong công ty thì không có gì đáng nổi bật."


" Vớ vẩn thật đấy. Bỏ đi.. " Lục Khương Thâm khó chịu khua tay mấy cái rồi bực tức rời đi nhưng ra gần đến cửa thì dừng lại. " Gia đình cô Dương mời tiệc, cuối tuần này đấy khỏe thì đi. À còn việc gia đình tang lễ ông ta cũng làm qua loa xong rồi, việc cai quản dưới tên anh cũng được sát nhập. Giờ anh có thể yên tâm hơn rồi.. "


Trong thời gian này Dương Hiểu Tình lại có mặt tại nhà Mạc Tuấn, trước đây về vụ xảy thai cô có nhờ anh dò xét thông tin không ít. Mới đây nghe nói người đàn ông ấy đã có một bé trai, cô vợ lại đang trong tình trạng nguy cấp rất cần tiền. Về việc giúp đỡ cũng không muốn lộ diện, nói qua nói lại gặp mặt cũng khó nói nên cô chỉ đóng giúp toàn bộ viện phí. Trước sau cũng từng thân quen, Mạc Tuấn mưu sinh cũng chỉ vận chuyển hàng cấm hay làm sát thủ theo đơn thế mà hết lần này lần khác giúp cô. Để tiền vào hộp thư đã rỉ phía ngoài căn nhà cũ xong Dương Hiểu Tình cũng quay đi, trước đó cô cũng không quên nhấn chuông..


Rời khỏi Anh Quốc trong sự nhẹ nhõm, Dương Hiểu Tình đặt chân xuống tỉnh nhà liền chạy thẳng về nơi ấm áp nhất. Lâu rồi cô gái này mới háo hức nhiều đến vậy, mọi chuyện năm xưa bủa vây lấy cô giờ lại im ắng rời đi. Nãy trên chuyến bay con người này còn nghe được tin Tô Kỳ Diễm - bà nội cô đã có mặt tại nước Mỹ. Năm nay bà đã được 75 tuổi nhưng sự tươi trẻ luôn nằm đâu đó trong người, lúc nào cũng tụ tập bạn bè đi chơi.


Vừa đặt chân trước cổng nhà dường như Dương Hiểu Tình đã nhìn thấy bóng người cao gầy đang ngồi uống trà với ba mẹ cô. Bà ấy vẫn vậy chẳng khác chút nào, cứ nhìn thấy cô dù đã lâu không gặp lại khẽ cười chào hỏi.


Đi được vài bước đến chỗ mấy người đang trò chuyện ai nấy cũng im lặng chỉ có Dương Nhược Thiếu là dễ tính lên tiếng. " Con đi cũng không nói một tiếng, nuôi dạy lớn đến bây giờ phải có mồm miệng chứ? Làm mẹ con với ta mất ăn, mất ngủ. "


Tô Kỳ Diễm lại được tiếng thương cháu chưa gì đã liếc nhìn cặp vợ chồng đối diện. " Nó cũng đã về rồi, còn trẻ chạy theo tình yêu thì sai cái gì? Con hồi đó cũng vậy, ai cấm được. Cháu về an toàn là mừng rồi. " Bà nói một hơi rồi kéo chiếc ghế bên cạnh dịch ra một chút như ý nói cô ngồi xuống. " Tiểu Tình, lần này bà đi mua về cho con rất nhiều thứ. Không phụ lòng bà phải vui vẻ hơn, cái gì chứ buồn là không khỏe còn già đi nữa. Cháu gái bà xinh đẹp như này mà. "


Dương Hiểu Tình ngồi xuống ghế, dáng người cao gầy của cô còn dấp dính mồ hôi khiến người bên cạnh không mải lo lắng. Cứ nghĩ đến mấy chuyện buồn chỉ vào tay bà cô thì cũng nhanh quên trong thời gian đó." Con biết rồi, lần này bà định ở lại đây bao lâu? "


Tô Kỳ Diễm nhấp một ngụm trà, ánh mắt hạ xuống. " Xem nào, có thể là khá lâu đó. Vườn hoa của bà ở đó đã có người chăm nên đợt này có thể thoải mái."


" Được vậy thì tốt quá." Đáp lại bà cô cũng quay sang phía hai vị phụ huynh. " Dự án khu nghỉ dưỡng trong hai tháng nữa sẽ hoàn thành, ba mẹ có thêm dự kiến gì không?"
Dương Nhược Thiếu hơi cau mày nhìn người phụ nữ bên cạnh rồi lắc đầu.


" Con lên thay đồ đi, chút xuống phụ bếp với mẹ. Nhìn người xem, nhà có xe còn bắt taxi làm gì.. Bố con hai người chỉ mua về để trưng là giỏi." Hàn Như Tuyết lại được phen cằn nhằn, gần đây bà lúc nào cũng vậy khiến Dương Nhược Thiếu uống trà cũng phải nghĩ cách giảng hòa.


