Chương 27
Tôi lại có chút an toàn
Hạ Vũ không có mừng lễ năm mới trong lúc tăng ca, hắn tránh ở nhà trọ An Dật vượt qua này tân niên, ngoài hắn dự kiến chính là, mãi cho đến đầu năm, thân ảnh Thiếu Kiệt đều không có xuất hiện.
Hôm nay,vẻ mặt Hạ Vũ như tiểu thanh niên khí phách ngồi ở ban công nhà An Dật than thở.
An Dật mới từ trong phòng đi ra liền nhìn thấy cảnh tượng này, vì thế nhịn không được trêu chọc : “Hạ đại nhân ngươi đột nhiên phiền muộn như vậy là tương tư đi?”
Hạ Vũ lập tức xoay người đối An Dật trong phòng khách giương anh múa vuốt: “Tương tư muội ngươi! Lão tử không có tương tư người!”
An Dật cắt một tiếng: “Lừa ai cũng không có vấn đề gì, mơ tưởng gạt được ta. A Vũ ngươi thẳng thắn bao nhiêu, có phải hay không suy nghĩ tới phần tử hắc đạo kia?”
“Không có!” Hạ Vũ lập tức phủ nhận.
An Dật dừng một chút: “Xong rồi, ngươi rơi vào tay giặc .”
Hạ Vũ: “Rơi vào tay giặc đại gia ngươi, ta một giây cũng không nghĩ tới ngoại tinh nhân kia!”
An Dật: “Chính là biểu hiện của ngươi không giống như là ngươi nói a.”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
Kỳ thật Hạ Vũ thấy trong lòng trống rỗng, mấy ngày nay hắn cơ vẫn để điện thoại ở trạng thái tắt máy, nghĩ đến Tiếu Kiệt sẽ kiên nhẫn tìm hắn, chính là không nghĩ tới đến bây giờ cũng chưa thấy bóng dáng.
Thích, hắn Hạ thiếu gia mới không hiếm lạ ngoại tinh nhân kia! Hạ Vũ chính là không ngừng an ủi mình thôi.
Thời gian ngày nghỉ luôn qua thật sự mau, chỉ chốc lát, mấy ngày nghỉ đầu năm liền qua.
Đầu năm ngày thứ sáu , Hạ Vũ cùng An Dật hai người thống khổ cùng nhau chen chúc đau thương đi làm.
Hết thảy đều cùng trước kia không có gì khác nhau, hai người tới công ty lúc sau cùng nhau vào văn phòng tổ D của bọn họ.
Hai người mới vừa ngồi xuống, mông còn chưa có làm nóng, Tiểu Mạch bên cạnh liền bay lại đây nói: “Tiểu Hạ, may mắn lễ mừng năm mới ngươi chưa có tới tăng ca!”
Hạ Vũ một bên mở máy tính ,một bên hỏi: “Làm sao vậy?”
Tiểu Mạch nhìn một chút, xác định tổ trưởng Lô Du cùng phó tổ trưởng Từ Văn Quân không ở ,lúc sau mới mở miệng nói: “Chạng vạng đem giao thừa, ở công ty chúng ta đã xảy ra sự kiện đấu súng a! Chuyện này dư luận xôn xao, các ngươi sẽ không biết đi?”
Hạ Vũ nghe xong lúc sau nhìn An Dật, An Dật cũng nhìn hắn.
Hai người một trận mắt to trừng mắt nhỏ, tương đối không nói gì .
“Nghe nói là hắc bang trong lúc đó dùng binh khí đánh nhau!” Tiểu Mạch tiếp tục hưng trí bừng bừng nói , “Lúc ấy bảo an công ty chúng ta đều sợ hãi, vội vàng báo cảnh sát. Bất quá cụ thể vẫn là không ai biết.”
Hắn tự cố mục bản thân, lúc này mới phát hiện Hạ Vũ cùng An Dật hai người đang nhìn nhau ở đối diện.
Tiểu Mạch đối với y không được coi trọng cảm thấy rất không thích, vì thế tức giận nói: “Hai người các ngươi mặt mày đưa tình a? !”
Y nói xong, hai người này vẫn như cũ còn đối nhìn , căn bản là không có phản ứng y.
Nhìn Tiểu Mạch vẻ mặt không thú vị ,Cường Thuỵ người Mĩ Quốc dùng tiếng Trung không tiêu chuẩn phát âm : “Tiểu Mạch ngươi đừng để ý ! Bọn họ chính là như vậy .”
Nhưng mà Hạ Vũ cùng An Dật hai người vẫn là một trận không nói gì ,vẫn nhìn đối phương, thẳng đến khi Cường Thuỵ ngồi cạnh An Dật nhìn không được , mạnh tay vỗ vai An Dật: “Hai người các ngươi hồn nên trở về !”
An Dật giật mình dẫn đầu hoàn hồn: “Hạ đại nhân, tiểu Mạch nói chuyện kia, hay là. . . . . .”
Hạ Vũ rất nhanh cũng giật mình phản ứng lại : “An tiểu miêu nói không thể nói lung tung!”
An Dật ngắm hắn: “. . . . . .”
Hạ Vũ lườm y: “. . . . . .”
Sau đó hai người lại bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ .
An Dật: “. . . . . .”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
An Dật: “. . . . . . Hạ đại nhân tay ngươi đang run.”
Hạ Vũ: “. . . . . . Đó là ảo giác của ngươi.”
