Chương 18

Xe dừng trước một khúc đèn đỏ.
Tân Y Dật mượn động tác vén gọn tóc để che đi sự căng thẳng của mình: “Cậu đừng nói bậy!”
Hạ Lâm Tự nhíu mày: “Em nói bậy?”


“Chứ sao, không phải cậu nghe nhà sản xuất nói nên nghĩ nhiều quá đấy chứ? Đừng có nghe gió đã vội đoán mưa, con nít con nôi ==+”
“…” Hạ Lâm Tự nhìn cô với nét mặt quái lạ, cất giọng rề rà: “Thích một minh tinh không phải chuyện rất bình thường à?”
“…”


“Chị tưởng em nói loại thích nào?”
“…”
Đèn xanh đã bật sáng.
Tân Y Dật hít một hơi sâu, nhả chân phanh, xe lại tiếp tục lăn bánh.
Hít sâu xong rồi, hẳn nhiên cô đã bình tĩnh hơn: “Ờ thì, Đoàn Lăng Tinh là diễn viên rất kính nghiệp, đúng là tôi khá thích anh ta.”


Dừng vài giây, như sợ câu nói của mình có ý khác, lại bổ sung vế sau như lạy ông tôi ở bụi này, “Ý tôi là, là một biên kịch, chỉ cần là diễn viên biết tôn trọng nghề nghiệp tôi đều thích cả!”
Lời giải thích này khiến mày Hạ Lâm Tự càng cau chặt hơn.


Cậu lại hỏi: “Vậy chị có muốn anh ta đóng phim của mình không?”
“Tôi có muốn không á? Ai diễn đâu phải do tôi quyết định… Ây dà, cậu hỏi mấy cái linh tinh đấy làm gì!”
Hạ Lâm Tự còn định nói gì, môi mấp máy nhưng rồi lại nuốt vào.
Khoang xe bỗng im thít.


Tân Y Dật tự biết biểu hiện của mình khả nghi, hết sức chột dạ; Hạ Lâm Tự thì ngột ngạt bức bí, cứ kéo kéo cổ áo len.
“Không nói mấy cái này nữa.” Tân Y Dật nóng lòng đánh tan sự lúng túng, “Đổi chủ đề đi!”
Hạ Lâm Tự không dị nghị, im lặng nhìn con đường phía trước.


available on google playdownload on app store


Tân Y Dật ngẫm nghĩ, cuối cùng nghĩ được một chủ đề.
Cô hỏi: “À này Tiểu Tự Tử, tại sao cậu không đi làm diễn viên thế? Làm diễn viên còn kiếm được nhiều tiền hơn làm biên kịch lắm đó.”
Lần này Hạ Lâm Tự không lấy lý do tào lao là sẽ bị bố đánh gãy chân nữa.


Một hồi sau mới buồn buồn đáp: “Không hứng thú. Em thích sáng tác hơn.”
“Diễn xuất cũng là một kiểu sáng tác mà.”
“Em biết.” Cậu liếc nhanh Tân Y Dật, trầm giọng nói, “Ý em là – so với tạo ra một nhân vật, em thích tạo ra một thế giới hơn.”
Tân Y Dật sững người.


Lời này hơi quen quen, còn nhớ mang máng cô cũng từng nói những lời hào hùng như thế từ rất nhiều năm trước. Cụ thể là nói trong trường hợp nào thì cô đã quên, hình như do có người hỏi cô vì sao thi vào khoa Biên kịch, vì sao muốn trở thành biên kịch? Cô nói vì cô yêu nghệ thuật sân khấu say đắm, muốn sáng tạo thế giới hoàn toàn mới của riêng mình.


Bỗng lại sinh chút bồi hồi. Có lẽ đó chính là nhiệt huyết chỉ người trẻ mới có. Đến bây giờ, dù trong đầu còn suy nghĩ ấy, nó cũng đã bị đè sâu trong tim, không được trồi lên lộ diện.


