Quyển 1 - Chương 14: Nghị kết minh gặp gỡ mỹ nhân kế
Lại nói đoàn người Nguyên Tĩnh Vũ lên đường vào ngày mùng năm tháng tám, hóa trang thành thương đội đi ở trước đại đội nghi thức rốt cuộc ở cuối tháng thuận lợi đi tới Lương châu.
Hắn trước đây cùng Chu Trọng Nguyên và Hà Tây vương Mạnh Kỳ Thụy bí mật tiếp xúc, hiểu rõ chân tướng việc kết minh lần này, lấy được câu trả lời cùng suy đoán trước đây của bọn họ căn bản giống nhau. Lần này kết minh vốn là nhằm vào Yến vương, muốn mời Yến vương vốn chỉ là nghĩ làm tê dại hắn, không ngờ Yến vương liền tương kế tựu kế, dẫn theo một người quận chúa thông minh xinh đẹp, nói là nguyện ý cùng Hà Tây vương kết làm người thân, hai nhà kết kết minh.
Hà Tây vương vốn cũng là yêu thích sắc đẹp, nhưng đối mặt nữ nhi xinh đẹp của Yến vương hắn còn phải suy tính cho kĩ. Hắn hiểu được chỉ cần trong tay có quyền, cái dạng nữ nhân gì không có, nhưng nếu là bị Yến vương tính toán trúng kế hắn, mất mạng nhỏ vậy coi như cái gì cũng không có. Cho nên, hắn một mặt giả dạng bị Quận chúa mê hoặc, miệng cũng không đề cập tới chuyện hai nhà tự mình kết minh.
Nguyên Tĩnh Vũ phân tích, khả năng này là Yến vương sẽ đối Hà Gian Vương động thủ. Lợi dụng quan hệ thông gia kiềm chế Hà Tây vương, mà nhất cử có thể nắm được Hà Giang Vương lãnh địa, sau đó cùng nữ nhi của mình trong ứng ngoài hợp, sau đó tùy thời cướp lấy Hà Tây vương lĩnh đất. Như thế, trong thiên hạ liền sẽ không có một cái thế lực nào có thể cùng hắn đối địch.
Cũng may Hà Tây vương cũng không đần, Hà Giang Vương cũng không phải là kẻ ngu, ý định của Yến vương bọn họ đã sớm đoán được bảy tám phần, vì vậy hai người lại hợp kế, nghĩ biện pháp duy nhất chính là kết minh Trung Châu cùng Dụ Dương. Như vậy, Hà Gian Vương có thể đem binh lực chỗng đỡ Ngự Châu điều đến phía Đông để chống đỡ Yến vương, hợp lực Hà Tây cùng Hà Giang, nếu Yến vương muốn bắt lấy bọn hắn chỉ sợ cũng không có cách.
Nếu như Yến vương thật sự động thủ với Hà Giang Vương, Dụ Dương phải làm sao đây? Là chen chân vào để chia nửa chén súp, hay trợ giúp hai nhà Hà Tây Hà Gian chống đỡ Yến vương xâm chiếm?
Nghĩ tới nghĩ lui, Nguyên Tĩnh Vũ cảm thấy đối với mình tình huống có lợi nhất vẫn là giữ Bắc Phương ổn định, chờ hắn đi về phía nam mở rộng một ít thực lực sau nữa tóm thâu Hà Tây tốt hơn. Khối thịt béo này nên để cho Yến vương ăn đi, toàn bộ thiên hạ còn có ai có thể cùng hắn tranh giành?
Nhưng là, thế nào phá hư kế hoạch của Yến vương đây? Hơn nữa còn không biết Yến vương lần này có hay không có âm mưu nhằm vào Dụ Dương. Theo tác phong trước sau như một của Yến vương, phải là đối với bọn họ mỗi một nhà đều có âm mưu đi!
Mùng chín tháng chín Trọng Dương ngày, Tứ gia phiên vương hoà thuận vui vẻ tụ tập tại Hà Tây vương trong vương phủ uống rượu ngắm trăng.
Làm chủ là người Hà Tây vương Mạnh Kỳ Thụy năm nay chỉ có hai mươi sáu tuổi, so Dụ Dương vương Nguyên Tĩnh Vũ nhỏ hơn hai tuổi, nhưng con cái thê thiếp đã một đàn. Hắn so với Nguyên Tĩnh Vũ lùn hơn một chút, hình thể so Nguyên Tĩnh Vũ mập hơn một chút, cặp mắt bởi vì tửu sắc quá độ mà có chút sưng vù. Nếu là không có quá khắc khe, Mạnh Kỳ Thụy tổng thể xem ra da trắng nõn tướng mạo tuấn tú, lại kiêm hữu vương giả ung dung khí độ, cũng có thể coi như là khí vũ bất phàm rồi.
Hà Gian Vương tuổi gần 50, hình thể hơi mập, mặt phúc tướng, đôi mắt nhỏ lúc nào thì cũng cười híp mắt, đem tất cả khôn khéo tính toán trong mắt đều che đi.
Yến vương Dương Tinh Vân năm nay bốn mươi hai, chánh trị tráng niên, mắt to mày rậm lưng hùm vai gấu, vừa nhìn thấy thì cho người cảm giác bị áp bức rất mạnh.
