Chương 28

Tay vệ sĩ hiểu vấn đề của Uông Nhất Sơn, vội vàng nói: “Có vẻ lo lắng, dọc đường đi luôn nói chuyện phiếm với tôi, chắc là muốn thông qua tôi để biết tình hình của Hứa tiểu thư.”
Uông Nhất Sơn gật đầu, “Theo dõi cô bé đấy, xem có liên lạc với ai không.”


“Uông tổng yên tâm, lão Vương trước đây làm trong đội điều tr.a đặc biệt, để cậu ta theo dõi cô ta!”
Sau khi vệ sĩ rời đi, Uông Nhất Sơn đứng dậy, lên phòng ngủ trên tầng.


Có lẽ Hứa Triển vừa tắm xong, mái tóc dài còn nhỏ nước, xõa tung sau vai. Cô chỉ quấn một chiếc khăn tắm, nằm trên ghế ở ngoài ban công, chăm chú xem quyển tạp chí mới mua lúc chiều.


Xem ra, chuyến đi chơi với cô bạn thân đã khiến tâm trạng Hứa Triển tốt lên nhiều. Uông Nhất Sơn đến gần, cầm khăn bông giúp Hứa Triển lau tóc, lại liếc mắt nhìn nội dung trang tạp chí.
Thì ra là giới thiệu du lịch Tây Ban Nha.
“Sao lại muốn ra nước ngoài chơi?”


Hứa Triển không ngẩng đầu, vừa giở một trang vừa nói: “Chỉ thấy giới thiệu đồ ăn ở đây rất ngon, anh nhìn món cá nướng rượu nho này xem…”


Uông Nhất Sơn nhìn đôi mắt Hứa Triển vẫn tập trung vào mấy tấm hình, liền cười: “Nhìn qua ảnh mà cũng nếm được vị sao? Đợi anh xử lý xong việc công ty, sau đó làm hộ chiếu cho em, chúng ta sẽ đi chơi một vòng châu Âu.”


available on google playdownload on app store


Hứa Triển nghe thấy thế cũng không hề có biểu hiện vui mừng, vẫn cúi đầu, chăm chú giở tạp chí.


Uông Nhất Sơn không nhịn được, cướp lấy quyển tạp chí có sức hấp dẫn cô, quẳng sang một bên, bế Hứa Triển lên rồi đi về giường, “Anh cũng có một chai rượu nho, lát nữa tưới lên người Triển Triển được không? Nhất định là ngon hơn cá nướng nhiều…”


Chỉ chốc lát, trong căn phòng đã vang lên tiếng rên rỉ, tiếng hét inh tai…


Vốn tưởng rằng chỉ là buột miệng đề nghị, Hứa Triển không hề để tâm. Nhưng, vài ngày sau, Uông Nhất Sơn phát hiện, Hứa Triển lôi một cái vali to đùng từ trong tủ ra, lấy quần áo, kem chống nắng, thuốc hạ sốt, thuốc tiêu chảy…Ngay cả sách hướng dẫn du lịch cũng được nhét vào vali.


Cô nàng cứ như vậy thật giống khi còn bé được đi du xuân. Dù sao thì vẫn còn trẻ, được ra nước ngoài du lịch, hẳn là không tránh được cảm giác hưng phấn.


Vì vậy, sau khi dặn trợ lý đi làm hộ chiếu cho Hứa Triển, Uông Nhất Sơn còn cố ý mua thêm cho cô một chiếc vali hồng, dặn cô không phải mang nhiều hành lý, sau khi đến châu Âu sẽ đi mua.


Nhưng, sáng sớm nay, Hứa Triển mới phát hiện ra, tất cả chỗ quần áo Uông Nhất Sơn mua cho cô, đa phần đều là màu trắng, nên cảm thấy không vừa lòng về màu sắc, “Mẹ tôi nói, mặc quần áo màu tươi một chút chụp ảnh mới đẹp.”
Trên giường đầy quần áo, nhưng cô không chọn được cái nào.


Uông Nhất Sơn trừng mắt nhìn cô, “Sao lần trước em đi dạo với Quách Lâm Lâm không mua?”


Hứa Triển mím môi, một lúc sau mới nói: “Chỗ quần áo đấy đắt thế, làm sao mà tôi mua được?” Uông Nhất Sơn biết Hứa Triển đang giở giọng nghèo túng, cả đời không học được cách phóng khoáng! Nhưng hiếm khi thấy Hứa Triển làm nũng, anh ta lập tức hoãn hội nghị lúc chiều của công ty.


Anh ta đích thân đưa Hứa Triển đến cửa hàng “Yang”.
Lần này, thái độ cô dứt khoát hẳn, chỉ trong chốc lát đã chọn được bốn bộ.
Đúng lúc này, tiếng “đinh đoong” vang lên, cửa vào reo chuông.