“Nếu ôm kì vọng lớn lao đến thế để trở thành biên kịch, có lẽ cậu sẽ thất vọng đấy.” Cô cảnh cáo, “Thực ra hẳn giờ cậu đã phải cảm nhận được rồi. Trừ phi ông chủ của công ty phim ảnh là bố đẻ cậu, bằng không biên kịch cũng chẳng được tự do thế đâu…”


Dừng một chốc, nhớ tới bản thảo bị người ta sửa tan nát của mình, cô cười tự giễu: “Thậm chí đối với biên kịch, có lẽ tài năng còn không phải thứ quan trọng cỡ ấy…”


Kể ra cô đã nói những lời này một lần ngay hôm đầu tiên phỏng vấn Hạ Lâm Tự, hôm nay không nhịn được nói thêm một lần. Đã là cảnh cáo với lớp người đi sau, đồng thời cũng nào không phải tự trào với bản thân hiện tại?
Không ngờ Hạ Lâm Tự lại nhíu chặt mày.


“Em không thích nghe đàn chị nói những lời đấy.”
“Gì cơ?”
“Cái gì gọi là tài năng không quan trọng? Đàn chị, chị rất có tài năng đấy!”
“…”
Tân Y Dật há hốc mồm, cảm giác adrenalin của mình chớp mắt tăng vọt: Vãi thật, ranh con này sao mà dẻo miệng quá thế!


Tâm trạng vốn hơi đè nén của cô phút chốc bị câu nói của Hạ Lâm Tự đập tan.
“… Thật hả?”
“Ờ.”
“Thật thật đó hả?”
“Đương nhiên!”
“Cậu thật thật thật thật sự cảm thấy như thế?”


“…” Hạ Lâm Tự hít một hơi thật sâu, “Em thật thật thật thật sự cảm thấy như thế!”
“Hề hề…” Tân Y Dật thả lỏng, tức thì bật cười.


Tâm trạng cô phút chốc chuyển từ mây đen sang quang đãng, nếu không phải đang lái xe, đoan chắc cô phải ôm tên nhóc này vào vò đầu một hồi: “Tiểu Tự Tử, sao cậu có mắt nhìn dữ vậy? Tôi thật sự thích cậu lắm luôn đó!”
Hạ Lâm Tự: “…”


Tự nhiên cậu muốn cười ra nước mắt, ngoắt đầu nhìn ra cửa sổ, cánh tay gác lên khung cửa, lắc đầu, thở thượt một hơi không thể nhận rõ với nụ cười méo xệch.
Xe chạy đến gần Học viện Hí kịch, Tân Y Dật thả Hạ Lâm Tự xuống trước rồi tự lái xe về.
=====


Khi Hạ Lâm Tự về đến kí túc, Lục Tuấn Bác vẫn chưa ngủ mà đang nằm trên giường lướt điện thoại. Nghe tiếng cửa mở, cậu ta ngẩng đầu nhìn: “Ông về rồi.”
“Ờ.” Hạ Lâm Tự đã rất mệt, quẳng luôn túi lên bàn, “Tôi đi tắm đã.”
“Đi đi.”


Điều kiện của phòng kí túc đôi rất được, có phòng tắm riêng, tuy hơi nhỏ nhưng được cái nhanh tiện.
Hạ Lâm Tự: “…”
Cậu chàng bực bội rút phắt điện thoại trong tay Lục Tuấn Bắc, quẳng nó lên giường.
Lục Tuấn Bác thộn cả mặt: “Ông làm gì vậy?’


Hạ Lâm Tự bước hai bước, lại lùi ra sau, đứng vuốt vuốt mái tóc ngắn bên giường Lục Tuấn Bác. Cậu mới gội đầu, tóc còn ướt mèm, nước bắn văng khắp mặt cậu bạn.
“Nè,” cậu hỏi, “Ông cảm thấy tôi và Đoàn Lăng Tinh, ai đẹp trai hơn?”


Lục Tuấn Bác hãi hùng ngồi dậy, dùng cả tay cả chân lùi sát vào tường, đánh giá Hạ Lâm Tự khắp trên dưới: “Tự hoàng, ông vẫn ổn đấy chứ? Sao tự dưng lại hỏi câu đấy?”
“Liên quan gì tới ông… Cứ trả lời đi là được.”