Dụ Dương vương làm cho người ta ấn tượng như trong truyền thuyết một dạng, tao nhã lịch sự, đối đãi người ấm áp. Đứng cạnh ba vị phiên vương khác, dáng vẻ tuấn tú, khí chất khác người, như hạc đứng trong bầy gà..
Yến vương Ngọc Nhan Quận chúa Dương Như Nguyệt người cũng như tên, dung nhan Như Ngọc, khí chất bất phàm. Nghe nói vị quận chúa này có thể vừa cưỡi ngựa vừa thiện xạ, công phu trên ngựa rất cao, thuở nhỏ đam mê binh pháp, còn tự mình huấn luyện một đội bảo vệ hai ngàn người. Lần này đội bảo vệ làm của hồi môn, cũng cùng đi theo.
Ngọc Nhan Quận chúa tự phụ xinh đẹp cùng tài hoa, trên đời này nam nhân nàng coi trọng không nhiều, nhưng nữ nhi trưởng thành tóm lại đều phải lập gia đình. Nàng nghĩ, thay vì tùy tiện gả một người mình không tài cáng, chẳng nghe theo phụ thân an bài gả cho một người có thể trợ giúp nghiệp lớn của phụ thân. Nàng cho là hy sinh hôn nhân của mình trợ giúp phụ thân hoàn thành nghiệp lớn thống nhất thiên hạ, từ đó lưu truyền thiên cổ là chuyện rất có ý nghĩa, cho nên sáng sớm đi tới Hà Tây vương phủ sau liền cố tính vô ý dẫn dụ Hà Tây vương, đem hắn mê hoặc đến đầu óc choáng váng.
Nàng nghĩ, Hà tây vương thật cũng không khó coi, lấy thân phận của mình gả đi ít nhất cũng là Bình phi, cũng không coi là chịu uất ức gì. Ai biết tại trung thu dạ yến gặp được Dụ Dương vương Nguyên Tĩnh Vũ, nàng vốn tâm trầm tĩnh như nước lại bởi cuộc gặp mặt này một lần nổi lên gợn sóng. Mặc dù Nguyên Tĩnh Vũ cũng không phải là nam tử xuất chúng nhất trong đám người mà nàng đã từng gặp, nhưng hắn phong hoa khí độ những nam nhân khác không cách nào sánh bằng. Ngọc Nhan Quận chúa không khỏi thầm ở trong lòng khen: hảo một vị Thiên Kiêu Tuấn Ngạn! Cặp mắt kia xanh đen sâu như vậy thúy mê người, ôn hòa trung lộ ra trầm ổn, thật giống như biển rộng lớn, lại giống như ánh mặt trời ấm áp, làm cho người ta vừa nhìn thấy liền không kìm hãm được bị hắn hấp dẫn, thấy thế nào nhìn đều thấy hài lòng, thấy thế nào đều nhìn không đủ...... Mà đang ở thời điểm nàng quan sát Nguyên Tĩnh Vũ, Nguyên Tĩnh Vũ cũng nhìn lại, đối nàng ôn hòa cười cười.
Dương Như Nguyệt lúc ấy cũng bởi vì ánh mắt Nguyên Tĩnh Vũ nhàn nhạt mỉm cười mà đỏ mặt.
Nguyên Tĩnh Vũ chỉ là có chút ngoài ý muốn. Vị quận chúa này xinh đẹp là thứ yếu, cái loại tự tin từ trong ra ngoài mới phải nhất động nhân tâm. Mỹ mạo của nàng giống như Liệt Diễm, giống như ánh mặt trời tháng sáu, đủ để đả thương ánh mắt của nam nhân.
Hắn thấy nàng thời điểm không khỏi nhớ tới Khinh Nhan. Đồng dạng tài hoa hơn người, Khinh Nhan khí chất cũng là kín kẽ, không chú ý căn bản không cách nào phát hiện. Nàng có thể cường thế cũng có thể nhu nhược, có thể cơ trí cũng có thể ngây thơ đơn thuần, có thể lạnh lùng cũng có thể ôn hòa thân cận, còn có thể không chút nào làm bộ vui vẻ cười to. Chỉ là không biết nàng nếu là nhiệt tình đứng lên sẽ như thế nào...... Nghĩ đến Khinh Nhan, khóe miệng của hắn không khỏi giương lên, lộ ra nụ cười, lại làm cho Ngọc Nhan Quận chúa lập tức mất tâm.
Trong bữa tiệc bốn vị phiên vương chỉ nói gió trăng không nói chính vụ, nói nhăng nói cuội, nói xằng nói bậy. Nhưng nếu cẩn thận vừa nghe vẫn có thể nghe ra chút đầu mối. Hà Tây vương Mạnh Kỳ Thụy cùng Hà Gian Vương Từ Chi Thọ mặc dù tuổi tác chênh lệch khá xa, hứng thú yêu thích lại tựa hồ như rất là nhất trí, một lát nói biệt viện của mình tinh mỹ thoải mái như thế nào, một lát còn nói hồ tắm phải bố trí như thế nào mới có tình điệu nhất, một lát rồi hướng đường thượng vũ điệu chỉ chỉ chõ chõ, còn kém nữ nhân chưa nói thôi, đoán chừng cũng là nhìn Ngọc Nhan Quận chúa. Yến vương Dương Tinh Vân cùng Dụ Dương vương Nguyên Tĩnh Vũ không yêu thích hiển nhiên cùng bộ dáng khác hẳn bọn họ. Dương Tinh Vân nghe bọn hắn nói, thì thỉnh thoảng hỏi một câu. Nguyên Tĩnh Vũ rất ít mở miệng, tựa hồ đang nghe bọn họ nói, chỉ thỉnh thoảng hỏi cho có vấn đề, ôm dáng vẻ thỉnh giáo, dẫn bọn họ nói tiếp, sau đó lạc đề. Chân chính lại nói thật ra thì bốn người hứng thú yêu thích là không liên quan nhau, cố tình xem ra cũng là hoà thuận vui vẻ cực kỳ náo nhiệt.
