Chương 24: Tang Nhược, Anh Hối Hận Rồi
"Không cần." Hai chữ âm u, gay gắt bật ra từ cổ họng Hạ Cảnh Tây.
Anh gạt tay thư ký Tạ đang muốn đỡ mình ra, cơ thể thẳng tắp lạ thường, thần kinh căng thẳng đến cực điểm, đôi mắt dần dần sinh ra lệ khí, lạnh lùng liếc Hạ Mạnh: "Cậu đã nói gì với cô ấy? "
Giống như cũ, không phải một câu hỏi, mà là một câu khẳng định.
Trong nháy mắt tầm mắt quét tới, thân thể Hạ Mạnh không khống chế được mà cứng đơ đến cực hạn.
Ánh mắt đó...
Cậu ta há miệng thở dốc.
"Anh Hạ..." Anh ta chỉ cảm thấy ánh mắt anh Hạ nhìn mình không cách nào hình dung được, hàn ý bắn ra, gần như ngay lập tức thẩm thấu vào trong thân thể, lạnh thấu xương tủy, làm cho cậu ta hô hấp khó khăn.
Cậu sợ hãi.
U ám cuộn trào nơi đáy mắt, cảm xúc rục rịch muốn xông ra khỏi lồng ngực, thậm chí muốn xé rách anh, Hạ Cảnh Tây hô hấp vừa dồn dập vừa nặng nề, sự phẫn nộ không sao thể diễn tả được, lạnh lùng phun ra một chữ: "Nói."
Hạ Mạnh rùng mình một cái.
Cho tới bây giờ, cậu chưa từng thấy bộ dạng làm cho người ta đáng sợ như vậy trên người anh Hạ, cho dù năm đó có giáo huấn mình anh cũng không như thế này, anh Hạ trong trí nhớ của anh cho đến bây giờ cũng chưa từng có chút cảm xúc dao động nào.
Sao bây giờ......
"Em...Em..." Cậu lắp bắp, đôi môi run lên bần bật, nuốt nước miếng nhiều lần mới gian nan tìm lại được giọng nói của bản thân: "Em nói cô ấy không danh không phận, nói cô ấy dùng tiền của anh, nói......."
"Cậu còn nói cái gì nữa?" Khuôn mặt Hạ Cảnh Tây bao phủ một tầng khí lạnh, anh nhìn chằm chằm Hạ Mạnh, lạnh lùng hỏi.
Hạ Mạnh ngay lập tức rùng mình một cái.
Đôi mắt không ngừng run rẩy, cậu không dám nhìn vào mắt anh Hạ, luôn cảm thấy có một sự nguy hiểm ẩn dấu trong đôi mắt ấy, cậu ta muốn quay mặt đi, nhưng lại phát hiện dưới ánh mắt đó của anh Hạ, mình căn bản không thể nhúc nhích được.
Cậu ta sợ, thật sự rất sợ.
"Nói..." Sau lưng như có mồ hôi lạnh không ngừng toát ra, cậu ta gian nan nuốt một ngụm nước miếng: "Nói cô ấy ngay cả bạn gái của anh cũng không phải, chỉ là...bạn giường, để cho cô ấy không còn tự cao tự đại, bày ra địa vị của mình..."
"Ngô."
Bất thình lình một quyền đánh tới, vừa chính xác vừa tàn nhẫn.
Hạ Mạnh thân thể không ổn định, liên tục lùi về phía sau mấy bước, loạng choạng, kém chút nữa là chật vật ngã xuống.
"Hạ tổng." Thư ký Tạ hoàn hồn, nhìn thấy thân hình Hạ tổng cũng lung lay, lại nhìn thấy sắc mặt của anh càng ngày càng tái nhợt, trên trán dường như có mồ hôi lạnh toát ra, theo bản năng muốn đỡ lấy anh.
"Đi ra ngoài."
Thư ký Tạ bị đẩy sang một bên, anh nhìn Hạ tổng, sắc mặt âm trầm đến cực điểm, giống như mưa giông muốn kéo đến, nhưng hình như so với đêm mưa khủng khiếp nhất còn khiến người ta cảm thấy kinh sợ hơn.
Loại cảm xúc mất khống chế này, vốn không nên và cũng tuyệt đối không thể xuất hiện trên người Hạ tổng.
