Quyển 2 - Chương 4: Chiến mã quan ải Bắc

Mùng sáu tháng ba,Nguyên Tĩnh Vũ mang theo 800 thân vệ Nghệ An vương phủ chạy tới Yên Lĩnh, 3000 tinh binh khác từ Vinh Dương điều tới vẫn còn ở trên đường.


Thấy Dụ Dương Vương tự mình lãnh binh tới trước trợ giúp, Yên Lĩnh tướng sĩ mỗi một người đều thanh tỉnh lại, vui vẻ ra mặt. Mấy ngày nay kịch chiến mặc dù thương vong không lớn, nhưng nhìn Yến vương binh lực cường đại như vậy, áp lực to lớn trong lòng đó là không cần phải nói.


Cũng may thế mạnh của Trung Châu chính là phòng thủ, chẳng những thành tường chắc chắn, vũ khí cũng đầy đủ, binh lính mỗi ngày đều thao luyện thân thể cường tráng. Cố một đội tinh binh điêu luyện như vậy, chỉ cần chủ tướng có chút đầu óc, bảo thủ thành trì không phải vấn đề lớn.


Mấy ngày tiếp theo, Yến vương bị cường công thương vong thảm trọng, hai ngày nay liên tiếp ở dưới thành nói ẩu nói tả, nhiều mặt dụ địch, vọng tưởng kích Yên Lĩnh Thủ tướng xuất chiến, đáng tiếc không có thành công.


Không phải Yên Lĩnh thủ tướng bảo trì bình thản, cũng không phải là hắn khôn khéo cỡ nào xem thấu mưu kế của kẻ địch, mà là bọn họ thủy chung vững vàng nhớ lời Nghệ An vương nói: Nếu Bổn vương không có ở đây, các ngươi mặc dù tử trận hộ thành, cũng không cho xuất chiến.


Nguyên Tĩnh Vũ âm thầm bội phục Dật Phi dùng người anh minh.Thần tử Trung Châu đều không tính là kiệt xuất nhân tài gì, nhưng Dật Phi căn cứ tính tình cùng bản lãnh bất đồng của mỗi người để đặt ở vị trí thích hợp nhất. Nếu không phải Dật Phi thân thể không tốt, thiên hạ này hẳn là về hắn!


available on google playdownload on app store


Nguyên Tĩnh Vũ cả đêm triệu tập chúng tướng sĩ đi họp, biết Yến vương binh lực chân thật phân bộ cùng mấy ngày nay chiến huống, tán dương mọi người làm tốt, lại để cho mọi người yên tâm, nói không đem Yến vương đánh lui, hắn cũng không rời đi Yên Lĩnh.


Yên Lĩnh chúng tướng sĩ mấy ngày nay tâm tình không yên,lo lắng nhưng giờ tinh thần tăng mạnh, mỗi một người đều tràn đầy lòng tin đối với việc chiến thắng Yến vương.


Lúc trước tin đồn Vương gia bệnh nặng, người người đều lo lắng cho tương lai Trung Châu.Kinh tài tuyệt thế của Vương gia bọn họ là ít có trong thiên hạ, những năm này đã đem Trung Châu thống trị cường phú yên ổn, có thể nói là vị minh chủ được người người ca tụng. Đáng tiếc trời cao đố kỵ anh tài, Vương gia thân thể vẫn không tốt, cả Trung Châu cơ hồ là người người bận tâm sầu lo. Hôm nay nếu Vương gia để Dụ Dương vương tự mình đến chỗ này chủ chiến, tình thế lập tức liền minh bạch. Chỉ cần lần này Dụ Dương vương thống lảnh mọi người chiến thắng Yến vương, Dụ Dương cùng Trung Châu liền kết hợp thành một nhà! Dụ Dương cùng Trung Châu sẽ là người thân.Tin đồn rằng Dụ Dương vương cũng là một vị minh chủ, hơn nữa là người khoan dung, nghĩ chắc cũng sẽ đối tốt với dân chúng Trung Châu! Yêu cầu của bọn họ không cao, mình ch.ết trận sa trường cũng không quan trọng, chỉ cần trong nhà cha mẹ vợ con có thể an toàn sống qua ngày là được.


