Chương 87: Chương 87
Bà xã của tôi…
Nữ chủ nhân nhà chúng tôi…
Lời nói hờ hững tự nhiên tràn ra khỏi đôi môi mỏng của anh, anh nói rất bình tĩnh, nhưng lại cứ như thể có luồng điện chạy thẳng từ đầu ngón tay truyền đến đầu trái tim của Tang Nhược, gây ra một cảm giác tê dại mãnh liệt.
Trái tim của cô lập tức đập lỡ một nhịp, chợt nhớ đến tối hôm qua anh ngỏ lời cầu hôn bên tai mình, bất giác nín thở, cả nhiệt độ trên mặt cũng hơi tăng cao.
May mắn thay, không ai có thể phát hiện ra vì cô đang đeo khẩu trang.
Đột nhiên, anh quay đầu nhìn cô với ánh mắt sâu sa lại chăm chú, như một vòng xoáy hút lấy cô đắm chìm vào trong đó, tựa như thứ duy nhất anh có thể nhìn thấy cũng như muốn nhìn thấy vào lúc này chỉ có cô.
“Thích không?” Anh trầm giọng hỏi, khóe miệng cong lên thành một vòng cung, đầu ngón tay theo thói quan mà khẽ xoa mu bàn tay của cô.
Lần thứ hai, trái tim Tang Nhược đập loạn nhịp.
Ánh mắt vao vào nhau, chợt bắt được ý cười nhàn nhạt trong đáy mắt dịu dàng của anh, trong nhất thời cô cũng không biết rốt cuộc là anh đang hỏi mình liệu có thích hai chiếc giường kia hay không, hay là có thích hay không cách xưng hô mà anh gọi cô.
Giống như đang đào hố cho cô.
Tim đập thình thịch, Tang Nhược kiềm chế hô hấp có chút dồn dập, giả vờ bình tĩnh mà nói: “Không thích.
”
“Được.
” Hạ Cảnh Tây thấp giọng đáp lại, trong mắt mang theo ý cười chiều rõ rệt, sau đó ngẩng đầu đối diện với nhân viên bán hàng ra hiệu: “Tôi muốn chiếc đèn sàn đó.
”
Tang Nhược hơi choáng váng.
Cô chỉ liếc mắt nhìn cái đèn sàn kia có hai lần, vốn không hề để cho anh thấy, làm sao mà anh biết được?
Như biết rõ cô đang nghĩ gì, câu hỏi vừa hiện ra trong đầu thì người đàn ông đã lập tức cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ nhàng, giọng nói trầm thấp chứa đựng sự vui vẻ: “Bà Hạ thích thì chẳng cần nói cũng biết được.
”
Bà Hạ…
Sắc hồng nhạt lặng lẽ lan ra trên gò má cô, trong nháy mắt nhiệt độ lập tức tăng cao, nhưng hơi thở cùng với thân nhiệt của anh lại cố tình quanh quẩn quanh cô như muốn hoàn toàn bao trùm lấy cô, đầu ngón tay của Tang Nhược run lên dữ dội.
Cô liếc nhìn sang, khuôn mặt tuấn tú đang kề sát làm cho người ta không kháng cự được mà động tâm, đáy mắt lại càng được phủ thêm sự dịu dàng.
Miệng lưỡi bỗng khô khốc một cách khó hiểu, Tang Nhược dùng đầu lưỡi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi trong vô thức.
Cô nhìn anh, kìm lại khóe môi đang muốn nhếch lên, khẽ hừ đầy kiêu ngạo: “Ai là bà Hạ của anh chứ?”
Nháy mắt nổi lên ý đồ xấu, giây tiếp theo hai hàng lông mày của cô hơi cau lại buồn rười rượi, bất mãn rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh: “Đã có vợ rồi mà còn gạt em.
Hạ tổng coi em là gì chứ?”
Ủy khuất đan xen với sự thương tâm, cho dù chỉ lộ ra một đôi mắt nhưng vẫn như cũ mà trông vừa đáng yêu lại vừa khiến cho người ta thương cảm.
Hạ Cảnh Tây bật cười.
“Xa tận chân trời.
” Hạ Cảnh Tây nhếch môi, ý cười trong giọng nói cũng rất rõ ràng: “Gần ngay trước mắt, Tang Tang chính là bà Hạ của anh, ngoài em ra không có khả năng là người khác.
”
Hô hấp của Tang Nhược có chút dồn dập.
“Ai đồng ý chứ?” Cô hờn dỗi, trừng mắt liếc anh một cái.
Hạ Cảnh Tây thâm trầm mà nhìn cô, nghiêm nghị nhắc nhở: “Tối hôm qua em đã đồng ý rồi, không thì bây giờ về nhà diễn lại cảnh tối hôm qua em đã đồng ý như thế nào nhé?”
