Chương 9
Trong công ty mọi người có thể cảm giác được, ba năm tới lầu 37 mỗi ngày sẽ tràn ngập không khí của áp thấp nhiệt đới, một chút không cẩn thận, hỏa long sẽ bộc phát liền.
Lúc này, hỏa long đang âm trầm chăm chú nhìn tấm hình trên bàn, người trong tấm hình tươi cười vô cùng sáng lạn.
Đông Phương Dực ôn nhu mà vỗ về khuôn mặt tươi cười trên tấm hình, trong lòng một trận khổ tâm.
“Dương Nhi, con chừng nào mới có thể trở về.”
Nghĩ đến ba năm không được gặp thiên hạ trong lòng, Đông Phương Dực hận không thể hung hăng đánh Vũ Văn một trận.
Lúc đầu chính mình vốn là muốn trở về gặp Dương Nhi, kết quả Vũ Văn lại nói
“Nhưng là Thanh Dương bảo tôi nói với anh, nếu như chuyện không thuận lợi giải quyết, nó không muốn nhìn thấy anh.”
Đông Phương Dực chỉ có thể kiềm chế xúc động muốn chạy vội về nhà, tạm thời ở lại nhà Vũ Văn Hạo.
Sau khi giải quyết xong mọi chuyện chạy về nhà, lại không nhìn thấy Thanh Dương đâu cả, chỉ nhìn thấy một phong thơ Thanh Dương để lại.
Đơn giản là một phong thơ, chính mình tràn ngập chờ mong, đợi một ngày lại một ngày, một năm lại một năm nữa.
Hai năm, thời gian còn có hai năm nữa thôi.
―――――
Cửa phòng tổng tài vừa mở, thư ký đã sắp khóc đi ra.
Đã sớm nên xử lý một đống văn kiện, mà tổng tài nhưng lại ở trong phòng làm việc phát ngốc ra như thế, ôiii…, trợ lý Vũ Văn rốt cuộc đi đâu rồi chứ?
Cửa thang máy mở ra, thư ký mắt mở to nhìn nhìn, hy vọng có thể là trợ lý Vũ Văn nghe được khẩn cầu của cô mà xuất hiện.
Trong thang máy một người con trai tuổi còn rất trẻ đi ra, sau khi nhìn thấy cô, hướng cô hé ra một mạt cười mê người.
A, là hắn.
Ba năm qua, thỉnh thoảng lại thấy tổng tài nhìn tấm ảnh của hắn địa mà ngẩn người.
Cứu tinh a.
Người con trai trực tiếp lướt qua cô đẩy cửa văn phòng làm việc ra đi vào.
“Không phải đã nói, ai cũng không được quấy nhiễu ta rồi sao?”
Nghe được thiếng đẩy cửa Đông Phương Dực cũng không ngẩng đầu lên nói.
Hắn đang ôn nhu nhìn người con trai trong tấm hình, tưởng tượng nó như đang ở trước mặt mình...
Sau lưng truyền đến hơi thở ấm áp.
Một đôi cánh tay mạnh mẽ ôm lấy cổ mình, vành tai bị một trận ấm áp vây quanh.
Ai?
Vừa định quay đầu...
“Cha...” Một tiếng kêu nhẹ nhàng từ sau lưng vang lên.
“Hả ”
Dùng sức giãy khỏi cánh tay trên cổ, xoay người.
Người trong tấm ảnh đích xác đã xuất hiện chân thật trước mặt mình rồi sao.
Dùng sức ôm lấy người trước mắt, hung hăng hôn lên đôi môi tưởng niệm đã ba năm, đầu lưỡi cùng nhau giao triền, cùng nhau ʍút̼ vào, hai bên hòa lẫn vào nhau mà nuốt vào mật ngọt, phân không rõ là ai, thẳng đến thống khoái bất quá không thở nổi mới tách ra, mang theo cả sợi chỉ bạc ɖâʍ đãng mê hoặc.
“Dương Nhi, Dương Nhi...” Đông Phương Dực một bên thấp giọng lẩm bẩm, một bên tiếp tục hôn xuống phía dưới cổ Thanh Dương.
Nhẹ ngửa đầu tùy ý Đông Phương Dực hôn xuống phía dưới, Thanh Dương nâng tay đem quần áo Đông Phương Dực từ đai lưng xé ra.
Thô lỗ tháo ra khuy áo, cho đến đem áo cởi xuống, rồi sau đó xuống phía dưới chuẩn bị tháo dây lưng.
Hơi thở nặng nề lại cấp bách.
“Ngoan, Dương Nhi, đừng nóng vội...” Đông Phương Dực một bên trấn an hôn, một bên đưa tay nhẹ nhàng an ủi niết niết nụ hoa trắng nõn trước ngực đã dựng đứng của nó.
Ba năm không gặp, trong lòng vẫn là chịu không nổi khiêu khích.
Đem người trong lòng ôm lấy phóng tới trên bàn, nhẹ nhàng hôn thiên hạ trong lòng, nhẹ nhàng cởi ra quần áo thiên hạ trong lòng, chỉ chốc lát sau thiên hạ trong lòng đã xích lõa nằm ở trên bàn. ( a ta đi bệnh viện tiếp máu đây * ôm mũi chạy đi*)
“Cha...” Thanh Dương không yên giãy dụa vài cái, không nghĩ nhưng lại dẫn tới Đông Phương Dực khó chịu kêu rên
“Dương Nhi, đừng nhúc nhích!” Hắn không nghĩ quá thô lỗ.