Người của khoa Biên kịch ai cũng có trí tưởng tượng xa tận mây xanh. Nơ-ron thần kinh của Lục-Holmes-Tuấn Bác vận động hết công suất: Giống đực so sắc thường là hành động chỉ có khi tìm kiếm bạn tình, kết hợp với hành động giật điện thoại mình của cậu ta vừa rồi, rành rành là Tự hoàng đang ghen với Đoàn Lăng Tinh!! Thậm chí người khiến cậu ta ghen…


Lục Tuấn Bác bưng tay che kín ngực với vẻ mặt khiế͙p͙ hãi, người run lẩy bẩy: “Hoàng thượng ~~ Thần thiế͙p͙ biết Hoàng thượng một lòng thương thiế͙p͙, nhưng thiế͙p͙ vẫn còn muốn gìn giữ tấm thân trinh trắng mà! Hoàng thượng người đừng tới đây ~~~”
Hạ Lâm Tự: “…”


Cậu sầm mặt xốc tung chăn ném thẳng đầu Lục Tuấn Bác, khéo sao bịt kín luôn cái mặt tròn vo của thằng bạn.
“Đồ thần kinh!”

Sau khi nhận ý kiến chỉnh sửa của bộ phận xét duyệt đưa, Tân Y Dật bắt đầu lao vào sửa đại cương.


Nếu nỗi đau của viết kịch bản là nỗi đau khi ngã bất cẩn bị mài rách đầu gối, nỗi đau của sửa kịch bản chính là nỗi đau vì khó đẻ, quằn quại ba ngày ba đêm mà vẫn chưa rặn được cọng tóc nào!


Trưa mỗi ngày Tân Y Dật khoan khօái rời giường, đến chiều đã biến thành mắt đờ đẫn mất tiêu cự, tới tối bắt đầu cáu bẳn khó ở, gần sáng thì cúi đầu nhận mệnh, ngồi ch.ết lặng trước máy tính sửa bản thảo, tận khi trời gần sáng mới lên gác đệm đầu ngủ luôn.


Tới chiều ngày thứ ba, Tân Y Dật đeo đôi mắt gấu trúc ngồi thẫn thờ trước máy tính nửa ngày, bỗng thở một hơi nẫu cả mề: “Ôi, muốn thành tổng thống Mỹ quá.”


Giả Thuần Thuần và Hạ Lâm Tự ngồi chỉnh lý tài liệu cách đó không xa mù mờ ngẩng đầu, trao nhau một ánh mắt: Cái mạch não khó đỡ trên trời rơi xuống gì vậy? Không phải sửa bản thảo tới bệnh luôn rồi đấy chứ?


Tân Y Dật bật cười khà khà: “Thế thì mình sẽ có nút bấm bom nguyên tử, có thể cho bùm luôn cái địa cầu này!”
Hạ Lâm Tự, Giả Thuần Thuần: “…”
Cả hai đồng loạt rét run, ráo riết xông lên bóp vai đấm lưng cho Tân Y Dật.
“Đàn chị, bình tĩnh đi.”


“Lão đại, không thì chị nghỉ ngơi một lát đi nhé, em đề cử cho chị mấy quyển truyện hay ho nè…”


Hạ Lâm Tự lại sốt sắng móc điện thoại đặt vài phần bánh kem của cửa hàng đồ ngọt online gần đó. Đợi ăn đồ ngọt xong, cuối cùng Tân Y Dật đã bứt mình ra khỏi vũng lầy tăm tối phản-xã hội, tiếp tục sửa bản thảo trong đau đớn.


Đến ngày thứ năm, cuối cùng Tân Y Dật đã sửa xong đại cương lần một, gửi đi cho Lục Dung Tuyết.
Chiều ngày thứ bảy, Lục Dung Tuyết gọi điện thoại tới.
Chỉ vừa nhận máy, đầu bên kia đã vọng tới giọng cười hề hề của Lục Dung Tuyết, cười đến độ cô nổi ngợp da gà.


“Cưng à, đại cương mới sửa bên chị xem rồi, tổng thể không có vấn đề gì, nhưng ấy à, bộ phận xét duyệt bên chị mới mở họp xong, có thêm vài ý kiến mới, chị gửi em xem nhé?”
Tân Y Dật: “…”
Cô cũng có ý kiến mới. Bây giờ cô muốn đập điện thoại!


Song mới chỉ là lần sửa thứ hai. Cô bưng tay ôm ngực, nói trong nước mắt: “Thế để em xem xem…”
Cúp điện thoại, Lục Dung Tuyết lập tức gửi ý kiến chỉnh sửa qua. Tân Y Dật bấm vào xem, lại là một dải dài ngoằng. Cô nín lặng ngước nhìn trời xanh, thở thượt một hơi rồi tiếp tục cắm đầu ngồi sửa.


