Chương 32
Giang Nam có nhiều cổ trấn, những cổ trấn san sát nhau đều là khu du lịch nổi tiếng. Tuy nhiên, đường đi lối lại ở đây quanh co lắt léo, nếu một người không quyết tâm, nhất định sẽ không đến nơi này.
Nơi này có một đặc điểm – ít người!
Mặc dù lưu lượng khách không nhiều, nhưng nếu bạn có ý tìm đến đây thì mới thấy được vẻ đẹp trong cái thanh bình và tĩnh lặng của cổ trấn.
Thị trấn như thế này, người xa lạ không tính là nhiều, nhưng cũng không ít.
Người xưa nói: Đại ẩn ẩn vu thị, tiểu ẩn ẩn vu lâm.*
* Mình tham khảo trên mạng, tạm hiểu là người tu luyện mà trình độ cao thì phải ở thành phố/chợ; trình độ kém thì mới vào ở ẩn trong rừng T_T
Tốn thật nhiều chất xám để đổi được cuộc sống tù túng cả về thể xác lẫn tinh thần ở thành phố, quá mệt mỏi, cô tự đưa mình đến nơi này, từ nay về sau có thể an nhàn sống qua ngày. Cũng có vẻ là lựa chọn không tồi!
Lưu Đông Khải là một người trẻ tuổi từng trải.
Anh từng là quản lý cấp cao của một xí nghiệp, nhưng hai năm trước đã phát hiện mình bị ung thư trực tràng. Sau khi giữ được mạng trên bàn mổ, bố mẹ lại giàu có, anh được người nhà ủng hộ nên đã đến cổ trấn không vấy bụi này, mở một khách sạn trước hồ, an nhàn sống qua ngày.
Nếu cứ đi theo kiểu kinh doanh gặp sao yên vậy của anh, chẳng bao lâu nữa, khách sạn sẽ phải đóng cửa. Quả là ông trời không đành lòng lạnh nhạt với cô gái nhỏ, bởi anh đang muốn thuê một nhân viên!
Lúc cô gái tên Từ Du Du đến khách sạn, dáng vẻ khá chật vật, ba lô đã bị rạch nát từ khi ở trên tàu hỏa, chứng minh và tiền mất sạch. Cô nhìn thấy tờ đăng tuyển người và đến khách sạn, Lưu Đông Khải tuyển một đầu bếp và một nhân viên vệ sinh, cô gái nhỏ nói mình có thể kiêm cả hai việc!
Không đợi Lưu Đông Khải nói gì, cô bước nhanh vào phòng đầu tiên, trải chăn đệm sạch sẽ phẳng phiu, lại chủ động mời anh cùng vào nhà bếp, làm một bát mỳ thịt bò, lại làm thêm món cua chiên giòn tan. Con cua vàng óng được tưới nước sốt trắng, trông rất đẹp mắt.
Lưu Đông Khải nếm thử vài miếng, cảm thấy mùi vị cũng không tệ. Phần còn lại, cô gái nhỏ cũng không khách sáo, ăn hết sạch bát mì thịt bò mà Lưu Đông Khải ăn dở. Ăn xong, cô chùi miệng, ngượng ngùng nói đã hai ngày chưa ăn gì.
Nhìn cái cằm gầy của cô gái, gương mặt trắng nõn, ánh mắt đáng thương, Lưu Đông Khải mềm lòng nên đã giữ cô lại.
Sự thật đã chứng minh, cô nhân viên này rất có giá trị.
Khách đến không nhiều, kể cả vào mùa du lịch thì cũng không có quá sáu người. Cho nên, chỉ một mình Từ Du Du đã là đủ rồi.
Nhưng Từ Du Du lại không thích an nhàn như vậy. Gần đây, ông chủ không được khỏe, cơ thể vốn gầy yếu giờ lại càng tiều tụy hơn, thật giống người giấy. Vì thế, cô đầu bếp nhỏ đã gom sổ sách lại, ra khỏi nhà bếp, đặt bàn tính lên quầy rồi liên tay bấm số. Những con số lẻ thật khiến người khác lo lắng.
Cô đứng ngồi không yên, nhân lúc khách sạn không có khách, cô mang theo tập ảnh phong cảnh của cổ trấn mà thường ngày Lưu Đông Khải hay chụp, rồi ra ngoài một chuyến.
Tầm tối, cô nàng thuê một chiếc xe nhỏ, đưa về được hơn mười vị khách.
