Chương 18: Nói thật nói dối
Buổi tiệc đột nhiên phát sinh việc ngoài ý muốn nên dừng lại, bọn gia đinh của Lạc gia ở trên hành lang giống như bình thường càng thêm chú ý hắn, mà nhàn ngôn toái ngữ cũng càng phát ra rõ ràng.
"Không phải là cái lão nam nhân thì còn tưởng cậu Hai thực thích hắn !"
"Nghe nói hắn hôm nay cố ý câu dẫn Giang tiên sinh ! Giang tiên sinh vừa đẹp trai vừa có tiền, như thế nào có thể cường bạo hắn ?"
"Nhìn bộ dạng của hắn thực thật thà, sau lưng coi chừng cũng thực lẳng lơ, bằng không như thế nào có thể khiến cậu Hai thích hắn......."
Không tự chủ được bước chân nhanh hơn, nam nhân thầm nghĩ phải thoát đi nơi đồn đại này, vì cái gì mọi người đều dùng ánh mắt hèn mọn rét lạnh nhìn hắn, vì cái gì mọi người đều cho rằng hết thảy là lỗi của hắn ?
Nam nhân không rõ, cũng không suy nghĩ nhiều, hắn không thuộc về nơi này, hắn thầm muốn sớm ngày rời khỏi đây.
Vội vàng rời đi đại trạch chạy tới hậu viện, nam nhân thở phì phò nhìn thấy căn nhà nhỏ đen như mực cách đó không xa, bước về phía nơi duy nhất có thể cho mình nghỉ chân, giờ này khắc này hắn thầm nghĩ ngã vào cái giường của chính mình, nhắm mắt lại, cái gì cũng không muốn nghĩ, cái gì cũng không phiền não........
"Ta thích ngươi..........."
Lời nói của chàng trai trẻ, giống như câu thần chú lúc nào cũng quấy rầy hắn. Dần dần, thanh âm của Lạc Văn lại giống như thanh âm của một người nam tử.
Mộ Phi..........
"Đây là địa chỉ của tôi, Nhất Phương à.......... Chỉ cần anh nghĩ đến, cứ đến đây tìm tôi được không ?" Cái địa chỉ kia, Hướng Nhất Phương đã muốn ném đi, nhưng mỗi chữ cái trên đó hắn lại đều nhớ như in.
Khi hắn đi vào trong thành phố, hắn nghĩ tới đi tìm Mộ Phi, cuối cùng vẫn không đi ; mà trong đêm bị vũ nhục, trong đêm khuya hắn cũng từng nghĩ chạy đi tìm Mộ Phi, cuối cùng cũng không có đi.
Hắn đã như vậy, còn có thể đi sao ?
Hắn đột nhiên rất sợ nhìn thấy Mộ Phi, sơ chuyện của mình bị Mộ Phi biết, cũng có một loại sợ hãi bị chán ghét.
Suy nghĩ lung tung, Hướng Nhất Phương mờ mịt đi về căn nhà nhỏ, vừa định mở cửa lại phát hiện cửa không khóa, lúc này trên lầu truyền đến vài tiếng cười, hắn vội chạy lên, thấy được một cảnh khó tin.
Thiêu niên từng bị Lạc Văn đánh lại ở trong phòng hắn, trong tay cầm xấp tiền hắn để ở trong phòng. Thiếu niên thật không ngờ Hướng Nhất Phương lại về nhanh như vậy, bị bắt gặp nó đầu tiên là sửng sốt, sau vừa cười hì hì vừa nói : "Tiệc tối thế nào, nhất định chơi đùa thực vui vẻ phải không ?"
"Bỏ tiền xuống rồi đi đi." Hướng Nhất Phương nói.
Thiếu niên hồ nghi nhìn nam nhân nói : "Ngươi sẽ không đi nói cho Lạc tiên sinh ?"
Hướng Nhất Phương ngẩng đầu nhìn thiếu niên một cái, lắc lắc đầu.
Nhưng thiếu niên lại chỉ cười, không có ý bỏ tiền xuống, Hướng Nhất Phương thấy thế nhăn mày nói : "Tuổi còn nhỏ như vậy không nên làm kẻ trộm."
"Kẻ trộm ? Ngươi có tư cách gì nói ta !" Thiếu niên tức giận nói, "Ta nói, tiền này hãy để ta cầm lấy, dù sao ngươi lại không dùng đến !"
"Tiền này không phải cho cậu !"
"Vì cái gì ? Dù sao vợ ngươi đã sớm cùng người khác bỏ chạy. Thật sự là cái đồ ngu, còn ở nơi này bán, nếu vợ người đã đi rồi, ngươi sẽ không cần tiền đó..."
"Nói bậy !" Nghe được lời của thiếu niên, Hướng Nhất Phương nội tâm kềm chế lại dần dần dâng lên một nỗi sợ hãi : "Nói dối để lừa tiền cũng không nên như vậy !"
"Nói dối ?" Thiếu niên hừ lạnh một tiếng, từ trong túi tiền lấy ra tờ giấy đưa cho nam nhân, "Tự xem đi ! Thật sự là vừa già vừa nát, bị người chơi đùa cũng không biết."
