Chương 102: 102: Úc Tùy Và Hứa Lan Thanh
Hương thơm trên cơ thể cô phảng phất quanh chóp mũi anh, như có như không mà gợi lên ham muốn từ trong xương cốt vốn có của anh đối với cô, lòng bàn tay mềm mại và mịn màng của cô vỗ lên khuôn mặt anh, khiến anh dễ dàng liên tưởng đến cảm giác khi chạm vào da thịt trên cơ thể cô.
Từng li từng tí khiến anh lưu luyến quên phản ứng lại.
Hơi thở của cô ấm áp, khi nói chuyện tất cả đều phả vào mặt anh, xâm nhập vào từng lỗ chân lông của anh.
Úc Tùy không chớp mắt nhìn chằm chằm cô, cảm xúc mãnh liệt dưới đáy mắt thay đổi mấy lần, sâu trong nội tâm lại trào ra cảm xúc khác vì lời nói của cô, môi mỏng động đậy như muốn nói gì đó.
“Không phải là tôi cam tâm tình nguyện gả cho anh.
”
Cổ họng bỗng chốc bị nghẹn lại, vẻ mặt vốn là thâm sâu khó lường trong phút chốc càng trở nên u ám, mắt thấy tay cô muốn thu về, Úc Tùy đưa tay bóp chặt cổ tay cô.
Lực của anh rất lớn.
Trong nháy mắt, cổ tay cô đỏ lên nhìn rất chói mắt.
Một giây sau, anh kéo mạnh tay cô một cái mà không báo trước, mạnh mẽ để cô ngồi lên đùi mình, một tay khác thì dùng sức bóp lấy eo cô không cho cô động đậy.
Hứa Lan Thanh dứt khoát không động nữa.
Cơn tức giận trong lòng đang mãnh liệt dâng trào, Úc Tùy lạnh lùng mở miệng, lạnh giọng ép hỏi: “Lặp lại lần nữa.
”
Hứa Lan Thanh liếc anh một cái, vẫn giữ nguyên tư thế giọng điệu lạnh nhạt: “Chẳng lẽ là anh nghĩ tôi cam tâm tình nguyện gả cho anh à? Vốn là anh ép buộc uy hϊế͙p͙ tôi, không phải sao?”
Sức lực bóp eo cô của tay anh lại tăng thêm.
Cô giống như là không phát hiện ra, khóe môi từ đầu đến cuối đều mở một vòng cung nhạt: “Mặc dù không phải là tôi cam tâm tình nguyện gả cho anh, nhưng giống như lời anh nói, bây giờ tôi chính là Úc phu nhân.
”
“Đã cưới tôi, vậy thì bà Úc đương nhiên phải có được sự tôn trọng chứ.
” Bàn tay cô vỗ vào mặt anh rồi nâng cằm anh lên, cô tiếp tục lạnh nhạt lười biếng: “Lấy người phụ nữ khác tát vào mặt tôi, loại sự việc này nếu có lần sau, anh thử xem?”
Dứt lời, cô buông tay, giống như cũng không muốn tiếp xúc một chút nào với anh, nhớ lại, anh vẫn đang bóp eo cô.
Cô cong cong khóe môi.
“Thế nào, còn muốn làm sao?” Cô tùy ý để anh giam cầm, sắc mặt lạnh lùng cùng anh đối mặt.
Bầu không khí đột ngột thay đổi.
Khuôn mặt tuấn tú nhưng u ám của Úc Tùy càng tối sầm, hô hấp cũng không một tiếng động mà nặng nề thêm hai phần, trong lòng tức giận đến đỉnh điểm nhưng không nói ra được.
Anh híp mắt cười lạnh, vẻ u ám phủ kín đôi mắt.
Hết lần này đến lần khác, cô không để ý, dù là anh nhìn cô không chớp mắt, dù là lực tay của anh ở eo cô mạnh thêm, ánh mắt của cô cũng không hề có chút dao động nào.
Huyệt thái dương nhảy lên, bỗng nhiên buông cô ra, anh cũng không thèm để ý xem động tác của mình làm cô ngã sấp xuống hay không, anh đứng dậy rời đi cũng không ngoảnh đầu lại.
