Chương 17
Thật sung sướng khi được trở về nhà và Lisette đã bật khóc. Những bức tường của Valmy dang tay đón lấy nàng. Phần chính bị sụp đổ của toà nhà đã được xây cất lại thật xinh xắn. Phòng ăn lớn và phòng khách chính còn phải sửa chữa nhưng Valmy vẫn đứng vững và sống động trở lại.
- Tuyệt quá, ba ạ! – Nàng nói, nhìn quanh những bức tường vừa quèt vôi và loạt đồ gỗ mới – Con không tin nhà mình đã thay đổi quá nhiều chỉ trong vòng một năm.
- Ba chẳng làm được gì, còn tổ quấy rầy thêm bọn thợ, con yêu ạ! – Ông Henri sung sướng thấy rõ vì sự trở về của con gái.
Luke dựa vào một bức tường vôi mới nhìn nàng chăm chú. Nàng nồng nhiệt chào đón mọi người một cách thoải mái vô tư. Nàng ôm anh thật chặt, cả Annabel nữa. Và anh đã phải nắm chặt tay lại để không ôm ghì lấy nàng. Nhưng trời ơi, nàng mới lạ làm sao. Anh đã quên nhiều quá, quên mất sự khiêu khích rất hồn nhiên của nàng là như thế nào.
Không còn nữa mấy bộ tất dày với đôi giày thô cùng những chiếc áo len dài bền và các váy đầm bằng những đôi tất mỏng dính với đôi giày da màu xanh xám thanh tú, một chiếc áo đầm dài hoa cà nhạt phủ nhẹ trên vai, chiếc váy buông lơi mơn trớn đôi chân theo mỗi bước đi của nàng. Tóc nàng không còn xoã tự nhiên sau lưng mà búi lên thật sang trọng và chàng muốn ôm chầm lấy nàng, gỡ những chiếc kẹp trên tóc xuống rồi ngắm nhìn mái tóc chảy dài xuống đôi vai nàng, xuống ngực nàng rồi luồn những ngón tay vào mái tóc và úp mặt vào đó.
- Ba bảo rằng anh không bao giờ tin là Valmy sẽ đông người vào dịp Giáng Sinh. – Nàng nói với anh bằng giọng ấm áp trìu mến.
Bây giờ tất cả đã tề tựu trong phòng khách trước kia là phòng làm việc của cha nàng. Ghế tựa và ghế bành có nệm được bọc lại bằng vải hoa sặc sỡ màu hồng. Một ngọn lửa sáng rực trong lò sưởi. Ông Henri de Valmy đang rót một cốc rượu anh đào cho Annabel. Greg cùng mẹ nàng đang bàn về những thay đổi xảy ra ở Paris.
Anh không muốn nói chuyện về Valmy, không muốn thốt ra những lời nhàm chán vô nghĩa. Những câu nói lịch sự xã giao chỉ dành cho những người khác chứ không phải là họ.
- Ta hãy tìm chỗ khác nói chuyện. – Giọng anh trầm và khẩn thiết, đôi mắt xanh lộ vẻ nôn nóng.
Ánh mắt nàng chuyển qua Greg, nhưng chàng vẫn còn mải chuyện trò với mẹ nàng. Annabel đang chăm chú nghe ông Henri nói một điều gì đó. Không ai nghe được lời Luke.
- Không phải lúc này đâu Luke. – Nàng nói, hy vọng Luke sẽ gặp lại nàng như một người bạn và cuộc hôn nhân với Annabel đã chấm dứt mọi ham muốn của anh với nàng.
Một mớ tóc đen thẳng rũ xuống trán Luke. Gương mặt gầy gò cương nghị căng thẳng. Anh nói giận dữ.
- Tôi muốn nói chuyện với em ngay!
- … Sự từ chức của tổng thống lâm thời Pháp De Gaulle là một bi kịch. – Cha nàng đang từ tốn nói. Ông quay sang họ – Cháu biết điều đó sẽ đến mà phải không Luke?
Mũi Luke phập phồng bất an. Bây giờ mọi người lại dồn sự chú ý vào anh, không thể thoát ra ngoài với Lisette được nữa rồi.
- Ông ta đang đứng đầu một chính phủ liên hiệp. – Luke đáp ngắn gọn – Rõ ràng là sẽ có những chống đối kịch liệt trong Quốc hội về quyền hạn của ông và rõ ràng là ông ta sẽ chẳng mảy may nhượng bộ về bất cứ vấn đề gì.