Ngày thứ hai, Nguyên Tĩnh Vũ tự mình đến trên đầu thành ngó nhìn tình huống Yến quân công thành. Nhưng thấy Yến vương xây dựng cơ sở tạm thời ở trên thảo nguyên rộng lớn ngoài thành,cách thành trì Yên Lĩnh năm sáu dặm. Xa xa nhìn lại chỉ thấy lều nối tiếp nhau, thật chỉnh tề ngay ngắn trật tự. Dưới thành tường, tinh kỳ lay động bay theo chiều gió, Yến vương trung quân dàn trận mà đợi, chỉ phái hai cánh quân với sáu ngàn người mang thang mây,xách theo tấm thuẫn công thành.


Nguyên Tĩnh Vũ có chút kỳ quái, lẽ ra Yến vương không phải một người lỗ mãng như vậy? Vì sao biết rõ thành Yên Lĩnh phòng thủ chắc chắn còn tới cường công đây? Mặc dù hiểu biết rõ là Dật Phi bệnh nặng,không nói tới bây giờ công thành có thành công hay không, mặc dù để cho hắn lấy được Yên Lĩnh, vậy cũng nhất định là thương vong thảm trọng mất nhiều hơn được. Yến vương cũng không phải là ngu ngốc......


Yên Lĩnh vũ khí đầy đủ, Đầu thạch xa, mũi tên, cường nỏ cùng vũ khí tầm xa.Tất cả đều tạo thành thương vong rất lớn cho kẻ địch, mà tự thân lại thương vong cực ít.


Yến vương cũng có Đầu thạch xa, đáng tiếc khoảng cách quá xa, có thể quăng lên tường thành rất ít.Đẩy hơi gần thành tường một điểm,lại rất nhanh bị Đầu thạch xa trên thành đẩy đi hết.


Trên tường thành Yên Lĩnh thậm chí còn có nỏ đặc chế bắn xa trong vòng 300 bước, có thể phát bắn ra hỏa tiển, chỉ là số lượng ít.
Nguyên Tĩnh Vũ trong lòng chợt có chút bất an. Yến vương tuyệt đối không phải là người lỗ mãng như vậy!


"Những ngày qua Yến vương đều là công thành như vậy sao?" Hắn cau mày hỏi.


Yên Lĩnh chủ tướng Càng Mông vội vàng hồi bẩm: "Ngày thứ nhất quy mô lớn một chút, ước chừng ba vạn người, xem ra tinh thần ngẩng cao, nhưng bị chúng ta bắn ch.ết chỉ còn lại không tới hai vạn người. Sau mấy ngày liền lại đều có chừng sáu ngàn người tới công thành, còn ở dưới thành khiêu khích, nghĩ kích chúng ta xuất chiến."


Nguyên Tĩnh Vũ gật đầu một cái, tỏ ra đã biết nhưng chân mày lại càng nhíu thật chặt. Thấy thế nào đều là có âm mưu!


Từ hôm Yến vương công thành,Nguyên Tĩnh Vũ nhìn ra hắn căn bản là đang làm ra vẻ công thành mà thôi. Nhưng là, kẻ giảo hoạt như Yến vương làm sao có thể lôi kéo hai mươi vạn quân đội đến trên biên cảnh chỉ để luyện tập công thành? Mặc dù nói những ngày qua hắn mỗi ngày phái người tới không nhiều lắm, nhưng ch.ết một người là thiếu đi một người.Mấy mạng người này đều là tinh binh,cho dù Yến vương binh đông tới đâu cũng không chịu được tiêu hao nhiều như vậy a! Trừ phi hắn có thể lấy được lợi ích tốt hơn, nói thí dụ như mở ra Trung Châu cửa chính......


Nguyên Tĩnh Vũ vội vàng tr.a xét Yên Lĩnh bản đồ, lo lắng kẻ địch sẽ theo những địa phương khác đánh lén.
Yên Lĩnh chủ tướng Càng Mông tướng quân rốt cuộc hiểu rõ Dụ Dương Vương tại sao cau mày, vì vậy đem bản đồ hệ thống phòng thủ của Yên Lĩnh nói cho hắn hiểu.