Hai hôm sau, Tân Y Dật lại dẫn Hạ Lâm Tự cùng tới mở họp với Lục Dung Tuyết và anh giai Johnson.


Kể từ bận giao lưu ăn lẩu nói chuyện giải trí lần trước, Tân Y Dật và anh giai Johnson đã bắt tay giảng hòa. Nhưng lần này gặp lại, hai người lập tức trở về cái điệu sặc mùi thuốc súng. Vả lại lần này anh giai Johnson còn mang cả trợ lý theo, bất kể xét về nhân số hay khí thế cũng áp đảo hẳn Tân Y Dật và Hạ Lâm Tự.


Thấy Tân Y Dật sắp không cầm cự được, Hạ Lâm Tự kịp thời ra tay, mua cho anh giai Johnson và cô bé trợ lý anh ta dẫn theo mỗi người một ly cà phê, tặng kèm nụ cười sáng trưng khiến cô bé kia hoảng hồn nổi hai rặng mây hồng, đến cả khí thế của anh giai Johnson cũng yếu đi không ít.


Sau một hồi tóe nước miếng, cả hội tạm coi như thống nhất với nhau. Buổi họp kết thúc, mọi người cùng đi ăn thịt nướng, tiếp tục trò một nụ cười ân tan hận mất.


Tuy trên hợp đồng đã viết rành rành chỉ được sửa kịch bản đến lần thứ ba, song thực tế chỉ riêng đại cương Tân Y Dật đã phải sửa hơn ba lần.


Khi gửi kịch bản sửa lần năm cho Lục Dung Tuyết, Tân Y Dật đã thề độc là nếu lần này bên đó còn dám bắt mình sửa nữa, cô sẽ lập tức xé hợp đồng tố cáo bên A!


Có lẽ bên đó cũng biết cảm xúc lúc này của cô nên vài ngày sau khi trả bản thảo sửa lần năm, điện thoại của Lục Dung Tuyết lại tìm tới, chưa đợi Tân Y Dật kịp nổi cơn đã lập tức vào thẳng chủ đề: “Cưng à, đại cương của em được thông qua rồi! Khoản thanh toán thứ hai bên chị sẽ trả nội trong tuần này, em có thể bắt đầu viết đề cương phân tập chi tiết rồi nhé!”


Thể xác đơ căng của Tân Y Dật tức thì nhũn mềm, bấu chặt vào lưng ghế: “Được… Cám ơn chị Dung Tuyết.”


Tân Y Dật nghía nghía Hạ Lâm Tự làm ổ trong góc đọc sách với vẻ dở khóc dở cười, bụng bảo dạ: Sức hút của ranh con này đúng là ghê gớm quá thể. Mới gặp vài lần chứ mấy, thế mà đã khiến nhà sản xuất nhớ nhung vậy rồi!


“Em biết rồi, chị yên tâm.” Cô hậm hực nói, “Em chả thèm ngược đãi em giai Tiểu Hạ của chị đâu!”
Cúp điện thoại, Tân Y Dật vươn vai thật dài, quay sang ngoắc ngoắc ngón tay với Hạ Lâm Tự: “Tiểu Tự Tử.”
Hạ Lâm Tự ngước đầu khỏi trang sách, lại thật sự ngoan ngoãn đặt sách xuống chạy sang.


Tân Y Dật ra lệnh: “Cậu đi gọi Tiểu Thuần Tử xuống đây.”
“Dạ.” Hạ Lâm Tự lại ngoan ngoãn lên gác gọi người.
Tân Y Dật nhìn theo bóng lưng cậu chàng, chả hiểu sao bỗng trào dâng một xúc động: Ây dà, muốn nuôi một nhóc shiba ghê!

Chỉ lát sau, Giả Thuần Thuần theo Hạ Lâm Tự cùng đi xuống.


Đợi cả hai đứng tới trước mặt, Tân Y Dật công bố: “Đại cương đã thông qua, chị sẽ gửi mỗi người một bản, cả hai nhanh chóng đọc cho thuộc. Tiếp theo chúng ta sẽ phải viết đề cương phân tập chi tiết.”