- Thế mà ông ta lại từ chức! – Annabal kinh ngạc nói – Cháu không thể tin được. Cháu còn nhớ trong cuốn phim tài liệu khi Paris giải phóng, cháu đã thấy ông kiêu hãnh sải bước xuống điện Champs Elysees nhưng có vẻ buồn, một làn sóng người dâng lên theo chân ông. Trông ông ta giống hệt một chàng khổng lồ, ông cao hơn hẳn những người xung quanh một cái đầu. Phát thanh viên của Đài đã nói hiển nhiên ông ta sinh ra là để cai trị nước Pháp.
- Và ông ta sẽ làm thế đấy cháu ạ! – Ông Henri tin tưởng nói – Cuối cùng rồi ông ta cũng phải làm thế thôi.
Bà Heloise cầm lấy đồ thêu, quay lưng lại phía Luke rồi hỏi Annabel xem ở London có còn nạn thiếu thực phẩm nữa không. Ông Henri đứng lên khơi ngọn lửa và ném thêm một thanh củi vào lò. Luke vươn tay ra nắm chặt cổ tay Lisette.
- Bây giờ đi được rồi! – Anh thì thầm man dại.
- Tôi sẽ cho anh biết sự thương hại của người chiến thắng, Luke ạ. – Greg chợt nói và rời khỏi ghế đến bên tủ rượu.
Luke buông ngay cổ tay Lisette.
- Anh muốn nói cái quỷ gì chứ?
Greg nhún vai rót cho mình một cốc rượu.
- Trương mục ở Chemico. – Chàng cất giọng rõ ràng – Tôi thắng, anh thua.
Sự căng thẳng như rời khỏi Luke.
- Ô! – Anh đáp, cố giữ tự chủ – Tôi quên mất.
Greg xoay xoay ly rượu.
- Một tài khoản có tầm cỡ như thế mà lại quên sao? – Chàng nói với cái nhíu mày – Luke, anh đang nghĩ gì trong đầu vậy?
- Chẳng có gì cả! – Luke đáp cụt lủn, và rồi nhận ra nét ngỡ ngàng trên mặt vợ, biết rằng cả ông Henri và bà Heloise đang tò mò nhìn mình, anh cố mỉm cười – Nhưng anh đừng làm thế hoài nhé! Tôi đang muốn đẩy tài khoản đến công ty Thomson đây, nhưng tôi không thể làm được chuyện đó nếu cứ mất mãi tài khoản về tay công ty Dering mãi.
Kể từ khi nói chuyện với nàng, đôi mắt tím thẫm của nàng tránh không nhìn Luke. Bây giờ câu chuyện đang chuyển sang đề tài kế hoạch Mỹ giúp châu Âu, nàng tư lự mân mê miệng ly rượu anh đào. Những ngón tay nàng thon thả, dài và thanh tú với những móng sơn bạc gạt dũa dáng trái hạnh. Luke tưởng tượng những ngón tay xinh xắn ấy nhẹ nhàng vuốt ve anh đầy âu yếm và gợi cảm.
- Greg bảo chúng ta nên đi Paris chơi một ngày trong thời gian lưu lại đây. – Annabel nói với chồng – Thú vị quá, anh nhỉ.
Luke gần như quên bẵng sự có mặt của Annabel, anh miễn cưỡng hướng những suy tư rời khỏi Lisette và quay sang vợ.
- Anh chưa bao giờ thoát ra khỏi London để rồi lại lao vào ngay một thành phố tư bản khác. – Luke nói cộc lốc – Nếu em muốn đi ngắm cảnh một ngày và nếu anh Greg đi thì em có thể tháp tùng anh ấy.
Mắt Greg tối sầm lại. Đương nhiên là Lisette sẽ không thể đi Paris được. Luke thật không biết điều.
- Tôi thích phò tá cho Annabel và Lisette đi Paris chơi lắm. – Chàng tự nhiên nói – Nhưng thế sẽ rất mệt cho Lisette, chúng tôi sẽ ở lại Valmy cho đến khi nàng sinh.
Trông Annabel có vẻ bực mình.
- Chúng ta ở đây đến hai tuần mà, anh yêu! – Nàng nói sôi nổi, nắm lấy tay Luke – Chắc chắn một ngày ở Paris sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến kỳ nghỉ của anh đâu.
Như vậy sẽ phải sống một ngày thiếu Lisette, một ngày không thấy nàng, không nghe nàng nói.
Ánh mắt Annabel đầy khẩn thiết. Cô ta là vợ anh, cô yêu anh lắm. Nếu anh không yêu thì đó đâu phải là lỗi của Annabel.
- Chỉ một ngày thôi nhé! – Anh nói cố lấy giọng bình thường – Nhưng không mua sắm gì hết nghe Annabel. Anh không muốn đi Paris để bị cháy túi vì những mốt quần áo ở đấy đâu.
