Chương 2
Dạo này tôi rất hay gặp " người đó " - chính là Quân, cậu bạn mà tôi chẳng may va phải ấy. Cậu ấy rất đáng yêu, lại hòa đồng và dễ mến nữa.. mọi định kiến, nhận xét xấu về cậu ấy trong tôi trước đây tự nhiên mất sạch. Chậc, tôi thật không hiểu nổi con người hay thay đổi của mình nữa..
- Nè! Mai đi xem phim với tớ nhé!! - Quân cười khi " vô tình " gặp tôi ở hành lang.
- Mai á?! - tôi làm bộ ngập ngừng, đi chơi với cậu ấy rất vui, chắc là thú vị gần bằng những lần tôi đi chơi cùng Long. Quân là người con trai đầu tiên - ngoài Long - có thể đem đến cho tôi sự tò mò ghê gớm đến thế.
- Cậu không rảnh hả?! - Quân nhíu mày, cảm giác hơi buồn.
- Uh.. thôi được rồi!! - tôi giả bộ miễn cưỡng - sáng mai hả!?
- Ok, sáng mai! - Quân chay vụt đi - 7h30 tớ đến đón cậu!!
Ây za, nhìn Quân vui vẻ như thế tự nhiên tôi cũng thấy vui vui!!
Ngày mai không biết nên mặc gì bây giờ nhỉ?! Hê Hê!!
- Lên xe đi về!! - Long đỗ xe trước mặt tôi - cười gì mà sung sướng mãn nguyện thế?! Chuẩn bị lập di chúc à?!
- Ông này.. - tôi cáu, sao chả được phần nào như Quân nhỉ?!
- Thôi, không đùa, mai rảnh không?! - Long đạp xe nhanh ra cổng trường.
- Không.. - tôi lúng túng - mai.. tôi sang nhà cái Lan học nhóm!!
- Thật hả?! -Long lắc đầu rút 2 cái vé xem phim trong túi áo ra - đang định bảo bà đi xem " thành phố hoa hồng " với tôi.. thế mà.. thôi đành vậy!!
- " Thành phố hoa Hồng "?! Tên nghe hay nhỉ?! - tôi tò mò.
- Tôi chọn phim mà lại!! - Long tự đắc - phim nói về một thành phố trồng toàn hoa hồng, nhưng thật ra đây là giống hoa hồng giết người, trong thành phố liên tuc xảy ra những vụ ch.ết người và mất tích bí ẩn..
- Khoan đã.. - tôi cau có - không phải là phim tình cảm à?!
- Bà mơ hả?!
Tôi nhéo Long một phát rõ đau, rồi không thèm nói thêm nữa.
Tại sao phải nói dối cậu ấy?! Tôi không hiểu nổi bản thân mình nữa rồi!! Nhỡ đâu ngày mai, tôi và Long cùng đến một nơi.. cậu ấy phát hiện tôi nói dối.. tôi phải làm sao?!!!!!!!
Mọi lo lắng của tôi sau đó đều là vô ích, vì trời mưa!!
Xui xẻo hay may mắn đây?! Tôi thật không hiểu nổi nữa..?!
Quân gọi cho tôi, nói không đi được.. Tự nhiên cảm thấy vừa buồn vừa tức..
- Này!! - chị Liên, chị gái tôi, hét toáng lên - Thằng Long tìm mày kìa!!
- Đâu?! - tôi nhìn theo hướng Liên chỉ.
- Kia kìa!! - chị ấy vừa làm bộ cấp bách vừa len lén lấy lọ sơn móng tay của tôi.
- Xong để vào ngay đấy!! - tôi lừ mắt rồi cầm ô chạy vội xuống nhà.
Long còn cách nhà tôi một đoạn khá xa.. cậu ấy cứ đi như vậy trong mưa, không che chắn gì cả..
- Êh - Long nhìn thấy tôi vội vàng gọi ( khổ quá, biết rồi!!) - may quá, bà đây rồi!!
- Ông ấm đầu à?! - tôi giương ô lên che cho cả 2 đứa, rồi leo tót lên xe Long - thảo nào mà mưa từ sáng..
- Cái gì!? - Long vẫn nói nhẹ nhàng, hôm nay làm sao vậy nhỉ?!
- Mưa thế này sao qua nhà tôi..?! - tôi ngập ngừng dò hỏi - mà sao không đi xe bus?!
- Đi dạo với bà thì làm sao đi xe bus được?! - Long cười, nói bâng quơ.
- Bây giờ á?! - tôi ngạc nhiên - mưa to lắm.
Long không nói gì thêm, cứ thế lẳng lặng đèo tôi qua các dãy phố..
Phố thưa người..
Mưa và lạnh..
Tôi đã cố che ô mà vẫn ướt cả vai và tay áo.. Long ngồi trước đã che giúp tôi phần nào.. Cậu ấy im lặng suốt, khác hẳn vẻ sôi nổi thường ngày?!
Chuyện gì nữa đây!? Cái cách thay đổi này sao mà giống trong phim Hàn Quốc quá vậy?!
Hai đứa cứ thế im lặng suốt.. Tôi đưa tay với những hát mưa nhỏ long tong trên mặt lá xanh chảy xuống. Bỗng nhiên thấy từ đằng xa một bóng người rất quen..
......................Quân?!!!