Chương 38: Đánh Gãy Chân Anh Ta

Môi cô tươi cười, minh diễm lộng lẫy.
Lúc trước khi yêu anh cô từng làm nũng, khác biệt là, lúc trước lòng cô tràn đầy sự yêu thương, nhưng lúc này lại chỉ là gặp dịp thì chơi, ý cười kia rõ ràng không đạt tới đáy mắt.
Là giả.
Tuy rằng sự ôn nhu của cô chỉ như một con dao.


Nhưng có thể nhìn cô tràn đầy sức sống và thậm chí là tức giận như này, Hạ Cảnh Tây vui vẻ chịu đựng, giống như lúc ở chung cư hôm đó, anh nhận thấy được cảm xúc cô thay đổi, từ đó cảm giác đều giống nhau.


Anh không lên tiếng, chỉ có ánh mắt không hề chớp nặng nề khoá chặt gương mặt cô.


Cô thu lại ánh mắt như một vị nữ vương cao ngạo, không hề liếc nhìn anh một cái, Tang Nhược xoay người rời đi, đôi giày cao gót dẫm lên tây trang trượt xuống trên mặt đất, cô không dừng lại, mà thắt lưng trên tay bị cô rút ra......


Tùy tay dơ lên, cô quay lưng lại với anh tùy ý ném đi, không thèm để ý bộ dáng anh lúc này có bao nhiêu chật vật.
Không hề do dự.
Hạ Cảnh Tây nhìn theo bóng dáng cô, thân hình cao lớn thẳng tắp vẫn đứng tại chỗ.


Một lát sau, anh cúi người nhặt tây trang lên, bên môi gợi lên vòng cung nhỏ bé khó có thể phát hiện.
********************
Không nhìn thấy thân ảnh của Dao Dao đâu, Tang Nhược tựa hồ có chút nghi hoặc nhíu mày, định gọi điện thoại cho cô ấy, lại ngoài ý muốn phát hiện điện thoại hết pin.


available on google playdownload on app store


Cô chỉ có thể đi về phía trước.
Hơi thở mát lạnh quen thuộc lặng yên xâm nhập, tiếng bước chân trầm ổn không nhanh không chậm, người đó ở ngay phía sau cô, chỉ cách cô một bước chân.
Tang Nhược hơi giật giật khóe môi, không thèm để ý đến.


Không nghĩ đến, cô đi mau một chút dù là nhìn không thấy thay đổi gì mấy, nhưng người sau lưng vẫn có thể đi theo mau một chút, cô thả chậm lại cước bộ như tốc độ ban đầu thì người kia cũng thay đổi theo giống tốc độ của cô, tựa hồ như muốn bảo trì khoảng cách với cô như vậy từ đầu đến cuối không thay đổi.


Lưng Tang Nhược căn ra thẳng tắp, bàn tay xuôi bên người vô thức nắm chặt lại.
Trong cái chớp mắt tiếp theo______


Không còn mang theo nhiệt độ của người đàn ông, âu phục nhiễm đầy mùi nước hoa lạnh lẽo thuộc về người đàn ông lại một lần nữa khoác lên vai cô, bàn tay của anh nhu hoà nhưng không mất đi cường thế mà đè bả vai cô lại.


Cách một lớp vải, cô tựa hồ vẫn có thể cảm nhận được một cỗ thân nhiệt kia.
Tang Nhược đứng vững.


Không nhìn cô không che giấu chút nào sự chế giễu, Hạ Cảnh Tây thấp giọng nói: "Đặc biệt lạnh, đợi chút nũa có khả năng sẽ mưa." Anh dừng lại một chút, mục đích vẫn như trước: "Anh đưa em lên xe rồi đi."
Cô không phủ nhận rằng vừa rồi mình chỉ là diễn trò, hào phóng không muốn sự chân thành của anh.


Ánh mắt hai người giao nhau, ánh mắt Hạ Cảnh Tây cực tối cực trầm, âm u như không thấy đáy, nhìn không thấu.
"Là anh cam tâm tình nguyện." Cảm xúc tựa hồ không chút dao động, anh lãnh đạm nói ra một câu.
Trong lúc nói chuyện, tay của anh vẫn đặt trên vai cô.


