Chương 29: Chị dâu em là ai?
Một tuần trước buổi tổng duyệt không thể sơ xuất được, nhưng sau khi Uy Vũ đi, Giao Giao xuống tinh thần hẳn, cô ít cười hơn, mà dù có cười thì nó cũng không được tự nhiên, nên sau khi tan học tụi Vĩ Khang hay tụ tập rủ nhau đi chơi cuối cùng là tập trung ở Hàn Gia tập kịch. Như thường lệ, hôm nay cả đám rủ nhau đi ăn kem. Vĩ Khang bị giáo viên giữ lại chỉnh đốn hồ sơ nên Tuấn Hạo, Trà My, Giao Giao ra quán kem trước ngồi đợi. Do vừa nhận được tiền lương nên Trà My quyết định sẽ khao mọi người chầu hôm nay. Vừa bước từ cổng trường ra, đi được một đoạn, từ phía sau họ một chiếc xe giao hàng mất lái lao đến.
- Tránh đường... tránh đường... nước sôi... nước sôi....
Tiếng la thất thanh của một thanh niên khiến mọi người gần đó đều hiếu kì hướng ánh mắt đến nơi phát ra âm thanh. Cả ba quay đầu lại, đứng nép sang hai bên.
- Nè! Anh chạy xe gì kì vậy hả? _ Tuấn Hạo bực bội hét lên.
" Áaaaaaaa...." Tuy né được nhưng Trà My lại vấp cục đá, mất thăng bằng té từ vỉa hè nhào xuống lòng đường, đúng lúc một chiếc xe đang lao đến với tốc độ cực nhanh. Trà My phủi phủi tay đứng dậy, cô quay người lại thì thấy con quái vật đó đang lao đến chỗ mình, cô đứng như trời trồng, không một chút nhút nhích, chân cô run đến nỗi một chút cũng không nhấc lên được. Chiếc xe cứ phóng đến vận tốc không chút thay đổi, 50m... 40m... ngày càng cận kề. Trà My nhắm chặt hai mắt lại, tay nắm chặt váy đồng phục... " Rầm "... mọi người bưu đen bưu đỏ lại coi. Lúc cần cứu người thì không ai quan tâm, đến lúc xong chuyện rồi lại tụm bảy tụm ba xôn xao bàn tán.
- Nguy hiểm quá!
- Không biết có sao không nữa!!!
- Cái xe đó thấy người cũng không chịu giảm tốc độ...
Vĩ Khang trong lòng thấy bất an, cố gắng hoàn thành công việc chạy vội ra quán kem. Vừa đi đến cổng trường đã thấy mọi người tụm năm tụm bảy đang nhìn theo chiếc xe cứu thương mới chạy đi. Cảm giác lo lắng lại trổi dậy, anh nhanh chân chạy đến hỏi thăm nọi người xung quanh.
- Vừa nãy có một chiếc xe tông trúng hai cô gái!!! _ một người đàn ông trung niên lên tiếng.
- Có tông trúng đâu, cô gái té từ trên vỉa hè xuống được một cô gái khác kéo vào lề, thoát ch.ết trong gang tất ấy chứ!!! _ Một cụ bà phản bác.
Chỉ hai câu nói thôi đã châm ngồi cho sự nhiều chuyện bộc phát. Vĩ Khang đứng như trời trồng, rốt cuộc là có chuyện gì đây. Anh hét lên "Im lặng hết đi", anh chen ra ngoài lấy điện thoại gọi cho Tuấn Hạo... nhưng Tuấn Hạo không bắt máy...
- Bác ơi cho cháu hỏi, chiếc xe đó là của bệnh viện nào vậy?
- Ơ hay cậu này! Vừa bảo chúng tôi im giờ lại hỏi... bệnh viện đó cách đây một ngã tư... Mà...
Không đợi bà lão nói hết câu, anh đã bắt taxi đến bệnh viện.
- Ơ hay thằng nhỏ này, sau này có hỏi đừng hòng ta trả lời.
