Chương 10: Tâm sự
Tuy rằng có thể ở trong khu ngôi nhà cao cấp, nhưng Hướng Nhất Phương vẫn kiên trì ở căn nhà nhỏ hai tầng này, ít nhât nơi này là thuộc về hắn, một nơi sạch sẽ.
Sau đêm đầu tiên đó, Lạc Tư cùng Lạc Văn thường xuyên gọi hắn đi tới làm việc kia, tuy rằng sau đó rất muốn trở về nghỉ ngơi nhưng mỗi lần đều bị mạnh mẽ lưu lại.
Thực không hiểu, dù sao chỉ cần làm cho bọn họ phát tiết là có thể, làm gì phải ngủ cùng nhau ?
Thoa thuốc lên người, Hướng Nhất Phương cúi đầu nhìn người đầy dấu vết ȶìиɦ ɖu͙ƈ, may là hắn tứ trước đến nay thân mình không tồi, hơn nữa khi đến thành phố có mang theo thuốc, bằng không với ham muốn vô độ của hai người kia sớm muộn gì cũng giết hắn.
Ít nhất, cũng đủ cho ba tháng.
Đang hết sức xuất thần, dưới lầu truyền đến một tiếng đập cửa : "Kia..... xin hỏi Hướng tiên sinh có phải ở đây không ?" Thanh âm ôn nhu ở dưới lầu vang lên.
"Ừm, là ta," Hướng Nhất Phương mặc quần áo vào, xuống dưới lầu nhìn, hơi giật mình nói : "Tiểu Liễu ?"
"Xin lỗi đã quấy rầy." Tiếp nhận ly trà của Hướng Nhất Phương, Tiểu Liễu cúi đầu lặng lẽ nhìn nam nhân, thần sắc áy náy nói, "Chuyện này đó tôi đã nghe được, thực xin lỗi....... cám ơn ngài."
"Ha hả, không có gì, loại chuyện này với ta mà nói sớm muộn gì cũng phải đối mặt." Nâng lên cái gọng kính to đen trên mũi, cảm thấy được cái kính mắt này Lạc Tư cho hắn còn lớn hơn cái cũ !
"Oa ! Thực thơm !" Uống xong một ngụm trà, mùi thơm thản nhiên lập tức chui vào toàn thân, giống như lỗ chân lông toàn thân đều tỏa ra mùi thơm ngát thản nhiên, Tiểu Liễu giật mình nói, "Hướng tiên sinh có phải mỗi ngày đều uống trà ? Khó trách trên người đều có cỗ mùi thơm ngát !"
"Nếu thích thì có thể thường xuyên đến uống."
"Ừm, được," Sắc mặt đột nhiên ảm đạm, Tiểu Liễu cầm chén trà trong tay thấp giọng nói, "Về sau ta sẽ không dùng để hầu hạ Lạc tiên sinh......."
"A ?" Hướng Nhất Phương cẩn thận thấp giọng nói, "Là bởi vì... vì.... chuyện thắt lưng sao ?" Ngẫm lại chính mình gặp cảnh ngộ này, đứa nhỏ như vậy làm sao chịu nổi sức ép của lũ vô lại kia, nói không chừng bệnh thắt lưng là do cái kia mà đưa lại.
Dùng sức lắc lắc đầu, Tiểu Liễu cười khổ nói : "Không phải, bởi vì Lạc tiên sinh có tính ở sạch, tôi bị người khác chạm qua, cho nên ông ấy có thấy cũng không đụng vào tôi. Kỳ thật...... mặc dù có lúc thực chán ghét bọn họ, cảm thấy bọn họ rất xấu xa, nhưng bản thân lại thích không kềm chế được, Hướng tiên sinh có phải cảm thấy được tôi...... tôi thực đê tiện ?" Câu sau thanh âm giống như muỗi kêu.
Một bàn tay ôn hòa đặt lên đầu Tiểu Liễu, Tiểu Liễu ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười ôn nhu, giống như ánh mặt trời thanh thần xua đi nỗi lo lắng trong lòng : "Như thế nào lại thế, tình yêu từ trái tim là thuần khiết nhất, người biết yêu cũng là kẻ đáng yêu nhất, Tiểu Liễu cũng thực đáng yêu, không phải sao ?"
"Ừm ! Cám ơn Hướng tiên sinh !" Nam hài nín khóc mỉm cười.
Ở sạch sao ? Thật là tên kỳ quái...... Hướng Nhất Phương trong lòng thở dài, người như vậy tốt nhất không nên yêu ai, cơ mà Tiểu Liễu vẫn chỉ là đứa nhỏ, không thể để vết thương của nó tái phát. Đứa nhỏ kiên cường này.
"Oa ! Này là cái gì ?" Chỉ vào bản đồ kinh lạc treo tường, Tiểu Liễu mở to mắt nhìn.
"A, đây là bản đồ kinh lạc của cơ thể người." Hướng Nhất Phương cười cười, đem kinh lạc cơ thể giảng giải sơ cho Tiểu Liễu, chỉ cần nói chuyện này, ánh mắt trong trẻo bắt đầu tản mát ra một sự tự tin và kiêu hãnh cùng hưởng thụ, làm cho Tiểu Liễu cũng cảm thấy giật mình, Hướng Nhất Phương lúc này so với vẻ ôn hòa thường ngày thực khí thế cao người.
"Hướng Nhất Phương là trung y, thật là lợi hại !"
"Ừm." Gật gật đầu, nam nhân lộ ra một nụ cười.
"Thật là đẹp mắt." Tiểu Liễu hấp háy mắt nhìn chằm chằm Hướng Nhất Phương, "Hướng tiên sinh bình thường cười nhiều một chút là tốt rồi, thật là đẹp mắt, hình dáng thật thoải mái."
