Quyển 2 - Chương 2: Xuân tới, nỗi buồn cũng tới theo
Mặc dù trong thư từ Trung Châu đến nói Nghệ An vương bệnh tình nghiêm trọng, nhưng Nguyên Tĩnh Vũ cũng không đem chuyện đó để ở trong lòng.Dật Phi lần thứ nhất gởi thư không phải nói bệnh tình không nghiêm trọng sao? Nhưng lúc hắn ra roi thúc ngựa tiến vào Trung Châu mới biết tình cảnh Dật Phi lần này đúng là bệnh nặng thật rồi. Cả Trung Châu, từ quan khanh cho tới dân chúng, người người đều là một bộ dạng ưu sầu.Khắp nơi trong quán trà mọi chủ đề đều đang nói về bệnh của Vương gia đã ở thời kỳ chót, người người đều lo lắng cho tương lai Trung Châu.
Ngoài có cường địch mắt nhìn chằm chằm, bên trong lại sắp lâm vào tình cảnh vô chủ. Nghệ An Vương Thượng thế tử không khỏe, cũng không có huynh đệ hay con cháu, một Trung Châu to lớn sắp lâm vào tình cảnh náo động, vì vậy người người sầu lo.
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn tình cảnh như vậy bất giác tâm thẳng hướng trầm xuống. Dật Phi năm nay chỉ hai mươi bảy tuổi, trẻ như thế...... Nhưng nếu là thật như vậy ngộ nhỡ….. Trung Châu sẽ thế nào? Trung Châu cùng Dụ Dương là thân gia với nhau, cho nên hắn và Dật Phi rất đón kết và tinh tưởng lẫn nhau, chính nhờ vậy mà bọn họ mới có thể đứng vững trong cái loạn thế này.Nếu Trung Châu nội loạn, sẽ bị chung quanh mấy nhà phân chia. Đến lúc đó, Dụ Dương thực lực giảm đi mà Nam Vương Yến vương thực lực tăng nhiều, đừng bảo là tranh bá thiên hạ, có thể giữ được mình không cũng là may rồi!
Nghĩ tới bộ dạng nam tử đẹp như tinh nguyệt trong trí nhớ đang tái nhợt nằm trên giường bệnh, lòng của Nguyên Tĩnh Vũ liền nhịn không được rối rắm, khó chịu biết mấy.
Năm đó Đại ca đột nhiên qua đời, Đại tẩu cùng Vương Thái Phi đều chọn chất nhi Tường Hảo kế vị, nói mặc dù Tường Hảo còn nhỏ, nhưng đã tám tuổi rồi, qua mấy năm là có thể cưới phi tử, Dụ Dương sẽ rất nhanh có người thừa kế khỏe mạnh. Lúc ấy chúng thần Dụ Dương chia làm hai phái, nhất phái ủng hộ Nguyên Tường Hảo kế vị, Vương Thái phi nhiếp chính.Nhất phái chủ trương gắng sức ủng hộ hắn kế vị. Cuối cùng cũng là bởi vì có Trung Châu Nghệ An vương Tiêu Dật Phi minh xác ủng hộ, hắn có thể thuận lợi kế vị. Lúc ấy Dật Phi nói Trung Châu cùng Dụ Dương nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn( ) cho nên Dụ Dương không thể suy yếu đi xuống, Trung Châu cũng không thể khiến Dụ Dương suy yếu đi xuống.Vì vậy,Dụ Dương Vương tuyệt không thể để cho một đứa nhỏ kế vị.
Lúc ấy Nghệ An vương Dật Phi chẳng qua cũng mới kế vị được nửa năm, triều chánh cũng không quá ổn định.Vì ủng hộ hắn, không tiếc đắc tội Cô cô cùng Tỷ tỷ của mình.Nhờ Dật Phi kiên trì đi xuống, cuối cùng Đại tẩu cùng Vương Thái Phi mang theo Tường Hảo trở về Trung Châu, đem Dụ Dương vương phủ hoàn toàn giao cho hắn và Thục Ninh.