Phảng phất như bất luận cô đối với anh như thế nào, thì anh cũng sẽ không rơi đi, không có mảy may oán giận, như anh đã nói là anh tình nguyện, chỉ cần có thể ở bên cô một chút, dù là một phút cũng được.
Đôi lông mi dài của Tang Nhược khẽ vỗ.


Chợt, âm thanh trầm thấp cô cười gằn, giống như là tốt bụng hỏi lại: "Tôi sẽ cảm động sao?"
Hạ Cảnh Tây không có lên tiếng, chỉ là ánh mắt thâm trầm chăm chú nhìn cô.
Tang Nhược không hề né tránh.
Gió đêm thổi qua, có một chút hơi lạnh ùa tới.
Anh biết cô sẽ không nhận.


Một lúc lâu sau, hầu kết Hạ Cảnh Tây nhấp nhô, đem trầm mặc phá vỡ, đồng thời lấy âu phục đang choàng trên người cô xuống, giống như là thỏa hiệp, trong ngữ điệu không phát giác mang theo vài phần bất đắc dĩ: "Anh không động vào em, chỉ đưa em lên xe."
Âu phục bị anh tuỳ ý khoác lên khuỷu tay.


Cuối cùng, anh lùi về sau một bước, lần đầu tiên giữ một khoảng cách thân sĩ với cô, không nói gì thêm, chỉ là chăm chú ngắm cô từ phía sau.
Ánh trăng trắng lạnh, phảng phất như vì anh mà phủ lên một tầng cô tịch nhàn nhạt khó hình dung.
Mà ánh mắt kia...........


Đôi môi đỏ mọng giật giật, ở giữa lông mày tràn ra một tia khiêu khích như có như không, Tang Nhược thu hồi tầm mắt lại
Hạ Cảnh Tây cố ý đợi một chút sau đó lại đuổi theo.


Nơi này cách bãi đổ xe cũng một đoạn khá xa, điện thoại hết pin nên không thể gọi cho xe ngắm cảnh của hội quán, Dao Dao cũng tìm không thấy người, Tang Nhược cũng chỉ có thể tự mình đi.
Cô không thèm để ý đến Hạ Cảnh Tây ở sau lưng, chỉ xem như người này không tồn tại.


Đôi giày cao gót nhọn hoắt giẫm xuống, cô bước đi hờ hững, không bao lâu, định đi lên một cái đình nghỉ mát, đình nghỉ mát giả cổ phong, cho dù là ban đêm cũng có vài phần tình thơ ý họa, nhất là khi có ánh đèn bao phủ, càng thêm mông lung.


Chân Tang Nhược giẫm lên các phiến đá bậc thang, giày cao gót phát ra những âm thanh thanh thuý, ánh mắt lơ đễnh bị hồ nước hoa sen hấp dẫn, cô nhìn chúng chăm chú.
Hai mắt liền sáng lên, làm cho cô phải bước xuống hai bậc, nhưng vì không chú ý đường đi nên bước hụt.


Phiến đá hơi trượt một cái, nhanh chóng không kịp phòng bị thân thể Tang Nhược đứng không vững, thế là cứ hướng về phía trước mà ngã.


Trong chốc lát, cô hình như nghe thấy âm thanh nhỏ xíu vang lên, hình như là chân đau, hoặc là một đồ vật gì đó rơi xuống, không đợi cô nghĩ sâu đứng vững, âm thanh rõ ràng căng cứng của Hạ Cảnh Tây trong phút chốc vang lên______
"Tang Nhược!"


Chỉ trong vòng hai giây ngắn ngủi, tại thời điểm sắp chật vật ngã xuống, Tang Nhược nhanh chóng được ấn vào lồng ngực cứng rắn của người đàn ông, hơi thở thuộc về anh lập tức bao phủ lấy cả người cô không một kẽ hở, bao gồm cả người anh.
"Ngô."