Nghe cái tin đại cương thông qua, cả hai vui mừng không thua gì Tân Y Dật: Phải sửa đi sửa lại mấy hôm nay sắp khiến Tân Y Dật điên luôn rồi, khí áp trong văn phòng đè nén ngột ngạt, ngày tháng của hai người cũng chẳng dễ dàng gì.
Nhưng sau khi vui vẻ, họ lại thấy áp lực lớn hơn.


Kể từ khi phân tập lượng công việc sẽ tăng lên hẳn, mỗi tập cần phải viết chi tiết trên dưới hai ngàn chữ. Tuy trên hợp đồng viết là kịch bản bốn mươi tập, song bởi vì tính theo thời lượng chiếu bảy mươi tập nên tính ra phải viết tổng cộng một trăm bốn mươi ngàn chữ.


Lượng công việc lớn như thế, Tân Y Dật sẽ không hoàn thành tất cả rồi mới giao mà cần trả mỗi khi hoàn thành mười tập. Trong lúc ấy còn phải liên tục họp hành với bên xét duyệt, từ đó điều chỉnh những phần đã hoàn thành và cả tiến độ công việc lúc sau.


Cô kế hoạch lại công việc của tuần tới, phân chia nhiệm vụ cho Giả Thuần Thuần và Hạ Lâm Tự rồi cả ba bắt đầu ai làm việc nấy.


Cả buổi chiều văn phòng vô cùng yên tĩnh. Tân Y Dật đang sắp xếp lại tư duy của mình, Giả Thuần Thuần và Hạ Lâm Tự thì nhanh chóng làm quen với nội dung đại cương, ai nấy đều đắm mình trong công việc.
Song một hồi chuông bất chợt đã phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.


Tân Y Dật và Giả Thuần Thuần nhận ra là chuông điện thoại của Hạ Lâm Tự, đồng thời nhìn sang hướng cậu.
Hạ Lâm Tự vội vàng đứng dậy lủi vào góc, vừa đi vừa mở máy nhận cuộc gọi.
“Văn Đóa?”


Tuy giọng cậu không lớn, Tân Y Dật vẫn nghe được cái tên cậu đang gọi. Văn Đóa, cái tên nghe quen quen, hình như cô đã nghe ở đâu rồi.
Hạ Lâm Tự cố nói chuyện bằng giọng nhỏ hết mức.
“Giờ anh đang ở văn phòng của đàn chị.”
“Ờ… Cái gì? … Được, anh biết rồi.”


“Vậy giờ anh đi, chắc chừng hai mươi phút nữa về tới trường, em đợi một lát.”
Giọng điệu cậu lúc này dịu dàng hơn hẳn lúc bình thường, đến cả Giả Thuần Thuần cũng cảm thấy là lạ, ngoảnh đầu nhìn sang.


Cuối cùng Tân Y Dật cũng nghĩ ra. Lần đầu tiên khi thấy Hạ Lâm Tự hà hiế͙p͙ anh chàng mắt kính trước cổng trường, cô đã nghe chính miệng Hạ Lâm Tự nói Văn Đóa là bạn gái mình, bảo cậu mắt kính tránh xa cô bé. Bởi vì cái tên Văn Đóa này khá đặc biệt nên đến giờ cô vẫn còn ấn tượng.


Giọng Hạ Lâm Tự dịu dàng hệt sợi lông phất qua da: “Không sao. Anh nói rồi mà, nếu em cần, lúc nào gọi anh cũng được.”
Nghe tới lời này, Giả Thuần Thuần kinh ngạc trao đổi ánh mắt với Tân Y Dật.
Cuối cùng Hạ Lâm Tự đã kết thúc cuộc gọi.


Cậu cất điện thoại, quay lại tới trước Tân Y Dật: “Đàn chị, trong trường có chút chuyện, em về trước nhé.”
“Ờ… không sao, cậu về đi, nhớ nhanh nhanh đọc đại cương cho thuộc là được.”
Hạ Lâm Tự gật đầu: “Dạ.”


Nhưng không đi ngay mà còn nói: “Sắp tới trong trường có vài hoạt động trước tốt nghiệp, lại sắp chụp hình tốt nghiệp, còn phải chuẩn bị chuyển khỏi kí túc xá nữa. Nên mấy bữa nữa chắc em không tới văn phòng thường xuyên được.”