Động tác của anh quá mức đột ngột, Hứa Lan Thanh không có chút chuẩn bị nào, không chú ý liền ngã xuống đất, cũng may cô kịp thời ổn định cơ thể không đến mức thất thố.
“Rầm—–” Giống như là âm thanh của cửa bị đóng mạnh lại.
Cô vẫn giữ sắc mặt nhàn nhạt như cũ, không đi ra phòng quần áo xem xét, cũng không ngẩng đầu, cô chỉ chậm rãi lấy khăn tắm lần nữa quấn lên người, sau đó chân trần đi về phòng khách, từ trong thùng rác nhặt cái túi lên.
Bên trong không chỉ có đồ lót mà còn váy dài cùng váy ngủ nữa, tìm được phòng giặc quần áo, giặc đồ lót hong khô rồi mặc vào, cuối cùng cô giặt váy dài.
Làm xong hết cô mặc váy ngủ về phòng nằm lên giường không thèm để ý gì cả, nơi đây hơn nửa giờ trước cô bị anh bắt nạt.
Cô không muốn nghĩ nhiều, bởi vì thực sự quá mệt mỏi.
Cô áp nửa mặt vào gối, đầu ngón tay nắm chặt, cơ thể vô thức cuộn người lại, mí mắt run rẩy, Hứa Lan Thanh nhắm nghiền hai mắt, không đầy một lát cô liền mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Dưới lầu.
Cửa sổ xe hạ xuống, làn khói từ từ bay ra, Úc Tùy hút thuốc, làn khói mờ khuôn mặt, mơ hồ tràn ra một tia cô đơn.
“Ong ong ong———” Chợt điện thoại rung.
Mí mắt anh run nhẹ không dễ phát hiện, cụp mắt xuống, phát hiện là điện thoại của mẹ thì hô hấp trở lại bình thường.
Anh nhấn nghe.
Vừa tiếp điện thoại mẹ anh đã lên tiếng bằng giọng hưng phấn: “Thế nào, đêm tân hôn đối tốt với cô gái nhỏ không?”
Úc Tùy xùy nhẹ một tiếng, không trả lời.
Mẹ Úc biết được tính tình của anh, nhưng vẫn không nhịn được lườm anh một cái, dù anh không nhìn thấy được
“Có phải con ức hϊế͙p͙ người ta rồi không?” Mẹ Úc tức giận chất vấn: “Con và Lan Thanh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hả? Sao mẹ cảm thấy Lan Thanh cũng không muốn gả cho con, con làm gì có lỗi với nó?”
Cũng không muốn gả cho anh….
Gả cho anh cũng không phải tôi cam tâm tình nguyện…
Hai câu nói lại đặc biệt trùng hợp nhắc nhở Úc Tùy trong đêm khuya thanh vắng.
Môi mỏng bỗng nhếch lên, hàn khí lạnh thấu xương phủ lên mặt anh, anh run tay móc điếu thuốc ra nhóm lửa, hung hăng hút mạnh.
Mẹ anh nghe thấy âm thanh bật lửa không khỏi lo lắng: “Con đang nói chuyện với mẹ đấy.
” mẹ anh nghĩ nghĩ: “Như vậy đi, ngày mai mẹ sẽ trở về, cùng Lan Thanh ra ngoài dạo phố tâm sự, bồi dưỡng tình cảm……”
“Chúng con đang tân hôn.
” Úc Tùy ngắt lời: “Mẹ chỉ cần chăm sóc tốt cho ba khi đi công tác là được.
”
Mẹ Úc: “…………”
“Vậy đợi ba mẹ trở về, con mang Lan Thanh về nhà ăn cơm,” Mẹ anh mơ hồ đã nhận ra cái gì, cuối cùng chỉ là dặn dò: “Bất kể như thế nào, Lan Thanh cũng là do con đề nghị cưới, bây giờ con bé là vợ con, con nhất định phải thương yêu vợ mình, còn không thì để xem mẹ xử lý con thế nào.
”
Ba Úc ở bên kia gọi bà, bà liền cúp điện thoại.
Anh tùy ý ném điện thoại ở ghế, chậm rãi nhả khói, Úc Tùy không khỏi cười lạnh.
Anh còn chưa đủ cưng chiều cô sao?
[Yên: Anh nghĩ sao nói câu này, muốn ăn đấm ko anh, qua học Hạ cẩu về khái niệm cưng chiều đi nhá!!!!]