Mọi người cùng cười vang và không khí vui tươi nhẹ nhàng hẳn lên, mọi sự lại trở nên vô tư thoải mái. Bà Heloise de Valmy rất vui mừng được đoàn tụ với con gái. Ông Henri nhẹ nhõm khi thấy cuộc hôn nhân giữa Greg và Lisette quả là một sự kết hợp tuyệt vời. Annabel thì hài lòng vì cuối cùng cũng gặp lại Lisette – người đã cứu sống Luke, và Greg, người đã cùng trải qua những sợ hãi kinh hoàng thủa xưa với chồng cô. Lisette an lòng khi thấy Luke đã chiều theo ý Annabel, nàng mỉm cười nghe cha nàng nhận xét về một vấn đề nào đó.
Cả Greg và Luke cùng nhìn Lisette. Nàng nghiêng đầu, những lọn tóc dày rơi nhẹ trên má nàng, đường nét thanh tú và xương quai hàm quá thanh khiết đến không chịu nổi.
Tim Luke đập mạnh trong lồng ngực. Nước Mỹ đã không làm nàng thay đổi. Nàng vẫn hoàn toàn là một người Pháp tuyệt vời, duyên dáng thoải mái và đam mê điên cuồng.
Giận dữ vì ham muốn dâng lên đầy huyết quản, Luke giận vì đã để mất nàng, vì thấy chiếc nhẫn của Greg trên tay nàng và đứa con của Greg trong bụng nàng. Anh tự hỏi không hiểu nàng đã cho Greg biết gì về Meyer hay hắn ta vẫn tin Dominic là con mình. Nếu nàng đã nói tất cả mà cuộc hôn nhân vẫn tồn tại, thì anh biết anh sẽ chẳng còn gì để mong mỏi cả. Nhưng nếu nàng chưa nói thì vẫn còn hy vọng. Anh vẫn còn đủ sức để phá hoại cuộc đời Greg và làm tan vỡ cuộc hôn nhân của hắn.
Anh nhìn lại chuyện của mình. Luke đã biết Annabel hơn 10 năm. Cô yêu anh. Cô giàu lại duyên dáng, xinh đẹp và thông minh. Cô đúng là một bà chủ nhà tuyệt vời và cũng là một người tình tuyệt diệu. Về mọi mặt, cô quả là một người vợ rất tốt. Nhưng anh không yêu cô và anh hiểu mình sẽ chẳng bao giờ yêu vợ cả. Anh chỉ yêu Lisette mà thôi. Giờ thì anh đã gặp lại Lisette và nhận ra rằng thật buồn cười nếu anh cứ mãi nuôi ảo tưởng rằng có thể sống không cần nàng. Anh đã quyết định. Trước hết là phải nói chuyện với nàng. Anh phải tìm hiểu xem Greg đã biết những gì.
Phần Greg, chàng kinh ngạc vì khả năng phớt tỉnh của mình trước mặt mọi người. Thật ra lòng chàng giận Luke như điên. Cô vợ mới cưới xinh xắn của hắn đâu có nghe được giọng khẩn thiết khi hắn yêu cầu Lisette gặp riêng hắn, nhưng Greg đã nghe hết. Nếu không vì Annabel và sự có mặt của gia đình Valmy, chàng đã đấm vào mặt Luke ngay tại đây. Từ giây phút đầu tới Valmy, chàng đã để ý mọi lời nói, mọi cái nhìn giữa Lisette và Luke, và Greg thấy rằng chẳng có dấu hiệu nào chứng tỏ niềm đam mê đang bừng cháy của Luke được đáp trả lại. Lisette đã chào đón hắn thân mật nhưng không tỏ vẻ gì cho thấy nàng đang gặp lại người đàn ông nàng đã hoặc đang yêu, ngắm nhìn nàng lúc này và ngồi chung phòng với nàng, Greg hiểu chẳng cần phải ghen làm gì. Nhưng chàng tức giận quá, Luke đang liều lĩnh làm cho Lisette lo lắng vì những hành vi của hắn. Không những thế, hắn sẽ khiến cho vợ hắn phải đau lòng.
Chàng liếc nhìn Annabel. Cô ta là một người đẹp và khá mũm mĩm. Mái tóc xinh xắn để chấm vai theo thời trang. Khi chàng nhìn, cô ta đang duỗi tay ra đặt ly rượu anh đào lên bàn và chàng bất ngờ nhận ra rằng không phải nàng mũm mĩm mà là đang có mang. Cơn giận sôi sục trong người Greg. Luke đang chơi trò gì đây. Hắn mới lấy vợ có sáu tháng và cô vợ rõ ràng là rất yêu hắn. Hắn lại sắp sửa làm cha thế mà lại dại dột định gạt bỏ tất cả vì một người đàn bà không còn yêu hắn mà phải nói là không hề yêu hắn.