Dật Phi cùng hắn đồng dạng là thứ xuất, bất đồng là mẫu thân của hắn xuất thân hàn vi lại mất sớm, mà mẫu thân Dật Phi mặc dù là Nghệ An vương thị thiếp, nhưng cũng là Dụ Dương Vương thứ xuất nữ nhi. Nhưng vì để cho Dật Phi bình an lớn lên, hắn từ nhỏ chính là bị nuôi dưỡng giống như nữ nhi, cho đến khi hai đứa con trai của Nghệ An vương phi cùng qua đời vì bệnh, Nghệ An vương bắt đầu sầu lo hậu đại kế tự, mẫu thân của Dật Phi mới để cho hắn khôi phục thân phận nam nhi. Nhưng Dật Phi bị lập làm thế tử không lâu, mẹ của hắn liền bị bí mật xử tử.
Lúc nhỏ, Dật Phi mỗi lần tới Dụ Dương, đều chỉ cùng hắn chơi đùa, bởi vì huynh đệ tỷ muội hai nhà chánh phi sở sinh đều không nhìn tới hai người bọn họ. Lúc nhỏ hắn vẫn nghĩ rằng Dật Phi là một bé gái, hai đứa bé tâm sự lẫn nhau, nói rõ suy nghĩ. Hắn từng nói qua với Dật Phi mình muốn cưới một nữ tử dịu dàng lại thông minh làm vợ, sẽ cùng nàng chia sẻ ngọt bùi cai đắng, cả đời yêu nàng, không giống phụ vương cưới nhiều nữ nhân như vậy cả ngày sanh sự......
Bởi vì Trung Châu cùng Dụ Dương thay mặt kết thân, hắn còn từng nói qua khi trưởng thành sẽ cưới Dật Phi làm phi. Dù sao đại ca đã cưới Dật Phi tỷ tỷ, Dật Phi nếu là chỉ gả Dụ Dương Nguyên thị, liền cũng chỉ có thể gả cho hắn. Chỉ là hắn vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới Dật Phi cư nhiên sẽ là nam tử.
Nếu như không có Dật Phi, sao có thể có Nguyên Tĩnh Vũ cùng Dụ Dương hôm nay? Nhưng là, Dật Phi hắn......
Ai!
Nguyên Tĩnh Vũ ngày đêm kiên trì, rốt cuộc ở ngày Mười chín tháng hai đã đến thủ phủ Vinh Dương Trung Châu. Xuống ngựa ở trước đại môn vương phủ, hắn bất chấp qui cũ, liền trực tiếp vọt vào. Cũng may thị vệ đi trước mới vừa rồi đã thông báo qua, cửa chính mở ra thật lớn, quản gia còn đứng ở cửa lo lắng nhìn quanh chờ đợi, thấy Nguyên Tĩnh Vũ xuống ngựa, vội vàng nghênh đón.
Nguyên Tĩnh Vũ không có ý định hàn huyên cùng vị lão quản gia này, hắn bước dài vào vương phủ, vừa đi vừa nghiêng đầu hỏi: "Vẫn còn ở chỗ cũ sao?"
Lão quản gia thở hồng hộc đuổi kịp bước chân của hắn, đáp: "Đúng, đúng, Vương gia vẫn ở tại Thanh viên......"
"Ngươi từ từ đi đi, Bổn vương biết đường!" Nguyên Tĩnh Vũ vội vàng lưu lại một câu, gia tăng tốc độ hướng thanh vườn đi tới.
Nguyên Tĩnh Vũ đối với Nghệ An vương phủ là vô cùng quen thuộc.Hắn hàng năm đều tới đây ở lại ít nhất nửa tháng, trong vườn hoa có mấy ngọn núi giả,chỗ kia trồng hoa cỏ gì,hắn nhắm mắt cũng biết được.
Một năm không tới, Nghệ An vương phủ thì ra là vẫn như cũ, không có bao nhiêu thai đồi, thai đổi lớn nhất là người trong vương phủ. Một đường đi tới, vô luận thị vệ thị nữ, người người ai cũng là một bộ dạng thương tâm lo âu, ngay cả hành lễ với hắn cũng có chút hốt hoảng.
