Chương 21: Sinh nhật bất ngờ! Tạm biệt Nhã Nhược
Uy Vũ... nhanh lên người anh em... nhanh... nhanh... nhanh...
Đánh răng, thay quần áo, tập thể dục... lúc nào bên cạnh Uy Vũ cũng có hình bóng của Vĩ Khang. Phía sau một người đàn ông lại là một người đàn ông.
- Sao cậu hưng phấn thế?
- Cậu hỏi nhiều thế làm gì? Xong rồi thì đi...
" Rầm ". Tay trong tay, Vĩ Khang tươi như hoa choàng tay Uy Vũ kéo đi. Dị ứng đến nổi da gà, theo phản xạ tự nhiên đánh cho tên biến thái ấy nằm vật ra giữa nhà.
- Cậu ra tay hơi nặng rồi đó lão đại!
- Hai cô gái không đi cùng sao?
Tuấn Hạo thương thằng bạn xấu số một phút.
- Không đi đâu - Hai cô gái thương ông anh già một giây.
- Không đi ư?
- Chân tôi đột nhiên đau trở lại... trong người cũng cảm thấy không khoẻ...
- Không sao chứ? Không có sốt... Hay để mai xuống trấn, hôm nay ở nhà vậy.
Câu nói quan tâm ngọt ngào nhưng lại khiến bốn người kia một phen kinh hồn, xém xíu kế hoạch đổ vỡ tan tành.
- Các anh đi đi, em ở lại là được rồi... Dù gì cũng có nhiều thứ của con gái các anh không tiện can thiệp.
- Đúng đó Uy Vũ! Ba chúng ta đi là được rồi.
- Phải đó! Phải đó! Tôi cũng không bị nặng! Anh đi với hai người họ đi.
- Haizz... Được rồi! Nhưng có chuyện gì phải gọi điện cho tôi liền có biết không? - Ân cần, chu đáo quan tâm.
- Được rồi... đi đi... đi sớm về sớm. - Giao Giao thở phào trong lòng, thúc mọi người mau đi.
Vừa khuất bóng, Bối Bối đã ngồi bịch xuống đất vỗ vỗ ngực.
- May quá! Được rồi chúng ta phải lợi dụng thời gian này để chuẩn bị.
Mọi người không lộ sơ hở gì, Uy Vũ cũng không nghi ngờ. Bước đầu của kế hoạch coi như hoàn thành. Trong khoảng thời gian ba anh xuống trấn, Bối Bối, Giao Giao tranh thủ chuẩn bị. Bánh kem, bong bóng, trang trí, phần đặc biệt là làm món ăn ưa thích của từng người.
- Chị Giao Giao! Xong rồi! Giờ phải đem quà ra nữa là xong.
- Bối Bối... hình như chị làm rơi mất quà của hai người họ rồi...
- Không đùa chứ? Chúng ta tìm kĩ lại xem.
Mền, gối, ra giường, quần áo, gầm bàn,... tất cả mọi nơi đều được tìm kiếm kĩ càng nhưng vẫn không tìm thấy. Ánh nắng mặt trời dịu bớt, Giao Giao nhìn đồng hồ. Không còn sớm, chắc nhóm Uy Vũ cũng sắp về. Mọi thứ đã sẵn sàng nên nó không thể có vấn đề, Giao Giao không muốn chỉ vì chút việc nhỏ lại gây ảnh hưởng đến tất cả mọi người.
- Chị tìm thử xung quanh đây xem sao.
- Nhưng trễ rồi, chúng ta có thể tìm vào ngày mai mà, không sao đâu!
- Đừng lo! Chị chỉ tìm một lát thôi... Chị đi đây...
" Ầm... ầm... ầm... ầm... ầm... ". Bối Bối tay chân cứng đờ ngồi phục xuống đất. Cứ mỗi đợt loé sáng, là một trận gầm dữ dội, sấm chớp từng cơn, từng cơn ngông cuồng. " Ầm". Bối Bối bịt chặt hai tai, nép sát người vào ghế sofa. Càng nghe càng sợ, đến khóc ròng.
- Bọn anh về rồi nè!
Trong nhà tối om, chỉ lập loè những ngọn nến cháy dở trên sàn. Tiếng khóc thút thít càng khiến ba người khẩn trương, cởi vội giày dép chạy thẳng vào nhà.