Tân Y Dật thoáng nghệt mặt. Thực ra lúc nhận việc cô đã nói với Hạ Lâm Tự không cần tới văn phòng làm, song vì cậu tới thường xuyên quá, tới độ cô đã quen việc có thể sai sử cậu mọi lúc, thành thử bây giờ cậu nói không tới văn phòng lại khiến Tân Y Dật có hơi không quen.


Chốc sau, cô gật đầu: “Được.”
Lại bổ sung một câu: “Nhưng nhiệm vụ tôi giao thì nhất thiết phải hoàn thành đúng hạn.”
“Đàn chị yên tâm, em sẽ làm đàng hoàng. Thế giờ em đi trước.” Chạy ra đến cửa, Hạ Lâm Tự ngoái lại chào, “Tạm biệt đàn chị, tạm biệt Tiểu Thuần Tử nhé.”


Tân Y Dật và Giả Thuần Thuần vẫy tay với Hạ Lâm Tự. Kế đó cậu đẩy cửa đi ra, dáng đi có vẻ vội vã.
Ngó cánh cửa đóng chặt, Giả Thuần Thuần cảm giác sự việc không đơn giản.
“Lão đại,” cô nàng hỏi với điệu hóng hớt, “Chị cảm thấy Tiểu Tự Tử mới nhận điện thoại của ai?”


Tân Y Dật nguýt một cái, mặt mày tỉnh bơ: “Bạn nữ nào chăng.”
“Ờ,” Giả Thuần Thuần gật đầu: “Nghe giọng điệu vừa rồi của cậu ấy, em thấy giống đối tượng thương thầm lắm, vả lại còn là kiểu cực cực thích nữa, mặc người ta gọi là đến luôn mà.”


Tân Y Dật đưa móng tay lên gặm trong vô thức.
Lúc trước Hạ Lâm Tự tới đây chuyên cần như thế, hoàn toàn không giống như đã có bạn gái. Nhưng nếu chỉ là đối tượng yêu thầm, hình như mọi việc đã hợp lý.
Giả Thuần Thuần chống cằm than thở: “Ôi… tuổi trẻ tốt thật đấy.”


Tân Y Dật bật cười: “Cô cũng lớn hơn cậu ta hai tuổi chứ mấy, nói gì nghe như ông bà bảy tám mươi rồi vậy?”


Giả Thuần Thuần lắc đầu: “Nhưng em cảm thấy cuộc sống giảng đường đã trôi về xa xa lắm rồi…” Tuy thời đi học chẳng phải người giỏi giao tiếp gì, bên cạnh cũng chỉ có một hai người bạn thân, nhưng chí ít hồi ấy cô từng có thiện cảm với vài cậu bạn. Dù rằng cuối cùng chẳng dẫn tới được thêm chuyện gì, sau khi tốt nghiệp cũng không còn liên hệ nhưng nghĩ lại vẫn đầy hoài niệm với khoảng thời gian ấy.


Chẳng hiểu sao bụng dạ Tân Y Dật có hơi lẫn lộn. Cô không biết phải giải thích cảm xúc của mình lúc này thế nào, có lẽ cũng không thể cầm lòng ước ao thời gian ngồi ghế nhà trường tự do bay bổng không lo tới hậu quả ấy chăng…
Chốc sau, cô quẫy đầu, tiếp tục dồn sức vào công việc.
====


Ăn xong bữa tối, đang chuẩn bị tiếp tục gõ bản thảo, bỗng Tân Y Dật nhận được tin nhắn mới.
Cô bấm vào xem, là tin nhắn từ group [Đời người như kịch] – group lớp hồi đại học của cô.


[Lớp trưởng Đặng Vĩnh Minh: Bữa nay đi làm về có ghé ngang trường, thấy nhiều sinh viên mặc đồ học sĩ đang chụp ảnh tốt nghiệp lắm. Thời gian đúng là nhanh quá, mới đó đã đến mùa tốt nghiệp rồi]


Thời gian chụp ảnh tốt nghiệp của sinh viên mỗi khoa ngành không giống nhau, bây giờ đã có vài khoa bắt đầu. Khoa Biên kịch của Hạ Lâm Tự thuộc tốp chụp sau, phải mấy hôm nữa mới đến lượt.


