Chương 15: Người phụ trách duyệt kịch bản

Trưa hôm sau, Hạ Lâm Tự xuất hiện trước cửa văn phòng đúng giờ.
Nghe tiếng chuông cửa, Tân Y Dật mải mốt chạy ra. Cô mở cửa, thấy ngay cậu chàng đứng bên ngoài, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.


May quá may quá, Hạ Lâm Tự không đóng gói mình thành cái bộ dạng được các chủ xí nghiệp trấn quê ưa chuộng hôm nọ. Cậu mặc một cái áo sơ mi màu gạo bên trong lộ mỗi cổ áo, ngoài áo sơ mi tròng cái áo len màu cà phê nhạt, dưới là quần tây xam xám, nom lịch sử chính thức hơn bình thường mà lại không quá trịnh trọng. Tông màu Morandi trầm khiến cậu chàng trông hết sức gọn gàng.


Tân Y Dật quan sát thêm gương mặt Hạ Lâm Tự, ngờ vực hỏi: “Cậu trang điểm đấy à?”
“Dạ?” Hạ Lâm Tự ngớ người, “Trước giờ em đâu có trang điểm.”


Tân Y Dật tấm tắc lấy làm lạ: Lúc trước không quan sát cẩn thận, da thằng nhóc này còn đẹp quá thể đáng, đàn hồi láng o, không biết véo vào thì cảm giác thế nào…


Chắc chắn cách ăn mặc của Hạ Lâm Tự không có vấn đề rồi, Tân Y Dật đóng cửa: “Đi thôi, chúng ta đi gặp bên sản xuất.”
Hạ Lâm Tự ngạc nhiên: “Tiểu Thuần Tử đâu?”


“Trốn trong phòng viết tiểu thuyết chứ đâu…” Tân Y Dật lắc đầu, “Con bé đó không thích tiếp xúc với người lạ.”
Hạ Lâm Tự nhớ tới bộ dạng run như cầy sấy của Giả Thuần Thuần hai lần đầu gặp, bấy giờ mới hiểu rõ nguyên do.


available on google playdownload on app store


Tân Y Dật dẫn Hạ Lâm Tự xuống tầng gửi xe, vừa đi vừa giới thiệu sơ cho cậu: “Hôm qua bên sản xuất gọi điện cho tôi, nói đại cương đã thông qua, chỉ là có vài chỗ cần sửa – đại cương của tôi cậu đã đọc hết rồi chứ?”


Sau khi viết xong cô đã lập tức gửi file cho Hạ Lâm Tự và Giả Thuần Thuần, bảo cả hai đọc trước cho thuộc.
Hạ Lâm Tự gật đầu: “Đọc hết rồi ạ.”


“Ờ, thế thì tốt. Hôm nay bên sản xuất không chỉ tới một người, hẳn chị ta sẽ dẫn theo người của bộ phận xét duyệt cùng đi, còn dẫn bao người thì tôi cũng không rõ. Tóm lại hôm nay chắc chắn phải động khẩu, tôi gọi cậu tới chính là để giúp sức trợ uy?”


“Trợ uy?” Hạ Lâm Tự đần mặt. Một trợ lý biên kịch như mình, lần đầu gặp nhà sản xuất đã cãi cọ liệu có ổn không?
Cứ như biết rõ suy nghĩ trong lòng cậu, Tân Y Dật đáp ngay: “Yên tâm đi, không cần cậu cãi nhau gì, để cậu cãi cũng không ổn.”


“… Thế em đi để cổ vũ cho chị hả? Giúp chị phất cờ hò hét?”
Tân Y Dật nguýt mắt, nét mặt thất vọng “cậu đúng là trẻ con khó dạy”: “Cổ vũ cái gì, phải biết phát huy ưu thế của mình đi chứ.”


“Ưu thế của em?” Hạ Lâm Tự nhíu mày tự sướng, “Chị nói cái mã đẹp ngất ngây con gà tây này ấy hả?”


“Chính nó!” Tân Y Dật hùng hồn vỗ vai cậu chàng: “Theo kinh nghiệm hợp tác với bên Hoa Hạ của tôi lần trước, trong đội xét duyệt của bên ấy đa phần toàn nữ cả. Có cậu ra trận, dám cá mấy cô nàng đó dễ nói chuyện hơn nhiều.”
Hạ Lâm Tự: “…” Thiệt luôn đó hả?!