Hà Tây vương thì thỉnh thoảng giương mắt nhìn Ngọc Nhan Quận chúa, mà Ngọc Nhan Quận chúa chung quy lại là len lén nhìn về phía nguyên Tĩnh Vũ.
Không biết vì sao a, nàng biết rất rõ ràng mình không nên như vậy nhìn lén Nguyên Tĩnh Vũ,nhưng làm thế nào cũng khống chế không được hai mắt của mình. Trong thoáng chốc nàng có một loại cảm giác, cũng chỉ có người ở trước mắt này mới có khí độ của người có thể nắm cả thiên hạ. Phụ thân mặc dù cũng là một đời tuấn kiệt, đáng tiếc không người nối nghiệp. Đại ca không quả quyết, nhị ca Tam ca mặc dù dũng mãnh lại bạo ngược. Cứ nghe Trung Châu Tiêu Dật ngược lại anh minh quả quyết, đáng tiếc hàng năm triền miên trên giường bệnh. Nam Vương nhìn trước ngó sau, lấy hay bỏ còn do dự là người không chủ kiến, có thể bảo vệ Giang Nam nửa giang san đã là vạn hạnh. Giang Việt vương quy súc nhất phương, cho dù vị kia giang càng thế tử Thiên Tung anh tài cũng vô lực tranh bá thiên hạ. Đương kim bảy đại phiên vương, chỉ có Dụ Dương vương tuổi trẻ tài cao khí độ thong dong, làm cho người ta không thể nào đoán được, tiền đồ vô lượng.
Yến vương Dương Tinh Vân như có thấy, nhưng mà thanh sắc lại bất động, cũng không ngăn lại.
Buổi này dạ tiệc kéo dài hơn một canh giờ, cho đến chủ nhà Hà Tây vương Mạnh Kỳ Thụy say nằm xuống mới kết thúc.
Trước khi đi, Nguyên Tĩnh Vũ trong miệng hướng Mạnh Kỳ Thụy cáo từ, ánh mắt lại ôn hòa nhìn nhìn Ngọc Nhan Quận chúa, coi như là cùng nàng cáo biệt thôi. Hắn phát giác Dương Tinh Vân thỉnh thoảng lại len lén quan sát mình, đoán chừng không phải đã nhằm vào chính mình tính kế. Về phần vị Ngọc Nhan Quận chúa xinh đẹp kia, hẳn là một phần nắm trong kế hoạch của bọn họ đi!
Hà Tây Vương an bày Nguyên Tĩnh Vũ ở tại Mặc Hương Cư, cùng Yến vương ở tạm Bồng Lai Các sát nhau. Mặc Hương Cư là một tiểu viện đơn độc, bên trong trồng rất nhiều Thúy Trúc, phía tây còn có một cái ao nhỏ, bên trong còn giữ lại vài cọng sen tàn chưa có nhổ đi, cũng có khác một phen tình thú. Hành lang bên ngoài có vài cây hoa quế, giờ phút này đang nở rộ, cả khu vườn cũng đắm chìm trong mùi hoa, làm cho lòng người vui vẻ thoải mái.
Nguyên Tĩnh Vũ mới vừa rửa mặt định đi vào phòng ngủ tính toán nghỉ ngơi, lại nghe giọng Dịch Duẫn Tiệp thật thấp gõ cửa: “Vương gia? Vương gia?”
Nguyên Tĩnh Vũ có chút kỳ quái, lần nữa phủ thêm áo khoác đi ra ngoài.
Đi tới phòng ngoài, Nguyên Tĩnh Vũ lúc này mới phát hiện ra bên cạnh Dịch Duẫn Tiệp còn một người, một người vốn là đã sớm say khướt tại trên bàn rượu, giờ nay nên nằm ở trên giường nghỉ ngơi mới phải.
“Vương gia đây là......” Nguyên Tĩnh Vũ trong lòng mặc dù có chút khiếp sợ, trên mặt lại thần sắc như thường, thật giống như cùng Lão Bằng Hữu chung đụng loại cùng Mạnh Kỳ Thụy trực lai trực khứ, chỉ là nhìn ánh mắt của hắn hơi có chút nghi ngờ. Chỉ liếc mắt một cái, hắn liền biết Mạnh Kỳ Thụy đã có điểm hoàn toàn bất đồng.
Mạnh Kỳ Thụy cũng không nói nhảm, trực tiếp xin Nguyên Tĩnh Vũ ngồi vào đối diện, sau đó bão Dịch Duẫn Tiệp đi ra ngoài giữ cửa.
“Chuyện có biến hóa?” Nguyên Tĩnh Vũ ngồi xuống hỏi.