Có thể nói phòng thủ của Yên Lĩnh ở dưới sự an bài của Tiêu Dật Phi là không có kẽ hở. Chung quanh Yên Lĩnh đều là núi cao, giờ phút này tuyết đọng chưa tan, chim khó bay tới. Đại bộ phận tuyệt đối là không thể nào vượt qua Tuyết Sơn từ phía cửa sau đánh lén hắn,huống chi Dật Phi cũng bí ẩn bố trí tinh binh ở sơn đạo phòng tất cả khả năng sơn lĩnh bị đánh lén.Nhân số mặc dù không nhiều, nhưng kéo dài thời gian để truyền tin trở lại là không có vấn đề.


Nói cách khác không cần phải lo lắng sẽ bị đánh lén quy mô lớn.Vậy Yến vương đến tột cùng đang đánh chủ ý gì đây? Hắn đang chờ cái gì?...... Chờ? Đúng! Hắn đang đợi một cơ hội hay một người nào đó sao!


Nguyên Tĩnh Vũ ngồi ở chủ vị, một tay nâng đầu tựa trên lan can, nhắm mắt lại lẳng lặng tự hỏi.
Nếu như hắn là Yến vương, sẽ làm như thế nào đây?


Đại quân áp cảnh, đối với Nghệ An vương đang bệnh nặng mà nói không khác nào hoạ vô đơn chí.Nghệ An vương vừa ch.ết, Trung Châu thủ tướng sẽ sinh lòng khiếp sợ, là thời cơ cho hắn lợi dụng. Nhưng nếu như mục đích của Yến vương chỉ là như vậy, cũng sẽ không cần mỗi ngày phái năm ngàn quân tới đây chịu ch.ết! Hắn nghĩ che giấu cái gì đây? Hắn đang chờ đợi cái gì đây? Trung Châu phòng thủ thành trì kiên cố như vậy, trừ phi nội loạn, cường công là tuyệt đối không công nổi......


Nội loạn? Đúng! Yến vương chờ chính là Yên Lĩnh nội loạn! Nhưng là Yên Lĩnh làm sao sẽ loạn đây?


Nghĩ tới đây, Nguyên Tĩnh Vũ đột nhiên sáng tỏ. Hắn cơ hồ có thể khẳng định, Yến vương là muốn ám sát Yên Lĩnh thủ tướng, cho nên vẫn không có động thủ,có phải là đang đợi cao thủ đến. Dù sao Yên Lĩnh thành tường quá cao, phủ tướng quân phòng thủ cũng rất mạnh.Đừng nói ám sát, căn bản cả thành tường cũng không vào được. Trong lúc này nếu là xảy ra vấn đề gì, có lẽ hắn còn có cái kế hoạch khác, có lẽ sát thủ của hắn bởi vì nguyên nhân nào đó chậm chạp chưa tới......


Hôm nay nếu hắn đến Yên Lĩnh, như vậy mục tiêu Yến Vương muốn ám sát chính là Nguyên Tĩnh Vũ hắn đi!
"Khinh Vân!"
"Có thuộc hạ!"
"Khinh Trần vẫn không có tin tức sao?"


"Dạ!" Lâm Khinh Vân trả lời. Thật ra thì trong lòng hắn cũng nghi ngờ, lấy võ công của Khinh Trần, mặc dù ám sát có khó khăn, cũng nên truyền cái tin tức trở lại đi!"Chỉ là......"
"Cái gì?" Nguyên Tĩnh Vũ không khỏi có chút kích động. Suy đoán của hắn cần tin tức của Khinh Trần mới có thể xác nhận.


"Theo tin tức phân bộ Tùng Giang phủ truyền đến nói từng thấy qua Khinh Trần, nhưng là Khinh Trần cũng không nhìn sư môn ấn tín, hờ hững đi qua.Sau lại càng không đi qua con phố kia. Các chủ từng nói qua Khinh Trần sợ là gặp gỡ cao thủ......" Nói tới chỗ này, Lâm Khinh Vân không khỏi hoảng sợ. Lấy võ công của Khinh Trần,liền truyền chút tin tức cho phân bộ Tùng Giang phủ đều làm không được,có thể tưởng tượng được võ công của cao thủ kia kinh khủng tới trình độ nào. Chỉ sợ liền Các chủ cũng......