Vừa đến cổng anh đã phóng như bây đến quầy tiếp tân, tim anh đập rất nhanh, như muốn nhảy khỏi lòng ngực, mặt cắt không còn một giọt máu.
- Cho tôi hỏi, bệnh nhân vừa được đưa đến hiện đang ở đâu?
- Ý anh là người ở trường Anh Túc? _ Cô y tá nhìn anh hỏi lại.
- Dạ phải, tôi rất gấp, phiền cô nhanh lên....
- Anh cứ đi thẳng, rồi rẻ trái ở dưới hành lang... Nhưng anh nên chuẩn bị tâm lý, lúc đưa đến đây tình trạng cô ấy không được khả quan cho lắm... _ Cô ý tá ngập ngừng một lúc rồi cũng nói ra.
- Tôi biết rồi... cảm ơn cô...
Vĩ Khang chạy nhanh đến chỗ đó, mồ hôi nhễ nhại, anh vừa đến nơi cũng là lúc đèn phòng cấp cứu tắt, một bác sĩ buớc ra.
- Ai là người nhà của bệnh nhân?
- Là tôi... cô ấy sao rồi? _ Anh lao đến nắm chặt lấy vai của bác sĩ.
- Cậu hãy bình tĩnh nghe tôi nói... cô ấy bị thương rất nặng, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng rất tiếc cô ấy không qua khỏi, giờ tử vong là 18h 27"... xin chia buồn cùng người nhà.
Vĩ Khang thả lỏng tay ra, vì không còn sức nên anh ngã quỵ xuống sàn, tay nắm chặt hai đầu gối hét lớn tên cô. Bác sĩ vỗ vỗ vai Vĩ Khang, ông kéo nón xuống thở dài một cái rồi rời đi để lại anh một mình trên hành lang lạnh lẽo. Hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt thất thần của ảnh. Cửa phòng cấp cứu mở ra, y tá đẩy một xác người trùm kín một miếng vải trắng từ đầu đến chân. Vĩ Khang tay chân bủn rủn bước đến bên cạnh cái xác, anh lắc đầu.
- Đây không phải là sự thật đúng không, các người mau nói với tôi đây không phải sự thật đi... Sao em tàn nhẫn quá vậy... em mau thức dậy cho tôi... tôi vẫn chưa nói cho em biết là tôi thích em mà... tại sao... _ Anh lây mạnh vai người y tá rồi quay sang ôm cái xác đã lạnh từ bao giờ.
- Xin lỗi, chúng tôi phải đưa cô ấy đi rồi... _ cô kéo anh ra.
- Không, các người không được đưa cô ấy đi đâu cả, cô ấy vẫn còn sống, tôi sẽ không để các người đem cô ấy rời khỏi tôi đâu. _ Ánh mắt sắt lạnh nhìn người y tá khiến cô không dám thốt lời nào, anh hét lớn đến nỗi cổ họng quặn đau.
Không khí đang căng thẳng thì từ xa chạy đến một cặp vợ chồng nước mắt đầm đìa chạy tới.
- Yến... sao con nỡ bỏ ba mẹ lại... Yến... _ Bà kéo tấm vải trắng xuống, một gương mặt không quen không biết hiện ra.
Vĩ Khang ngỡ ngàng đứng bật dậy, không phải là cô ấy, chỉ là hiểu lầm thôi sao, anh lau vội nước mắt trên mặt mình... Điện thoại anh reo lên...
- Nè! Cậu đang ở đâu vậy, tụi này chờ hơn nửa tiếng rồi đó...
- Đợi tớ một chút.
Nói rồi anh cúp máy, đứng dựa lưng vào tường anh thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ lại những việc vừa xảy ra anh cảm thấy sợ, có lẽ anh không nên giấu giếm tình cảm này nữa. Anh rời đi với một nụ cười trên môi.
(quay ngược thời gian một chút), lúc chiếc xe chỉ còn cách Trà My trong gang tấc thì đã có một người dũng cảm chạy đến nắm tay cô kéo vào lề. Xui xẻo là chị công nhân mới tan làm biến thành nạn nhân, cũng chính là người mà Vĩ Khang nhận nhầm. Do lực kéo quá mạnh, tuy đã lên lề an toàn nhưng hai người bị ngã. Trà My nằm đè lên người ta không bị gì, còn người đó khuỷu tay bị trầy chảy máu.