Mạnh Kỳ Thụy gật đầu một cái: “Ta đoán chừng hắn rất nhanh sẽ phải đối với Từ lão đầu động thủ. Hắn vốn là mang theo nữ nhi xinh đẹp lại phong tao tới đây là muốn mê hoặc ta đấy, để cho ta Hà Tây cùng hắn cùng nhau bắt tay, cùng đối phó Từ lão đầu. Nhưng kể từ khi lão huynh ngươi đến ta phát hiện hắn đang thay đổi kế hoạch, mặc dù hiện tại còn không rõ ràng lắm, nhưng ta muốn nên cùng hắn cái đó nữ nhi có liên quan. Đúng rồi, lão huynh ngươi không phải là thật coi trọng nữ nhân kia chứ?”
Mạnh Kỳ Thụy chân thành mà nói, cuối cùng ngước mắt nhìn nguyên Tĩnh Vũ, trên mặt nào có nửa phần say.
Nguyên Tĩnh Vũ cười cười, nói: “Ta không phải giống như lão đệ ngươi thường thấy phong lưu sắc đẹp, ngươi cũng biết ta trong phủ không có mấy cái nữ nhân, tướng mạo cũng là thường thường, đột nhiên nhìn thấy như vậy tuyệt sắc, khó tránh khỏi có chút động lòng. Chỉ là, việc lớn việc nhỏ ta còn phân được rõ ràng, không đến nỗi bị nàng mê hoặc đầu óc choáng váng.”
Mạnh Kỳ Thụy gật đầu một cái: “Lão huynh nói là thật, huynh đệ thích. Nữ nhân nha, như quần áo thôi, chỉ cần có quyền trong tay, cái dạng tuyệt sắc gì không tìm được? Huynh đệ ta mặc dù thích mỹ nhân, nhưng còn không đến mức vì đóa hoa cầm tổ tông cơ nghiệp nói giỡn.”
Nguyên Tĩnh Vũ mỉm cười gật đầu, tán thưởng nói: “Huynh đệ làm ngụy trang không tệ a, vi huynh thật đúng là không nhìn ra ngươi lúc trước say rượu là giả bộ.”
Mạnh Kỳ Thụy cười nhạo một tiếng nói: “Ngày ngày cũng như vậy uống rượu, ngày ngày cũng giả bộ như vậy say, nơi nào còn uống đến say? Lại nơi nào cần giả bộ?”
Nguyên Tĩnh Vũ chợt hiểu, lúc trước hắn thế nhưng xem thường vị này thanh sắc khuyển mã Hà Tây vương rồi !
“Lão đệ cho là hắn đến tột cùng ở trên người ta có ý định gì đây? Dụ Dương nếu như lúc này nội loạn, hắn ngoài tầm tay với cũng không chiếm được chỗ tốt gì.” Nguyên Tĩnh Vũ tựa như lầm bầm lầu bầu, lại thích giống như đang hỏi Hà Tây vương Mạnh Kỳ Thụy. Nếu Dụ Dương nội loạn, Hà Tây vương nhất định là có thể vớt chút chỗ tốt, dĩ nhiên, đắc lợi nhiều hơn Địa Hội là Nam Vương Hòa Trung châu, Hà Tây nếu cùng Nam Vương Hòa Trung châu tiếp nhưỡng, cách ngày giờ diệt vong cũng không xa.
Mạnh Kỳ Thụy khoát khoát tay, uống một ngụm trà nói: “Hắn nghĩ độc thủ Từ lão đầu, lại lo lắng chúng ta đi vào chen vào một cước, cho nên tốt nhất để cho chúng ta hai nhà náo điểm mâu thuẫn, tự lo không xong, hắn mới hảo kiếm tiện nghi.”
Nguyên Tĩnh Vũ âm thầm bội phục Mạnh Kỳ Thụy, người này ngoài mặt trầm mê tửu sắc, thật ra thì tài trí so với ai khác cũng không thua.
“Hắn nghĩ để cho chúng ta tranh nữ nhân sao? Hắn không khỏi cũng quá coi trọng nữ nhi của mình đi!” Nguyên Tĩnh Vũ cau mày, nhưng là trừ lần đó ra, bọn họ còn có cái gì hảo tranh? Mặc dù muốn tranh địa bàn tranh dân số cũng không phải là lúc này a.
Mạnh Kỳ Thụy nhìn một chút Nguyên Tĩnh Vũ nói: “Ta nghĩ hắn sẽ mau chóng cùng ta ước định hôn kỳ, sau đó sẽ khiến nữ nhân kia câu dẫn ngươi, tốt nhất xui khiến ngươi mang theo nàng bỏ trốn, như vậy chúng ta cho dù thiệt giả, vì mặt mũi cũng luôn luôn đánh một trận mới có thể coi như xong.”
Nguyên Tĩnh Vũ gật đầu một cái: “Ta hiểu. Lão đệ là lo lắng ta xưa nay không nặng nữ sắc, muốn ta phối hợp bọn họ một chút không?” Nếu thật có thể như thế tương kế tựu kế vẫn còn hảo, tránh cho Yến vương lập âm mưu khác
Mạnh Kỳ Thụy như cũ cười nhìn nguyên Tĩnh Vũ, trên mặt chợt có chút địch ý.
Chương thứ mười bốn: Nghị kết minh gặp gỡ mỹ nhân kế ( hạ ) “Lão đệ đây là thế nào?” Nguyên Tĩnh Vũ cười hỏi.