Rốt cuộc đã vào tới nơi Tiêu Dật Phi ở Thanh viên.
Cả vườn rất an tĩnh, tựa hồ không gì thay đổi so với trước đây. Đi ngang qua Phi Phượng lâu thì hắn thấy trong phòng nghị sự lầu một tựa hồ có rất nhiều người, liền đi vào.Dật Phi thân thể không tốt, cho nên ở trong vườn của chính mình xây một tòa Phi Phượng lâu, hằng ngày xử lý quân chánh sự vụ đều ở lầu hai Phi Phượng lâu, có chuyện trọng đại triệu tập chúng thần thì liền ở phòng nghị sự lầu một.Trong đại sảnh nghị sự rộng rãi của lầu một Phi Phượng lâu, Trung Châu văn võ chúng thần tề tụ một chỗ, mặt ủ mày ê nghị luận ầm ĩ.Nguyên Tĩnh Vũ không đợi thông báo liền sải bước đi vào, lại thấy mọi người thật giống như ở trong bóng tối giãy giụa bồi hồi hồi lâu rốt cuộc nhìn thấy một tia ánh rạng đông, trên mặt rốt cuộc lộ ra một chút sắc mặt vui mừng.
"Tham kiến Dụ Dương Vương!" Mọi người phục hồi tinh thần lại cùng kêu lên hành lễ tham bái.
"Chư vị đại nhân xin đứng lên!" Nguyên Tĩnh Vũ sải bước đi vào,lo lắng hỏi, "Lần này lại thật nghiêm trọng như thế sao?"
Mọi người nhao nhao gật đầu mà than thở.
"Hôm nay tình huống như thế nào? Người có tỉnh không? Thôi, ta đi trước xem một chút......" Nguyên Tĩnh Vũ vừa nói vừa hướng Tiêu Dật Phi phòng ngủ đi tới.
Nguyên Tĩnh Vũ chân trước vừa đi, mọi người lại nghị luận tiếp, nhưng so sánh với lục thần vô chủ lúc trước, giờ phút này mọi người phần lớn trấn định lại.
Nguyên Tĩnh Vũ đi tới phòng nhỏ ngoài phòng ngủ Tiêu Dật Phi chờ thị nữ thông báo.Rất nhanh,Tiêu Dật Phi vương phi Nguyên thị Tĩnh Trinh liền dẫn Tiêu Dật Phi tỷ muội cùng thị thiếp ra ngoài đón hắn.
Thấy nhiều người như vậy đều ở đây, Nguyên Tĩnh Vũ đã biết Dật Phi lần này bệnh là rất nghiêm trọng, trong lòng hắn cũng bắt đầu chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất......
"Nhị ca......" Vương phi Nguyên Tĩnh Trinh nhìn thấy Nguyên Tĩnh Vũ tới đây, vội vàng nhào tới đến trong ngực hắn khóc lên.
Nguyên Tĩnh Vũ nhè nhẹ vỗ lưng của nàng tựa như an ủi, trong miệng lại lo lắng hỏi: "Dật Phi như thế nào?"
Nguyên Tĩnh Trinh lắc đầu một cái, một câu đều nói không ra.
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn thần sắc chúng nữ tử trước mặt, đều là bộ mặt bi thiết. Tim của hắn cũng không nhịn được càng thêm hoảng loạn, vì vậy khe khẽ đẩy Nguyên Tĩnh Trinh nói: "Ta vào xem một chút."
Hắn vén rèm lên đi tới phòng trong, chỉ thấy một nam tử áo trắng lẳng lặng đứng ở trước giường, chăm chú nhìn hắn rất lâu nhưng không nói gì cũng không có làm lễ ra mắt. Tiêu Dật Phi nằm ở trên giường, đã gầy gò không thành hình người, trên mặt không thấy một tia huyết sắc.
Nguyên Tĩnh Vũ trong lòng đau xót, vội vàng chạy tới trước giường. Hắn nhẹ nhàng vén chăn lên kéo một tay Tiêu Dật Phi ra, ngưng thần bắt mạch.