An Dật: “. . . . . . Không có, thật sự đang run.”
Hạ Vũ: “. . . . . . Đó là ánh mắt của ngươi đang run.”
An Dật: “. . . . . . Hạ đại nhân, ta cuối cùng có loại dự cảm xấu.”
Hạ Vũ: “. . . . . . Ta hiểu được suy nghĩ của ngươi tất nhiên rất nguy hiểm, sao của tôi lại an toàn.”
An Dật: “. . . . . .”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
An Dật: “Ta cảm thấy được tiểu Mạch nói chuyện đó, phỏng chừng ngoại tinh nhân kia có quan hệ.”
Hạ Vũ: “Đừng dọa ta! Ta thật vất vả mới sống qua năm bổn mạng!”
An Dật: “. . . . . .”
Lúc này dựa vào cạnh cửa Tiểu Mạch hướng bọn họ bên này hô: “Hai người các ngươi đừng sáng sớm liền khanh khanh ta ta, tiểu Hạ, có người tìm ngươi!”
Hạ Vũ ngẩng đầu lên tiếng: “Ta đã biết!”
Sau đó hắn đứng dậy hướng cửa văn phòng đi ra, phát hiện người tìm hắn cư nhiên là Diệp Đồng.
Diệp Đồng vẫn như cũ vẫn cười đến thực ôn nhu: “Tiểu Hạ, ngươi không sao chứ? Di động như thế nào vẫn ở trạng thái tắt máy?”
Hạ Vũ vội vàng cười cười, nói dối: “Ách, di động bị hư. Còn chưa có sửa .”
Diệp Đồng không nghi ngờ hắn, vội vàng nói: “Nếu không ta một lần nữa mua cho ngươi?”
Hạ Vũ lập tức lắc đầu: “Không cần, sửa một chút thì tốt rồi.”
Diệp Đồng cười gật gật đầu: “Kia giữa trưa có rảnh cùng nhau ăn cơm không?”
Hạ Vũ nghĩ thầm phải ra vẻ xin lỗi y, vì thế liền gật đầu đáp ứng.
Nhìn Hạ Vũ đáp ứng lời mời, Diệp Đồng cười đến càng thêm vui vẻ .
Một lần nữa trở lại chỗ ngồi , vẻ mặt Hạ Vũ suy sút than thở.
An Dật tức giận phun tào : “Hiện tại chính là năm bổn mạng của ta, ngươi đừng như vậy, thực dễ dàng đem môi vận lây bệnh cho ta!”
Hạ Vũ tà liếc An Dật một chút, sau đó tiếp tục đối với màn hình máy tính than thở.
An Dật lập tức xoay người đối Cường Thụy nói: “Thước Tư đặc biệt cường, ta cùng với ngươi đổi chỗ ngồi!”
Lời còn chưa dứt, Hạ Vũ vội vàng một phen giữ chặt cánh tay An Dật, dương trang đáng thương: “An tiểu miêu~! Ngươi không thể vứt bỏ ta a ~!”
An Dật tức giận bỏ tay hắn ra: “Vứt bỏ muội ngươi!”
Hạ Vũ vừa định tiếp tục dương trang đáng thương, lại đột nhiên phát hiện một thân ảnh quen thuộc đi vào văn phòng bọn họ.
Đó là quản gia Tiếu Kiệt, hắn không nhìn ánh mặt mọi người đánh giá, lập tức đi đến chỗ ngồi Hạ Vũ, thái độ thực khiêm tốn nói: “Hạ tiên sinh, thiếu gia chúng ta muốn gặp ngươi.”
Hạ Vũ nghe được lời này hoàn toàn là trong dự kiến , không nghĩ tới Tiếu Kiệt vẫn là không nín được . Hắn vừa mới ngày đầu tiên đi làm, đã bỏ chạy đến công ty tóm người.
“Kia chính hắn sẽ không tới tìm ta sao ?” Hạ Vũ một bộ có chút không kiên nhẫn.
Ánh mắt Lí quản gia ảm đạm xuống : “Thiếu gia chúng ta hiện tại không có biện pháp tự mình đến.”
Hạ Vũ nhìn biểu tình này của y, trong lòng đột nhiên cả kinh. Chẳng lẽ hắn cùng An Dật đều đoán đúng rồi? ! Tiểu Mạch nói chuyện kia diễn viên thật sự chính là Tiếu Kiệt? !
Ngồi ở bên cạnh hắn,An Dật nghe được Lí quản gia nói như vậy, sắc mặt cũng có chút không tốt lắm. Bởi vì y cùng Hạ Vũ nghĩ giống nhau.
Y ở bàn công tác phía dưới trộm kéo vạt áo Hạ Vũ, Hạ Vũ biết An Dật ý tứ gọi hắn ổn định.
Bởi vì trêu chọc đến người hắc đạo sẽ có kết cục gì, kỳ thật bọn họ trong lòng cũng chưa biết.
Hạ Vũ vội vàng ho nhẹ hai tiếng ổn định thanh thế, sau đó ngẩng đầu đối Lí quản gia: “Ta hiện tại đi làm , không có phương tiện. Để ta tan ca rồi tới chỗ hắn.”
Lí quản gia hiển nhiên không nghĩ khó xử Hạ Vũ, vì thế liền gật đầu : “Tốt, như vậy ta ở bên ngoài công ty chờ ngươi tan tầm.”
Hạ Vũ: “. . . . . .”