“Lát nữa cậu cứ thể hiện ga-lăng một tí. Chúng ta tới trước, đợi mấy cô nàng đó tới thì giúp họ kéo ghế này, bưng bê rót nước này. Cậu cứ dỗ cho mấy nàng đó vui vui lên là mấy cổ sẽ chịu nghe cậu hết. Một khi tôi không đấu lại mấy cổ thì cậu có thể nhảy qua cổ vũ giúp.”


“…”
“Nếu vẫn không cầm cự được, cậu có thể xen mấy lời vào, cứ nghĩ lời nào khen mấy cô nàng, khen da khen tóc khen tính cách này… gì cũng được hết, cứ phát huy thoải mái. Khen cho đối phương vui nở mặt mày rồi thì họ cũng ngại không dám làm căng quá đâu.”
“… …”


“Vẫn không được nữa thì buộc đành phải thi triển mỹ nam kế thôi. Cố lên, tôi tin cậu làm được.”
Mặt Hạ Lâm Tự đã xanh như tàu lá chuối.
Mài răng ken két cả buổi trời, cậu cất giọng châm chích: “Có phải em còn cần cám ơn đàn chị đã đánh giá cao sức quyến rũ của mình không?”


“Khỏi cám ơn,” Tân Y Dật tặng lại cậu một ánh mắt cổ vũ, “Việc nên làm mà.”
Hạ Lâm Tự: “… …” Chị thắng.


Sở dĩ hôm nay Tân Y Dật gọi Hạ Lâm Tự cùng đi, một là dạo gần đây tên này biểu hiện rất được, do đó dẫn đi gặp nhà sản xuất nhân thể tạo cho cậu ít quan hệ, có lợi với việc phát triển sau này; hai thì quả thật có liên quan tới cái mã ngoài của cậu chàng. Tất nhiên mỹ nam kế chỉ là nói chơi thôi, nhưng nói thật lòng, nếu trong đội ngũ xét duyệt kịch bản toàn là trai xinh gái đẹp, chính cô cũng có kiên nhẫn và sẵn lòng nhìn lâu hơn. Bên đối phương chẳng lẽ lại không như thế?


Xuống đến tầng gửi xe, Tân Y Dật mở cửa xế yêu Hồng Bé Bự hếch cằm với Hạ Lâm Tự: “Lên xe.”
Kể ra đây mới là lần đầu Hạ Lâm Tự được chiêm ngưỡng vật cưỡi của Tân Y Dật. Cậu đánh giá một lượt, nét mặt hết sức khó tả: “Đàn chị thích kiểu mặt đẹp mình đô?”


“Chỉ với xe thôi.” Người thì cô vẫn ưng kiểu gọn gàng ưa nhìn hơn, “Chủ yếu là chạy kiểu xe đô con thế này tôi sẽ thấy tự tin hơn, cảm giác nếu có gặp tai nạn thì xác suất sống sót sẽ cao hơn ấy.”
“… … …”
Mấy lời này khiến Hạ Lâm Tự không can đảm ngồi lên xe cô nổi luôn ==


Đương nhiên cuối cùng cả hai vẫn chui vào Hồng Bé Bự, suôn sẻ thuận lợi chạy tới gần quán cà phê.
Khi họ tới còn khá sớm, Lục Dung Tuyết và người bên xét duyệt vẫn chưa tới. Ngồi trong quán cà phê Tân Y Dật tiếp tục đánh giá Hạ Lâm Tự, càng nom càng hài lòng.


Nhìn cái mặt be bé này xem, nhìn cái dáng vóc này xem. Ranh con này thu phục được Giả Thuần Thuần, thu phục được cả cô Lưu, quả đúng là trẻ không tha già không thương mà! Lát nữa bất kể người tới là thiếu nữ trẻ tuổi hay chị đại đã kết hôn cũng phải xong tuốt luốt!


Nếu có thể khiến người bên xét duyệt đề xuất ít ý kiến chỉnh sửa hơn, ngày tháng sau này của cô không biết sẽ tiết kiệm được biết bao thể lực, quan trọng hơn là còn tiết kiệm được lượng lớn tâm sức. Mỗi lần cò cưa đấu khẩu cãi mãi không xong đều có thể ép cô phát điên.