Mặc dù hắn với y thuật cũng không tinh thông, nhưng là biết Dật Phi mạch tượng thật yếu ớt.
"...... Biểu ca?"
Tiêu Dật Phi từ từ mở mắt, nhìn Nguyên Tĩnh Vũ nhíu chặt chân mày, chợt nhàn nhạt nở nụ cười.
Nhìn nụ cười ảm đạm trên mặt Dật Phi,Nguyên Tĩnh Vũ đột nhiên cảm thấy một hồi đau lòng."Tại sao không sớm một chút nói cho ta biết?" Thật ra thì đã sớm có mật thám hồi báo nói Nghệ An vương bệnh nặng, nhưng hắn vẫn không có coi trọng, hắn cho là Dật Phi giả bộ bệnh chỉ vì muốn hắn tới Trung Châu......
"Dật Phi không muốn quấy rầy biểu ca đang tân hôn......" Tiêu Dật Phi chợt trở tay nắm tay Nguyên Tĩnh Vũ, "Biểu ca mang tẩu tử cùng tới sao?"
"Không có!" Nguyên Tĩnh Vũ lắc đầu một cái, "Một mình ta ra roi thúc ngựa tới...... Làm sao đệ lại......" Hắn chợt khựng lại không dám nghĩ tiếp, Dật Phi tại lại bệnh được nặng như vậy? Cùng chuyện tình hắn và Khinh Nhan có quan hệ sao?
Tiêu Dật Phi nhìn Nguyên Tĩnh Vũ, trên mặt vẫn như cũ nhàn nhạt cười: "Biểu ca tìm được người kia sao?"
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn gương mặt Dật Phi vốn là cực đẹp hôm nay gầy gò thành cái dạng quỷ này, chỉ còn lại cặp mắt vẫn như cũ hàm chứa cẩn thận cùng chờ đợi như năm trước nhìn hắn, trong lòng không khỏi do dự một chút.
Hắn tự nhiên biết Dật Phi muốn nghe chính là cái gì, nhưng nếu như mình lừa hắn, Dật Phi có thể tốt lên sao?
Tiêu Dật Phi chợt buông tay Nguyên Tĩnh Vũ, thê thảm cười.
"Biểu ca, huynh không cần khổ sở...... Dật Phi đã hiểu......"
Lúc này, Vương phi Nguyên Tĩnh Trinh nhẹ nhàng đi vào, nhỏ giọng nói: "Vương gia, Sầm đại nhân bọn họ đợi một ngày, có phải hay không......"
Tiêu Dật Phi ngước mắt nhìn Vương phi một cái, nhàn nhạt nói: "Để cho bọn họ tất cả vào đi......"
Lúc này, bạch y nam tử mới tiến lên, cẩn thận đỡ Tiêu Dật Phi ngồi dậy, sau đó cho hắn dùng một viên thuốc màu đen.Nguyên Tĩnh Vũ vội vàng đem một chén nước trên kỷ án đưa tới, cẩn thận từng li từng tí giúp Tiêu Dật Phi uống hai ngụm. Rồi sau đó, hắn lại nhìn nam tử áo trắng kia một cái, cảm giác người này giống như đã từng quen biết,nhưng làm thế nào cũng nhớ không nổi đã gặp qua ở nơi nào.
Rất nhanh, chúng thần Trung Châu liền nhẹ giọng đi vào. Nguyên Tĩnh Vũ quay đầu lại nhìn, thậm chí ngay cả Nghệ An Vương Vương Thái phi cũng đã tới. Nguyên Tĩnh Vũ vội vàng đứng dậy làm lễ ra mắt, mặc dù vị Vương Thái phi này từ nhỏ cũng không thích hắn, nhưng nói thế nào cũng là thân cô cô của hắn
Tiêu Dật Phi ý bảo đại thần tâm phúc của mình Sầm Viễn Chí có thể bắt đầu.