- Giao Giao... Bối Bối... Tụi anh về rồi, hai em đi đâu rồi?
Cuống quýt, hoảng loạn khiến người ta quên đi tự chủ mất lý trí. Những nơi rất gần mà dường như rất xa, Bối Bối ngồi co ro ngay gần cửa ra vào vậy mà Vĩ Khang lại chạy khắp nhà tìm đến toát mồ hôi hột.
- Bối Bối... Bối Bối.. Bối Bối... em không sao chứ? Sao không đóng cửa sổ... mưa phả vào ướt hết rồi này...
Cảm giác được ai đó chạm vào mình, Bối Bối lau đi khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của mình, từ từ mở đôi mắt ngấn lệ nhìn người trước mặt.
" Ầm ầm ầm ầm ầm... Đoàng"
- Yaaaaa!!!
Còn chưa hết sợ lại bị sấm chớp doạ một phen, nhảy bổ tới ôm lấy Tuấn Hạo, run lẩy bẩy trong lòng Tuấn Hạo.
- Được rồi! Không sao rồi! Bối Bối... em ổn không... đừng sợ nữa - Tuấn Hạo ôm lấy Bối Bối, cố gắng dùng hai tay che tai Bối Bối lại để cô không bị tiếng sấm sét làm cho sợ hãi nữa.
Bối Bối dần lấy lại nhịp thở, tay chân lạnh toát từ từ thả lỏng.
- Em đây rồi!
- Ông chú! Cậu chạy đi đâu vậy hả? - Uy Vũ khoác cái chăn lên người Bối Bối.
- Ờ mắc Giao Giao đâu? Sao không thấy? _ Tuấn Hạo vỗ vỗ lưng Bối Bối.
- Chị ấy vẫn chưa về sao? Các anh không gặp chị ấy à? - Bối Bối thỏ thẻ tiếng có tiếng không rồi ngất đi trong cơn sốt.
- Làm thế nào đây? - Vĩ Khang cuống đến xanh mặt.
- Được rồi! Bình tĩnh một chút... Tuấn Hạo ở lại chăm sóc Bối Bối là được rồi... còn cậu... đi với tớ tìm Giao Giao... chân cô ấy bị thương chắc không đi đâu xa đâu... hi vọng là quanh quẩn quanh đây.
- Được rồi! Cứ quyết định vậy đi! Có chuyện gì phải liên lạc ngay... biết không?
Uy Vũ, Vĩ Khang chạy trong màn mưa. Tuấn Hạo đưa Bối Bối về phòng nghỉ ngơi, ngồi túc trực bên cô không rời, mà muốn đi cũng không được, vạt áo bị nắm chặt lúc nào không biết, anh chỉ có thẻ vỗ về giấc ngủ cho Bối Bối.
- Uy Vũ... đã tìm hết rồi....
- Không cần tìm nữa, cậu vào nhà mang theo ô, chạy sang chỗ Nhã Nhược, có thể cô ấy đang ở đó... Mau vào đi, mưa ngày càng lớn rồi... Thay bộ đồ khô ráo rồi hẳn đi.
- Nếu không có ở đó thì sao?
- Vậy... cậu ở lại đó đợi khi mưa tạnh thì đưa Nhã Nhược cùng sang đây.
- Được rồi! Nhưng còn cậu?
- Tớ muốn tìm lại một lần... Giao Giao không rành chỗ này, có thể sẽ không đi đâu xa...
- Ok! Giữ liên lạc... cẩn thận....
" Lộp độp " Mưa trở nên nặng hạt, Uy Vũ toàn thân ướt sũng tỉ mỉ không bỏ sót bất kì chỗ nào. Bên ngoài lạnh nhưng trong lòng lại nóng như lửa đốt.
- Mưa lớn quá!... Không biết mấy giờ rồi!... Tối quá!... Không nhìn rõ nữa rồi... Đây là đâu?...
" Loạt soạt... loạt soạt... " Giao Giao mặt hơi biến sắc, cố gắng bình tĩnh, mò mẫm trong bóng tối tìm đường. Trong đầu toàn hình ảnh kinh dị, toàn những lời nói từ câu chuyện của Vĩ Khang.