Hạ Lâm Tự bị cô nhìn mà lông tóc cong tớn: “Đàn chị, chị đừng nhìn em thế nữa, em sắp nghi chị yêu em luôn rồi đấy.”
“… Xéo đi!” Tân Y Dật vừa cười khả ố vừa búng lên đầu cậu chàng, “Đừng có đùa cái kiểu hỗn hào xấc láo.”


Hạ Lâm Tự lại díu chặt mày, nét mặt khó chịu: “Cái gì mà hỗn hào xấc láo? Chị cũng đâu có hơn em mấy tuổi, gì mà cứ ra vẻ vai trên mãi thế?”
Tân Y Dật nói hùng hồn: “Bạn nhỏ, vốn tôi chính là tiền bối của cậu đó.”


“Tiền bối chứ đâu phải người lớn trong nhà… Em nói rồi, em không phải bạn nhỏ.”
Tân Y Dật thộn mặt: Giận thật luôn ý hở? Không phải đùa hở?


Đúng lúc ấy, cửa quán cà phê bị đẩy mở, hai người bước vào. Người đi trước chính là Lục Dung Tuyết, mà đi sau Lục Dung Tuyết thì lại là một anh giai trung tuổi kiểu đô con lực lưỡng hệt Dwayne Johnson…
Tân Y Dật: “!!!”


Hạ Lâm Tự đang hậm hực ngồi uống cà phê, thấy sắc mặt Tân Y Dật không đúng lắm thì thuận theo mắt cô quay đầu sang nhìn. Vừa nhác bóng “anh giai Johnson”, cà phê trong miệng đã phun sạch bách ra bàn!
Lục Dung Tuyết và “anh giai Johnson” đi vào: “”


Hạ Lâm Tự vội vàng rút khăn ăn lau sạch mặt bàn, bấy giờ Lục Dung Tuyết và “anh giai Johnson” cũng đã đi tới.


Tân Y Dật vội kéo cả Hạ Lâm Tự cùng đứng dậy: “Chị Dung Tuyết, đây là em khóa dưới của em Hạ Lâm Tự, mới tới văn phòng em giúp ít việc.” Lại giới thiệu với Hạ Lâm Tự: “Đây là chị Dung Tuyết, nhà sản xuất của công ty điện ảnh truyền hình Hoa Hạ.”


Vừa thấy Hạ Lâm Tự hai mắt Lục Dung Tuyết đã sáng như đèn pha ô tô, vươn tay với cậu: “Chào Tiểu Hạ nhé. Em học cùng trường Tiểu Dật hả? Cũng học biên kịch hay sao?”
Hạ Lâm Tự trưng vẻ mặt nai tơ ngoãn ngoãn đúng theo yêu cầu của Tân Y Dật, nắm lấy tay chị ta: “Vâng ạ, chào chị sản xuất.”


Lục Dung Tuyết đánh giá trên dưới cậu một lượt, không dám tin: “Trời đất ơi, em giai mặt mũi thế này sao không đi làm diễn viên? Làm biên kịch tiếc quá đi mất.”


Nghe câu này, đầu mày Hạ Lâm Tự tức thì nhíu chặt, giọng điệu vẫn rất lễ độ, lại tỉnh bơ: “Em cảm thấy làm biên kịch cũng không có gì kém hơn làm diễn viên.”


Lục Dung Tuyết ngớ người, bật cười lúng túng: “Ha ha, chị không có ý đó đâu mà. Làm biên kịch tất nhiên không kém hơn làm diễn viên, mọi người chỉ làm nghề mình thích thôi mà. Ý chị là mặt mũi cậu thế này, không làm diễn viên thì quả là tiếc cho người xem quá.”


Tân Y Dật ngồi bên mà mồ hôi đã túa ròng ròng. Hạ Lâm Tự sẽ không trở mặt với Lục Dung Tuyết tại chỗ luôn đấy chứ?