Sầm Viễn Chí đầu tiên cúi người hướng Tiêu Dật Phi làm lễ ra mắt, sau đó lại chuyển hướng tới Nguyên Tĩnh Vũ cúi người nói: "Vương gia, ý tứ của Vương gia nhà ta, ba vị vương tử còn bé, lại...... Hôm nay Trung Châu Tiêu thị không có người nào có thể gánh vác trách nhiệm nặng nề, vì bảo vệ Trung Châu không lâm vào cảnh nội loạn, kính xin Vương gia nhập chủ Trung Châu, từ nay về sau, Dụ Dương cùng Trung Châu kết hợp một nhà......"
"Cái gì?" Nguyên Tĩnh Vũ xoay người nhìn Tiêu Dật Phi, "Dật Phi,đệ......"
Tiêu Dật Phi mỉm cười nhìn hắn, nói: "Đây là chuyện cuối cùng ta có thể làm vì Trung Châu. Chỉ có như vậy Trung Châu mới không lâm vào nội loạn...... Tiêu thị cùng Nguyên thị nhiều năm thân gia, huyết mạch đã sớm hòa chung một chỗ, ta cùng với biểu ca tuy là biểu huynh đệ, thật ra thì cùng thân huynh đệ lại có gì khác biệt? Mẫu thân của ta, tổ mẫu, bà cố đều xuất thân từ Dụ Dương Nguyên thị.Biểu ca tổ mẫu, bà cố đều xuất thân từ Trung Châu Tiêu thị của ta, vương phi của ta là thân muội muội của huynh...... Chỉ cần biểu ca cưới Hinh muội, tất cả cũng liền danh chánh ngôn thuận rồi......"
Nguyên Tĩnh Vũ chợt nhìn về phía nam tử áo trắng đang đứng một bên, trong lòng đột nhiên hiểu ra.
Nguyên lai tất cả là như thế sao? Khinh Nhan nhất định đã nhận được tin tức trước một bước, cho nên mới rời đi hắn. Đây chính là khảo nghiệm cuối cùng của nàng đối với hắn!
"Vương gia?" Sầm Viễn Chí kỳ quái nhìn Nguyên Tĩnh Vũ. Thật sự không ngờ tới Nguyên Tĩnh Vũ lại là cái phản ứng này. Không tốn nhiều công sức vẫn lấy được một Trung Châu, hắn thế nào lại là một bộ dạng không phân biệt được hỉ nộ ?
"Ta không thể cưới Úc Hinh Quận chúa!" Nguyên Tĩnh Vũ nghiêm túc nói.
Chúng thần Trung Châu cũng ngây ngẩn cả người, bọn họ nghĩ tới nghĩ lui, vốn là muốn mượn Úc Hinh Quận chúa tới lấy lòng tân chủ tử, không nghĩ tới Nguyên Tĩnh Vũ thế nhưng phản đối.
Vương phi Nguyên Tĩnh Trinh cùng Vương Thái phi nguyên bản trông mong giờ đều kinh ngạc nhìn Nguyên Tĩnh Vũ, trước kia Nguyên Tĩnh Vũ không đồng ý cưới Úc Hinh Quận chúa là vì mâu thuẫn thế lực Tiêu thị ở Dụ Dương vương phủ,nhưng hôm nay nếu Dụ Dương cùng Kỳ Châu hợp hai làm một, hắn vì sao còn phải phản đối đây?
Chỉ có Tiêu Dật Phi chợt thê thảm bật cười."Biểu ca, ta muốn gặp mặt nàng, có thể không? Trước khi ta ch.ết......" Hắn bỗng nhiên lại ngẩng đầu nhìn nam tử áo trắng trẻ tuổi đó nói, "Đinh tiên sinh, Bổn vương còn bao nhiêu ngày?"
"Lâu thì nửa năm, ít thì...... một tháng......" Nam tử áo trắng nói.
Tiêu Dật Phi nhìn Nguyên Tĩnh Vũ.
Mọi người đều không hiểu bọn họ nói là người nào.
Nguyên Tĩnh Vũ trầm mặc một hồi, nhỏ giọng nói: "Nàng không có ở Dụ Dương......"
Tiêu Dật Phi nhíu nhíu mày, bộ mặt không hiểu.