“Cầm thú.
”, khuông mặt nóng bừng, Tang Nhược xấu hổ, buồn bực nhỏ giọng mắng anh.
Bỗng Hạ Cảnh Tây có chút ngả ngớn mà nhếch khóe môi, giọng nói cũng nhỏ đi giống như cô: “Cầm thú còn có thể càng cầm thú hơn.
”
“…”
Tang Nhược chẳng muốn quan tâm đến anh nữa.
“Đi thôi.
” Cô làm bộ nhấc chân đá anh một cước.
Hạ Cảnh Tây mỉm cười, nắm tay cô dẫn ra quầy thu ngân, sau khi thanh toán và để lại địa chỉ nhận hàng xong thì hai người rời đi.
Lúc bước ra khỏi trung tâm thương mại, Tang Nhược thoáng nhìn thấy có người bán hoa tươi ở quảng trường, trong lòng khẽ động, cô không nói hai lời mà liền dẫn Hạ Cảnh Tây đi tới đó, rất nghiêm túc chọn lấy một bông hoa hồng đỏ.
Hạ Cảnh Tây tự nhiên mà chuẩn bị trả tiền.
“Để em.
” Tang Nhược ngăn anh lại, lấy điện thoại di động ra quét mã QR để nhập số tiền.
Cất điện thoại đi, cô cúi đầu ngửi ngửi đóa hoa hồng, có mùi hương hoa thoang thoảng nơi chóp mũi, cô không kìm lòng được mà khẽ nhếch khóe môi, nhịp tim có chút tăng tốc khi đến chuyện cô muốn làm.
“Anh Hạ”, cô nâng mắt lên, đưa hoa hồng cho anh, giọng điệu mềm mại xen lẫn đôi chút sự ngọt ngào: “Tặng anh.
”
Trời đang tối dần.
Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, ánh đèn đường êm dịu rọi xuống càng làm tăng thêm vẻ dịu dàng lại gợi cảm cho cô, mặc dù bị khẩu trang che mất khuôn mặt nhưng niềm vui vẫn lộ ra rõ ràng có thể nhìn thấy được, rơi vào lòng Hạ Cảnh Tây một cách chuẩn xác không lệch chút nào.
Anh cũng cười theo.
“Cám ơn.
” Nhận lấy hoa hồng từ trong tay cô, anh thuận thế mà nắm lấy bàn tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.
Niềm vui rạng rỡ trong mắt ngày càng đậm, Tang Nhược kiễng mũi chân, nhanh chóng tháo khẩu trang xuống hôn lên mặt anh, sau khi hôn xong cô và anh nhìn nhau: “Đi thôi.
”
Cô nắm tay anh đi về phía chỗ đậu xe, hai bàn tay quấn lấy nhau tùy ý đong đưa trước sau, khi thì cô liếc nhìn anh một cái, khi thì nhìn hoa hồng trên tay anh.
Xung quanh họ người đến kẻ đi, đủ loại âm thanh vang lên bên tai không dứt, nhưng dù thế nào đi nữa thì bàn tay của hai người vẫn luôn nắm chặt lấy nhau, chỉ cần cô nhìn sang là có thể trông thấy anh, cùng anh nhìn nhau mỉm cười.
Trở lại trong xe, ngăn cách với sự náo nhiệt bên ngoài, Tang Nhược vừa mới thắt dây an toàn thì hơi thở của người đàn ông liền bảo phủ lấy cô, sườn mặt bị bàn tay anh giữ lại, nụ hôn cực kỳ nóng bỏng của anh hạ xuống.
Mãnh liệt lại không mất đi sự dịu dàng mà hôn cô.
Đầu trái tim Tang Nhược khẽ run rẩy, trên môi thoáng hé ra nở một nụ cười, cô đưa tay lên ôm chặt cổ anh, cùng anh triền miên cùng anh quấn quít thân mật.
Sự yên tĩnh lan tràn, chỉ có những âm thanh mập mờ đan xen, dịu dàng cũng lan tỏa.
Nhiệt độ bên trong cũng dần dần tăng cao.
Nhận thấy sẽ…
Hạ Cảnh Tây đúng lúc mà dừng lại, khẽ áp lên trán cô, đôi môi mỏng vẫm còn lưu luyến mà lướt qua chóp mũi và lông mày của cô, giọng nói khàn khàn gợi cảm không thể tả: “Về nhà nhé?”
Hô hấp của Tang Nhược không ổn định, muốn lên tiếng đáp lại, nhưng tiếng điện thoại di động rung lên mà không báo trước đã đánh gáy lời nói của cô.
Là điện thoại di động của cô.
“Để anh.