Nguyên Tĩnh Vũ nhẹ nhàng gật đầu, càng khẳng định suy đoán của mình. Hắn đem ý tưởng của chính mình nói cho Lâm Khinh Vân, lại phân phó mấy câu liền khiến hắn đi chuẩn bị. Rồi sau đó Nguyên Tĩnh Vũ lại để cho Sầm Viễn Chí đem Càng Mông tướng quân tìm đến, ba người lại thương lượng một hồi, Càng Mông tướng quân lĩnh mệnh đi.


Sau hai ngày, tất cả như thường. Càng Mông tướng quân trong lòng bắt đầu hoài nghi phán đoán của Dụ Dương vương, Sầm Viễn Chí cũng thường xuyên cau mày khổ cực suy nghĩ, chỉ có Nguyên Tĩnh Vũ như cũ không biến sắc, nghiêm nghị yêu cầu mọi người thời khắc không thể nới lỏng, phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện luôn là có lợi mà không hại.Buổi tối mùng mười tháng ba, Yến vương phái người ám sát Nguyên Tĩnh Vũ không thành ngược lại trúng bẫy của Dụ Dương vương.Một nhóm mười hai người vẻn vẹn chỉ một người chạy trốn, còn lại toàn bộ bị bắn ch.ết tại chỗ. Mà Dụ Dương vương thân vệ thương vong càng thêm thảm trọng, liền Lâm Khinh Vân cùng Tần Dực Đô đều bị thương.


Nguyên Tĩnh Vũ cùng Sầm Viễn Chí ở trong lầu các bên cạnh chính mắt thấy trận chém giết máu tanh này. Yến vương thích khách mười hai người đều là cao thủ, nhưng do Lâm Khinh Vân bọn họ đã có chuẩn bị cho nên bọn thích khách này vừa nhảy xuống viện liền bị bao vây lại, vô số mũi tên như mưa nặng hạt bay tới. Tất cả tính toán Nguyên Tĩnh Vũ đều tính trước được, ngay cả hướng đi vào của kẻ địch cũng được tính rất chính xác, nhưng hắn vẫn là đánh giá thấp thực lực của đối phương. Trong mưa tên,một tên thích khách đột nhiên bay lên cao, sau đó lấy tốc độ nhanh như gió bay đến trung gian,đại khai sát giới.Mấy trăm thị vệ trong chốc lát liền tử thương vô số, cuối cùng vẫn là làm cho tên đó chạy mất.


Sau khi kiểm lại nhân số, người nọ thế nhưng giết 48 thị vệ tinh anh,trọng thương 76 người. Nguyên Tĩnh Vũ phong tỏa tin tức này, đối ngoại chỉ nói Yến vương phái thích khách ám sát Dụ Dương Vương cùng Càng Mông tướng quân, bị vương phủ thị vệ sớm có chuẩn bị tru diệt toàn bộ. Tinh thần các tướng sĩ Yên Lĩnh dâng cao, khắp nơi đều tán dương Dụ Dương Vương anh minh cơ trí, tính toán tài tình.


Nguyên Tĩnh Vũ cười khổ, chỉ cần không có tên cao thủ thần bí đó ở đây, đầu của hắn cũng là tạm thời gửi tại trên cổ chính mình mà thôi. Chỉ là tên cao thủ kia chưa chắc sẽ bị Yến vương thu phục, nếu không cũng sẽ không khiến Yến vương đợi nhiều ngày,hy sinh nhiều binh lính như thế. Cho nên, ám sát như vậy chưa chắc đã có lần thứ hai.


Ngày mười một tháng ba, Yến vương quả nhiên không có xuất binh. Nguyên Tĩnh Vũ đứng ở trên cổng thành, nhìn về chỗ ở Yến vương nơi xa,mơ hồ như lại có chút hốt hoảng. Theo thủ thành tướng sĩ đêm qua báo lại, thời điểm phủ tướng quân tru diệt thích khách tối hôm qua, bọn họ phát hiện chỗ ở của Yến vương cũng có một hồi tao loạn.