Mạnh Kỳ Thụy hừ một tiếng, lại thở dài, có chút tâm tro ý lạt nói: “Chỉ là trong lòng có chút không thoải mái, nữ nhân kia thật đúng là không giống với mấy nữ nhân trước kia cùng ta chơi đùa! Đáng tiếc...... Ta thật sự nghĩ trước tiên đem nàng ta thu vào giường, nhưng là vừa lo lắng nhiễu loạn kế hoạch của bọn họ. Nếu như không phải là do ngươi nhất thời ý loạn tình mê hư trinh tiết nàng, nàng như thế nào đổ thừa coi trọng ngươi đi Dụ Dương ?”
Nguyên Tĩnh Vũ tâm thần chấn động, đã hiểu mình bị Mạnh Kỳ Thụy tính toán. Không nghĩ tới người này vẫn còn có tâm kế như vậy. Hắn đã cùng Hà Gian Vương chiếm được cùng một trận chiến tuyến thượng, tự nhiên không thể nào nữa lén lút cùng Yến vương kết minh, nhưng hắn lại không chịu rõ rệt đắc tội Yến vương, cho nên cái này nồi đen phải hơn hắn tới lưng Dụ Dương. Mạnh Kỳ Thụy giờ phút này đột nhiên đến thăm thay vì nói là thương nghị phá hư Yến vương âm mưu, không bằng nói là cho hắn một chấn kinh, để cho hắn hiểu mình hiện nay đang ở tình cảnh nào, nếu như Hà Tây vương sẽ đối hắn động thủ, hắn là tuyệt đối tìm không thấy lối ra Lương châu đấy! Hắn và Khinh Nhan ngàn tính vạn tính, thế nhưng tính sai lập trường và trí khôn của Hà Tây vương......
Khinh Nhan......
Nghĩ đến Khinh Nhan, hắn chợt nhớ tới còn có một vấn đề trọng đại đặt ở trước mặt. Hắn mặc dù không tin trời đất không tin quỷ thần, nhưng lúc sơ đối với nàng thề cũng tuyệt đối không phải lừa gạt, bất kể đến tột cùng từ loại nào suy tính, hắn thật sự là thật tâm muốn tuân thủ. Nếu như mình làm trái lời hứa, trước nàng hứa hẹn đối với hắn khẳng định cũng sẽ bỏ. Làm thế nào đây?
“Thế nào? Lão huynh lại đang do dự? Tuyệt sắc mỹ vị như vậy lão huynh cũng không có hứng thú?” Nói xong, mạnh Kỳ Thụy lại liếc hạ thân Nguyên Tĩnh Vũ một cái, “Sẽ không phải là phương diện kia củalão huynh có vấn đề chứ?”
“Ta thấy ngươi mới nên lo lắng cho mình, có ít thứ dùng nhiều cũng là sẽ hư.” Nguyên Tĩnh Vũ trả lại hắn một câu, trong lòng lại rối loạn không thôi.
Nếu là ở trước kia, đối mặt chuyện như vậy hắn đương nhiên là không chút do dự nên đáp ứng, nhưng hôm nay thế nhưng hắn lại không thể không thận trọng suy tính. Trong lòng hắn rất rõ ràng ghen tuông của Khinh Nhan đặc biệt lớn, điều khác còn dễ nói, chỉ ở trên điểm này rất khó nhượng bộ. Nếu nàng chỉ không cao hứng, nhốn nháo không được tự nhiên cũng không có gì, hắn lo lắng ấy là nữ nhân quá quyết tuyệt, rất có thể vì vậy mà phủ quyết hắn, xoay người rời đi.
Nghĩ đến Khinh Nhan, nhớ tới mình nói với nàng mấy cái lời kia, đến tột cùng có bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ nàng vui vẻ, lại có bao nhiêu là tiếng lòng nhất thời kích động, ngay cả chính hắn cũng không phân biệt rõ. Cái kia sao cẩn thận từng li từng tí từng bước từng bước đi vào lòng phòng ngự của nàng, như vậy trăm phương ngàn kế lấy được hảo cảm củanàng, thật vất vả mới có một phần ăn ý cùng thân mật như vậy, mắt thấy đã sắp tới tay......
Mạnh Kỳ Thụy híp mắt nhìn lấy vẻ mặt nhìn quái vật xem kỹ Nguyên Tĩnh Vũ. Tâm tư ý định hắn ta vốn nhanh nhẹn, nhìn người nhìn chuyện thường thường vừa xem hiểu ngay, ai cũng đừng nghĩ ở trước mặt hắn giở trò, nhưng mà giờ phút này thế nhưng hắn lại nhìn không thấu Nguyên Tĩnh Vũ, không biết hắn đang do dự cái gì. Hoặc là nói hắn chính mình không thể tin được nhìn ra sự thực, Nguyên Tĩnh Vũ làm sao sẽ vì một nữ nhân mã do dự?
“Nhất định như thế sao? Ta lừa gạt nàng đến Dụ Dương với ta là được.” Nguyên Tĩnh Vũ trầm mặc hảo một hồi mới mở miệng.
Mạnh Kỳ Thụy lắc đầu một cái: “Nếu như ngươi thật sự bị nàng mê hoặc, sao có thể chống đỡ được thân thể hấp dẫn của nàng ấy? Hơn nữa người nào không biết Dụ Dương vương Nguyên Tĩnh Vũ không phải là người háo sắc, trong lúc nhất thời ý loạn tình mê là có thể, nhưng Dụ Dương vương thanh tỉnh tuyệt đối sẽ không đem một nữ nhân đã cùng Hà Tây vương có hôn ước mang về Dụ Dương.”