Hứa Triển quay đầu lại nhìn, thì ra là Bạch Giai Nhu. Cô ta cầm theo một chiếc túi, lôi chiếc váy màu cà phê ra rồi nổi giận đùng đùng với đám nhân viên. Cô ta hỏi, chiếc váy mình đặt có phải đã có người thử rồi không.


Mấy cô nhân viên của cửa hàng vội vàng tươi cười giải thích: “Sau khi cái váy này được chuyển đến, tôi gọi điện cho cô ngay, cái váy này được cất ở tít trong, chắc chắn không có ai thử.”
“Không có ai thử? Không có ai thử, sao cổ áo lại dính son môi?”


Cô nhân viên nhìn theo tay Bạch Giai Nhu, không thể nào! Trên cổ áo có rõ một vết son môi.
Bạch Giai Nhu không chịu thua, “Chuyện gì thế? Ai hả? Có tư cách gì chứ, váy tôi đặt mà cũng dám thử!” Cô nhân viên không đối phó được với Bạch Giai Nhu, vì vậy liền lén liếc mắt nhìn Hứa Triển.


Ánh mắt Bạch Giai Nhu đảo qua, thấy Hứa Triển đang đứng trước gương, lại thấy Uông Nhất Sơn ngồi bên cạnh, nhất thời, gương mặt cô ta còn trắng hơn cái họ vài phần.


Hứa Triển không sợ to chuyện, sau khi nghiêng đầu nhìn Bạch Giai Nhu, dường như sự đanh đá đã mất nay trở lại, “Là tôi thử, sao thế? Váy bị sứt chỉ, hay là bị dão? Dính son thì lấy ít bột giặt chà đi! Quần áo nhà họ Bạch, khó giặt đến thế sao?”


Lời vừa dứt, thù cũ ào ào kéo về, hai mắt Bạch Giai Nhu lập tức ngấn nước.


“Uông Nhất Sơn, vì con đanh đá này mà anh chia tay với em? Em…” Cô ta còn chưa nói, cô ta đâu có điểm nào không bằng Hứa Triển? Nhưng nếu nói ra thì thật sự là quá hạ mình. Uông Nhất Sơn vẫn trốn tránh không chịu gặp, buồn bực trong lòng đã lâu, thật sự là quá áp lực, tất cả dồn thành nước mắt trong suốt.


Hiển nhiên, Uông Nhất Sơn không ngờ có thể chạm mặt cô nàng này, tâm tình vui vẻ nhất thời bị ảnh hưởng.


Tình hình đã vượt ngoài dự kiến, vốn muốn để Uông Nhất Sơn ghét cô hơn, thế nhưng, anh ta chỉ thoáng trầm mặt. Anh ta không thèm liếc nhìn Bạch Giai Nhu, chỉ xoay người nói với nhân viên cửa hàng: “Cái váy kia bao nhiêu tiền? Trực tiếp lấy tiền từ thẻ của tôi ra bồi thường gấp đôi cho cô ta đi!”


Lúc này, Hứa Triển vô cùng khâm phục “anh trai” mình —— dáng vẻ dùng tiền để giải quyết mọi việc này, không phải người bình thường có thể làm ra được đâu nhé!


Chẳng lẽ trước mặt người cũ, lại nói lời khách sáo kiểu như “Thật ra em rất tốt, chỉ là, tính cách chúng ta không thích hợp.”? Tại sao nhìn thấy người đẹp nước mắt lưng tròng mà lại như nhìn thấy phân chó, nhảy phắt một cái qua?
Bạch Giai Nhu vẫn tưởng mình hiểu Uông Nhất Sơn.


Trong chốn làm ăn của anh trai, có ai là không biết Uông Nhất Sơn?


Năng lực, diện mạo, tất cả đều là số một. Nhưng anh ta vốn là người lạnh lùng, vẻ lạnh lùng không hề che giấu, kể cả lúc theo đuổi cô ta, nụ cười ấy vẫn đượm vẻ lạnh lùng. Mặc dù cô ta vui mừng, muốn đồng ý, nhưng tính con gái vẫn định từ chối khéo. Khi cô ta nhìn thấy nụ cười kia, nhìn vào đôi mắt hững hờ, bao nhiêu từ ngữ đều không thốt ra được. Cô ta cảm giác, ánh mắt kia hiện rõ vẻ mất kiên nhẫn, như thể nếu cô ta không đồng ý, chỉ một giây sau thôi là anh ta sẽ xoay người rời đi, không chút chần chừ.


Vì vậy, một cô nàng vốn luôn rụt rè lại thoải mái nhận lời Uông Nhất Sơn.
Cô ta nhớ rõ, lúc hai người quen nhau, Uông Nhất Sơn chưa từng đưa mình đi dạo phố hay mua quần áo. Anh ta luôn nói bận rộn công việc.