Nghe đến đây đôi mắt sắc sảo của người con gái đối diện khẽ nheo lại khiến Dương Nhược Thiếu cảm thấy bất an, ánh mắt ông khi đó cũng vội lảng tránh. Chả được mấy phút Dương Hiểu Tình chẹp miệng một cái rồi quay sang phía Tô Kỳ Diễm. " Con đi thay đồ nội ngồi uống trà nhé.."
[... ]


Cuối tuần lễ mọi công việc đều được gác lại để chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật của Tô Kỳ Diễm, ai nấy đều bận rộn chỉ có mình Dương Hiểu Tình thảnh thơi ngồi uống trà trong phòng nội. Bà cô tuổi đã cao vậy đấy nhưng mọi khâu chuẩn bị đều rất tỉ mỉ, quan trọng nhất vẫn là khâu quần áo. Người phụ nữ ấy trong mắt cô như vẫn còn tuổi xuân vậy, nãy giờ đi ra đi vào không biết bà đã lựa bao nhiêu bộ nhưng vẻ mặt lại luôn vui vẻ khiến cô cũng vui lây.


" Mmm nội con ưng cái này, rất hợp với chiếc bông tai mới sắm hôm qua của nội." Dương Hiểu Tình nhìn bộ váy mới được ướm lên người Tô Kỳ Diễm liền rất ưng.


" Bà cũng thấy thế, hợp lí. Bé con sắp tới cũng thu xếp chồng con để ta bồng bế đi, già quá rồi." Tô Kỳ Diễm lần này thực sự hạ giọng xuống, tuổi bà cũng cao chẳng may lại thế nào thì không kịp nhìn thấy đứa cháu mặc váy cưới.Bấy lâu nay bà không dám đề cập đến nhưng lần này có thể không im lặng nổi nữa, phụ nữ đến cuối đời ít nhất cũng có được tấm chồng mới yên tâm.


Dương Hiểu Tình khẽ cười nhìn ra khung cảnh ồn ào bên ngoài, nhà cô hôm nay cả một khoảng rộng tự nhiên chật khách đến dự. Từ những hình ảnh bình dị nhìn xuống chỉ có những khóm hoa thì hôm nay lại lại khoác lên sự hào nhoáng. Nghĩ ra sao cũng thấy vui nhưng lòng bỗng dưng lại nhớ đến người đàn ông kia. Không biết giờ bên đó anh có khỏe không? Cũng tròn ngày nữa là một tuần trôi qua rồi..


" Nội chờ thêm năm nữa xem sao.. Con thực sự chưa tìm ai ưng ý." Dương Hiểu Tình nhấp một ngụm trà rồi đứng dậy chỉnh trang lại chiếc váy hở lưng, vẫn một kiểu cô yêu thích bao lâu nay. Từ khi diện lên nó đến giờ người duy nhất nói về cô hay nhất vẫn là Lục Khương Thâm, cũng như cái tên của hắn nói đến đâu chỉ khiến người ta thấu đáo hơn. " Nhìn lại mình xem tồi tàn thế nào, cô phật lòng cái đã hận người ta chẳng hỏi đến một lí do."


Đã bao nhiêu năm trôi qua, chưa một lần Dương Hiểu Tình nhận ra người bên phía Trần Mặc Cảnh căm hận mình nhiều đến vậy là vì gì? Cô cũng chỉ là mỗi ngày không quan tâm đến phía anh một chút, ngày càng chọn cách hành hạ mình. Thực tâm mà nói, khi đau khổ nhất trước việc hận thù cô đã từng nghĩ cái ch.ết êm đềm thế nào? Việc đem tính mạng chúa trời ban, công ơn sinh thành của ba mẹ, đôi khi lại nhỏ bé chỉ vì chuyện tình cảm đầy bi đát. Nghĩ đến chừng nào cũng thấy vì tình mà hèn mọn đến khó coi, cô đã từng trải nhiều thị phi chỉ là chẳng ai biết bản thân này chịu đựng ra sao thôi. Lục Khương Thâm chưa từng tôn trọng cô, cũng chưa từng để tâm đến chuyện tình cảm này, với hắn chỉ cần Trần Mặc Cảnh chấm dứt với cô thì hắn có thể lấy cả cái mạng này.


Thế giới vốn dĩ nực cười như vậy nên Dương Hiểu Tình không có ý giải thích nhiều, cô sống theo lối khép kín. Thường sau giờ họp hay đi ăn với đối tác cô luôn về thẳng nhà hoặc sống luôn ở công ty. Gần đây sau khi gặp lại Trần Mặc Cảnh, biết anh còn sống khỏe mạnh thì cuộc sống cô mới xáo trộn đôi phần. Thi thoảng cũng nghe người trong công ty bàn nhắc về việc án mạng Juhi, gán cô với danh phận cướp chồng. Nghe lúc đầu cũng chỉ biết im lặng, nói sao chứ khi còn tình cảm cô vẫn để tâm chỉ là chút lại quên.