*
Hứa Lan Thanh bị đói mà tỉnh.
Ban ngày cô ngoại trừ uống nước thì cũng chưa ăn chút gì cả, đến thành phố Tây vừa vào nhà đã bị Úc Tùy lôi kéo làm nhiều lần, hai năm nay dạ dày cô cũng không tốt, lúc này cô thật sự đang rất khó chịu, cần phải ăn chút gì đó.
Cô khó nhọc ngồi dậy, lấy tay nhéo nhéo cái trán cho đỡ khó chịu, sau đó cô mới vén chăn bước xuống giường.
Yên tĩnh bao phủ, trong phòng chỉ có mình cô.
Đi ngang qua phòng ăn cô liếc thấy trên bàn có đặt đồ ăn, dù không muốn nhìn nhưng liếc mắt một cái là biết thức ăn được đặt bên ngoài.
Cô thu hồi ánh mắt.
Chậm rãi đi vào phòng bếp, liếc nhìn một vòng, mở tủ lạnh muốn tìm ít đồ.
“Đang làm gì thế?” Giọng anh lạnh lẽo đột ngột vang lên.
Đáy lòng Hứa Lan Thanh bỗng dưng rung lên một chút.
Ánh sáng rực rỡ chiếu xuống bao phủ trên sườn mặt cô, không ngờ lại tăng thêm vẻ mềm mại khó tả, hoàn toàn khác với vẻ ngoài lạnh lùng và khiêu thích anh trong phòng quần áo trước đó.
Úc Tùy đến gần.
Thấy cô không nói lời nào, mặt anh trầm trầm, ánh mắt quét đến tủ lạnh rồi nhìn lại cô, anh nhếch môi, ngữ điệu cực kỳ lạnh nhạt: “Đói bụng?”
Hứa Lan Thanh nghiêng đầu nhìn anh, cười nhạt một tiếng: “Đúng vậy, làm sao, anh muốn đích thân xuống bếp?”
Căn bản chỉ là lời nói qua loa, không có bất kỳ ý tứ dư thừa nào.
Thái dương Úc Tùy nhảy lên.
“Đi ra ngoài.
” Không cùng cô nói nhảm nữa, anh trực trực tiếp kéo cổ tay cô đến trước bàn ăn ấn cô ngồi xuống, bàn tay cầm lấy thức ăn trên bàn, anh trở lại phòng bếp.
Mở túi ra, đồ ăn bên trong nguội lạnh, anh nhíu mày, Úc Tùy ném trực tiếp vào thùng rác chỉ để lại hai phần cơm, anh mắt anh quét nhìn đồ ngủ trên người mình, cuốn tay áo lên.
Quay người, anh mở tủ lạnh tìm trứng gà,
Nhạy cảm phát giác được cái gì, anh không quay người, chỉ dùng giọng nói không thể lạnh hơn nói: “Dám động một chút thử xem?”
Hứa Lan Thanh không để ý lời uy hϊế͙p͙ của anh, từ trên ghế đứng dậy, tìm cái ly rót cho mình chút nước ấm để uống.
Úc Tùy vừa quay đầu nhìn cô đang cúi đầu miệng nhỏ nhắn uống nước, tóc quăn rủ xuống che hết khuôn mặt to bằng một bàn tay của cô, anh không nhìn rõ biểu cảm của cô.
Anh lạnh mặt thu hồi tầm mắt.
Uống nước xong, Hứa Lan thanh để ly tại bàn, lúc này có tiếng xì xèo vang lên, lông mi chớp chớp, cô ngước mắt, liền nhìn thấy thân thể cao lớn kia.
Giống như nhân tài kiệt xuất không dính khói lửa trần gian, giờ phút này đứng trong bếp nấu ăn.
Cô nhàn nhạt nhìn mấy giây.
Rất nhanh, âm thanh trong bếp ngừng lại, lập tức một bóng đen ập xuống, mùi bạc hà phảng phất cũng theo đó mà đến.
Bát cơm trứng xuất hiện ở trước mắt cô.
Hứa Lan Thanh chưa nhìn kỹ, đột nhiên cả người cô bị anh ôm ngồi lên đùi, áp chế không cho cố trốn thoát, liền vòng tay ôm cô, anh cầm thìa xúc cơm đưa đến miệng cô.