"Ta nghĩ Yến vương muốn lui binh trong ba ngày đi!" Nguyên Tĩnh Vũ chợt cười, "Mật thiết chú ý động tĩnh của Yến quân, vừa có động txinh lập tức trở về báo!"
Mọi người không hiểu, Nguyên Tĩnh Vũ cũng không có giải thích.


Rồi sau đó, Nguyên Tĩnh Vũ lại để cho Càng Mông chọn ra một vạn kị binh, tùy thời đợi lệnh.


Lúc trời vừa tối, Càng Mông tự mình chạy tới hồi báo nói Yến vương đã lặng lẽ rút binh rồi. Nhìn khuôn mặt Càng Mông vui mừng, Nguyên Tĩnh Vũ hít một hơi thật dài, hạ lệnh một vạn kị binh nhẹ mang theo lương khô
cùng nước trong hai ngày, sau nửa canh giờ lên đường truy kích Yến quân!


Càng Mông trợn to hai mắt, Sầm Viễn Chí khẽ ngẩn ra, híp mắt lâm vào trầm tư.


Sau nửa canh giờ, Nguyên Tĩnh Vũ không nghe đám người Sầm Viễn Chí cùng Càng Mông khuyên can, tự mình dẫn hơn một vạn ba ngàn kị binh đi đuổi giết. Không tới nửa canh giờ kỵ binh liền đuổi theo phần đuôi của bộ binh Yến quân.Ưu thế của kỵ binh tinh nhuệ trong việc đẩy lùi bộ binh không nói cũng biết,Nguyên Tĩnh Vũ một mạch liều ch.ết đi qua, thật giống như tồi khô lạp hủ, vó ngựa tung bay, đao quang kiếm ảnh, một đao vung qua liền mang đi một sinh mạng. Trong lúc Yến quân đang sợ hãi hoang mang, Trung Châu kị binh nhẹ nhàng như sứ giả của tử thần bước ra từ địa ngục, vó ngựa lướt qua thây phơi chất đồng, máu chảy thành sông......


Nguyên Tĩnh Vũ vốn là còn có chút lo lắng Yến quân trung quân kỵ binh sẽ đuổi tới cứu viện phía sau bộ binh, có ý định đánh nhanh thắng nhanh,giết một trận rồi trở về.Ai ngờ vẫn đuổi giết đến trời sáng cũng không thấy kỵ binh Yến quân trở lại cứu viện bộ binh phía sau.


Trong lúc bọn họ tranh thủ nghỉ ngơi lần thứ nhất, ăn chút lương khô uống chút nước.Xung phong liều ch.ết cả đêm, bọn lính mặc dù hưng phấn nhưng không phải ai cũng làm bằng sắt.Mỗi một người đều cũng chỉ là chống đỡ tinh thần chờ Nguyên Tĩnh Vũ ra lệnh.


Nguyên Tĩnh Vũ dùng sức lôi kéo cương dừng ngựa, giơ bảo kiếm lên cao nói: "Yến vương vô đạo, đã đền tội! Nhưng trời cao có đức hiếu sinh, Yến quân đã đẩy lui, nam nhi trong châu chúng ta đều là nam tử hán đường đường chánh chánh đội trời đạp đất, khinh thường cử chỉ bỏ đá xuống giếng.Lần này để cho bọn họ trở về cùng vợ con đoàn tụ đi! Nhưng xin chư vị ghi nhớ, Trung Châu vô địch chúng ta là bất khả chiến bại!"


"Trung Châu vô địch...... Trung Châu vô địch......." tất cả binh sĩ cùng hô to kêu lên, vẻ mặt phấn chấn.
Nguyên Tĩnh Vũ khóe miệng giương lên, nhàn nhạt cười. Sau đó, hắn lần nữa giơ kiếm, mọi người lập tức an tĩnh lại."Nghe hiệu lệnh của ta : giữ vững đội hình, hậu đội thành tiền đội, trở về thành!"