____________________
" Vĩ Khang sẽ kể cho mọi người nghe câu chuyện kì dị về khu này... Cách đây rất lâu, đã có một câu chuyện đáng sợ xảy ra... Có một đôi tình nhân yêu nhau thắm thiết nhưng lại không thể đến được với nhau, nên họ đã tìm đến cái ch.ết để chứng minh tình yêu của mình... Họ đã treo hai dây vải trắng lên cành cây uyên ương, thề nguyện sống ch.ết có nhau... Hai người nắm tay nhau... cho đầu vào thòng lọng... nhìn nhau mỉm cười... họ đạp đổ bệ đỡ... sợi dây siết chặt lại đến khó thở... " Bặc"..."
- Anh hai mau kể lẹ đi...
- Từ từ... " bặc"...
- Cậu có tin Tuấn Hạo tớ bụp vào mặt cậu không?
- Bình tĩnh người anh em... cậu xem Giao Giao sắp khóc rồi này... cho em ấy thời gian thả lỏng một chút... " bặc"... Chàng trai không chịu nổi sự dày vò liền móc con dao găm đã chuẩn bị từ trước cắt đứt dây... rơi xuống... anh ta ho sặc sụa... rồi ngước nhìn cô gái " Anh... lừa tôi... anh... "... cô gái đã ch.ết vắt vẻo trên không trung... chàng trai hồn vía thất kinh bỏ chạy ra khỏi nơi đáng sợ đó... anh ta về nhà nghe theo lời gia đình kết hôn với một tiểu thư con nhà danh giá, môn đăng hộ đối, có một cuộc sống hạnh phúc và hoàn toàn quên đi người con gái năm xưa... và anh ta cũng không biết người con gái ấy cũng đang mang trong mình giọt máu của anh... cũng từ đó... ai đi ngang qua cây uyên ương đều nghe tiếng khóc than... tiếng mẹ ru con của một cô gái trẻ... có người còn bị lôi kéo vào... bị hù doạ... " À ơi... ngủ ngoan... con ngủ ngoan... ". " Hận anh... hận anh...". Da diết, tỉ tê mãi không thôi.... thôi.... thôi...
- Vĩ Khang, mặt anh ghê quá! - Giao Giao đẩy một phát Vĩ Khang liền ngã nhào xuống giường.
Cùng lúc đó, từ ngoài cửa, một người phụ nữ với bộ đồ trắng xuất hiện làm cả đám la toáng lên, bật đèn sáng lên...
- Á! Cô gái ấy đến rồi... Anh hai cứu em...
- Các em nói ai vậy? Nhã Nhược... uống thuốc đi em...
____________________
- Bình tĩnh Giao Giao... không sao... phía trước chỉ là cây uyên ương thôi mà... không sao... mấy chuyện ma quỷ... từ đó đến giờ cũng chưa từng thấy bao giờ...
Tiếng loạt soạt ngày một đến gần, từ trong bụi cây một thứ gì đó nhảy ra chộp lấy Giao Giao, chân mềm nhũn ra, Giao Giao buông xuôi ngồi phịch xuồng thở hổn hển.
- Giao Giao... xin lỗi, giật mình hả?
- Uy Vũ... anh... anh doạ... ch.ết... tôi rồi. - Lời nói pha lẫn tiếng thở dồn dập bị ngắt quảng.
Nắm lấy cánh tay lạnh ngắt đang run rẩy, Uy Vũ ngồi xuống ôm lấy Giao Giao. Tìm được một điểm tựa, Giao Giao siết chặt lấy áo Uy Vũ.
- Tôi không thở được... thả tôi ra đi...
- Không được! Cô chưa bình tĩnh lại... Thì tôi không buông đâu...
- Gì chứ? - Giao Giao siết chặt hơn, cô cắn vai anh kiềm nén sự sợ hãi.
- Còn sợ không? - Uy Vũ cảm nhận được nhịp tim dần bình tĩnh của Giao Giao lên tiếng hỏi.
- Ưm.... - Giao Giao buông tay, thả lỏng, hít một hơi thở sâu.
- Ổn rồi! Đừng sợ! Có tôi đây! Đi thôi! Mọi người đã chuẩn bị bữa tiệc cho tôi đúng không?
Giao Giao nhổm người đứng dậy rồi lại ngã xuống. Mắt cá chân cô sưng húp. Chụp lấy tay Giao Giao choàng lên vai mình, anh kéo Giao Giao lên lưng, nhẹ nhàng cõng cô.
- Như vậy là được rồi đúng không? Không đau nữa.