- Chúng ta vào ăn tối đi chứ hả? – Ông Henri de Valmy đứng lên hỏi.
Greg cũng đứng dậy và bước đến bên Lisette. Khi chàng đến gần, nàng ngước nhìn lên, tất cả tình yêu chàng như rực sáng trong đôi mắt đó. Hơi thở Greg như ngừng lại. Luke có mà rơi xuống địa ngục vì những mong muốn của hắn. Hắn đừng mong phá hoại cuộc hôn nhân của họ, không gì trên đời có thể phá hoại được tình yêu của họ hết.
Đêm đó Lisette ngủ rất ít. Thật kỳ lạ khi lại được về ngủ dưới mái nhà Valmy. Những kỷ niệm kéo về đầy ắp và dồn dập mà nàng chẳng cần ngăn lại. Trong căn nhà nhỏ trên tháp, Dominic đã tượng hình. Nàng nhớ ánh đèn lung linh trên những bức tường treo thảm, nhớ tiếng sóng biển xa xa lướt rào rào vào bờ đá cuội. Tất cả dường như đã lâu lắm rồi, xa xôi lắm rồi. Nàng nhận ra rằng đây là lần đầu tiên trong đời, nàng nhớ đến Dieter mà không thấy đau khổ. Greg khẽ cựa mình trong giấc ngủ, tay vẫn còn ôm nàng. Nàng nhớ mình đã có mặc cảm tội lỗi như thế nào khi lần đầu ngã vào vòng tay Greg trong đêm tân hôn, như thể nàng sắp phạm tội phản bội. Tay Greg vòng quanh eo nàng và nàng chạm vào những ngón tay mạnh mẽ ấy. Trong lúc này, những gì xưa và nay dường như khớp vào nhau thật khít khao. Nàng đã yêu Dieter và nhờ vào tình yêu đó, nàng có thể yêu Greg nhiều hơn. Mà Dieter rất có thể sẽ tán thành khi nàng chọn Greg. Greg đúng là mẫu người mà Dieter đã ngưỡng mộ.
Sáng hôm sau nàng yên lặng rời khỏi khu vườn nhà chính, gom lại một bó hoa phụ tử mùa đông cùng hoa Iris tím. Vườn hồng trơ trụi và hoang vu khi nàng lướt qua, bãi cỏ phía trước ướt đẫm sương đêm. Nàng bước vào khu nghĩa trang nhỏ có những bức tường đã sụp đổ rồi lướt nhanh qua những ngôi mộ tổ lâu đời nhà Valmy để tiến đến 2 ngôi mộ không bia ở góc cuối. Nàng cảm thấy biết ơn cha nhiều lắm khi trông thấy hai phần mộ của Dieter và Paul đều được trông nom kỹ lưỡng. Hoa nhài mùa đông cũng đã được trồng, cả dạ hương lan và cây phi Trung Quốc nữa.
Nàng đặt một bó hoa phụ tử mùa đông và Iris lên mộ Paul, rồi tiến thêm vài bước đến cây anh đào nghiêng che phần mộ nơi Dieter an nghỉ. Nàng đứng đó một lúc lâu, mặt trời tháng 12 chậm chạp nhô lên toả ánh vàng lấp lánh trên những cành trơ trụi. Nàng vòng tay ngang bụng. Đứa bé sẽ chào đời trong vài tuần nữa. Cái tội lỗi ám ảnh cuộc sống của nàng với Greg chẳng bao lâu sẽ tan đi. Tương lai trải ra trước mắt nàng. Greg, Dominic và đứa bé. “Rồi sẽ ổn thôi, Dieter” nàng thì thầm. “Mọi việc rồi sẽ tốt đẹp với em. Em biết như vậy”. Nàng cảm thấy gần chàng hơn, yên ổn trong tình yêu của Greg hơn từ ngày Dieter mất đi. Nàng đặt nhẹ bó hoa trên mộ rồi quay lại nhà, yên tâm là cuộc đời nàng từ đây sẽ không còn biến cố nữa.
Luke đang chờ nàng trong vườn hồng.
- Greg có biết cuộc viếng thăm sớm sủa này không? – Anh hỏi cụt lủn, vết nhăn hằn lên khoé miệng và đôi mắt xanh sáng rực lên sự ghen hờn không che giấu.
Đó là cuộc gặp gỡ mà nàng biết mình sẽ phải có lúc đối phó. Cử chỉ của anh ta hôm trước cho thấy rõ rằng anh ta sắp sửa căn vặn nàng về Greg và Dominic bằng những câu hỏi mà nàng không thể trả lời thoả đáng.
