Chương 56: Hạ Cảnh Tây Bật Cười: Làm Tiểu Tam Thì Có Sao
Từ khi Tần Đông hợp tác với Tang Nhược cho đến bây giờ, anh thật sự có chút thưởng thức cô, đương nhiên anh cũng thấy cách nói của cô có chút mất tự nhiên, không nhịn được liền nói đùa: "Chưa từng diễn cảnh hôn nên giờ căng thẳng à?"
Tang Nhược chạm phải ánh mắt của anh, hiếm khi ngượng ngùng thừa nhận: "Vâng."
Tần Đông mỉm cười, đẹp trai nhíu mày, giọng nói nhẹ nhàng: "Nể mặt em mỗi ngày đều gọi tôi là Tần lão sư nên hôm nay Tần lão sư sẽ biểu diễn cho em xem một màn ảo thuật, thế nào?"
Anh dừng một chút, ra vẻ thần bí: "Nhìn kỹ nhé, bây giờ Tần lão sư sẽ biến ra đóa hoa cho em."
Tang Nhược chớp mắt mấy cái.
Một giây sau __
"Một hai ba, một đoá hoa." Lúc đếm tới ba, chỉ thấy bàn tay vốn để bên hông của Tần Đông đưa lên vuốt cằm mình một cái, sau đó xoè tay ra, trên tay anh ta đã xuất hiện một đóa hoa nở rộ nằm trên ấy.
Tang Nhược"....."
Tần Đông là một ảnh đế trẻ tuổi, là người hiền lành, bình thường lúc nghỉ ngơi sẽ đùa giỡn làm mọi người vui vẻ giúp dịu bầu không khí căng thẳng do quay phim mang tới, giờ phút này anh đột nhiên biến ra hoa, giả ngây thơ không để ý đến hình tượng của mình chút nào, Tang Nhược nhìn ngây người.
Chờ đến khi nhìn thấy anh nháy mắt với mình mấy cái, cuối cùng cô cũng lấy lại tinh thần, nhịn không được nở nụ cười, cười đến mặt mày cong cong.
"Tần lão sư anh......"
Tần Đông cười ha ha, làm ra vẻ mặt nhanh khen tôi đi:" Cứ nói đi, có đẹp trai hay không? Cái ảo thuật này có lợi hại hay không? Bây giờ có phải cảm thấy không còn căng thẳng như trước nữa?".
Tang Nhược thực sự không nhịn được cười, thậm chí cười đến cơ mặt có chút đau, chỉ có thể quay mặt sang chỗ khác không nhìn anh nữa.
Bên cạnh máy giám sát.
Ý cười từ khoé mắt cô lan rộng đến hai hàng lông mày, nhanh chóng nhiễm lên cả gương mặt cô, càng làm nổi bật lên sự xinh đẹp của cô, đẹp đến mức chói mắt.
Cô cười rất vui vẻ.
Hạ Cảnh Tây không hề chớp mắt nhìn qua, ánh mắt ngày càng đục, đậm đặc như mực, lồng ngực dần trở nên ngột ngạt, hít thở dường như có chút khó khăn, anh đưa tay lên nới lỏng cà vạt.
Một cảm giác khó nói lên lời âm thầm lan toả tới chỗ sâu nhất trong thân thể anh.
Yết hầu anh không lưu loát lăn lăn.