Sải từng bước đi ra khỏi nơi lạnh sống lưng ấy, Uy Vũ nói rất nhiều mục đích chỉ để trấn an cô. Anh không biết cô muốn kiếm gì mà lại liều mạng như vậy nhưng giờ không sao rồi, anh đã ở đây, ở bên cạnh cô. Tìm được Giao Giao khiến lòng anh dịu hẳn đi. Cơn mưa bất chợt cũng dần tạnh. Về đến nhà đã thấy mọi người ngồi trước nhà. Bối Bối đã bớt sốt chỉ là cơ thể còn hơi yếu, lại thêm phần có chút kì lạ giữa Tuấn Hạo với Bối Bối.
- Uy Vũ, tớ nói cậu nghe... tuy chúng ta không cùng cha cùng mẹ nhưng chúng ta vẫn là gia đình... tớ biết áp lực cậu phải đối mặt... có những ngày cậu cảm thấy như mọi người đều chống lại cậu... cái gì cũng không xong, chuyện gì cũng không như ý muốn... rất nhiều việc dí chạy, những đòi hỏi khó khăn phải hoàn thành... còn có cả những lời nặng nhẹ, chẳng ai quan tâm, chẳng ai thông cảm... không cần quan tâm, Vĩ Khang tớ hiểu cậu, tớ quan tâm cậu, tớ yêu cậu, người anh em... sinh nhật vui vẻ...
- Haizz... Cậu tránh xa tớ ra. - Bát bỏ bài diễn văn đầy cảm xúc, Uy Vũ kéo ghế Vĩ Khang ra khỏi bàn.
- Những khao khát và lý tưởng quá lớn luôn khiến chúng ta mệt mỏi, đau đớn... nên hãy để mọi người biết trong lòng cậu đang nghĩ gì... tớ, Vĩ Khang, Giao Giao, Bối Bối, Nhã Nhược, tất cả mọi người đều muốn cậu vui vẻ... Anh em, sinh nhật vui vẻ.
- Được rồi, hai cậu uống nước ngọt chứ có phải bia đâu mà say cả đám thế! Sến súa như này hoàn toàn không hợp với hai người đâu!
- Uy Vũ, anh cười lên một cái đi, Bối Bối năn nỉ anh đó. - Miệng nói năn nỉ nhưng tay đã hành động trước, cô kéo miệng anh nhoẻn lên.
- Uy Vũ... Sinh nhật vui vẻ...
- Được rồi... được rồi... chắc chỉ còn hai người là bình thường...
Chắc bình thường, nếu như vừa nói xong đã bị thồn bánh vào họng thì có bình thường không? Nếu như vừa nói xong đã bị làm lơ thì có bình thường không? Sinh nhật vui vẻ không thấy chỉ toàn thấy tr.a tấn.
- Nhã Nhược ngày mai đi rồi, tớ có mấy lời muốn nói với cậu... Nỗi buồn và tổn thương là những thứ không thể né tránh được nên hãy tiếp tục tin tưởng dù hôm nay có đau khổ thế nào thì ngày mai vẫn là một ngày nắng đẹp, hãy tiếp tục cố gắng... xây dựng một cuộc sống mà cậu muốn... bản thân thích đi đâu thì đi, thích ăn gì thì ăn... tuy có mệt một chút nhưng lại thấy an tâm hơn nhiều...
- Đúng đó, chị Nhã Nhược... tuy không ở gần nhưng lúc nào mọi người cũng sẽ luôn bên chị... phải giữ liên lạc đó nhe!
- Uhm... Cảm ơn... mọi người...
- Aiyo... Nhã Nhược sao lại khóc rồi... để anh cho em ăn nhe! Nín đi.
- Vĩ Khang, có cậu mới vì ăn mà khóc thôi...
- Hahaha... Hay, không ngờ Uy Vũ hiểu cậu vậy đấy Vĩ Khang...
Hôm đó, ai cũng vui, thật sự hạnh phúc thật giản đơn, chỉ cần một bát cơm cũng đủ khiến ai đó hạnh phúc rồi, một lời quan tâm cũng là quá đủ...
Hôm sau, sau khi tiễn Nhã Nhược, mọi người cũng xuất phát về nhà. Mọi người ai rồi cũng phải trưởng thành, phải đối mặt với cuộc sống luôn đầy rẫy những hối tiếc, những bất ngờ, nhưng vẫn phải khóc, vười và tiến lên từng chút một.