Tang Nhược tựa hồ nghe thấy âm thanh rên lên một tiếng không rõ ràng lắm, như có như không.
"Ba__"
Cơ hồ là cùng một thời gian, có một vật gì đó rơi xuống đất, phát ra âm thanh thanh thuý.
Tim Tang Nhược trong phút chốc như đập hụt một nhịp.


"Có làm sao không?" Môi mỏng nhả ra một luồng khí cực nóng ở bên tai, theo sau đó là thanh âm khẩn trương rất rõ ràng của anh.
Tang Nhược hoàn hồn.
Hai cánh tay của anh vẫn gắt gao nắm lấy tay cô, có chút đau.
Mi tâm Tang Nhược cau lại.
"Buông tay." Ngữ điệu của cô ấm áp.


Hai người dán vào nhau chặt chẽ thân mật, trên chóp mũi là mùi nước hoa dễ ngửi của cô, Hạ Cảnh Tây khép hờ mắt, khẽ buông cô ra.
Vừa được tự do, Tang Nhược nhấc chân muốn đi về phía trước.


"Ngô." Đôi lông mày thanh mảnh bỗng nhiên cau lại, ngũ quan mơ hồ là cau lại một chỗ, trong chốc lát cô nhịn không được phát ra tiếng khẽ rên.
Cô hơi cong eo.


Hạ Cảnh Tây nhanh chóng phát hiện ra sự khác thường của cô, bỗng nhiên ý thức được cái gì, anh không nói hai lời liền ôm ngang cô đi lên đình nghỉ mát, đem âu phục nơi khuỷu tay trải lên ghế đá rồi sau đó mới đặt cô ngồi xuống.


"Chân đau phải không?" Anh không chút do dự quỳ một chân trên đất ở bên cạnh cô, ánh mắt đảo qua hai chân trắng nõn của Tang Nhược, cuối cùng, anh cẩn thận từng li từng tí nâng đôi chân nhỏ lên cởi giày cao gót ra.
Động tác vạn phần nhu hoà, giống như là đối đãi với trân bảo vô cùng quý giá.


"Là chân trái à?" Anh đưa chân trái cô lên đùi mình, ngước mắt trầm giọng hỏi.
Khuôn mặt lạnh lùng, Tang Nhược chịu đựng đau đớn, không một từ chỉ không ngừng muốn rút chân mình lại.
Nhưng mắt cá chân của cô bị anh nắm chặt.


"Đừng nhúc nhích." Chau mày, Hạ Cảnh Tây lên tiếng, giọng nói căng cứng: "Để anh xem một chút."


Dứt lời, lòng bàn tay anh nhẹ nhàng chạm vào kiểm tra, đồng thời ánh mắt cũng thỉnh thoảng nhìn về phía cô, chú ý đến từng biến hoá cảm xúc nhỏ bé trên gương mặt cô, thấy mi tâm của Tang Nhược từ đầu đến cuối đều hơi cau lại, anh như ý thức được cái gì.


"Anh làm nhẹ thôi." Ngữ điệu không tự giác mềm mỏng lại, anh thấp giọng dỗ dành cô, an ủi: "Vấn đề không nghiêm trọng lắm."
Nhiệt độ từ lòng bàn tay anh cực nóng, phần da thịt chạm vào nhau nhiệt độ lại càng cao lên, chạy dọc theo thần kinh của Tang Nhược tựa hồ như muốn xâm nhập vào mọi ngóc ngách trong cơ thể cô.


Cô muốn rút chân về, nhưng không hiểu sao nhìn anh như không dùng chút sức lực lại nắm rất chặt, cô căn bản là không cách nào trốn thoát.
Ý đồ cứ như vậy nhấc chân đạp anh, nhưng cố tình chỗ mắt cá chân kia cứ đau nhói lên từng đợt như kim châm muối sát.
Cô sợ đau.


Mười ngón tay đặt nơi ghế đá vô thức siết chặt lại một chỗ, hô hấp Tang Nhược dần dần trở nên nặng nề.
Hạ Cảnh Tây vẫn luôn luôn nhìn sắc mặt của cô.