- Chị không sao chứ? _ Cô đỡ Trà My dậy.
- Chị không sao... Cảm ơn em... tay em bị chảy máu rồi này, em có sao không? _ Trà My nắm tay cô bé đó lên suýt xoa.
- Không sao không sao, em chỉ bị trầy nhẹ thôi. _ Cô phủi phủi bụi trên người xuống, nở một nụ cười thật tươi nhìn Trà My.
Chen ra khỏi đám đông, Tuấn Hạo Giao Giao chạy lại chỗ Trà My.
- Trà My, có sao không?
- Tui không sao, may có bé này cứu tui nè! _ Chỉ tay về phía cô bé đó.
Giao Giao Tuấn Hạo xoay người lại, ánh mắt không khỏi ngạc nhiên. Dáng hình nhỏ bé với làn da trắng nỏn nà, mái tóc màu rượu vang đỏ cuốn hút, đang đi về phía hai người.
- Lâu rồi không gặp, hai người nhớ em không? _ Khoác tay hai người cười tủm tỉm.
- Bối Bối? Em về khi nào vậy? Bị thương rồi nè! Em có đau không? _ Giao Giao cầm khuỷu tay Bối Bối lên xem xét kĩ lưỡng.
Nghe nói cô bị thương, đột nhiên trong lòng Tuấn Hạo rạo rực, anh chụp lấy tay cô cột vết thương cô lại bằng một cái khăn mùi xoa. Anh cốc nhẹ lên đầu cô.
- Em có biết nguy hiểm không? Mà em đến Anh Túc có việc gì à?
- Aisssss... em vừa làm việc tốt đó, anh có biết đau không?... _ Cô xoa xoa đầu _ Em đến làm thủ tục nhập học… Mà anh Vũ Khang đâu? Không đi chung với hai người à?
Nghe cô gọi thân thiết như vậy, đột nhiên Trà My cảm thấy tim đau thắt lại, sao cô lại có cảm giác này, chẳng lẽ cô đã thích cái tên phiền phức đó, đang suy nghĩ miên man chợt Bối Bối kéo tay cô đến.
- Chị ấy là ai vậy? Có nên giới thiệu với em một chút được không?
- Chị là Trà My, cảm ơn em lần nữa nha. _ Cô cố mỉm cười, nhưng do quá cố thành ra không được tự nhiên.
- Có lẽ chị Trà My sẽ là chị dâu tương lai của em đó! _ Giao Giao nhìn biểu cảm của Trà My từ nãy đến giờ như hiểu ra được gì đó, cô ghé sát lỗ tai Bối Bối nói nhỏ.
Cả hai nhìn nhau rồi nhìn Trà My cười ma mảnh. Biết mọi người chuẩn bị đi ăn kem, Bối Bôi xin đi theo, suốt đường đi cô cứ huyên thuyên như con sáo. Giao Giao Tuấn Hạo cười theo những câu chuyện cô kể, cười vì sự đáng yêu của cô. Trái với dáng vẻ vui tươi đó, Trà My lại cảm thấy đau lòng, cảm thấy mất mát, nếu Bối Bối là bạn gái của Vĩ Khang thì cô phải làm sao đây? Nhưng cô thì có quyền gì mà xen vào chuyện tình cảm của người ta? Bối Bối vừa đáng yêu vừa tốt bụng, còn cô thì sao, đánh đá hung dữ suốt ngày chỉ biết ăn hϊế͙p͙ anh, cuối cùng cô có cái gì để bì với người ta? Đến quán kem, Trà My cũng chỉ ngồi một gốc, tuy đang ăn kem, tuy kem rất ngọt nhưng sao cô lại thấy đắng thế này. Trời sụp tối, Vĩ Khang vẫn chưa đến, Tuấn Hạo mới lấy điện thoại gọi cho anh.