Mỗi tháng, sẽ có một hai lần, anh ta gọi điện giữa đêm khuya, sau đó lái xe đến trường đón cô ta rồi tới khách sạn qua đêm.


Mỗi lần người đàn ông cường tráng đó đặt cô ta nằm dưới thân, tác chiến rất mạnh mẽ. Mặc dù cô ta ấm ức, nhưng lại nhanh chóng bị ngọn lửa dục cảm nóng bỏng đánh tan. Trước đây, không phải cô ta chưa từng có bạn trai, nhưng những người đàn ông đó sao có thể so với Uông Nhất Sơn?


Từ Uông Nhất Sơn, Bạch Giai Nhu mới hiểu được thế nào gọi là lên đỉnh thực sự.
Uông Nhất Sơn là người đàn ông mà cả đời cô ta không muốn buông tay. Sau khi phát sinh quan hệ, cô ta cảm thấy, mình thật lòng yêu anh ta…
Nhưng Uông Nhất Sơn có yêu cô ta không?


Bây giờ cô ta mới phát hiện ra, tình yêu của mình hèn mọn mức nào. Cô ta được gia đình nâng niu như viên ngọc quý, nhưng trong mắt Uông Nhất Sơn, có lẽ nào chỉ là con điếm họ Bạch?


Nhớ lại lúc trước, khi biết Hứa Triển được Uông Nhất Sơn đón đi vào tối muộn, cô ta như bị lửa thiêu, nhưng cô ta cũng không nghĩ Hứa Triển có gì hơn mình. Nhất định là Hứa Triển không biết những kỹ xảo khiến anh ta vui, quyến rũ được anh ta vào khách sạn một đêm, có gì mà hơn người?


Bố giỏi, anh cô ta cũng giỏi, đàn ông thành đạt, ai lại không có tâm cơ? Cô ta không muốn cả đời vất vả, cũng không muốn làm kẻ bất lực chỉ quẩn quanh đầu giường.
Gặp dịp thì chơi mà thôi, nhưng dù sao thì chuyện phát sinh ngay trước mắt mình, như vậy là không tôn trọng mình rồi!


Cô ta vốn muốn định cho Hứa Triển một bài học, nhưng lại muốn tỏ lòng rộng lượng trước mặt Uông Nhất Sơn nên cũng không ngại khi anh ta chơi bời bên ngoài. Tuy nhiên, vẫn phải giữ thể diện cho cô ta nữa chứ.


Nhưng không ngờ, con nhỏ tiểu tam Hứa Triển này lại mặt dày leo vào chỗ bạn gái chính thức, làm loạn nhà ăn không nói, Uông Nhất Sơn còn không thèm nói chia tay với cô ta mà đã dứt khoát cắt đứt luôn rồi.


Tình hình tiếp theo khiến Bạch Giai Nhu không thể hiểu nổi, anh ta công khai đưa Hứa Triển về nhà sống chung! Nghe anh trai nói, Hứa Triển gây ra đại họa, hại Uông Nhất Sơn tổn thất không ít. Ấy vậy mà người coi trọng sự nghiệp như Uông Nhất Sơn vẫn giữ cô nàng lại? Bây giờ còn đích thân đưa cô nàng đi mua quần áo!


Thì ra, trong mắt Uông Nhất Sơn, vẫn có cô gái được nhận sự đối đãi đặc biệt, chỉ cô ta bị coi là công cụ giải sầu, dùng xong có thể quẳng sang một bên!
Bao ảo tưởng của Bạch Giai Nhu mấy hôm nay, đến giờ đã hoàn toàn bị dập nát.


Gương mặt vì tràn hận ý nên hơi nhăn nhó, cô ta đưa ngón tay run rẩy chỉ vào Uông Nhất Sơn, “Uông Nhất Sơn, anh thật quá đáng! Tôi đợi xem! Xem anh sẽ có kết cục gì!”
Nói xong, cô ta nhét chiếc váy vào túi, rồi ném về phía Hứa Triển.


“Không phải cô thích dùng đồ thừa của tôi sao? Được thôi, cái váy này bẩn đến thối hoắc rồi! Nhưng lại hợp với cô đấy, đem về mà mặc! Cái váy to thế này mới che đi được cả người dị dạng của cô! Cô…Không chừng sẽ có niềm vui bất ngờ đấy!” Từ cuối cùng gằn cực mạnh, như thể cô ta hận không day nổi mấy từ này lên mặt Hứa Triển được vậy.


Nói xong, quý cô Bạch như đang dồn hết lòng tự tôn lại, đưa tay lau nước mắt trên mặt rồi xoay người, đẩy cửa rời đi.
Từ nhỏ, Hứa Triển đã quen mặc quần áo cũ của người khác, thế nên liền khom lưng nhặt túi váy lên, chuẩn bị mang về.