Một giây sau đầu mày nhíu chặt của Hạ Lâm Tự đã giãn nở, khoe trọn hai cái răng khểnh be bé: “Ra là ý đó ạ. Chị sản xuất tốt thật đấy, chị khen làm em đỏ mặt luôn rồi này.”
Mép Tân Y Dật rúm ró: Cái da mặt dày như tường thành này mà cũng đỏ được? Lính đâu mau kéo xuống…


Thế là cả hai bắt đầu rôm rả trò chuyện, gạt bay Tân Y Dật và “anh giai Johnson” sang một bên. Đến tận khi anh giai Johnson không nhịn được tằng hắng nhắc nhở, Lục Dung Tuyết mới nhớ tới anh ta, vội vàng giới thiệu hai người: “Ây da, ngại quá, em trai Tiểu Hạ dễ thương quá cơ, hại chị mém nữa quên giới thiệu luôn rồi – Vị này là người phụ trách của bộ phận xét duyệt bên chị, về sau sẽ do bộ phận anh ấy xét duyệt bản thảo của bên em và đề xuất ý kiến. Anh ấy họ Vương, hai em có thể gọi thầy Vương, nhưng thường anh ấy thích được gọi bằng tên tiếng Anh hơn.”


“Anh giai Johnson” tiếp lời: “Chào hai vị, tên tiếng Anh của tôi là Johnson.”
Tân Y Dật, Hạ Lâm Tự: “…” Thế mà tên Johnson thiệt kìa! Chắc không phải fan cứng cựa của Dwayne Johnson đó chớ!


Bốn người làm quen xong thì cùng ngồi vào chỗ, anh giai Johnson mở túi lấy hai xấp đại cương kịch bản đã in sẵn, một xấp đưa cho Tân Y Dật và Hạ Lâm Tự, một xấp tự cầm xem: “Vậy bắt đầu luôn nhé? Bên tôi sẽ nói trước về những chỗ cần chỉnh sửa trong đại cương.”


“Ừ ừ, anh nói đi.” Vừa đáp Tân Y Dật vừa lấm lét quan sát anh giai Johnson. Ông anh này trừ có dáng vóc lực lưỡng ra thì còn cạo đầu láng o, mỗi khi cử động có thể loáng thoáng thấy những hình xăm diện rộng trên cánh tay. Mặt mày anh ta lạnh tanh vô cảm, khiến người ta cảm thấy là kẻ dữ dằn và khó gần.


Kể ra đây vẫn là lần đầu cô gặp người phụ trách duyệt kịch bản có phong cách thế này, cũng không biết đến cùng tính cách vị này ra sao? Kiểu hoang dại? Kiểu trai truyền thống? Hay hoặc là… kiểu cán bộ già?


Trong lúc cô đang âm thầm phỏng đoán, anh giai Johnson đã cất giọng bình thản: “Đại cương bên cô nội bộ công ty bên tôi đã họp bàn, kết cấu hai tuyến thời gian rất sáng tạo, có thể thử nghiệm được. Nhưng tỷ lệ hai tuyến cần phải điều chỉnh, phần quá khứ có thể cắt gọt bớt, phần hiện tại thì bổ sung thêm vài nội dung.”


Tân Y Dật vội nói: “Tỷ lệ quá khứ và hiện tại đang ở chừng 3:7, tôi nghĩ như vậy là hợp lý. Nếu không có phần trước để dẫn dắt và làm nổi bật, thành tựu của hiện tại sẽ chỉ như trên trời rơi xuống, tác dụng khơi gợi sự đồng cảm của người xem và khiến họ có thể đặt mình vào nhân vật sẽ giảm đi rất nhiều.”


Mặt mày anh giai Johnson vẫn lạnh tanh, lại rút một tờ giấy đưa tới: “Đây là những chỗ bên tôi kiến nghị có thể lược bớt, cô xem trước đi.”


Tân Y Dật nhận tờ giấy, đọc kĩ mấy đoạn dài ngoằng chi chít chữ trên ấy mà bỗng thấy đầu căng căng. Nhưng cô vẫn cố nén lửa giận để nhẫn nại đọc hết những nội dung đối phương đưa cho, trong dạ ấp ủ một tràng lời sẵn sàng đợi xổ sạch.


Cô ngẩng đầu, lời châu lời ngọc đã chực bắn vút khỏi miệng đối diện với cặp mắt dữ dằn của anh giai Johnson lại chớp mắt nghẹn ứ.
“… … …”


Bà má nhà nó, phạm luật rồi nhá! Xét duyệt phong cách thế này khiến người ta không dám cãi lại luôn ấy, chỉ muốn quỳ mọp xuống đất dập đầu xin anh ta tha mạng thôi biết không hả!!






Truyện liên quan