Thấy hàm răng của cô không nhịn được mà cắn lên môi, thân thể cũng dần dần căng cứng, động tác tay anh thả nhẹ lại, trầm thấp mà dỗ dành: "Thả lỏng, đừng lộn xộn, nhịn một chút, hả?"
Tang Nhược quay mặt đi, biểu cảm lãnh đạm.


Cũng chính là lúc này, cô hậu tri hậu giác phát hiện được đồ vật rớt xuống khi nãy chính là tấm ngói đã bể nát, hai khối mảnh ngói, từ trên đỉnh đình nghỉ mát rơi xuống.


Độ cao đình nghỉ mát không cao lắm, nhưng nếu thật sự mảnh ngói từ trên đỉnh rơi xuống thì chắc chắn sẽ làm bị thương, dù sao mảnh ngói cũng không xem là nhẹ.
Nhất là.........


Tang Nhược bỗng nhiên ý thức được, nếu mà trùng hợp rơi xuống trúng người như vậy, thì vị trí rơi xuống đầu tiên chính là rơi trên đầu cô.
Nhưng Hạ Cảnh Tây đã thay cô chặn lại.
Dựa theo tia sáng, Tang Nhược nhìn thoáng qua sau lưng anh, đúng là có vết ngói lưu lại do ma sát.


Chỗ áo sơ mi màu xám khói kia có một mảng vết tích rất sẫm, tựa hồ......... giống như là máu ứa ra.
Cô nhìn về phía mặt của anh.
Cảm giác được tầm mắt của cô, Hạ Cảnh Tây ngước mắt, ánh mắt va chạm vào nhau trong giây lát, có trầm mặc quỷ dị nhanh chóng lan ra.


Phút chốc, anh khó có được thanh minh cho chính mình, giọng nói khàn khàn, thần sắc thanh lãnh, tựa hồ như tâm tình chưa từng có chút gợn sóng: "Không phải anh cố ý sắp đặt, cũng không phải nhờ vào đó để giả bộ đáng thương làm em mềm lòng."


Tang Nhược cong cong môi, ý cười lạnh nhạt tuỳ ý tràn trên khoé môi, nhưng không nói tiếng nào.
Trong cổ họng Hạ Cảnh Tây căng ra.
Không giải thích thêm nữa, anh lấy điện thoại ra gọi cho tài xế đang chở ở bãi đậu xe, bảo anh ta lái xe lên gần chỗ này chờ.


Chờ khi tài xế lái xe đến, anh cẩn thận từng li từng tí tạm thời buông chân trái của cô ra, ngón tay dài cầm đôi giày cao gót của cô lên, chuẩn bị mang cô đi, nhưng trong tích tắt anh đứng dậy, chân trái hơi dùng sức truyền đến một cảm giác đau đớn.


Anh nhíu mày, nhưng một giây sau đó nhanh chóng giãn ra như không có chuyện gì.
Xoay người, anh đưa hai tay ra vững vàng ôm lấy cô, ngay trước một giây cô muốn cự tuyệt thì bình tĩnh nói: "Chân của em tạm thời không thể dùng lực, đừng khiến thân thể mình không thể qua được, mai em còn phải quay phim."


Lời nói bỗng nhiên dừng lại hai giây.
"Bởi vì anh, không đáng." Anh khàn giọng nói.
Vì lí do tư thế, Tang Nhược hờ hững nhấc mí mắt lên, liếc nhìn gương mặt căng cứng của anh, đi lên, một đôi mắt sâu thẳm sâu kín chăm chú nhìn cô, trong mắt chỉ phản chiếu hình bóng của cô.


Thấy cô tựa hồ muốn lên tiếng, Hạ Cảnh Tây thấp giọng ngăn cản lời cô muốn nói: "Đi thôi."
Khoé môi Tang Nhược khẽ nhếch.
"Anh đúng là không đáng." Đôi môi đỏ mọng của cô phát ra thanh âm, mơ hồ mang theo cười nhạt, ẩn bên trong còn có chút khinh mạn, ngữ điệu rất là tán đồng.