--------------------
Vĩ Khang vừa đến nơi, thấy bốn người ăn uống nhàn nhã, anh hậm hực đặt cặp lên bàn một cái ầm, kêu phục vụ mang đến một cốc nước, uống một hơi cạn sạch.
- Cái thằng này! Lên cơn à? _ Tuấn Hạo đánh vào lưng Vĩ Khang, nhìn anh khó hiểu.
- Haizzz, đời tui khổ quá mà! Còn em nữa Bối Bối, sao không ở nhà đợi anh chạy ra đây làm gì? _ Anh kéo ly kem Tuấn Hạo đang ăn dở sang ăn ngon lành.
Nghe đến đây, trái tim bé nhỏ của cô đang buồn lại còn buồn hơn, thì ra quan hệ hai người phát triễn đến mức đã sống chung rồi sao. Nhìn loạt biểu cảm của mọi người xung quanh, Giao Giao cố nén cười, cô cúi đầu tiếp tục ăn kem. Xem kịch có khi còn không hay bằng chuyện đang diễn ra hiện tại.
- Anh hai đáng ghét, thấy người ta chảy máu cũng không thèm hỏi thăm một tiếng... _ Bối Bối bễu môi.
- Anh hai? _ Trà My đứng bật dậy, ánh mắt tròn xoe ngạc nhiên.
- Ừ, nó em gái tui, mà bà sao vậy? _ Vĩ Khang cùng cả bọn ngước nhìn Trà My.
- À.. ừ.. không có gì._ Cô ngượng ngùng quay mặt chỗ khác, cúi mặt ngồi xuống.
Khoé miệng bất giác cong lên, lòng cô đã vui trở lại, thì ra chỉ là em gái, từ nãy giờ cô đang nghĩ cái gì vậy, cô lắc đầu rồi cười một mình.
- Lại phá làng phá xóm chứ gì? Anh mày rành quá mà!!! _ Vĩ Khang gọi thêm mấy ly kem.
- Nè nè, em gái mình cứu người thương của mình, một câu cảm ơn cũng không có còn ở đó nói móc... _ Tuấn Hạo trừng mắt nhìn Vĩ Khang.
- Sao chứ? Bà có sao không? Sao không cẩn thận gì hết vậy? Có băng bó hay uống thuốc gì chưa? Trả lời tui đi... _ Vĩ Khang lao đến ngồi đối diện Trà My, vừa nhìn miệng vừa nói liên tục.
- Nè! Anh đang bắn rap đó hả? Hỏi dồn dập vậy sao chị ấy trả lời... À mà người thương của Vĩ Khang là chị Trà My hả? Hay em nghe nhầm ta. _ Giao Giao kéo tay Vĩ Khang sang phía mình.
Lời cô nói khiến anh đứng hình, không biết trả lời thế nào cứ ú ớ ú ớ, cũng may Bối Bối lên tiếng giải vây.
- Anh hai, em mới là người bị thương nè!
- À... à... em có sao không?
Cả đám được một tràng cười trừ hai người đang ngượng đỏ mặt.
- Mà nay cậu lạ à nhen, bênh Bối Bối dữ thần, sao kết em tui hả? Có cần tui giúp không? _ Vĩ Khang đang đỏ mặt nhìn về Trà My, tỉnh táo lên, anh bẻ ngược lại vấn đề.
- Lạnh... lạnh...
Bối Bối, Tuấn Hạo liên tục đúc kem vào mồm Vĩ Khang, cho chừa cái tội nói nhiều, có biết người ta mắc cỡ lắm không, tại nói cái gì cũng trúng nên ráng chịu khổ ăn kem đi. Tiệm kem tràn ngập tiếng cười, một không gian hạnh phúc bao trùm. Giao Giao chợt nhớ đến anh, phải chi giờ anh ở đây, chắc sẽ vui hơn nhiều.
Xong xuôi cả bọn kéo nhau về nhà tập kịch, đến 9h thì giải tán.
- Giao Giao, ngày mai tụi anh qua đi học chung với em nha!