Nguyên Tĩnh Vũ do dự liên tục, cuối cùng vẫn là nói thật: "...... Trước khi ta rời khỏi Dụ Dương ba ngày, nàng liền để thư lại đi ra ngoài......" Lại nói thật đúng là mất mặt a, hắn cười khổ trong lòng. Thấy Tiêu Dật Phi lộ vẻ mặt thất vọng, Nguyên Tĩnh Vũ chợt nhìn về phía nam tử áo trắng kia nói: "Có lẽ vị Đinh tiên sinh này biết nàng ở nơi nào?"
Tiêu Dật Phi híp mắt nhìn về phía nam tử áo trắng bên giường.
Nam tử áo trắng kia chợt quỳ gối trước mặt Nguyên Tĩnh Vũ nói: "Hồi bẩm Vương gia, tiểu nhân cũng không biết Vương phi giờ phút này người ở chỗ nào."
Nguyên Tĩnh Vũ trong lòng tức giận, trên mặt lại nhàn nhạt nói: "Đứng lên đi! Mặc dù ngươi không biết nàng ở chỗ nào, nhưng ngươi có thể truyền tin cho nàng ?"
Áo trắng nam tử cúi đầu nói: "Dạ! Thuộc hạ có thể xin Đại Hộ Pháp đem phong thơ chuyển tới cho Vương phi."
Nguyên Tĩnh Vũ gật đầu một cái: "Vậy thì làm phiền ngươi đưa thư đi cho vương phi kể cặn kẽ tình huống chút đi!"
Nam tử áo trắng nhìn Tiêu Dật Phi trên giường, nhỏ giọng nói: "Có lẽ Tử Ngọc sư điệt có thể trực tiếp liên lạc Vương phi...... Như vậy, có thể tiết kiệm được thời gian......"
"Vậy cứ như thế đi!" Nguyên Tĩnh Vũ không hề nhìn nam tử áo trắng nữa, ngược lại ngồi vào bên giường Tiêu Dật Phi, đau đớn nói, "Dật Phi, không nên nghĩ cũng đừng nghĩ, hảo hảo bảo trọng thân thể......"
Tiêu Dật Phi nhàn nhạt cười, nhưng là trong đôi mắt cũng chỉ có chua xót."...... Ta biết rồi, vì ổn định Trung Châu, ta cũng sẽ cố hết sức sống lâu mấy ngày vậy...... Biểu ca,huynh thật không chịu cưới Hinh muội sao? Chỉ có cưới Hinh muội, huynh nhập chủ Trung Châu mới càng thêm danh chánh ngôn thuận......"
"Đồng dạng sai lầm ta sẽ không phạm hai lần!" Nguyên Tĩnh Vũ cắt đứt lời của hắn, rất nghiêm túc nói, "Đây là cơ hội cuối cùng của ta rồi, Dật Phi, đệ cũng không muốn ta cả đời tiếc nuối chứ?"
Tiêu Dật Phi thê thảm cười quay đầu đi, hồi lâu mới nói: "Nàng có tốt như vậy sao? Ta đem cả Trung Châu đưa cho huynh cũng không thể thay đổi gì sao?"
Nguyên Tĩnh Vũ chợt thở dài nói: "Ta chỉ là không nghĩ phá hủy hạnh phúc cả đời của Úc Hinh...... Ta đã thẹn với rất nhiều nữ nhân, không muốn thêm một Úc Hinh nữa, bởi vì nàng là muội muội đệ yêu thương nhất...... Dật Phi, ta đã có hai vị vương phi rồi, ta cái gì cũng đều cho không được nàng......"
Sầm Viễn Chí đến thời khắc này rốt cuộc mới nghe hiểu lời nói của hai vị Vương gia, sau giây phút khiếp sợ ngắn ngủi, hắn vội vàng nói: "Thần cho là vì ổn định Trung Châu, Quận chúa sẽ nguyện ý. Quận chúa mặc dù có chút điêu ngoa, nhưng từ trước đến giờ vẫn biết rõ đạo lý......"