- Không! – Nàng đáp, thầm mong anh sẽ chấm dứt nỗi thống khổ của mình và cả của nàng nữa – Greg vẫn không biết gì về Dieter và Dominic. Đó là điều anh muốn hỏi phải không Luke?
Anh tiến tới và nắm lấy cổ tay nàng.
- Chúa ơi, em không thấy sai lầm của mình ư? – Anh ta rít lên, đôi mắt sáng rực – Greg sẽ không ở với em đâu nếu anh ta biết mọi chuyện. Em đã tạo dựng cuộc hôn nhân của mình trên một sự giả dối, Lisette à.
Nàng cố rụt tay lại.
- Tôi đã tạo nó trên tình yêu. – Nàng bật khóc, giọng đau đớn – Để tôi đi anh Luke! Không thể làm được gì khi nói chuyện kiểu này đâu. Không được gì cả.
- Em còn thổ lộ với ai được nữa chứ? – Anh hỏi gay gắt – Mẹ em không biết! Không ai biết cả, chỉ có mình anh biết thôi!
- Cha tôi biết! – Nàng nói với ánh mắt đau khổ – Và người không hành hạ tôi như anh đâu Luke ạ!
- Cha em muốn tin rằng điều đó không bao giờ xảy ra. – Luke cáu gắt – Nhưng điều ấy đã xảy ra mà Lisette. Tôi biết điều ấy có thật. Trời ơi, tôi đã giết Meyer! Hắn đã trối trăn với tôi và tôi có đủ quyền nói lên điều đó với em!
- Anh không có quyền làm tôi đau đớn. Tôi tự quyết định đời mình và tôi chấp nhận như vậy. Nếu anh là bạn, anh phải giúp tôi chứ đừng cố hại tôi. – Giọng nàng lộ rõ sự đau đớn.
Anh rên rỉ ôm nàng vào lòng và vùi đầu vào mái tóc nàng.
- Anh xin lỗi em, em yêu! – Anh thì thầm với giọng khàn khàn – Anh không muốn làm em đau khổ. Anh chỉ muốn em nhận ra sự sai lầm của mình. – Anh ngẩng đầu lên, gương mặt gầy gò khổ sở – Anh muốn em yêu anh, Lisette, yêu chính anh chứ không phải Greg hay Dieter, anh chỉ muốn thế.
Nàng áp tay lên má.
- Em yêu anh, Luke à, yêu như một người bạn. Em không muốn mất một người bạn như anh. Đừng làm em xa anh thêm, anh nhé!
Chàng đã quay đi như kẻ thua trận.
- Đã một năm rồi. – Giọng Luke ảm đạm – Tôi không tưởng là bây giờ lẽ ra phải có một cơ hội, lẽ ra em phải nhận thấy rằng khó lòng sống bên Greg mà không nói cho anh ta biết.
Nàng nghĩ đến niềm đau của những tháng ngày qua, sự xấu hổ và khổ sở mà nàng phải chịu đựng mỗi khi Greg tự hào nói về Dominic như là con mình và mỗi lúc bà Isabelle Dering ca ngợi cháu nội bà.
- Không. – Nàng nói dối – Em không nghĩ như vậy. Em yêu Greg và em hạnh phúc.
Luke đứng yên một lúc, quay lưng về phía nàng, hai tay thọc sâu vào túi và nhún vai.
- Thế thì chẳng còn gì để nói nữa. – Cuối cùng chàng lên tiếng và quay nhìn nàng với nụ cười nhếch mép mà nàng nhớ rất rõ – Như Greg bảo hôm qua. Hắn được tôi mất.
- Vớ vẩn! – Nàng nói một cách nhẹ nhõm vì họ đã trở lại đối xử với nhau như bạn cũ. Nàng nắm tay anh – Anh không mất đâu Luke à, anh có Annabel và nàng rất tốt đối với anh.
Luke cười.
- Tôi không muốn tranh cãi về việc đó. – Chàng nói khi họ bắt đầu trở về nhà – Annabel đã có mang ở Easter, em biết chứ?
- Không, em không biết, nhưng đó là một tin mừng phải không Luke. Em mừng cho anh.
- Ước gì tôi có thể rộng lượng hơn một chút để nói rằng tôi mừng cho em. – Chàng nói, ánh mắt tối sầm – Nhưng tôi không thể, đừng đòi hỏi tôi điều đó.
- Em không đòi đâu. – Nàng dịu dàng đáp – Nhưng rồi anh sẽ cảm thấy khác hẳn thôi, anh Luke ạ, em biết anh sẽ thay đổi.
Niềm lạc quan mãnh liệt đã khiến nàng an lòng suốt mùa Giáng Sinh và năm mới. Họ đã ở lại Normandy cho đến khi nàng sinh nở. Khi họ quay về Mỹ, họ sẽ có một gia đình đầm ấm, hạnh phúc.