Không thèm chấp nhất.
Hứa Lan Thanh liếc mắt nhìn cơm chiên trứng, không hề cự tuyệt, há miệng nhai kỹ nuốt chậm.
Anh đút, cô liền ăn.
Ánh đèn phòng ăn bao phủ lên hai người, nhìn như dịu dàng thắm thiết.
“Không phải không muốn gả sao, bây giờ sao không từ chối đi?” Chóp mũi ngửi thấy mùi thơm nhẹ tóc cô, nhạt nhẽo mà kéo khóe môi, Úc Tùy đùa cợt nhỏ đến mức khó phát hiện ra.
Cô chậm rãi nuốt cơm chiên trứng, lấy tay rút một tờ giấy lau sạch khóe miệng, Hứa Lan Thanh trả lời cũng nhạt nhẽo: “Từ chối hay không từ chối, có gì khác nhau sao?”
Úc Tùy mặt đen lại.
Vẫn nguyên tư thế đó, Hứa Lan Thanh quay đầu nhìn anh, khóe môi hơi cong: “Tôi là người biết thích ứng mọi hoàn cảnh, đã thành bà Úc, anh lại tự mình xuống bếp vì tôi, tôi vì cái gì không hưởng thụ quyền lợi của Úc phu nhân chứ?”
“Với lại.
” Mái tóc xoăn lòa xòa trước mặt, ngón tay thon dài không chút để ý mà vuốt vuốt, cô nói: “Mệt mỏi, không muốn làm.
”
Trong mắt Úc Tùy hiện lên màu sắc u ám, anh đột nhiên đưa tay giữ mặt cô, ngón tay cố ý chậm rãi lướt qua má cô, giọng lạnh lùng gọi: “Hứa Lan Thanh….
”
Đây là lần đầu tiên anh gọi đầy đủ họ tên cô sau khi gặp lại.
Anh không hề chớp mắt nhìn cô chằm chằm, sắc mặt càng thêm khó coi, nhưng mà hồi lâu anh vẫn không nói gì, ngược lại đôi môi mỏng càng mím chặt thẳng tắp.
“Cảm ơn anh vì đã làm cơm chiên trứng.
” Xem như không thấy sắc mặt anh, Hứa Lan Thanh vẫn lãnh đạm mà cười: “Tôi ăn xong rồi, muốn đi ngủ.
”
Không chờ anh mở miệng, cô liền tụt xuống đùi anh, nhưng anh bóp lấy eo cô.
Hứa Lan Thanh cùng anh đối mặt, hững hờ hỏi: “Vẫn muốn làm sao?”
Úc Tùy rốt cuộc không nhịn được nữa, một lần nữa bóp chặt khuôn mặt cô ép hỏi, lời nói kèm nguy hiểm: “Anh làm cơm cho em, chính là muốn ngủ với em hả?”
Hứa Lan Thanh trừng mắt nhìn anh.
Anh nhìn ánh mắt ấy, ý tứ rõ ràng cô cho là như vậy.
Úc Tùy liếc nhìn cô, không tiếng động cười lạnh.
Anh không nói gì, trực tiếp bế ngang cô, ôm trở về phòng ngủ ném lên giường, cúi đầu đến gần, đến khi khoảng cách như là tờ giấy mỏng.
Hứa Lan Thanh không nhìn anh, ngón tay đụng đến dây vai váy ngủ từ từ kéo xuống.
Hơi thở phảng phất của anh biến mất, bóng đen không còn, ánh sáng từ trần nhà rọi xuống, làm cô chói mắt, cô vô thức đưa tay che mắt lại.
Giây lát, cô bỏ tay xuống, trở mình, mắt nhắm nghiền quay về mặt về hướng ban công.
Do ăn no nên cô không còn khó chịu nữa, cơn buồn ngủ từ từ đến, vừa chuẩn bị chìm vào giấc ngủ say thì bên cạnh giường lún xuống.
Một giây sau, hơi lạnh từ lòng ngực anh áp sau lưng cô, hai cánh tay khóa cô lại.
“Hứa Lan Thanh.
” Cô nghe được giọng gợi cảm của anh bên tai vang lên, tùy ý mà chui vào trong tai cô: “Mấy năm nay, em trốn tránh anh?”