Nguyên Tĩnh Vũ cau mày, tay gác ở trên trán nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương. Thật là lựa chọn làm cho người đau đầu mà!”Bằng không hạ thuốc cho nàng ấy, đến lúc đó lão đệ ngươi tới, sau khi ta xong chuyện lại xuất hiện cứu tỉnh nàng......”
“Ha ha ha a......” Mạnh Kỳ Thụy chợt lấy quyền chống đỡ miệng cười lên, “Chẳng lẽ ngươi thật sự có vấn đề?”
“Huynh đệ ngươi không phải nói là đáng tiếc sao? Ta không phải hi vọng một nữ nhân ảnh hưởng hợp tác sau này của ta và ngươi.” Nguyên Tĩnh Vũ không mặn không lạt trả lời một câu, trong lòng tức giận rồi lại không tiện phát tác, trong đầu loạn tao tao, cái gì suy nghĩ cũng không rõ rang.
Mạnh Kỳ Thụy dừng cười, nghiêm túc nhìn Nguyên Tĩnh Vũ nói: “Lão huynh chính ngươi cũng biết chuyện này không thể thực hiện được, cần gì phải nói những lời nhảm nhí này! Ta và ngươi đều là người biết chuyện, Dương Tinh Vân hắn là ai, muốn làm cái gì trong lòng chúng ta cũng rõ ràng, hắn ta cũng rõ ràng. Lão đệ ta không phải là người nhân từ nương tay, làm tất cả chỉ là vì tự vệ mà thôi. Dĩ nhiên, lão huynh phía sau ngươi còn có Trung Châu, trước mắt mà nói cũng không phải là sợ Dương Tinh Vân hắn. Nhưng ta thì lại khác, Từ lão đầu môt khi bị hắn nuốt, người liền đến phiên ta......”
Nói tới chỗ này, Mạnh Kỳ Thụy chợt ngừng lại, lẳng lặng nhìn nguyên Tĩnh Vũ.
Nguyên Tĩnh Vũ đương nhiên hiểu, Hà Tây vương này rõ ràng là đang uy hϊế͙p͙ hắn!
Mạnh Kỳ Thụy nhíu mày nhìn hắn, bỗng nhiên lại mang theo vài phần thành khẩn nói: “Lão đệ thật sự không nghĩ ra nguyên nhân lão huynh ngươi không chịu đáp ứng. Ngươi cùng Yến vương cũng không phải thân tình, cũng không cần sợ hắn, chuyện tốt như vậy tại sao không đáp ứng chứ? Nếu như lão huynh có yêu cầu gì cứ nói rõ, có thể bàn bạc cùng nhau. Chẳng qua ta cũng đem lời xấu nói trước, vì giữ được chút cơ nghiệp tổ tông này, huynh đệ ta cũng là chuyện gì cũng làm ra được.”
“Ta cũng không hiểu, tại sao ngươi muốn cố ý trầm mê tửu sắc, lừa gạt thiên hạ?” Nguyên Tĩnh Vũ ngẩng đầu, hai người cũng dùng ánh mắt lợi hại dò xét kỹ lưỡng đối phương, mặc dù chưa chắc có thể đem đối phương nhìn thấu, nhưng người nào cũng không chịu yếu thế.
Hai người nhìn nhau một hồi, Mạnh Kỳ Thụy chợt thở dài, thua trận.”Cái gì gọi là cố ý? Cái gì là lừa gạt? Ta cũng chỉ là người vô tâm, chỉ cầu có thể coi chừng chút cơ nghiệp này của tổ tông an toàn qua hết nửa đời sau mà thôi.” Hắn nói lời này, vẻ mặt thật sự là nhìn không ra nữa phần giả dối.
Mạnh Kỳ Thụy không hiểu Nguyên Tĩnh Vũ băn khoăn hoặc là nói điều kiện, Nguyên Tĩnh Vũ lại nghe hiểu uy hϊế͙p͙ của hắn. Nếu như mình không đáp ứng, hoặc là nói nếu như hắn không đem nữ nhân kia mang theo cùng nơi đi, Mạnh Kỳ Thụy sẽ không để cho hắn còn sống rời đi Hà Tây. Nếu như hắn ch.ết, Dụ Dương sẽ loạn, Hà Tây là được thừa dịp loạn chiếm đoạt lãnh thổ phương Bắc của hắn, mà Dương Tinh Vân vì ngăn cản Nam Vương khuếch trương cường đại, cũng chỉ có thể ủng hộ Hà Tây tóm thâu Hà Gian, đồng thời kéo Trung Châu cùng Nam Vương. Dĩ nhiên, nói như vậy cục bộ của toàn bộ thiên hạ cũng thay đổi, nếu như Mạnh Kỳ Thụy thực có dã tâm, đây cũng là một cơ hội phát triển lớn mạn.
Lại nói, Dụ Dương náo động đối với Hà Tây là có lợi cũng có hại, Mạnh Kỳ Thụy nghĩ như thế nào đều có lý do của hắn.
“Được rồi!” Nguyên Tĩnh Vũ thở dài thật dài, quyết định. Hắn luôn luôn bình an trở về mới lấy được hi vọng có nàng, nếu là ch.ết ở chỗ này, cho dù thiên hạ hay là nữ nhân, cái gì đều sẽ biến thành bọt nước. Chỉ cần bình an trở về, sẽ vẫn còn có cơ hội. Khinh Nhan cũng là người một lòng thành toàn chuyện lớn, có thể sẽ hiểu lựa chọn bất đắc dĩ này của hắn! Cho dù như thế nào, trong lòng hắn chỉ có một mình nàng là được!