- Em nghĩ Dominic sẽ như thế nào với em bé? – Greg hỏi nàng khi họ đi dọc theo những bờ đá, chàng đang vác trên vai bé Dominic má đỏ hồng, quấn trong len ấm.
- Nó sẽ rất thích, phài vậy không, con cưng? – Lisette nhón chân lên hôn Dominic hỏi.
Tuần thứ hai của tháng giêng, Luke và Annabel trở về London.
- Hãy hứa là em sẽ báo tin cho anh ngay khi sinh. – Luke nói với nàng lúc anh đỡ Annabel lên chiếc xe chờ sẵn.
- Em hứa! – Nàng nói, để yên tay trong tay Luke – Chúng em muốn anh làm bố đỡ đầu cho đứa bé, nhớ nhé!
- Anh nhớ. Từ đây đến London chỉ mất 6 tiếng đồng hồ thôi mà. – Luke nhớ hồi nàng sinh Dominic, khi ấy họ rất gần nhau nên anh nghĩ sẽ chẳng có gì chia cắt họ được – Tạm biệt Lisette, cẩn thận nhé! – Giọng Luke xúc động.
Nàng và Greg vẫy tay lúc chiếc xe chạy nhanh xuống con đường nhỏ, rồi tay trong tay, họ quay về nhà.
Hai tuần tiếp theo đó là những ngày thật êm đềm hạnh phúc đối với Lisette. Nàng thấy yên tâm về tương lai, tin tưởng đã lấy lại được niềm hạnh phúc mà nàng và Greg đã trải qua ở Paris, và mong chờ sự ra đời của đứa con.
- Thật là khổ, Ange đã xin về Nice. – Cha nàng nói lúc họ cùng dùng bữa xế chiều – Chắc ông ta thích được đỡ đứa bé này. Việc con về lại Normandy để sinh nở hẳn làm ông ta hài lòng lắm.
- Ba vui là con thấy đủ rồi. – Nàng đáp và siết tay cha, biết rằng ông rất sung sướng khi cháu ngoại được sinh ở Pháp.
Năm ngày sau đứa bé chào đời trong nhà hộ sinh Bayeux. Greg đã đưa nàng đến đó bằng chiếc Citroen vì lo ngại đứa bé sẽ ra quá sớm như Dominic. Nhưng không. Chàng phải chờ đến mệt lử suốt 15 giờ đồng hồ cô y tá mới đến cho hay là chàng đã có một bé gái.
Cuối cùng, khi được vào thăm Lisette, chàng giật mình nhận ra những quầng thâm dưới mắt vợ và vẻ kiệt sức thấy rõ của nàng.
- Anh cứ tưởng em sinh lần này cũng dễ dàng chứ. – Giọng chàng nghẹn lại khi nắm tay nàng.
- Em cũng tưởng vậy. – Nàng gượng cười – Em sẽ không dám chủ quan nữa đâu.
Chàng nghiêng người về phía trước hôn nàng.
- Cám ơn trời, mọi chuyện đã qua. – Giọng chàng khản đục – Anh sẽ không chịu nổi nếu có gì xảy ra cho em. Chắc anh ch.ết mất!
Nàng vuốt ve nhẹ gương mặt rắn rỏi của chồng.
- Sẽ không có gì xảy ra với em đâu. – Nàng dịu dàng nói và nghe nhói đau vì quá yêu chàng. Những ngón tay nàng siết chặt tay Greg, ánh mắt long lanh hạnh phúc – Em đã trải qua bao nhiêu khó khăn để sinh cho anh một cô con gái, anh có muốn vào thăm con không?
Chàng cười. Mãi lo cho vợ, chàng đã quên khuấy đứa nhỏ.
- Có chứ! – Chàng đáp – Nhưng trước hết phải hôn em thêm một cái đã.
Đứa bé được quấn chặt trong tã nằm trong tay chàng với đôi mắt nhắm nghiền và khuôn mặt đỏ gay.
- Thật là tuyệt vời! – Chàng sung sướng nói – Nó có giống Dominic hồi đó không em?
- Giống ít thôi anh à!
Đứa bé không giống Dominic chút nào. Tóc Dominic vàng hoe trong khi cô bé này tóc đen và đã hơi dợn quăn rồi.
- Cô bé tuyệt quá! – Greg lặp lại, tay bế con thật dịu dàng – Tuyệt cực kỳ.
Lisette mãn nguyện tựa lưng vào gối. Đây là thời khắc nàng hằng trông mong, lúc Greg bế trên tay đứa con của chính chàng.
- Dominic chắc sẽ mê cô bé lắm. – Greg nói – Anh đã hứa mai sẽ đưa con đi thăm em và xem em bé.