Phải không ? Cơ mà chỉ cần nghĩ đến hiện tại, thật sự khó mà cười nổi. Nhìn đến Tiểu Liễu vẻ mặt hồn nhiên tươi cười, Hướng Nhất Phương đột nhiên cảm thấy được chính mình quá mức hối hận, Tiểu Liễu cũng là cùng cảnh ngộ với mình, nam hài kia có thể cười vui vẻ đến như vậy, làm cho người lớn như mình thật sự quá mức hèn nhát.
Hðá»Âng Nhất Phðáng sá»Âng sá»Ât gáºÂt gáºÂt ÃÂầu : "Ừm, ÃÂúng. Cô ấy làÃÂàn em của ta, cà ©ng làcon gái của thầy ta." Nhá» tá»Âi Tá» Vân, chuyá»Ân cà © nhð trá»Âi dáºÂy, hiá»Ân lên rõ ràng trðá»Âc mắt.
"Nhất Phðáng, ta thÃÂch ngðái......" Nam tá» say rðợu dá»±a vào vai mình nó làm bản thân giáºÂt mình không thôi,
"Tiá»Âu Vân thÃÂch ngðái....." Ngðá»Âi cô ấy yêu vẫn chÃÂnh làngðái
"Ta chá» thÃÂch ngðá»Âi !"
"....ÃÂừng nói lung tung, A Phi" Ngðái thế nào lại thÃÂch ta ? Ta ÃÂã làmá»Ât lão nam nhân rá»Âi.
"Ngðái nghé rằng ta vàngðái ÃÂang nói giỡn sao ?" Vô luáºÂn có phải vui ÃÂùa hay không, ta cà ©ng không có thá» nháºÂn.
"Tiá»Âu Vân chá» thÃÂch ngðái......" Ta thừa nháºÂn, ta ÃÂang trá»Ân tránh........... Nhðng, ta tháºÂt sá»± không thá» ÃÂi ÃÂá»Âi mặt vá»Âi thá» lá» của ngðá»Âi, không có ÃÂðợc dà ©ng khi ÃÂi ÃÂá»Âi mặt.
"Tiá»Âu Vân ! Tiá»Âu Vân ! Có thá» không nhắc tá»Âi cô ấy ÃÂðợc không ?!" Ngðái ÃÂi ÃÂi, bá» ta làm cho tức giáºÂn ÃÂi.......
"Hðá»Âng tiên sinh, ngài làm sao váºÂy ?"
"A ? Không, không có gì......." Nhð thế nào lại nghé tá»Âi hắn, ÃÂá»Âu làsay rðợu nói há» ÃÂá»Â, ta nhð thế nào không quên ÃÂðợc ? Nhð thế nào vẫn nghé tá»Âi.
Hiá»Ân tại không phải lúc nhá» tá»Âi, ÃÂem Tiá»Âu Vân cứu ra má»Âi làcá»±c kỳ quan trá»Âng ! Huá»Âng chi, hiá»Ân tại ta cà ©ng không có ÃÂi gặp mặt lại tên nhóc ấy, ta làvì tiá»Ân màbán mình mất rá»Âi.
"Hôm nay có ngðá»Âi má»Âi ÃÂến, bá» dạng hình nhð rất ÃÂẹp." Tiá»Âu Liá» u hðá»Âng ra ngoài cá»Âa sá»Â, nói : "A ! ChÃÂnh làngðá»Âi kia !"
"Ngðá»Âi má»Âi ?" Hðá»Âng Nhất Phðáng cà ©ng nhìn ra ngoài, cÃÂn nhànhá» của hắn làbên cạnh vðá»Ân hoa á» háºÂu viá»Ân, thðá»Âng xuyên có thá» nhìn thấy hai anh em Lạc gia ÃÂến uá»Âng trànói chuyá»Ân phiếm.
Màhiá»Ân tại Hðá»Âng Nhất Phðáng cà ©ng tâấy ÃÂðợc bá»Ân há»Â, chá» khác làỠgiữa hai ngðá»Âi có má»Ât thiếu niên, mặc dù cách khá xa nhðng cà ©ng tâấy ÃÂðợc thiếu niên khuôn mặt xinh ÃÂẹp, thiên nhiên má»Ât cá» thanh má»Â.
"A ! Nó cà ©ng làdo thiếu nợ màvào, cá màÃÂãi ngá» cà ©ng có !" Tiá»Âu Liá» u cà ©ng ghé vào song cá»Âa than thá»Â, "Nghe nó nó biết ÃÂàn dðáng cầm, lại biết ca hát, khiêu và ©, cái gì cà ©ng giá»Âi, bá» dạng cà ©ng so vá»Âi Tiá»Âu Liá» u ÃÂẹp thiá»Ât nhiá»Âu, khó trách Lạc tiên sinh ÃÂá»Âi xá» tá»Ât vá»Âi nó."
Hðá»Âng Nhất Phðáng lẳng lặng nhìn ÃÂám ngðá»Âi náo nhiá»Ât trong vðá»Ân hoa, thiến niên kai giá»Âng nhð trÃÂng sáng ngá»Âi á» giữa, cðá»Âi ngðợng ngùng, nhìn dáng vẻ của cáºÂu ta hẳn làbiết ca hát. Má»Âi ngðá»Âi trên mặt ÃÂá»Âu lá» vẻ vui vẻ, ÃÂá»Âu phi thðá»Âng thÃÂch bá» dáng của thiếu niên. ÃÂá»Ât nhiên ÃÂem thiếu niá»Ân cùng mình ÃÂá»Âi láºÂp, Hðá»Âng Nhất Phðáng phe phẩy ÃÂầu ná» nụ cðá»Âi má»Ât tiếng, ÃÂem cá»Âa sá» ÃÂóng lại.