Uông Nhất Sơn lạnh lùng nói: “Ném đi, em định mặc thật hả?”
Hứa Triển trừng mắt, nhỏ giọng: “Quần áo bẩn, giặt sạch sẽ là được. Còn người mà bẩn, phải đầu thai mới hết! Người cô ta dùng xong, tôi còn dùng hằng ngày được, sao quần áo lại không thể!”


Nếu là trước kia, lời “đại nghịch bất đạo” như vậy chắc chắn sẽ khiến sếp Uông nổi cơn thịnh nộ. Nhưng, đã lâu rồi Hứa Triển không được thỏa sức tỏ thái độ như hôm nay.
Uông Nhất Sơn vừa nghe thấy, trong mắt lại hiện lên vẻ vui mừng, “Nếu em thích, anh sẽ mua cho em.”


“Không cần, cái váy này là cho Quách Lâm Lâm, hôm đấy nó thử mãi nhưng vẫn không mua.”
Biết là tặng cho cô bạn thân của cô, Uông Nhất Sơn không dài dòng nữa, cầm chiếc váy được bao gói cẩn thận, đưa Hứa Triển về biệt thự.
Chờ Hứa Triển lên tầng, Uông Nhất Sơn lại vội vàng đến công ty.


Hứa Triển dựa vào cửa sổ, đưa mắt nhìn Uông Nhất Sơn đi khuất, rồi liền đóng cửa phòng ngủ lại, mở túi váy ra rồi ném xuống đất, đặt mỗi chiếc váy màu cà phê lên giường. Cẩn thẩn kiểm tr.a túi váy, không phát hiện được gì, Hứa Triển vẫn không từ bỏ ý định. Cô lại bắt đầu sờ từng góc vải một, cuối cùng, dưới tà váy, có một chỗ cưng cứng, hình như có người cố tình nhét thứ gì đó vào trong.


Hứa Triển mở ra, lấy thứ trong đó, nắm chặt vào tay, rồi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Niềm vui bất ngờ này, cô rất thích! Vốn còn đang lo lắng không biết Bạch Giai Nhu có phối hợp với mình hay không, xem ra, cô lo thừa rồi.
Phụ nữ mà, trời sinh là một chất độc ch.ết người!


Nếu Bạch Giai Nhu khách sáo, không chừng, kế hoạch của cô đã phá sản rồi.
Cho nên, hẳn là cô nên cảm ơn “anh trai” cô, cảm ơn anh ta đã đến tìm Quách Lâm Lâm, cảm ơn anh ta đã nói lời lạnh nhạt với Bạch Giai Nhu. Cũng phải cảm ơn ông trời đã để Bạch Giai Nhu đến cửa hàng đó mua quần áo.


Phải biết rằng, sau khi viết tờ giấy đó cho Bạch Gia Nặc, cô đã thả nó vào túi áo của mình.
Rốt cuộc là có nên đưa cho Quách Lâm Lâm hay không, cô vẫn do dự. Uông Nhất Sơn rất giỏi chơi đùa người khác, anh ta có thể lơ là để cho Quách Lâm Lâm làm loa truyền thanh hộ cô sao?


Mà, một Quách Lâm Lâm cẩu thả như vậy, sao có thể tránh được tai mắt của Uông Nhất Sơn?
Sợ sẽ làm liên lụy đến cô nàng kia, sáng hôm đó, cô ôm nguyên tâm sự trong lòng, bàn tay đổ mồ hôi thấm ướt cả mảnh giấy.


Lúc cô nghe thấy nhân viên cửa hàng nói rằng chiếc váy là do Bạch Giai Nhu đặt, trong lòng đã mừng như điên, thừa lúc đưa áo lên thử đã nhét mảnh giấy vào.
Kế tiếp, cô bất an chờ đợi, chỉ sợ Bạch Giai Nhu không thấy, hoặc là thấy nhưng không đưa cho anh trai cô ta.


Mảnh giấy đó chính là cuộc sống của cô. Vốn định lừa Uông Nhất Sơn đưa mình đến cửa hàng đó, làm ra vẻ tình cờ gặp Bạch Gia Nặc, không ngờ tên họ Uông lại hăng hái đến thế, thật sự đưa mình đi.


Xem ra, Bạch Gia Nặc rất biết tùy cơ ứng biến, nhất định là anh ta biết Uông Nhất Sơn cũng đến, nên mới để em gái vào.
Có điều, như vậy cũng tốt. Càng là người thông minh thì lại càng không nghĩ ra: Thật ra, sơ xuất phát sinh ngay khi anh ta chớp mắt.






Truyện liên quan