Một đám mây nhỏ kéo qua mắt nàng. Nàng cứ tưởng rằng không còn phải bị dằn vặt lương tâm khi Greg nhắc đến Dominic với giọng kiêu hãnh và thương yêu nữa. Thế nhưng cơn đau chợt đến mà nàng lại không thể nén được.
- Mình sẽ đặt tên con là gì hở anh? – Nàng hỏi, tự nhủ lòng phải cứng rắn hơn.
- Tên mình đã chọn. – Chàng nhẹ nhàng đặt con vào nôi – Là Lucy.
Lễ rửa tội cho Lucy được tổ chức cũng tại nhà thờ nhỏ nơi họ đã làm lễ cưới. Bà Pichon lo toan mọi việc cùng với bà Chamot và ông già Bleriot. Luke cũng từ London sang làm cha đỡ đầu. Annabel đã cáo lỗi không đến được vì thai nghén không tiện đi biển. Nàng ân cần gởi lời thăm và tặng chiếc khăn choàng mịn mỏng như tơ dùng cho lễ rửa tội do chính tay mình may.
Dominic đứng nghiêm trang nắm tay ông ngoại, mắt nhìn chăm chú khi cha Laffort rẩy nước thánh lên đầu em bé. Lisette nhìn con chan chứa yêu thương. Nó đã gần hai tuổi rồi. Nắng tháng hai tràn vào qua những ô kính màu phía trên bàn thờ. Đã hai năm rồi và bây giờ, nàng lại có thêm một bé gái. Họ đã là một gia đình và trong ba ngày nữa họ sẽ trở về nhà.
Lisette tựa lưng vào lan can khi chiếc tàu nhẹ nhàng rời bến và nhìn đăm đăm về bờ biển nước Pháp cho đến khi hình ảnh ấy nhoà vào phía chân trời không còn trông thấy nữa. Nàng tự hỏi không biết bao giờ họ mới trở về đây, bao giờ nàng lại được ngửi mùi thơm tươi mát của những vườn táo và nghe tiếng hải yến gọi nhau trên những ngọn sóng miền Manche. Gió lạnh ngoài khơi luồn vào áo khoác và nàng quay đi, cảm nhận cái mùi vị rất Pháp để càng hiểu rõ mình đã yêu quê hương nhiều đến thế nào khi lại đi xa lần nữa.
Sáu tuần qua sau khi sinh Lucy, nàng sợ hãi từ chối khi Greg muốn ân ái cùng nàng và Lisette hầu như không thể điều khiển được cơ thể mình nữa.
- Sao vậy Lisette? – Chàng hỏi, nhìn nàng không chớp mắt – Sao em có vẻ căng thẳng quá vậy? Hình như em có điều gì lo sợ phải không Lisette?
Nàng cố mỉm cười và ôm lấy cổ chàng.
- Ngớ ngẩn! – Giọng nàng hơi run – Em có sợ gì đâu. Có lẽ vì mới sinh xong vài tuần thôi anh à.
Một tháng sau, nàng đến hỏi ý kiến một bác sĩ phụ khoa.
- Có những tổn thương nhẹ ở tử cung. – Bác sĩ bảo – Không có gì trầm trọng đâu, nhưng tốt hơn là nên để một năm hoặc lâu hơn rồi hãy sinh lần nữa.
- Không biết có phải đó là nguyên nhân của sự thay đổi trong lối cư xử của tôi không? – Nàng hỏi với hai má đỏ bừng.
Bác sĩ nhíu mày.
- Tôi không hiểu câu hỏi của bà, bà Dering à.
Lisette xoắn hai bàn tay.
- Những đáp ứng của tôi khi ân ái dường như không giống như trước nữa. Có phải do những tổn thương mà bác sĩ nói không?
Ông bác sĩ lắc đầu.
- Không phải đâu. Nhưng bà đừng lo sợ. Sinh một đứa con là một chấn động tình cảm quan trọng. Có thể mất một ít thời gian khi sinh hoạt vợ chồng trở lại bình thường.
Nàng cảm ơn bác sĩ, nhắc ông ta gởi hoá đơn rồi dẫn Dominic đi Sở thú như đã hứa.
- Mẹ cười lên đi mẹ. – Dominic bảo nàng khi tung đậu phụng cho mấy chú khỉ – Mẹ, cười đi mà.
Nàng cười và ôm chặt lấy con, gắng gượng dằn xuống nỗi đau xé lòng. Nàng đã sợ hãi không cần thiết. Nàng đã sinh Lucy thật khó khăn. Con bé chỉ mới được hai tháng. Nàng cần có thời gian và chỉ có vậy thôi. Nàng không cần phải gánh chịu tội lỗi nữa. Bây giờ chỉ còn là những hậu quả của một lần sinh khó mà thôi.