Khách sạn nhỏ bỗng chốc huyên náo hẳn.
Nhìn Từ Du Du như một bánh pháo nhỏ, linh hoạt bắt chuyện với khách, Lưu Đông Khải không khỏi nhìn cô bằng ánh mắt thâm sâu. Không lâu sau, cô chẳng buồn giải thích mà đã kéo ông chủ là anh, cầm theo máy ảnh, đi cùng mấy vị khách vào trong cổ trấn chụp ảnh.
Lưu Đông Khải đam mê nhiếp ảnh, tay nghề cũng không tồi, chụp suốt nửa buổi khiến mấy vị khách nữ hết sức hài lòng.
“Thế nào? Tôi nói không sai chứ? Nếu anh cứ ngồi im ở nhà, muốn khách đông như chợ ý mà, nằm mơ đi! Trấn chúng ta có cảnh đẹp, yên tĩnh, không khí trong lành mà! À…Gần đây đang thịnh hành cái gì mà…Giang Nam Spa! Đến trấn chúng ta thì đúng là dùng liệu pháp không khí rồi!”
Vừa ba hoa chích chòe một hồi, việc kinh doanh cũng tạm xong. Lúc kiếm tiền, đôi mắt Từ Du Du luôn luôn nhướng lên.
Dường như, cô gái này luôn ẩn chứa một sức mạnh vô biên, bất kể là làm việc gì cũng chăm chú, nụ cười tươi rói trên mặt khiến người khác không mở to mắt được, ai gặp cũng sẽ cảm thấy đây là một cô gái ngây thơ trong sáng.
Nhưng có mấy lần, lúc chiều tà, anh thấy cô ngồi một mình trên bậc đá cạnh hồ, thất thần nhìn bầu trời dần thẫm lại, bóng tối cũng không che được vẻ cô đơn trên khuôn mặt.
Trước đây, Lưu Đông Khải từng có bạn gái, nhưng sau khi đổ bệnh, bạn gái cũng bỏ anh. Đi dạo qua quỷ môn quan, anh vốn tưởng rằng mình đã hiểu quá rõ cuộc đời thực tại, không còn cảm giác gì với phụ nữ nữa. Nhưng nhìn bóng dáng suy tư của Từ Du Du, đột nhiên, Lưu Đông Khải cảm thấy trái tim tĩnh lặng bao lâu, nay lại rộn ràng.
Với công sức của Từ Du Du, khách sạn không những không thua lỗ mà còn sinh thêm lợi nhuận. Điều này khiến ông chủ không thể hẹp hòi được, nhanh chóng đưa cho Từ Du Du một phong bao to.
Du Du cũng không hề khách sáo, mỉm cười rồi nhận lấy, lại cẩn thận cất vào túi mà cô may dưới vạt áo sơ mi.
Lưu Đông Khải từng cười hỏi, sao lại cứ phải để tiền kè kè như thế, cô nghe xong chỉ nháy mắt mấy cái rồi nói, sợ mất!
Không biết cô nàng này bị mất mấy trăm hay mấy nghìn trên tàu hỏa mà bị ám ảnh lớn như vậy, anh bất đắc dĩ lắc đầu, “Làm mất bao nhiêu? Anh Lưu cho em là được rồi!”
Du Du nghe thấy thế, chỉ cười và lắc đầu, lại chăm chú làm món bạch trảm kê*.
* Một món làm từ thịt gà. Nhìn ảnh thì không khác gì thịt gà luộc của mình
Đáng tiếc, cuộc sống an nhàn nơi cổ trấn lại bị một đám khách không mời quấy rối.
Hôm nay, một đám người đi xe Audi đến cổ trấn.
Từ Du Du bưng một rổ cải xanh mới nhổ ra hồ, nhìn mấy chiếc xe đen tiến đến, sợ hãi đến nỗi suýt nữa thì ném rổ rau đi. Cô vội vàng rụt người lại, trốn vào sau cửa khách sạn, không dám ra ngoài.
Đợi Lưu Đông Khải từ ngoài về, cô hỏi han cẩn thận, rằng anh có nhìn thấy người trong xe không.
Lưu Đông Khải nói, những người đó đến cổ trấn mua nhà cổ. Nhà cổ ở đây là nhà từ thời Minh – Thanh, những khu đại viện kín cổng cao tường, rường cột chạm trổ công phu, mái cong dốc. Đồ đạc trong nhà cũng được đóng gói chuyển đi, bán trao tay thêm lần nữa. Thường ngày nhìn ngôi nhà cũ bán chỉ được hai đến ba mươi vạn, vừa trao tay là có thể lên đến hàng triệu.