"Hạ tổng..."
"Cút ra ngoài!"
Thư ký Tạ nhìn Hạ Mạnh, người này hiển nhiên không biết mình sai ở đâu, cũng không khuyên can nữa, xoay người rời đi trước: "Tôi ở ngay bên ngoài, Hạ tổng, nếu anh cần gì hãy gọi tôi."
Môi mỏng mím lại, lồng ngực dần dần phập phồng, Hạ Cảnh Tây không đáp lại.
Thư ký Tạ đóng cửa lại.
Hạ Mạnh đã đứng thẳng người, tay phải che ở bên mặt bị đánh, sợ hãi cùng ủy khuất: "Anh Hạ, em..."
"Người của tôi." Giọng nói khàn đặc, nặng nề, đường nét khuôn mặt Hạ Cảnh Tây kéo căng cực hạn, đôi mắt thâm trầm không cách nào hình dung, sự âm u tàn bạo bao quanh thân thể anh: " Tôi còn không nỡ, con mẹ nó, sao cậu dám nói với cô ấy như vậy."
"Ai cho cậu lá gan đó?!"
Nếu nói lúc trước Hạ Mạnh chỉ đơn thuần là sợ hãi, thì giờ phút này sự sợ hãi đã lên đến đỉnh điểm, đó là một loại sợ hãi toát ra từ sâu bên trong xương tủy, nhất là dưới cái nhìn chăm chú của anh Hạ.
"Anh Hạ..."
Sự buồn bực phảng phất như bị tắc nghẽn, cứ thế tích tụ từng chút từng chút một nơi lồng ngực, thoáng cái đã đem trái tim anh đè ép, một cánh tay Hạ Cảnh Tây buông lỏng bên người bỗng dưng nắm chặt thành quyền, gân xanh lộ rõ trên cánh tay.
"Tôi cho cậu một bàn tay, đã đến lúc cậu trả lại." Giọng nói anh cực kỳ lạnh lùng.
Con ngươi Hạ Mạnh ngay lập tức co rụt lại.
Anh hô hấp cậu đình trệ, cố gắng mở miệng hít thở, lại nghĩ đến tình trạng sức khỏe của anh Hạ, thật lâu sau mới gian nan mở miệng: "Anh Hạ, em..."
Nhưng cậu căn bản là không có cơ hội mở miệng, đã bị anh Hạ nắm chặt cổ áo.
"A!" Cảm giác đau đớn cực kỳ mãnh liệt.
Nhanh chóng và tàn nhẫn.
"Cú đấm thứ nhất, là thay Tang Nhược giáo huấn cậu vì đã nhục nhã cô ấy." Màu đỏ tươi lặng yên bao phủ đáy mắt Hạ Cảnh Tây, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt, anh gần như là nghiến răng nghiến lợi: "Cú đấm thứ hai, là giáo huấn cậu đã tính kế cô ấy."
"Cú đấm thứ ba..."
"Anh Hạ..."
Hết cú đấm này đến cú đấm khác, rõ ràng mang theo sự tức giận mãnh liệt, Hạ Mạnh không còn sức lực để phản kháng, run rẩy không ngừng.
**************************
Tịch Mặc Viễn bước tới, liếc nhìn một cái liền thấy thư ký Tạ đang canh giữ ở cửa, thỉnh thoảng nhìn vào bên trong với sắc mặt ngưng trọng.
Anh nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì à?"
Thư ký Tạ đối diện với tầm mắt của anh, mở miệng, còn chưa kịp trả lời, thì cửa từ bên trong mở ra, vẻ mặt Hạ Mạnh mang theo một gương mặt giống như là chịu sự đả kích mãnh liệt, mệt mỏi xuất hiện ở cánh cửa, kéo theo một cơ thể đầy thương tích.
"Hạ Mạnh?" Tịch Mạnh Viễn nhìn cậu.
Hạ Mạnh né tránh tầm mắt của anh.
"Tôi vào xem Hạ tổng." Thư ký Tạ lo lắng, nói xong liền nhấc chân đi vào.
Tịch Mặc Viễn giương mắt nhìn vào bên trong, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở gương mặt Hạ Mạnh, lông mày càng nhíu chặt hơn, trực tiếp túm lấy cánh tay cậu, thấp giọng nói: "Cậu đi theo tôi."