“Không có điều kiện khác?” Mạnh Kỳ Thụy hỏi tới.
Nguyên Tĩnh Vũ lắc đầu một cái, không muốn nói thêm một chữ nào nữa. Nhớ tới Khinh Nhan, trong lòng hắn thật sự là bất an. Nàng là một người kiêu ngạo thế kia, và những lời mình hứa hẹn ở phía trước, yêu cầu sự tha thứ của nàng chỉ sợ không dễ dàng.
Mạnh Kỳ Thụy nhìn Nguyên Tĩnh Vũ một hồi, cuối cùng khuyên nói: “Nữ nhân tuyệt mỹ cũng là đồ chơi, bất kể nàng xuất thân như thế nào, thông minh hay là ngu dốt, thật ra thì không có khác nhau quá lớn. Trừ ấm giường sanh con, còn có thể dùng làm gì? Nữ nhân có thể cưng chiều, có thể thương, nhưng tuyệt đối không thể yêu, nếu không chính là mình tự tìm tội cho mình!”
Thật ra thì trong lòng Mạnh Kỳ Thụy cũng nghi ngờ, lấy hắn hiểu Nguyên Tĩnh Vũ không phải là người trầm mê nữ sắc. Người này ẩn nhẫn, có kiên nhẫn, giang sơn ở trước mặt, nữ nhân đối với hắn mà nói phải là không có chút phân lượng nào. Lần này hắn đến tột cùng là bởi vì nguyên nhân gì mà do dự đây?
Nguyên Tĩnh Vũ lạnh lùng nhìn Mạnh Kỳ Thụy, đột nhiên cảm thấy hắn rất đáng thương. Một người không hiểu được yêu cũng không có hưởng thụ qua tình yêu thật đáng thương!
Mạnh Kỳ Thụy xem hiểu ánh mắt của Nguyên Tĩnh Vũ, trong lòng tức giận, xoay người liền đi. Hắn hưởng thụ cuộc sống trên đời xa hoa lãng phí nhất này, hắn có cái gì đáng thương? Đặc biệt là nữ nhân, hắn muốn bao nhiêu có bấy nhiêu......
Mật đạo ở phía đối diện tủ cao trước mặt.
Mạnh Kỳ Thụy lần mò dưới thư án tìm được một chốt mở, sau đó vén lên thảm màu lam trên mặt đất, liền đi xuống.
Rất nhanh, phiến đá trên mặt đất liền khép lại rồi, Dịch Duẫn Tiệp đi vào, đem thảm đến buông xuống sửa sang lại hoàn hảo.
Lúc Mạnh Kỳ Thụy rời đi, Nguyên Tĩnh Vũ lại ngẩn ra. Yêu? Hắn chợt giật mình mới vừa rồi mình thế nhưng dùng một chữ như vậy. Hắn đương nhiên là hiểu tình yêu, nhưng hắn thật sự có được tình yêu sao? Hắn đã từng lấy Thục Ninh, cho nàng là tình yêu của mình, nhưng mấy năm trước cũng không dám xác định. Về phần Khinh Nhan...... Hắn có lẽ có mấy phần yêu nàng, nhưng nàng sẽ yêu hắn sao? Mặc dù đã từng đối với hắn từng có chút tình yêu, chờ lần này trở về sợ cũng không có......
Thấy Dịch Duẫn Tiệp đứng ở một bên, hắn chợt mở miệng hỏi: “Đều nghe được?”
Dịch Duẫn Tiệp gật đầu một cái.
“Ngươi thấy thế nào?” Nguyên Tĩnh Vũ nhẹ nhàng hỏi, không ngẩng đầu, cả người không nhúc nhích, cứng ở trên ghế ngồi.
Dịch Duẫn Tiệp có chút nghi ngờ, chuyện này còn có cái gì để suy nghĩ sao?”Vương gia quyết định là được, tương kế tựu kế. Nói không chừng tương lai chúng ta Dụ Dương còn có thể nhờ cậy một ít. Thuộc hạ chỉ không hiểu lúc trước sao ngài lại do dự?”
Nguyên Tĩnh Vũ nâng mí mắt liếc hắn một cái, thở dài. Vốn cho là hắn hiểu, thì ra là hắn cái gì cũng không hiểu.
“Vương gia vì sao than thở?” Chuyện không phải đã rõ rang như trong kế hoạch sao? Dịch Duẫn Tiệp nhíu nhíu mày, ” Hay thuộc hạ mời Chu tiên sinh đến bàn?”
“...... Ngô, cùng Chu tiên sinh nói chuyện một chút cũng tốt.” Nguyên Tĩnh Vũ chậm rãi đứng dậy ở trong phòng đi lại mấy bước, vừa đi vừa ở trong lòng nói thầm: Khinh Nhan, Khinh Nhan, đến tột cùng nàng cũng chỉ là cô gái, đại sự trước mặt, ta quyết không thể mặc cho trời được......