Khi mọi người đều nhập tiệc thì Dương Hiểu Tình lại yên ắng ở một phía trên lầu, mãi đến khi có người đàn ông đến mời cụng ly cô mới có chút động thái. Nhìn qua người này thì thực chất cô không quen nhưng cách nói chuyện lại mang tính chất lịch lãm, ngắn gọn khiến cô cũng buồn miệng quay sang. " Chúng ta hình như không quen."


" Tôi là Khuất Tử, hân hạnh làm quen. " Khuất Tử khẽ nở nụ cười ôn nhu nhưng gần như không lấy được lòng cô gái bên cạnh mấy liền lên tiếng. " Mọi người đều đông vui sao cô không xuống hòa tiệc. "


Dương Hiểu Tình khẽ cười rồi nhấp một ngụm rượu. " Anh không thấy sao, đứng trên đây quan sát mọi thứ rất rõ. Việc chọn cho mình một nam nhân cũng dễ dàng, không mắc công cho người khác lên tận đây. " Ánh mắt cô gần như nhanh nhẹn, sắc sảo hơn nhiều. " Phải không? "


Khuất Tử hơi mất hứng nhưng vẻ đẹp kế bên lại khiến anh không ngừng tìm tòi câu từ hỏi thăm. " Vậy cô tìm được ai ưng ý chưa? "
Dương Hiểu Tình khẽ cười, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía đông.
" Cô để ý người bên trái đó sao? " Khuất Tử lấy làm khó lên tiếng.


" Phải. Là Trần Mặc Cảnh. " Dương Hiểu Tình lấy làm vui giới thiệu rồi quay gót giày bước đi, dáng người tôn nghiêm của cô vốn dĩ chỉ để lại sự nuối tiếc cho người đàn ông kia.


Hình bóng người phụ nữ khi hòa vào âm thanh náo nhiệt của bữa tiệc liền trở nên bắt mắt. Ai nấy trong đây đều là những doanh nhân lớn cô từng hợp tác qua, nhìn chung đều rất quý mến nhau. Nhưng cũng chỉ dừng lại ở việc chào hỏi, họ đều có bạn nhảy nên khi bản nhạc vừa tấu lên không gian lại trở nên lãng mạn, thơ mộng đến lạ. Nụ cười trên môi Dương Hiểu Tình phai dần khi bước đến gần đám đông, khi ấy cô chỉ tựa như đóa hoa giữa đám cỏ muốn chạm đến kẻ làm vườn. Càng nhìn lại thấy hình ảnh đáng thương, trước cô vẫn là một vài thiếu nữ muốn xin người chủ một điệu nhảy.


Nhưng về phần nắm chắc thì Dương Hiểu Tình tự tin hơn mà bước qua đám người. Vốn dĩ anh chỉ vừa mới đặt chân đến bữa tiệc, cũng trùng hợp với thời gian khiêu vũ nên những cô gái đơn thân lấy liều sự vinh hoa bước lên. Khi nhận thấy sự đố kị rơi vào ánh mắt nhiều nữ nhân, bản thân cô lại thêm ý đắc thắng đứng trước mặt người đàn ông. Anh vẫn vậy mang dáng vẻ cao ngạo, tôn nghiêm khiến bao người muốn cưỡng chiếm. Chỉ là họ giống như đám cỏ dưới tòa lâu đài nguy nga của vị lãnh chúa, mãi nhỏ bé không có tầm ảnh hưởng.


Trần Mặc Cảnh ngay khi đó bắt được thời cơ liền nắm lấy đôi bàn tay đầy khuyết điểm bước qua những bông hoa chớm nở. Hình ảnh sau đó rơi vào ánh mắt nhiều người, từ ngạc nhiên, bỡ ngỡ, đến thất vọng đều có chọn. Chỉ là không có ai cảm thấy nhẹ nhõm bằng người đàn ông đang ngồi cạnh vợ mình phía xa. Với ông cứ như một khởi đầu mới cho một mùa hoa vậy, giống như những thứ bình yên ông từng mong muốn cho cô con gái.


Đi qua cả nơi náo nhiệt, cuối cùng lại dừng lại ở khoảng khuất của bữa tiệc trong sự khó hiểu. Trần Mặc Cảnh cuối cùng chọn một bàn tiệc gần đó rồi ngồi xuống. " Em cũng thích riêng tư hơn phải không? "


Dương Hiểu Tình không biết trên đường đi đã để tạm ly rượu ở bàn nào nên cũng khẽ cười rồi hơi cúi người khui chai rượu mới. " Nhưng cũng không nhất thiết phải ngồi cùng anh. Muốn dùng chút rượu chứ? Hàng hiếm đấy. "


Trần Mặc Cảnh giờ mới để ý hơn một chút, phong cảnh bên ngoài từ vị trí này nhìn ra trông không tồi. Dáng ngồi anh cũng đần trở nên thoải mái mà vắt chân kia lên, lưng dựa vào ghế, trông cũng lấy lại được chút phong độ khi xưa. " Em mời, tôi uống." Giọng anh có chút lành lạnh nhưng nghe sao vẫn để lại âm hưởng cao ngạo, chẳng lẫn vào đâu được.


Hết Phần 68






Truyện liên quan