Hạ Mạnh "Rít" một cái.
"Đau.." Cậu thống khổ la lên.
Tịch Mặc Viễn không để ý đến cậu, mãi đến khi anh đẩy một cánh cửa dẫn đến cầu thang bộ không có ai lui tới, thờ ơ lạnh nhạt nhìn cậu ta nhe răng trợn mắt kêu đau: "Nói đi, cậu đã làm gì Tang Nhược rồi?"
"Sao anh biết?" Hạ Mạnh đột nhiên ngẩng đầu thốt lên, lại vì động tác quá vội vàng mà đụng đến miệng vết thương, nháy mắt cậu càng đau hơn, ngũ quan cơ hồ nhăn lại cùng một chỗ.
Tịch Mặc Viễn im lặng nhìn cậu không nói một lời.
Hạ Mạnh không hiểu sao cảm thấy chột dạ dưới ánh nhìn của anh, muốn thoát khỏi đề tài này, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng, đem chuyện mình đối xử với Tang Nhược lúc trước ra làm sao, hôm nay làm sao lừa cô ấy đến bệnh viện, lúc nãy anh Hạ phẫn nộ trừng phạt mình như thế nào, toàn bộ đều nói ra.
Cậu vẫn là ủy khuất: "Không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao, anh Hạ..."
"Cậu còn nhớ cái đêm mà âm mưu của bạn gái cậu, người họ Triệu đó bị vạch trần, tôi đã nói với cậu cái gì không?" Tịch Mặc Viễn ngắt lời cậu ta, bình tĩnh hỏi.
Hạ Mạnh nhất thời không nhớ ra: "Cái gì?"
"Ngu ngốc."
"...."
Khuôn mặt Hạ Mạnh ngay lập tức vừa đỏ vừa trắng, rực rỡ như một bảng pha màu.
Tịch Mặc Viễn nhìn chằm chằm cậu, như nhìn một đứa ngốc: "Lần đó tôi hỏi cậu, có làm chuyện ngu xuẩn khác hay không, cậu nói không, đêm đó ở thành phố Đông tôi cũng đã hỏi qua cậu có làm gì người phụ nữ của anh Hạ không, lúc đó cậu nói thế nào?"
Hạ Mạnh cứng cổ muốn phản bác, nhưng nghĩ đến ánh mắt khủng bố lúc nãy của anh Hạ, cậu ta căn bản không thể thốt nên lời.
"Cũng chỉ có mình cậu là không nhìn ra Tang Nhược quan trọng như thế nào với anh Hạ." Tịch Mặc Viễn hiển nhiên là bị sự ngu xuẩn của Hạ Mạnh làm cho tức giận: "Chuyện giữa Tang Nhược và anh Hạ cần một người ngoài như cậu nhận xét về cô ấy hả? Cậu nghĩ cậu là ai?"
"Tôi...."
"Tang Nhược không phải là người phụ nữ của anh Hạ chẳng lẽ cậu phải?"
Hạ Mạnh đến ch.ết vẫn mạnh miệng, nhưng giọng điệu lại càng ngày càng yếu: "Nhưng anh Hạ cho đến bây giờ, cũng chưa từng mang cô ấy đi gặp chúng ta. Lần đầu tiên bị tôi bắt gặp, anh Hạ rõ ràng là không muốn sự tồn tại của Tang Nhược bị mọi người biết đến, anh ấy..."
"Anh Hạ nếu thật sự giống như cậu, chỉ xem phụ nữ bên cạnh là một món đồ chơi, vậy thì anh ấy cần gì phải che giấu gương mặt Tang Nhược làm cái gì? Dưới tình huống đó, chẳng lẽ anh ấy không nên bảo vệ Tang Nhược mà hào phóng cho cậu thoải mái nhìn, cho cậu thưởng thức? Vậy thì anh ấy xem Tang Nhược là cái gì? Là đồ chơi à?"