Chu Trọng Nguyên nghe Dịch Duẫn Tiệp nói chuyện đã xảy ra, đã hiểu Vương gia đang phiền não cái gì, nhưng hắn cũng không thừa nhận chuyện này là rất nghiêm trọng. Làm phiên vương một phương, làm sao có thể chỉ chuyên về một nữ nhân? Huống chi hôm nay dưới gối Vương gia càng ít con, nên cùng cơ thiếp tạo thêm con cái mới đúng. Về phần Dịch phu nhân, chỉ cần trong lòng Vương gia chỉ luôn yêu một mình nàng ấy là được, chẳng lẽ Dịch phu nhân yêu cầu độc chuyên? Mặc dù Dịch phu nhân xuất thân Lăng Tiêu các, nhưng một môn phái nho nhỏ trong giang hồ làm sao có thể quản thúc một đế vương cùng hậu phi?
Nguyên Tĩnh Vũ dập tắt cây nến phía sau mình, đứng ở phía trước cửa sổ ngắm nhìn ngọn đèn dầu leo lét không soi nổi màn đêm đen nhánh bên ngoài. Tối nay ánh trăng rất tốt, ánh trăng thanh nhã như mộng như ảo bao phủ ở trên mặt đất. Thời tiết lành lạnh càng thêm nhớ nhà, đặc biệt là ở dưới ánh trăng. Nhớ tới bọn họ ở chung một chỗ, nhớ đến những ấm áp học đã từng trải qua, hạnh phúc cùng thỏa mãn, thế nhưng lúc này tất cả đều biến thành bất an......
Chu Trọng Nguyên đuổi Dịch Duẫn Tiệp đi ra ngoài coi chừng, sau đó đứng ở sau lưng Nguyên Tĩnh Vũ, nói: “Quyết định này củaVương gia rất sáng suốt.”
“Ngươi cũng cho là như thế?” Nguyên Tĩnh Vũ hỏi ngược lại, chậm rãi xoay người lại.
“Người làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết! Vương gia không thể vướng vào nhi nữ tình trường!” Chu Trọng Nguyên khuyên nhủ, giọng nói thậm chí có chút nghiêm nghị. Ở trong lòng hắn, Nguyên Tĩnh Vũ từ trước đến giờ là tích cực lên trước không sợ hãi, làm chuyện cho tới bây giờ đều không câu tiểu tiết, những thần tử như bọn họ cũng chưa từng có hối hận qua chọn sai minh chủ. Nhưng mà Nguyên Tĩnh Vũ giờ phút này trở nên xa lạ, hắn sầu lo, lại là vì một nữ nhân!
“Đây không phải là vấn đề nhi nữ tình trường.” Nguyên Tĩnh Vũ lập tức phản bác, “Ngươi không hiểu rõ nàng, chuyện này nàng nhất định là không thể tiếp nhận, nếu nàng phản bội lại ước định, hoạch lúc trước không phải sẽ toàn bộ vô ích?”
“Vương gia lo lắng chỉ là vì chuyện Giang Nam? Mà không phải bởi vì cam kết đối với phu nhân?” Chu Trọng Nguyên tựa hồ không tin tưởng quá lời nói củaNguyên Tĩnh Vũ.
“Đương nhiên!” Nguyên Tĩnh Vũ đáp rất kiên định, lại khẽ cau mày, trong lòng không khỏi có chút bất an.
Chu Trọng Nguyên cười thoải mái, ngữ điệu chuyển một cái, khuyên lơn: “Vương gia không cần lo lắng, nhìn chung thiên hạ thế cục, phu nhân chỉ có thể lựa chọn cùng chúng ta hoặc là Trung Châu để hợp tác. Mà tình cảnh trước mắt củaphu nhân cũng không hay, nàng cũng nóng lòng tìm kiếm đồng bạn hợp tác, thực lực Trung Châu không bằng chúng ta, thân thể củaNghệ An vương từ trước đến giờ không tốt, lại vừa không có dã tâm, cho nên phu nhân chỉ có thể cùng chúng ta hợp tác.”
Nguyên Tĩnh Vũ gật đầu một cái, cái này hắn đương nhiên biết. Khinh Nhan nói qua, bọn họ mặc dù không có duyên phận vợ chồng, duyên phận quân thần chung quy lại có. Nhưng mà, nếu không chiếm được nàng...... Nếu không chiếm được nàng, hắn sao có thể cam tâm? Hắn cũng đã bỏ ra nhiều như vậy......
Chu Trọng Nguyên nhìn một chút sắc mặt Nguyên Tĩnh Vũ, lại bổ sung một câu: “Mặc dù phu nhân thật mất hứng, nhưng cũng không có gì, Vương gia trở về dỗ dành phu nhân là được, lại nói còn có Dịch tướng quân cùng Duẫn Tiệp phụ tử đứng ở bên cạnh ngài !”
“Tốt lắm, không nói nàng. Chúng ta thương lượng một chút làm sao để đối phó Yến vương cùng với thuận lợi mà trở về Duyệt châu đi!” Nguyên Tĩnh Vũ không muốn làm cho người biết hắn quá để ý Dịch Khinh Nhan, hắn là Dụ Dương vương, hắn nên lấy nghiệp lớn trong thiên hạ làm trọng, mặc dù trong lòng không thoải mái cũng không thể để cho thần tử phát giác.
Chu Trọng Nguyên gật đầu một cái, đối với Nguyên Tĩnh Vũ khôi phục trạng thái rất nhanh thì vô cùng cao hứng. Hai người nói nhỏ thương lượng đến nửa đêm, Chu Trọng Nguyên mới trở về phòng nghỉ ngơi.