Thần kinh Hạ Cảnh Tây kéo căng lại kéo căng.
U ám phủ lên đôi mắt, anh không nói gì, vững vàng ôm cô đi về phía xe đang đậu.


Tang Nhược tuỳ ý để anh ôm, không có ý muốn giãy dụa, cũng không đưa hai tay lên ôm cổ anh để đề phòng mình rơi xuống, ngược lại Hạ Cảnh Tây lại cẩn thận từng li từng tí, ôm cực chặt lại vô cùng nâng niu.
Âu phục kia đã bị cô bỏ lại hai lần, lẻ loi trơ trọi nằm lại trên ghế.


"Hạ tổng?" Tài xế mỗi lần gặp Hạ tổng luôn là cảnh anh ôm Tang tiểu thư đi đến, bỗng nhiên mí mắt lập tức giật một cái, vô thức nhìn về phía chân trái của anh, định lên tiếng nhắc nhở nhưng lại bị ánh mắt cảnh cáo của người đàn ông quét qua.


Anh ta cũng chỉ có thể nuốt xuống, vội vã bước đến mở cửa xe ra.
Hạ Cảnh Tây khom người, động tác vô cùng ôn nhu đem Tang Nhược đặt lên ghế, anh không lập tức lên xe, mà là quay người đi đến phía sau cốp xe, từ đó lấy ra một đôi dép lê mềm mại thuộc về con gái.


Anh trầm mặt ngồi xuống bên cạnh cô, một lần nữa khom người, cứ dùng tư thế như vậy mà giúp cô mang dép vào.
Thẳng người lên, đã thấy khóe môi cô hơi cong cong, nhìn giống như là nụ cười yếu ớt, thật sự tràn ngập trong đó là sự đùa cợt nhạt nhẽo như có như không.


"Đến tiệm thuốc gần nhất." Hầu kết lăn lăn, Hạ Cảnh Tây hướng về tài xế phân phó.
"Vâng."
Xe khởi động.


Nơi đây vốn là trung tâm thành phố, rất nhanh đã tìm thấy được một tiệm thuốc, Hạ Cảnh Tây ra lời phân phó, tài xế nhanh chóng đáp ứng rồi xuống xe, lấy tốc độ ánh sáng nhanh chóng mua được thuốc lưu thông máu ứ cùng túi chườm đá đem về.


Sau đó, anh ta cũng không lên xe nữa, rất tinh ý mà tạm thời rời đi.
Trong xe chỉ còn lại hai người Hạ Cảnh Tây cùng Tang Nhược.
Hạ Cảnh Tây nhìn cô một cái, thấp giọng nói: "Trước tiên anh giúp em chườm nước đá, có thể sẽ hơi lạnh, em cố chịu một chút."


Anh nói xong, lần nữa nhẹ nhàng nâng chân trái của lên lên đặt trên đùi mình, lực đạo ôn nhu nhưng không mất đi sự cường thế đem chân cô giữ lại, không cho né tránh, sau đó anh giúp cô chườm nước đá lạnh.


Tang Nhược sớm đã chuẩn bị tâm lý, thế nhưng khi khối lạnh lẽo kia chạm vào da thịt, cô vẫn là không nhịn được mà rùng mình một cái.
Đầu ngón tay đặt chỗ ghế ngồi có chút siết lại.
"Rất nhanh sẽ tốt thôi." Phát giác được sự khác thường của cô, Hạ Cảnh Tây thấp giọng nói.


Rất muốn ngước lên nhìn cô một chút, nhưng anh vẫn là cố nhịn xuống, ánh mắt chỉ rơi trên cổ chân cô.
Tính toán thời gian, kết thúc mười phút đồng hồ, anh lấy túi chườm đá ra, lấy khăn giấy cẩn thận xoa xoa lau khô chỗ vừa chườm lạnh, sau đó lấy bột thuốc trắng Vân Nam trong túi phun lên.


Tất cả hoàn tất.
Hạ Cảnh Tây không bỏ chân Tang Nhược xuống mà là nhìn về phía cô: "Nếu như ngủ một giấc rồi mà vẫn không thấy thoải mái thì mai anh cùng em đi bệnh viện."
Tang Nhược miễn cưỡng cùng anh đối mặt.