"Che dấu, không dễ dàng tha thứ cho bất kỳ kẻ nào dám nhìn trộm cô ấy, cái đó gọi là dục vọng chiếm hữu, cậu hiểu không? Tang Nhược bỏ đi đã hơn một năm nay, anh Hạ trở thành cái dạng gì chẳng lẽ cậu không phát hiện sao?" Tịch Mặc Viễn nhéo nhéo mi tâm: "Nếu tôi là anh Hạ, tôi cũng sẽ đánh cậu."
"Chính cậu tự mình suy nghĩ lại đi." Anh xoay người rời đi.
Hạ Mạnh dường như đột nhiên hiểu ra điều gì đó, sợ hãi túm lấy cánh tay Tịch Mặc Viễn: "Anh Hạ.....Anh Hạ bảo tôi cút đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh ấy nữa, làm sao bây giờ?"
Tịch Mặc gỡ tay cậu ra, bất động thanh sắc: "Tự gây nghiệp."
**************
Phòng bệnh.
"Hạ tổng?" Thanh âm của thư ký Tạ cách cánh cửa truyền vào, Hạ Cảnh Tây dường như không nghe thấy.
Anh đứng đặc biệt thẳng tắp, mang theo một thân hơi thở tĩnh mịch ảm đạm.
Cơn đau ở chân trái lan rộng, là hậu quả của việc gắng sức đứng trong thời gian dài và cũng trở nên nghiêm trọng vì khi nảy bị Tang Nhược đá. Anh mím chặt môi, mặc cho cơn đau âm ỉ nơi lồng ngực lặng yên không một tiếng động dâng trào mãnh liệt, kéo dài không dứt.
Hô hấp tựa hồ trở nên khó khăn hơn bao giờ hết, kinh mạch ở trên mu bàn tay đang nắm chặt nhảy lên như muốn nổ tung, yết hầu chuyển động cực kì khó khăn, khô khốc.
Thật lâu sau, anh quay người.
Thư ký Tạ vừa thấy cánh cửa đóng chặt hơn nửa tiếng đồng hồ rốt cục cũng mở ra, vội vàng tiến lên, nhìn thấy thần sắc khó có thể hình dung của Hạ tổng mà nhất thời kinh hãi.
Cậu chưa từng thấy qua Hạ tổng như thế này bao giờ.
"Hạ tổng, để tôi gọi bác sĩ...." Cậu cố gắng thuyết phục.
"Chuẩn bị xe." Thanh âm căng cứng từ sâu trong cổ họng Hạ Cảnh Tây phát ra, khàn đặc vô cùng, nếu nghe kỹ, thì có thể phát hiện ra ẩn giấu trong đó là âm thanh run rẩy không rõ ràng.
Trái tim của thư ký Tạ nhảy dựng lên.
"Không được, Hạ tổng, bác sĩ nói anh tạm thời không thể xuất viện, thân thể anh..."
Hạ Cảnh Tây khép mắt lại, tất cả u ám trong đáy mắt đều bị thu lại.
"Đi chuẩn bị." Bàn tay nắm chặt lại thành quyền, anh cương quyết.
**********************
Tang Nhược và Lam Nhiên gọi điện cho nhau xong, sau khi biết cô chị ấy không có việc gì, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng được hạ xuống.
"Bây giờ quay về khách sạn sao?" Qúy Hành Thời khởi động xe, nhìn về phía trước hỏi.
Tang Nhược ngồi ở ghế phó lái, bàn tay đang nắm điện thoại thoáng dùng sức, nghe anh hỏi liền ngẩng đầu trả lời: "Vâng ạ."
Cô dừng một chút.
"Anh Hành Thời, em xin lỗi, vì chuyện của em mà làm cho anh và chị Lam Nhiên phải chịu liên lụy rồi." Đôi môi đỏ mọng khẽ mở, cô nhỏ giọng xin lỗi.
Qúy Hành Thời không quan tâm: "Không sao đâu."
Xe chậm rãi rời khỏi hầm gửi xe của bệnh viện Á Thịnh.
Dãy đèn đường được thắp sáng, ánh sáng rực rỡ bao phủ toàn bộ thành phố Tây, lung linh lạ thường. Bên ngoài cửa sổ, đèn đường không ngừng lùi về phía sau, ánh sáng mờ mờ ảo ảo, bao phủ lên nửa gương mặt của Tang Nhược, một tầng mông lung mê hoặc.