- Ba ơi, ba! – Dominic gọi vang và chạy đi tìm Greg ngay khi vừa về nhà – Mẹ và con đã đi Sở thú! Con thấy sư tử nè, cọp nè, và một con dôi thật to!
- Con Voi mới đúng chứ! – Greg cười sửa lại cách phát âm cho con và cúi xuống dang rộng vòng tay đón Dominic.
- Và có cả khỉ nữa! – Dominic vứa khúc khích cười vừa nói thêm – Con cho nó ăn đậu và nó làm trò cho con coi, nó làm con cười quá chừng à.
Greg tung Dominic lên cao rồi nhìn Lisette khẽ nhíu mày:
- Đi vui không em? Em có vẻ mệt đó.
Nàng vội mỉm cười:
- Ồ! không đâu! – Nàng đáp và Greg biết ngay nàng nói dối – Thật là một ngày vui vẻ. Mẹ con em đi chơi thích lắm.
Dưới mắt nàng xuất hiện những quầng thâm. Greg chậm rãi đặt Dominic xuống đất.
- Vào thăm Lucy đi con. – Chàng dịu dàng bảo – Em đang ở trong phòng trẻ với cô Simonette đó.
- Chuyện gì thế Lisette? – Chàng hỏi khi Dominic đã rời khỏi phòng – Có gì bất ổn giữa chúng ta hở Lisette, anh muốn biết điều đó.
- Không có gì cả! – Nàng đáp gọn rồi quay đi và cởi áo khoác ngắn vắt lên thành ghế.
Greg cố gắng không chạm vào nàng. Chàng đứng tựa lưng vào cửa phòng ngủ và ngắm nhìn vợ với đôi mắt thật u ám.
- Em đang nói dối anh. – Chàng nói nhỏ – Lâu nay em đã lừa dối anh. Anh muốn biết lý do.
Nàng quay lại nhìn chàng, lo sợ chàng đã đoán ra sự thật, sợ mình sắp sửa mất chàng.
- Em không hiểu anh muốn nói gì? – Nàng bật khóc, đôi mắt u buồn mở to và giọng nói đầy sợ hãi.
Chàng nhíu mày và bước nhanh qua căn phòng nắm lấy vai nàng.
- Chuyện quỷ gì vậy, hở Lisette? Em sợ gì?
Hai bàn tay nàng áp trên ngực chàng. Nàng có thể nghe tim chàng đập dồn và cảm thấy sức mạnh của chàng. Nàng run rẩy, biết rằng sẽ rất dễ dàng chôn chặt những khổ đau trong vòng tay đó và nàng sẽ làm chàng đau khổ nếu thổ lộ tất cả.
- Không! – Nàng thì thầm – Không có gì cả, Greg ạ. Hãy tin em.
Một lúc nào đó chàng tưởng như nàng sắp sửa hoàn toàn tin cậy và thổ lộ với chàng điều đang đe doạ hạnh phúc của họ. Chàng đưa tay nâng cằm nàng lên.
- Anh đã ba mươi hai tuổi rồi mà Lisette. – Greg nói, giọng nặng nề mà trước đây Lisette chưa từng nghe – Anh thích đàn bà. Anh biết rõ đàn bà. Và anh hiểu khá rõ khi họ nằm trên giường với anh.
Nền nhà có những tấm thảm dày như biến khỏi chân nàng. Cái hố sâu nàng cố tránh xưa nay giờ đây như mở ra dưới chân nàng.
- Anh hiểu lầm rồi! – Nàng hổn hển, tim đập loạn xạ trong ngực và mạch đập lùng bùng trong tai – Em yêu anh. Em yêu anh hơn tất cả mọi thứ trên đời.
- Vậy thì hãy chứng tỏ điều đó đi! – Chàng ra lệnh.
… Nàng bật khóc, run rẩy vì khao khát và lo sợ mình sẽ không kềm chế được.
Chàng ghì chặt lấy Lisette đặt nàng xuống đất, môi nóng bỏng trên môi nàng và bàn tay chàng thật dứt khoát. Nàng thở hổn hển trong vòng tay ôm của Greg, quá yêu chồng nên dần dần nàng nhượng bộ. Chàng chiếm đoạt nàng một cách man dại và không kiềm chế. Lisette nức nở nhắm nghiền mắt, mái tóc nàng xổ tung ướt đẫm mồ hôi.
Trong khoảnh khắc trước khi đạt tới đỉnh cao của mình, Greg nhìn xuống vợ và thở mạnh. Nhưng trong mắt chàng không hề mang vẻ chiến thắng mà chỉ là một sự sợ hãi nghi ngờ không nguôi.