” Anh kiềm chế mà hôn lên trán cô một cái, Hạ Cảnh Tây buông cô ra, rất tự nhiên mà thay cô tìm điện thoại cho cô, nhìn thấy tên của Tưởng Thi Thi nhấp nháy trên màn hình, anh nhíu mày rồi đưa tới tay cô.
Tang Nhược không nhìn thấy, bất động thanh sắc* mà ôn định hô hấp dồn dập, cô bấm kết nối: “Thi Thi.
”
*Bất động thanh sắc: ung dung thản nhiên, không biến sắc.
Giọng của Tưởng Thi Thi lập tức vang lên ở đầu bên kia điện thoại: “Nhược Nhược, có phải bây giờ anh Hạ đang ở cùng một chỗ với cậu hay không?”
Tang Nhược theo bản năng liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh: “Sao thế?”
Tưởng Thi Thi cười lạnh: “Nhược Nhược, cậu bật loa ngoài đi, để anh Hạ nghe cùng, nhanh lên.
”
Tang Nhược nghi hoặc, có ý muốn hỏi nhưng lại bị Tưởng Thi Thi thúc giục, cô đành bật loa ngoài lên theo ý cô ấy: “Được rồi, cậu nói đi.
”
“Anh Hạ, anh nghe cho kỹ đây, tối qua anh dám chia rẽ quan hệ giữa tôi với Tịch Mặc Viễn, hừ, bây giờ tôi sẽ đường đường chính chính lòng dạ hẹp hỏi mà đào hố báo thù anh.
”
Tang Nhược: “…”
Trông thấy lông mày của người đàn ông chau thành thành một đường đột nhiên cô có dự cảm mãnh liệt rằng hành động “báo thù” của Thi Thi chắc chắn sẽ có liên quan đến chính mình.
Quả nhiên…
“Nhược Nhược, tớ nói cho cậu biết, trước đây lúc cậu vừa mới chia tay anh Hạ, việc đầu tiên anh ta làm chính là ném tất cả đồ của cậu đi! Tên cẩu đàn ông lại cực kỳ hẹp hòi, Nhược Nhược cậu nhất định phải dạy dỗ anh ta cho thật tốt.
”
Tang Nhược: “…”
Trong tầm mắt, sắc mặt người đàn ông bởi vì lời nói của Tưởng Thi Thi mà hạ xuống mấy độ đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng tắp, hai tròng mắt của anh nhìn cô chằm chằm không hề chớp.
Còn Tưởng Thi Thi nói xong liền ngâm nga một bài hát, vui vẻ cúp máy.
Sự quyến rũ dường như bị phân tán một chút.
“Thi Thi nói chính là sự thật sao?” Tang Nhược cười như không cười hỏi, cố ý kéo dài giọng.
Hạ Cảnh Tây theo thói quen nắm lấy tay cô, cảm nhận được sự giãy giụa của cô, anh làm bộ siết chặt tay cô trong lòng bàn tay mình, trầm giọng hỏi: “Tức giận à?”
Tang Nhược khẽ hừ.
“Không tức giận nha…” Cô nhướng mày nhìn anh nở nụ cười nhạt: “Vì cái gì mà phải tức giận chứ, đều là quá khứ rồi, em cũng sẽ không lật nợ cũ nữa, đàn ông các anh cũng không phiền khi phụ nữ lôi chuyện cũ ra nói à?”
“…”
“Còn nói không tức giận?” Hạ Cảnh Tây vươn tay ra ôm lấy cô.
Tang Nhược cố nén nụ cười xấu xa lại.
“Thật sự là không có tức giận.
” Cô giả vờ hung hăng đẩy anh ra, sau mấy lần không đẩy ra được mới từ bỏ, đầu ngón tay chọc thật mạnh vào ngực anh: “Khi nào đến nhà em nhớ dọn hết đồ của anh mang đi.
”
Hạ Cảnh Tây nhìn cô một cái thật sâu sắc.
“Không cho nhìn.
” Tang Nhược đẩy khuôn mặt muốn tiến lại gần kia ra, nghĩ nghĩ thế nào lại duỗi tay ra đưa lên che mắt anh lại.
Nào ngờ tay cô đã bị anh gỡ xuống ngay trong giây tiếp theo, đôi môi mỏng của anh hôn lên lòng bàn tay cô trước khi cô muốn rút về, xúc cảm tựa luồng điện lập tức lan ra, đánh thẳng vào tim cô.
Cô trừng anh.
“Chúng ta về nhà thôi.
” Môi mỏng thản nhiên nở nụ cười nhàn nhạt, Hạ Cảnh Tây dịu giọng dỗ dành cô, cũng không đợi cô nói gì thì đã buông cô ra, khóa cửa rồi khởi động xe.