Chốc lát, cô thoáng nghiên người, đầu ngón tay tinh tế trắng nõn hờ hững nâng cằm anh lên, mỉm cười, cười đến lãnh diễm vô song (có một không hai), bờ môi phát ra giọng nói hơi lạnh: "Hạ Cảnh Tây, anh còn chưa tỉnh mộng sao?"


Cổ họng Hạ Cảnh Tây một lần nữa như bị ai bóp chặt lại, kìm lòng không đặng muốn nắm chặt ngón tay của cô, chỉ là một giây trước khi chạm được cô đã thu hồi ngón tay lại.


Cô nhìn anh giương môi cười yếu ớt, có thể nói là không có chút nhiệt độ nào, chỉ có hư tình giả ý, phảng phất như trào phúng anh nói không giữ lời.
Hạ Cảnh Tây nhìn cô chằm chằm một cái.
"Anh đưa em về." Cố gắng nuốt xuống một cái, anh bấm số gọi bảo tài xế quay lại.


Lúc tài xế nhận được điện thoại còn ngẩn người.
Nhanh như vậy sao?
Nhưng anh ta không nghĩ nhiều, chỉ là sau khi lên xe, anh ta rõ ràng đã nhận thấy được bầu không khí quỷ dị, áp suất hơi thấp, lại hình như quanh thân Hạ tổng tản ra một cỗ cô đơn.
Xe lại khởi động.


Tang Nhược sớm đã nhìn ra ngoài cửa sổ, thưởng thức cảnh đêm ở bên ngoài.
Sau lưng, ánh mắt thâm thuý của Hạ Cảnh Tây từ đầu đên cuối vẫn rơi trên người cô, không hề chớp mắt, cũng chưa từng dời đi dù là nửa phần.
Dù cho cô căn bản không cho anh lại một chút đáp lại nào.


Nhưng anh vẫn vui vẻ chịu đựng.
Một đường bao phủ trầm mặc, cho đến khi xe lái đến khu chung cư bỗng nhiên dừng lại.
"Hạ tổng, có xe ngăn cản chúng ta." Tài xế báo cáo.
Hạ Cảnh Tây nhấc mí mắt, nhìn về phía trước.


Không đợi anh nhìn rõ ràng, Tang Nhược ở bên cạnh đột nhiên không quan tâm đẩy cửa xuống xe.
Nhớ đến chân của cô, mi tâm Hạ Cảnh Tây nhíu lại một cái.
"Tang Nhược." Anh cấp tốc xuống xe theo.
Nhưng anh đã chậm một bước.


Người đàn ông xa lạ vốn đang dựa vào đầu xe kia đã bước mấy bước đến trước mặt Tang Nhược, cầm lấy cổ tay cô đem kéo về phía sau lưng.
Mà Tang Nhược.........


Anh rõ ràng thấy được cô hướng về phía người đàn ông kia cười rất vui vẻ, là vui vẻ phát ra từ nội tâm, mà không phải là hư tình giả ý như lúc đối diện với anh, người đàn ông kia cũng cười với cô, thậm chí là sờ đầu cô nữa.


"Tang Nhược." Hạ Cảnh Tây đứng vững, môi mỏng mím chặt lại, ngực giống như là có một tảng đá nặng nề đè lên, vô cùng khó thở.
Rất khó chịu, rất nặng nề.
Giọng nói anh càng là căng cứng đến cực hạn.


Nhưng, Tang Nhược chỉ tuỳ ý quét về phía anh một cái, sau đó không thèm nhìn anh nữa, trong mắt cô chỉ có người đàn ông kia.
Một giây sau, người đàn ông kia cùng anh đối mặt.
Ý vị lãnh ý cùng đùa cợt hiện lên rõ ràng.


"Dương Bình." Anh nghe được thanh âm người đàn ông kia lười biếng lên tiếng, hờ hững như cười lại không cười: "Còn muốn tôi dạy anh sao? Đánh gãy chân Hạ tổng."
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++






Truyện liên quan