Sau giữa trưa ngày mười hai tháng ba, quân coi giữ trên tường thành Yên Lĩnh cùng hô to, hoan nghênh Nguyên Tĩnh Vũ mang theo hơn một vạn ba ngàn kị binh trở về thành.


Lần này truy kích, hơn một vạn ba ngàn người bọn họ giết hơn 12 vạn địch quân. Lần này Yến vương xuất chinh,bộ binh cơ hồ bị tàn sát hầu như không còn, là thắng lợi thịnh đại và thoải mái nhất trong lịch sử Trung Châu, bản thân hầu như không có thương vong gì.


Không lâu sau truyền đến tin tức, ngày mười tháng ba Yến vương bị đâm bỏ mình, Nhị Vương tử Dương Tự ngay sau đó mang theo kỵ binh trở về Tùng Giang phủ tranh đoạt vương vị, Đông Bắc nội loạn.
Từ nay về sau, Nguyên Tĩnh Vũ là được trong lòng nhân dân Trung Châu xưng tụng là Chiến Thần


Đặc biệt đối với các tướng sĩ Yên Lĩnh mà nói, hình tượng Nguyên Tĩnh Vũ là cao lớn sáng chói mà thần bí khó lường. Nghệ An vương của bọn họ mặc dù kế sách vô song, lại chỉ có thể ngồi ở trong buồng sưởi hạ lệnh.Mà vị Dụ Dương vương thế nhưng dẫn dắt bọn họ cùng nhau giết địch, thậm chí thúc ngựa chạy trước tiên, cái loại anh dũng không sợ ch.ết đó để cho bọn họ thán phục từ trong đáy lòng.Nghĩ đến hắn sắp trở thành người đứng đầu Trung Châu, từng người một đều cảm giác nhiệt huyết sôi trào.


Ngày mười lăm tháng ba, Nguyên Tĩnh Vũ mang theo thân vệ lên đường trở về Vinh Dương, hơn mười vạn người nhiệt tình vui vẻ đưa tiễn,Yên Lĩnh mấy vị chủ tướng lại đưa tiễn hơn ba mươi dặm mới trú mã hồi trình.
Sau khi lên đường, Nguyên Tĩnh Vũ hỏi Lâm Khinh Vân: "Có tin của Khinh Trần sao?"


"Không có." Khinh Vân chán nản lắc đầu một cái, chợt nhớ tới Yến quân rút lui trong hoảng hốt, "Ám sát Yến vương chính là hắn sao?"
"Đương nhiên là hắn!" Nguyên Tĩnh Vũ khẳng định cười cười, nhưng nụ cười không đạt tới đáy mắt.


"Vương gia làm sao khẳng định đêm hôm đó Khinh Trần thành công ám sát Yến vương?" Vấn đề này Khinh Vân đã sớm muốn hỏi rồi.
"Tất cả tin tức truyền tới không phải đều nói như thế sao?" Nguyên Tĩnh Vũ hỏi ngược lại.


Lâm Khinh Vân hồi tưởng lúc ấy lấy được những tin tức kia, cũng chỉ có thể suy đoán mà không có cách nào khẳng định chứ?


"Có lúc cơ hội cũng là đánh bạc, huống chi trong lòng ta có tám phần nắm chặt. Hiện thực chứng minh Bổn vương vận khí không tệ!" Nguyên Tĩnh Vũ nhíu mày cười cười. Dùng cái này thắng được lòng quân dân Trung Châu,gặp bao nhiêu hiểm cũng đáng giá!


Lâm Khinh Vân cũng nhàn nhạt cười. Hắn hiểu được Dụ Dương Vương lần này xuất chiến chính là mục đích là không cần cưới Úc Hinh Quận chúa mà vẫn thuận lợi tiếp quản Trung Châu.Nghĩ đến sư muội Dịch Khinh Nhan, lại nhìn bóng dáng kiên nghị trước mặt một chút,có lẽ Nguyên Tĩnh Vũ là thật tâm yêu Các chủ ! Như thế cũng không uổng hắn và Khinh Trần hy sinh. Hôm nay, hắn hy vọng Khinh Trần có thể bình an trở về!






Truyện liên quan