Đầu ngón tay day nhẹ thái dương, thoáng thấy cái gì, cô bỗng nhiên nói: "Anh Hành Thời, dừng xe ở phía trước."
Qúy Hành Thời theo tầm mắt của cô nhìn ra ngoài cửa xe.
"Em muốn mua gì à?"
Tang Nhược chỉ chỉ vào miệng anh: "Túi chườm đá ạ."
Một quyền vừa rồi của Hạ Cảnh Tây vô cùng tàn nhẫn, lúc chờ đợi kiểm tr.a lại biên bản không thấy vấn đề gì, mãi đến tận bây giờ dấu vết mới xuất hiện, tốt nhất là cần phải chườm lạnh ngay.
Qúy Hành Thời dừng xe: "Em cứ ngồi đi, để anh đi cho."
"Để em đi đi, em còn muốn mua chút đồ nữa." Tang Nhược lắc đầu nói.
Vừa đeo khẩu trang, cởi bỏ dây an toàn, đồng thời mở cửa xe bước xuống: "Bên phía em xuống xe sẽ tiện hơn, nhanh thôi."
Cô xuống xe đứng vững hai giây, hít thở sâu, rồi nhấc chân.
Qúy Hành Thời hai tay nắm vô lăng, mắt dõi theo bóng lưng thẳng tắp của cô.
Tang Nhược vào tiệm thuốc, thấp giọng nói rõ tình hình, theo lời khuyên của bác sĩ, cô mua một túi chườm đá và thuốc lưu thông máu, đồng thời mua một chai nước khoáng cùng một hộp thuốc Ibuprofen*.
*Ibuprofen: được dùng để giảm các triệu chứng viêm khớp, thống kinh nguyên phát, sốt, đồng thời còn có tác dụng như một thuốc giảm đau, đặc biệt là những chỗ bị viêm.
Trở lại xe, cô đưa túi chườm đá ra và hỏi: "Anh có cần em giúp không?"
"Không cần đâu." Qúy Hành Thời cầm lấy túi đá từ trong tay cô, rồi chườm nhẹ lên khóe miệng.
Thấy vậy, Tang Nhược không còn kiên trì muốn giúp anh nữa.
Cô cúi đầu, lấy chai nước khoáng ra muốn uống, vặn vặn, nhưng không biết vì sao lại mãi vẫn không mở được.
"Để anh." Qúy Hành Thời trực tiếp cầm lấy, dễ dàng mở ra rồi đưa cho cô.
"Cảm ơn anh." Tang Nhược mỉm cười trả lời.
Cầm chai nước trong tay, cô hơi ngửa đầu, dường như rất khát, một hơi uống hết hơn nửa bình.
Uống xong, cô nhẹ nhàng thở phào một cái, hàng mi dài khẽ rung động.
Qúy Hành Thời vốn không phải người nói nhiều, giờ phút này nhìn về phía cô, lại chủ động hỏi: "Có cần để anh trai em phái vệ sĩ tới đây không?"
Mộ Đình Chu từng chủ động nói về việc muốn Tang Nhược mang theo vệ sĩ bên người, lúc ấy Tang Nhược còn cảm thấy có chút không cần thiết nên không đồng ý, bây giờ đột nhiên đề cập đến vấn đề này, cô liền hiểu được suy nghĩ của anh.
"Anh ta sẽ không đến tìm em nữa đâu." Cô nghiêng đầu, cùng ánh mắt của anh giao nhau trong giây lát, khẽ nâng cánh môi, trả lời: "Đối với một người đàn ông kiêu ngạo như anh ta, liên tục bị xấu hổ như vậy, tuyệt đối sẽ không có lần thứ ba."
Qúy Hành Thời nghe vậy chỉ gật đầu, cũng không nói gì thêm, chườm lạnh thêm một lát, anh đem túi đá đặt xuống, một lần nữa khởi động xe. Mà lúc này, Tang Nhược đã uống hết phần nước khoáng còn lại.
Bệnh viện cách khách sạn không xa lắm, sau mười mấy phút đã đến.
"Em nghỉ ngơi sớm một chút." Qúy Hành Thời dặn dò.
"Vâng."
Hai người quay về phòng của mình.