Nguyên Tĩnh Vũ biết chuyện này cuối cùng vẫn còn muốn xem ý tứ của Tiêu Dật Phi, vì vậy thành khẩn nói: "Dật Phi, ta đã nói thật với đệ, ta tuyệt đối sẽ không đáp ứng cưới Úc Hinh, bởi vì ta đã thua không nổi rồi. Nếu không ngươi để Thụy nhi vào chỗ đi, ta sẽ phụ tá hắn."
Tiêu Dật Phi hiện có ba nhi tử một nữ nhi, ba nhi tử trí lực đều không bình thường. Trước mắt chỉ có một tiểu thiếp vừa sinh nhi tử hắn thân thể vẫn còn tương đối khỏe mạnh. Thật ra thì hắn từng có quá hai nhi tử trí lực bình thường, một là vương phi sinh ra, một là thị thiếp sinh ra. Nhi tử do thứ xuất kia sinh ra vốn là thân thể không tệ, ai biết thời điểm tám tháng mắc bệnh đậu? Kết quả không thể sống,ch.ết non. Mà đứa con trai vương phi sanh kia từ khi ra đời liền yếu ớt nhiều bệnh, cùng một dạng với hắn, thật vất vả nuôi tới hơn một tuổi, nhưng là ch.ết non rồi...... Đây tột cùng là nguyền rủa hay là báo ứng?
Tiêu Dật Phi nửa ngày không nói gì. Trung Châu chúng thần hai mặt nhìn nhau, thật sự không thể tưởng được hai người sẽ bất đồng trong chuyện này. Nhưng là Vương gia bệnh đã kéo không được, tương lai Trung Châu thật sự kham ưu. Bọn họ cũng không muốn ch.ết, mà trừ Dụ Dương, Trung Châu không có đồng minh khác, qua nhiều năm như vậy cùng mấy nhà phiên vương chung quanh quan hệ cũng rất căn thẳng, khắp nơi đều là huyết hải thâm cừu......
Trung Châu chỉ có liên hiệp Dụ Dương mới có thể sống, thậm chí còn có hi vọng tranh bá thiên hạ. Nếu sai lầm đem vương vị truyền cho Thụy vương tử, không cần Nam Vương cùng Yến vương đánh tới, bọn họ sẽ ch.ết bởi nội chiến. Mặc dù Trung Châu thần tử cũng không tính là rất thông minh, nhưng người nào lại cam tâm tình nguyện hướng một hài tử quỳ lạy xưng thần?
Vào thời khắc này, chợt một người thị vệ đi vào, quỳ gối trước giường Tiêu Dật Phi nhỏ giọng nói: "Khởi bẩm Vương gia, Đông Bắc cấp báo!"
Tiêu Dật Phi hồi thần, nhìn người thị vệ kia một cái, nhận lấy tấu liếc mắt nhìn, tay khẽ run lên rồi hạ xuống, sau đó nhìn một đám văn võ trọng thần nói: "Kể từ hôm nay, do Dụ Dương Vương thay mặt ta xử lí Trung Châu quân chánh yếu vụ. Vì Trung Châu sống ch.ết tồn vong, vì bảo vệ sinh mạng của mọi người, cho nên các người cần phải hoàn toàn nghe lệnh của Dụ Dương Vương...... Tốt lắm, các ngươi cũng đi ra ngoài đi. Về sau chuyện quân chánh không cần lấy ra phiền ta......" Vừa dứt lời, hắn liền hôn mê bất tỉnh.
Nguyên Tĩnh Vũ gấp gáp đi tới, cẩn thận đem Tiêu Dật Phi đặt ngang ở trên giường, quay đầu lại thấy mọi người chỉ là thương tâm, nhưng cũng không gấp gáp. Hắn lấy ra cấp báo trong tay Tiêu Dật Phi liếc mắt nhìn, thần sắc trên mặt bỗng nhiên biến đổi, nhưng rất nhanh lại khôi phục như cũ.
"Chỉ là tác dụng của thuốc, Vương gia không phải lo lắng." Sầm Viễn Chí khẽ thở dài vừa nói vừa nhìn Đinh tiên sinh đứng một bên một cái.