Tang Nhược quay mặt nhìn ra ngoài cửa kính xe, rốt cuộc cũng không nhịn cười được mà lén khẽ kéo kéo khóe môi.
Nhưng cô vẫn không để ý đến anh, mãi cho đến khi cô phát hiện ra hướng xe đi không phải là đường quay về chung cư, trong lòng cô chợt hiện lên một suy đoán, mà không bao lâu sau suy đoán đã trở thành sự thật.
… Điểm đến chính là biệt thự Vận Hà.
Xe dừng hẳn, người đàn ông nghiêng người qua thay cô cởi dây an toàn ra.
Tang Nhược nhìn anh.
“Đến rồi.
” Môi mỏng khẽ lướt qua khóe môi cô, Hạ Cảnh Tây dẫn đầu xuống xe trước, vòng qua đầu xe đi qua mở cửa xe cho cô, sau đó đưa tay ra trước mặt cô.
Khóe môi Tang Nhược hơi nhếch lên, đặt tay vào lòng bàn tay anh, anh cũng thuận thế mà nắm thật chặt, che chở cho cô xuống xe.
Tay trong tay, hai người đi vào biệt thự, đập vào mắt Tang Nhược là một căn biệt thự dường như vẫn mang dáng vẻ của trước đây, lúc trước khi cô rời đi trông ra sao thì hiện tại vẫn không hề thay đổi.
Như thể… Đang đợi cô quay về.
Thời điểm trong đầu xuất hiện ý nghĩ này, Tang Nhược không nhìn được mà mỉm cười, cô không lên tiếng chỉ để anh tùy ý nắm tay đi từng bước một lên lầu, cuối cùng đi vào phòng ngủ chính nơi cô đã từng ngủ.
“Đưa em đến đây làm gì?” Trong lòng mơ hồ đoán được điều gì đó, cô cố ý đứng im không nhúc nhích.
Hạ Cảnh Tây xoay người lại, ánh mắt hạ xuống dừng trên người cô, kìm lòng không được mà khẽ miết lấy da thịt trên mu bàn tay của cô, anh lại dẫn cô đi về phía trước, đi đến phòng chứa quần áo bên trong phòng ngủ này.
Anh ôm lấy cô từ phía sau.
Tang Nhược dựa vào trước ngực anh, hơi thở lành lạnh chỉ thuộc về riêng anh bao phủ, cười nhẹ: “Anh…”
“Anh không có ném đồ của em đi.
” Hạ Cảnh Tây hôn lên má cô, kể chi tiết ra: “Đúng là tối hôm đó anh đã kêu dì Lý dọn dẹp xong ném chúng đi, nhưng anh đổi ý, sau đó lại nhờ dì Lý đem đồ của em cất lại.
”
Giọng điệu của anh lúc này không chứa đựng sự xấu xa nào, cũng không phải cố ý bắt nạt cô một cách ác liệt, mà là cực kỳ nặng nề.
“Sau đó thì sao?” Cô hỏi.
“Anh đã đặt lại chỗ ban đầu.
” Hạ Cảnh Tây thẳng thắn lại thành khẩn, lần đầu tiên anh bối rối kể ra chuyện lúc đó: “Có một đêm anh trở về nhà trong tình trạng say xỉn, nhận ra rằng em không có ở đây, trong phòng ngủ cũng chẳng có gì thuộc về em cả, vì vậy… anh đã để chúng lại chỗ ban đầu.
”
“Tại sao?”
“Vì sẽ có cảm giác như em vẫn chưa rời đi.
”
Thật bình tĩnh.
Cuộc đối thoại rơi vào im lặng, Tang Nhược lắng nghe, một cảm giác khác thường khó mà hiểu được quét qua đầu trái tim, thuận đà liền bao bọc lấy trái tim cô từng chút một.
“Tang Tang.
” Đột nhiên, cô nghe thấy anh thì thầm gọi tên mình, ngay bên tai cô là đôi môi cực kỳ nóng bỏng đang phả hơi thở lên chỗ nhạy cảm.
Trái tim cô run lên bần bật.
“Hửm?”
“Em định khi nào thì về nhà?”
Anh nhanh chóng ôm chặt cô, Tang Nhược cảm nhận được, ý cười phảng phất từ từ hiện ra giữa lông mày cô, cô hạ mắt nhìn bàn tay hai người đang đan vào nhau, khóe môi bất giác cong lên.
“Hạ Cảnh Tây.
” Cô gọi anh, rút tay ra phủ ngược lên mu bàn tay anh, gương mặt ửng đỏ cười hạnh phúc “Bây giờ anh đang cầu hôn em đấy à?”
Tác giả có chuyện muốn nói: cảm tạ tháng tư, ly, fionaz dung dịch dinh dưỡng cá khóc.