- Ukm, tạm biệt mọi người.
Sau khi mọi người ra về, trong căn nhà lớn trống trải hẳn. Giao Giao lủi thủi đi về phòng cuộn chăn lại. Cô nhớ anh, thật sự rất nhớ anh, không biết anh đang làm gì, có nhớ cô không.
Trên xe, Tuấn Hạo đưa Trà My về, hai anh em Vĩ Khang về chung. Suốt dọc đường, cô ngồi ngắm vết thương đã được băng lại của mình mà cười ngây ngốc, cô nhớ đến hình ảnh của anh lúc đó, giọng nói của anh sao lại ngọt ngào đến thế. Vĩ Khang cũng không để ý đứa em gái của mình, anh nhìn ra ngoài cửa kiếng, bao suy nghĩ cứ miên man.
- Anh hai, chị dâu của em là chị Trà My đúng hông? _ Cô xích lại kéo kéo tay áo anh mình.
- Sao em biết? _ Vĩ Khang nhìn cô ngạc nhiên, có chút giật mình, bộ lộ lắm sao (ad: lộ chứ sao không, người mù nhìn còn biết)
- ch.ết chỉ rồi, sao chỉ xui dữ vậy chời? _ Bối Bối cười phá lên, ngặt nghẻo ra ghế.
- Muốn xuống xe thì nói lại lần nữa xem. _ Anh cau mày nhìn con em đang cười lăn cười bò của mình.
- Em có nói gì đâu... Mà anh hai có cần em giúp không? _ Bối Bối làm nũng, mắt nai tơ tròn xoe long lanh nhìn anh.
- Thôi khỏi đi cô nương, em mà giúp gì được, có mà phá thêm... _ Anh nhéo mũi cô.
Cô bễu môi, dù anh không cho em cũng giúp, nhìn cũng biết hai con người ngố tàu này chưa có tiến triển gì rồi. Không thể để ông anh mình ế trổng ế trôi được, phải ra tay mới được. Vừa suy nghĩ được gì đó, Bối Bối cười gian tà. Vĩ Khang không hiểu và cũng không muốn biết, cứ mỗi lần Bối Bối cười như vậy chắc chắn sẽ có chuyện gì đó ập đến, tốt nhất bảo toàn tính mạng trước.
Tối đó, đang lim dim vào giấc ngủ, tiếng điện thoại reo inh ỏi, Giao Giao với tay lên bàn bắt máy, giọng ngáy ngủ "Xin chào! Xin hỏi ai đầu dây?". Đầu bên kia không một tiếng trả lời, chỉ có tiếng cười khúc khích truyền đến. Cô dụi dụi mắt, nhìn vào điện thoại alo một lần nữa, vẫn không có tiếng trả lời. Cô lập tức cúp máy, nửa đêm nửa hôm ai rảnh rỗi phá giấc ngủ của cô không biết nữa. Năm phút sau, tiếng điện thoại lại reo lên.
- A...lo...
"Bà xã, em ngủ hả?"
Giọng nói quen thuộc truyền đến, Giao Giao dù có buồn ngủ cũng ngồi bật dậy. Do quá bất ngờ cô té cái bịch, mông cô tiếp xúc trực tiếp với mẹ đất thân yêu.
- Ui, cái mông của tui...
"Bà xã, em lại làm sao đó?" _ Anh nghe thấy tiếng động, lo lắng hỏi thăm cô.
- Em không sao... anh có khoẻ không?
"Em đang lo cho anh hả?"
- Ai thèm lo cho anh...
" Không lo? Vậy em có nhớ anh không?"
- Không nhớ...
" Vậy à? Nhưng anh thì nhớ em lắm đấy, bảo bối!!! Anh sẽ sớm về, em ngủ sớm đi, mai anh gọi lại cho em"
- Ukm... em nhớ anh, ông xã.
Đúng là sức mạnh của tình yêu, có thể khiến một con người vừa buồn bả như hoa héo tàn liền vui tươi trở lại. Tối đó Giao Giao ngủ rất ngon, trên môi luôn nở một nụ cười.