Chúng thần Trung Châu đối với vị Đinh tiên sinh này vốn là vô cùng kính trọng, bởi vì mời nhiều đại phu như vậy, cũng chỉ có vị Đinh tiên sinh này đem bệnh tình Vương gia ổn định lại, nhưng cho đến mới vừa rồi, bọn họ mới rõ ràng thân phận của vị Đinh tiên sinh này cũng không đơn thuần, tựa hồ cùng Dụ Dương Vương có chút quan hệ.
Tác dụng của thuốc? Nguyên Tĩnh Vũ lúc này mới nhớ tới trước cái đó họ Đinh cho Dật Phi ăn một viên hoàn thuốc.
Nguyên Tĩnh Vũ lạnh nhạt đem cấp báo cầm trong tay đưa cho Sầm Viễn Chí, để cho hắn mang theo Trung Châu chúng thần đi phòng nghị sự Phi Phượng lâu chờ trước, rồi sau đó xoay người mặt đối với Đinh đại phu kia nói: "Ngươi tên gì?"
"Hồi bẩm vương gia, thuộc hạ Đinh Thanh Sơn." Đinh Thanh Sơn cúi người làm lễ.
"Thanh Sơn? Hai chữ nào?" Nguyên Tĩnh Vũ tiếp tục hỏi.
"Chính là hai chữ Thanh Sơn lồng lộng kia." Đinh Thanh Sơn không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời.
Nguyên Tĩnh Vũ cau mày: "Tại sao không phải Khinh của Khinh trọng?"
"Bởi vì thuộc hạ không phải đệ tử than truyền. Chỉ có các phe phái hộ pháp cùng Thánh nữ đệ tử thân truyền mới được dùng chữ kia."
Nguyên Tĩnh Vũ khẽ vuốt cằm, lại nói: "Ngươi mới vừa rồi cho Vương gia thuốc gì?"
"Là dược hoàn thuộc hạ dựa theo bệnh tình của Vương gia đặc biệt chế biến, có công hiệu giảm đau cùng giúp tinh thần hưng phấn, nhưng không nên dùng nhiều. Cho nên chỉ ở thời điểm lúc Vương gia thanh tỉnh cần tinh lực xử lý chính vụ mới dùng một lần, sau đó Vương gia sẽ ngủ mê man một hai ngày."
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn hắn một bộ dạng không kiêu ngạo không siểm nịnh, chợt nhớ tới Lâm Khinh Vân cùng Phượng Khinh Trần.Đinh Thanh Sơn này so với Lâm Khinh Vân lãnh đạm hơn một phần, lại ít đi một phần lăng giác so với Phượng Khinh Trần, trong lòng bất giác đối với hắn có chút hảo cảm."Y thuật của ngươi so với Các chủ của các ngươi như thế nào?"
Đinh Thanh Sơn nghiêm nghị suy nghĩ một lát, nói: "Thuộc hạ thuở nhỏ đam mê y dược, với võ nghệ sư môn nghiên cứu không sâu. Võ công của Các chủ tất nhiên đứng đầu sư môn, nhưng trên y thuật có thể......"
Nói đến nước này Nguyên Tĩnh Vũ tự nhiên cũng liền hiểu. Hắn nhìn một chút Đinh Thanh Sơn nói: "Ngươi chăm sóc thân thể Nghệ An vương cho tốt, về sau liền theo Bổn vương đi!"
Đinh Thanh Sơn chợt quỳ một chân trên đất nói: "Tạ vương gia yêu mến, thuộc hạ chắc chắn tận tâm tận lực chăm sóc Nghệ An vương."
Nguyên Tĩnh Vũ ừ một tiếng, đứng dậy. Trước khi đi, hắn nhỏ giọng nói một câu: "Tâm sự của ngươi Bổn vương sẽ cố hết sức."
Đinh Thanh Sơn nhìn về bóng lưng Nguyên Tĩnh Vũ đã đi xa, tâm tình nhưng có chút phức tạp. Hắn tự nhận mới vừa rồi hoàn toàn là một bộ dáng hờ hững, Nguyên Tĩnh Vũ như thế nào nhìn ra bí mật của hắn đây?