Cho nên, đám buôn rất hay xuất hiện ở đây. Vùng này có lịch sử lâu đời, có rất nhiều những ngôi nhà cổ, rồi đến cuối cùng chỉ còn lại mấy viên ngói từ thời Tần – Hán.
Biết rằng họ đến mua đồ cổ, Từ Du Du thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng gọi: “Khách sạn này không có chủ à?”
Hai người bọn họ quay đầu lại. Đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay, mấy người đàn ông đeo vòng vàng bước tới.
Từ Du Du nghĩ họ muốn ở trọ, lập tức ra đón.
Vừa rồi còn trốn, cửa sổ cũng không dám mở, gió mát nhưng cô đổ đầy mồ hôi. Trước ngực cũng chảy mồ hôi, áo dính vào da, làm đường nét quyến rũ hiện rõ mồn một.
Một gã đi đầu trong hội vừa nhìn thấy cô đã sáng mắt, nở nụ cười mờ ám.
“Bọn này không định ở trọ, chỉ là thấy khách sạn này cũng không mới, tường phòng lỗ chỗ, tiền tu sửa một năm cũng không ít chứ hả? Có ý định đổi lại một chỗ mới không?” Gã dời ánh mắt khỏi cô gái, lấy danh thiếp đưa cho Lưu Đông Khải. Mấy người đi sau gã có vẻ đều là chuyên gia, đeo kính lão, tự nhiên xem xét kết cấu gỗ trong khách sạn.
Lưu Đông Khải hiểu ra ngay, tên kia đang nhắm trúng khách sạn của anh.
“Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng khách sạn này là do chú tôi để lại cho tôi, tôi không có ý định bán.”
Lưu Đông Khải nhìn thấy ánh mắt soi xét của gã có danh thiếp với cái tên “Sơn Ca” với Từ Du Du, trong lòng đã thầm ghét.
Sơn Ca vừa nghe thấy thế liền cười: “Cậu em, tôi vào nghề chưa lâu, nhưng trước kia từng làm ăn với một anh bạn chuyên đi cưỡng chế nhà đất, cho nên, nhà nào mà tôi nhắm trúng, thật sự là không có chuyện không lấy được, vấn đề là tiền ít hay nhiều mà thôi. Nói đi, cậu muốn bao nhiêu tiền?”
Nghe Sơn Ca nói lời thô lỗ như vậy, anh vô cùng tức giận, sau mấy lần nói từ chối mà vẫn không đuổi được tên vô lại này đi, rốt cuộc cũng thấy lúng túng.
Lúc này, Từ Du Du cười hì hì, đẩy ông chủ ra sau, rồi khách sáo nói: “Thành ý của các anh, ông chủ chúng tôi biết rồi. Việc buôn bán không thể nhanh chóng được, bây giờ cũng sẩm tối rồi, hay là mấy vị về nghỉ ngơi trước đi, hôm nào đó chúng ta bàn tiếp.”
Sơn Ca liếc mắt nhìn cô gái nhỏ, “Cô em à, anh đang thiếu một người dẫn đường, không biết em có hứng thú không, anh cho em một nghìn một ngày, thế nào?”
Cô gái cười khanh khách, “Đúng là ông chủ lớn, vung tay thật hào phóng, nhưng mà khách sạn tôi thật sự là rất bận. Hay là tôi giúp anh tìm một người dẫn đường? Đảm bảo là người địa phương chính gốc, nhà nào ở đâu đều biết rõ.”
Sơn Ca còn lằng nhằng một lúc lâu với Từ Du Du mới chịu đưa cả đám người rời khỏi khách sạn.
Lưu Đông Khải nổi giận đùng đùng, “Em nói nhiều với thằng vô lại đấy làm gì, bảo bọn nó đi là được rồi!”
Từ Du Du chỉ lắc đầu cười. Lên tầng, trở về phòng, cô thu dọn những vật dụng đơn giản rồi cho vào ba lô.
Hôm nay, ánh mắt của gã kia khiến cô thật sự buồn nôn. Mà trùng hợp là cái tên cũng có một chữ “Sơn”, càng khiến cô không thoải mái. Trực giác cho cô biết, cô cần rời khỏi nơi này…