Hướng Nhất Phương vội nhặt tờ giấy lên xem, biểu tình nháy mắt cứng ngắc, thiếu niên thấy thế nhân cơ hội cầm tiền chạy ra, vừa chạy vừa lắc đầu cười lạnh : "Vợ bỏ đi lấy chồng còn bị nam nhân thao, thật sự là ngu xuẩn !"
.............
"Như thế nào....... lại như vậy.............." Đôi tay cầm tờ giấy hơi hơi rung động, nam nhân không thể tin được cứ tự nói, chỉ cảm thấy đôi tay không ức chế được cứ run rẩy.
Nam nhân chạy ra khá»Âi cÃÂn nhànhá»Â.
"Anh, kỳ tháºÂt anh cà ©ng thÃÂch Nhất Phðáng phải không ?"
"ThÃÂch ? Nói chuyá»Ân gì ngá»Âc thế hả !" ÃÂùa, y nhð thế nào sẽ thÃÂch lão nam nhân kia, vừa giàlại ngá»Âc, "Tiá»Âu VÃÂn, tên kia ÃÂá»Âi vá»Âi em làm cái gì khiến em nói vá»Âi anh nhð váºÂy ?"
"Em trðá»Âc kia chða bao giá» lá»Ân tiếng vá»Âi anh, cái nam nhân kia quả thá»±c làtai há»Âa !"
Lạc VÃÂn lắc lắc ÃÂầu, nghiêm chá»Ânh nói : "Em không biết........ Nhðng em chá»Â.... chá» không muá»Ân nhìn thấy hắn cùng ngðá»Âi khác má»Ât chá»Â. Anh, chÃÂnh anh vẫn nói vá»Âi em, Hðá»Âng Nhất Phðáng bất quá chá» làmá»Ât món ÃÂá» chái trong cuá»Âc sá»Âng nhàm chán thôi, nếu làmón ÃÂá» chái thì tặng lại em thì thế nào ?"
Nói ra lá»Âi trái lðáng tâm, chá» làvì muá»Ân anh trai ÃÂem nam nhân kia trả lại cho mình.
"Em cà ©ng biết hắn bất quá chá» làmá»Ât món ÃÂá» chái, làmá»Ât món ÃÂá» chái trong trò chái thôi, màtrò chái này ÃÂến lúc cao trào chÃÂnh lànam nhân kia phát hiá»Ân kết quả màmình làm ÃÂðợc bấy lâu ÃÂá»Âu làcông dã tràng." Hung hÃÂng hút ÃÂiếu thuá»Âc, Lạc Tð cðá»Âi lạnh nói má»Ât tiếng, "Chá»Âu ÃÂá»±ng tất cả, trả giá tất cả, cái ÃÂá»Âi lấy chÃÂnh làsá»± tháºÂt cùng nói dá»Âi."
"...........Làm sao bây giá»Â............." Nếu nam nhân vẫn má»Âm cðá»Âi ÃÂá»Âi mặt vá»Âi cuá»Âc sá»Âng kia biết rõ chân tðá»Âng thì sẽ nghé nhð thế nào, chắc làsẽ rất háºÂn bá»Ân hắn, Lạc VÃÂn gãi gãi ÃÂầu, "Không nói cho hắn làÃÂðợc rá»Âi, nói làvợ hắn ÃÂã chạy theo ngðá»Âi khác ! Dù sao ÃÂây cà ©ng làsá»± tháºÂt, Tá» Vân gì ÃÂó ÃÂã sá»Âm bá» Má» Phi chuá»Âc ÃÂi không phải sao ?"
"Có thá» nói dá»Âi cả ÃÂá»Âi ? Hừ ! Bá»Âi vì hắn làngðá»Âi màMá» Phi thÃÂch, ta má»Âi cỠý an bài và © nhục hắn. Tên khá»Ân kiếp nào trðá»Âc ÃÂây ÃÂoạt lấy viá»Âc làm ÃÂn của ta, nếu hắn biết ngðá»Âi mình thÃÂch bá» nam nhân khác ÃÂè ép.... ha hả !"
"Rầm"
Ngoài cá»Âa ÃÂá»Ât nhiên có tiếng vang, Lạc Tð ÃÂi ÃÂến má» cá»Âa ra thì thấy ngoài cá»Âa không có ai khác, nhðng tá» giấy bá» vò lại hiá»Ân vào trong mắt y.
"Làhắn......... hắn ÃÂã nghe ÃÂðợc.........." Khi nói ra những lá»Âi này, ngón tay của Lạc Tð có chút run rẩy. nam nhân kia ÃÂã nghe ÃÂðợc bá»Ân hắn nói chuyá»Ân, có nghéa làhắn ÃÂã biết hết.
MàLạc VÃÂn ÃÂuá»Âi tá»Âi thì trong mắt cà ©ng hiá»Ân ra biá»Âu cảm giá»Âng anh trai mình - sợ hãi.
"Làm sao bây giá»Â........." Lạc VÃÂn không biết làm sao, không thá» tðá»Âng tðợng nam nhân kia lúc biết chân tðá»Âng sá»± viá»Âc sẽ háºÂn bá»Ân hắn ÃÂến bao nhiêu.
"ÃÂuá»Âi theo !" Vô luáºÂn Hðá»Âng Nhất Phðáng nghe ÃÂðợc cái gì, cà ©ng không thá» cho hắn rá»Âi ÃÂi !