Tang Nhược đóng cửa lại, liền tháo bỏ giày cao gót trên chân, chân trần cứ thế đi thẳng vào phòng ngủ, sau đó đổi sang bộ đồ thể thao, cô bắt đầu tập yoga ở phòng khách, luyện suốt một tiếng đồng hồ.
Đang lúc chuẩn bị bước vào phòng tắm thì cô nhận được điện thoại từ Đoạn Du.
Đoạn Du đầu tiên là lên án cô thay số điện thoại mà không cho cô ấy biết, tiếp theo lại lên án cô đến thành phố Tây công tác cũng không liên hệ với cô ấy, mãi đến khi xem phát trực tiếp mới biết được, mắng cô là cô gái vô lương tâm.
Tang Nhược lập tức nhẹ nhàng dỗ dành cô nàng, lại nghĩ đến ngày kia mới quay về Thâm Thành, liền hẹn cô và Châu Châu cùng ăn tối, đích thân bồi tội, Đoạn Du lúc này mới miễn cưỡng hài lòng.
Bởi vì Đoạn Du còn có việc bận nên hai người không trò chuyện được nhiều.
Sau khi cúp điện thoại, liền thấy Qúy Hành Thời gửi cho cô một tin nhắn trên Wechat.
Nhắn rằng Ibuprofen cô mua ở tiệm thuốc đã quên cầm đi, nếu cô chưa ngủ thì anh sẽ mang qua.
Tang Nhược trả lời: "Vâng."
Chưa đầy một lát, chuông cửa vang lên.
Cô đứng dậy ra mở cửa.
"Được...."
Tiếng nói im bặt dừng lại.
Đứng ở cửa không phải Qúy Hành Thời, mà là khuôn mặt mới gặp qua không lâu.
- ---- Hạ Cảnh Tây.
Cả hành lang được ánh đèn thắp sáng rực rỡ, nhưng khuôn mặt của anh lại như chìm trong bóng tối, không nhìn rõ thần sắc, đôi mắt âm u không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm vào cô.
Hô hấp của anh có chút nặng nề.
Ý cười nơi khóe miệng khẽ thu lại, Tang Nhược lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, không nhìn anh dù chỉ một cái, trực tiếp muốn đóng cửa.
Cửa bị Hạ Cảnh Tây dùng tay chặn lại.
Tang Nhược nhấc mí mắt lên, ngũ quan ôn ôn tĩnh tĩnh, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào anh, không xuất hiện bất kỳ cảm xúc dao động nào, chỉ lạnh lùng hỏi: "Cần tôi gọi bảo vệ mời anh đi không?"
Vừa mới vận động xong, trên gương mặt trắng noãn của cô phủ một tầng ửng hồng nhàn nhạt, dù không cười nhưng vẫn mang theo vẻ quyến rũ khó tả, nhưng hết lần này đến lần khác ánh mắt lại lạnh như băng.
Không phải cố ý, mà là giống như khi đối diện với anh thì mây bay nước chảy, anh đã sớm biến mất khỏi ánh mắt của cô, trong lòng giờ chỉ còn sự lạnh lùng.
Rõ ràng khi ở bệnh viện, cô đã cực kỳ tức giận khi anh lừa cô tới và khi anh đánh người đại diện của cô,...
Sao hiện tai....
Hạ Cảnh Tây không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm vào cô, bàn tay đặt ở cửa vô thức nắm chặt, lại có một luồn cảm giác giống như là vô lực dâng lên trong lồng ngực anh rồi lan tràn khắp cơ thể.
Lời nói như mắc kẹt ở cổ họng, không lên được cũng xuống cũng không xong, vừa nặng nề vừa khó chịu.
"Tang Nhược...." Anh cúi đầu khó khăn gọi tên cô.
Đôi mắt ảm đạm, vệt đỏ lần thứ hai không tiếng động bao phủ nơi đáy mắt, yết hầu khó khăn lên xuống, có chút chật vật, giọng anh khàn khàn, mỗi lời nói ra đều tràn ngập chua xót: "Anh hối hận rồi."
Tác giả có chuyện muốn nói: Tuy rằng vẫn không có gì bổ sung, nhưng mỗi ngày đều là một chương dài, xem ra đã đến lúc chăm chỉ bổ sung,...[ch.ết editor đó chị ưi~~~~]
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++