Đông Phương Dực cởi quần áo chính mình, môi lại chậm rãi hôn Thanh Dương, trong chốc lát ngậm lấy nụ hoa đỏ rực ở trước ngực, một tay vuốt ve một cái nụ hoa đỏ rực khác, một tay kia trượt xuống phía dưới vuốt ve ngọc trụ đã yếu ớt ngẩng đầu, hết sức nhẹ nhàng mà vuốt ve, trêu chọc.
“Cha... Cha... Umh... Umh... a...” Thanh âm không kiềm chế được từ miệng Thanh Dương phát ra.
Đột nhiên kinh hô một tiếng “A!” Cha dĩ nhiên đã ngậm lấy dục vọng của mình rồi...
Trên mặt nhất thời đỏ bừng một mảng, trong lòng vừa xấu hổ vừa ngọt ngào.
“Dương Nhi.” Nhìn người trước mắt từ từ nhắm mắt lại hưởng thụ, động tác trên tay đột nhiên gia tăng.
“Cha... Cha... Dương Nhi... Không được rồi...”
“Ngoan... Lập tức sẽ tốt thôi” vừa nói động tác vừa nhanh hơn một chút.
“A!” Chất lỏng bắn ra phun đầy tay Đông Phương Dực.
“Cha... Cha...” Cảm thấy sau lưng một ngón tay xâm nhập, nhớ tới đau đớn lần trước, Thanh Dương không khỏi có chút cứng đờ.
“Dương Nhi, thả lỏng, cha sẽ không thương tổn con nữa đâu.”
Một bên dùng một ngón tay nhẹ nhàng trêu chọc cúc huyệt của Thanh Dương, một bên không ngừng khuếch trương nó .
“Nhưng mà... Umh... Umh...” Thẹn thùng nhìn Đông Phương Dực, cảm nhận được ngón tay phía sau luật động, dục vọng mới vừa phát tiết qua lại có xu hướng ngẩng đầu lần nữa.
Cuối cùng, Đông Phương Dực đem ba ngón ngón tay thuần thục khuếch trương nụ hoa mềm mại đang hé nở của thiên hạ mà thăm dò, tìm kiếm .
“Cha... Unh... cha.... Umh... a...”
” Là ở đây sao? Dương Nhi.” Mỉm cười trêu chọc, lúc nhẹ nhàng lúc hung hăng ấn xuống điểm mẫn cảm kia, rồi sau đó thong thả rút ngón tay ra.
“Umh... Cha... Khó chịu...” Ngón tay rời đi khiến cúc huyệt truyền đến một trận trống rỗng, khó chịu vặn vẹo thân thể, nhìn người đàn ông trên người cầu xin.
“Cha đây liền đến thỏa mãn bảo bối!” Vừa nói, động thân đem dục vọng đã sớm muốn bùng nổ chậm rãi tiến vào trong cơ thể Thanh Dương.
“Cha..., Dương Nhi đau, đau a...” Đột nhiên bị tiến vào, khiến cúc huyệt một trận đau đớn, co rút lại, Đông Phương Dực cảm thấy dục vọng của mình sắp bị kẹp chặt, mồ hôi lạnh theo trán toát ra.
Nhưng khi nhìn thấy thiên hạ dưới thân đau đớn mà khóc, nhất thời dâng lên trìu mến, đành phải chịu đựng cơ thể sắp nổ tung, nhìn xuống dục vọng.
“Dương Nhi ngoan, chờ một chút sẽ tốt thôi. Thả lỏng thân thể, đến, Dương Nhi thả lỏng thân thể.”
Thanh Dương nghe lời dần dần thả lỏng thân thể, đau đớn hình như thật sự giảm bớt, cảm giác một cỗ tê dại dần dần từ chỗ hai người kết hợp dâng lên, thắt lưng không ngừng đong đưa kịch liệt, muốn đạt được càng nhiều khoái cảm.
Cảm thấy thân thể Thanh Dương đã thích ứng, Đông Phương Dực bắt đầu trừu sáp dục vọng chính mình, từng đợt khoái cảm dâng lên khiến hai người không ngừng rên rỉ.
“Cha... Umh... Umh...”
“A... Dương Nhi umh...”
“Cha... Chậm... Chậm một chút... Dương Nhi... Không... Không được rồi...”
” Lại... lại qua một chút ”
Thanh Dương cả người run lên, chất lỏng phun ra nóng rực, cúc huyệt xiết chặt, Đông Phương Dực kịch liệt di chuyển vài lần rồi cũng đạt tới cao trào, đem nóng bỏng trong người bắn ra.
Ôn nhu chăm chú nhìn thiên hạ ở dưới thân
“Dương Nhi, cha yêu con.”
“Thanh Dương cũng yêu cha.” Không biết là ai dựa vào ai trước, lời lẽ gắt gao dán cùng một chỗ, dục vọng mới vừa qua cao trào lại dần dần thức tỉnh, tiếp theo truyền đến một trận thở gấp cùng rên rỉ.
“Cha … nhanh... nhanh một chút... không... chậm... chậm một chút...”
“Dương Nhi... Dương Nhi...”
“Cha... Không... Không được... rồi...”
Đông Phương Dực lưu luyến thân thể dưới thân không ngừng ra vào, thẳng đến khi người trong lòng ngất đi.
Ôn nhu ôm lấy thiên hạ đang mê man, chậm rãi đi vào phòng nghỉ ngơi.
Thân thể thoải mái này vô luận bao nhiêu lần, chính mình chung quy không đủ.