[Lớp trưởng Đặng Vĩnh Minh: Trông mấy cô cậu sinh viên cười đùa rôm rả, tự dưng thấy nhớ cuộc sống trong trường hồi xưa quá /chảy nước mắt]
[Đông Đông và tiệm hoa của cậu ấy: Lớp trưởng, ông nói làm tôi bắt đầu nhớ theo luôn rồi]


[Vương Du Nhi: Tính ra cũng nhiều năm bọn mình không họp lớp rồi nhỉ? Hay là kiếm thời gian mọi người cùng gặp mặt?]
[Lưu Liên: Đồng ý, bọn mình có thể tổ chức một buổi họp lớp nè.]
Tân Y Dật bật cười.


Đã lâu lắm không ai nói gì trong group này, lần có người ngoi lên trước đó còn là năm ngoái khi một bạn học làm nghề bán hàng online vào group nhờ các bạn học cũ tuyên truyền giúp.
Chẳng biết hôm nay là ngày gì mà ai cũng dính tới trường học thế nhỉ?


Chủ đề họp lớp kéo không ít người ngoi lên, rất nhiều bạn đều tỏ ý ủng hộ, một số nhanh nhẹn thậm chí đã bắt đầu bàn tới địa điểm và hoạt động trong buổi họp lớp.


[Lưu Liên: Nghe nói trường xây kí túc xá mới, hay là bọn mình cùng tới xem thử, nhân thể thăm các thầy cô luôn? Có thể về thăm trường vào ban ngày, tối lại đi ăn!]


[Hạt dẻ nhỏ: Uầy, ý kiến này được nè! Từ hồi tốt nghiệp tới giờ tớ chưa về thăm trường luôn, cũng muốn về xem giờ trường mình thế nào rồi, nhân thể gặp mấy em khóa dưới nữa ~]
[Đông Đông và tiệm hoa của cậu ấy: Tớ đồng ý cả hai tay hai chân!]


Đọc tin các bạn học cũ trò chuyện hăng say trong group, Tân Y Dật vẫn không lên tiếng. Cảm giác của cô về việc họp lớp này khá khó tả. Thật ra sau khi tốt nghiệp cô vẫn gặp mặt riêng tư với các bạn có quan hệ tốt, còn về những bạn khác, kể ra mọi người đã ai đi đường nấy từ lâu. Bước trên những con đường khác nhau, gặp mặt cũng không có gì để nói.


Đúng lúc đang thần người, Địch Tiểu Na gửi tin nhắn riêng tới.
Địch Tiểu Na: “Y Dật, trong group đang bàn việc họp lớp, cậu có định đi không?”


Địch Tiểu Na là bạn cùng phòng với Tân Y Dật hồi đại học, quan hệ hai bên rất tốt, vả lại bây giờ cô ấy cũng vẫn làm việc trong làng giải trí – hiềm nỗi cô nàng không làm biên kịch mà đổi nghề làm diễn viên, đến nay đã nhận không ít vai diễn, tạm có thể coi là một khuôn mặt quen thuộc.


Tân Y Dật do dự đáp lại “Tớ vẫn chưa quyết định”.
Địch Tiểu Na nói: “Tớ định xem số người tham gia thế nào đã. Nếu đông thì đi. Kể ra mấy năm không gặp các bạn cũ, cũng có hơi nhớ.”
Tân Y Dật mím môi nghĩ ngợi, trả lời: “Ok, tớ theo cậu.”


Quả vậy, nếu người tham gia đông, cô không đi sẽ thành khiến mọi người mất vui. Huống hồ gặp mặt trò chuyện với các bạn cũ có lẽ còn có thể tìm được chút ít linh cảm sáng tác, cũng không có gì không tốt.


Sau đó các bạn bắt đầu chém hăng say khắp chuyện trời nam bể bắc, Tân Y Dật đang viết kịch bản nên không xem thêm. Mãi tới hơn một giờ đồng hồ sau, cô mở wechat, phát hiện mình nhận được mấy tin nhắn riêng tư.


Một tin từ Địch Tiểu Na: “Y Dật, trừ mấy bạn ở nước ngoài với vùng khác, hình như mọi người đi đủ cả đó. Bọn mình cùng đi luôn nhé.”


Một tin từ lớp trưởng Đặng Vĩnh Minh: “Tân đại biên kịch, tớ đang xác nhận nhân số tham gia họp lớp, cậu có tới không? Hỏi ý kiến trước, thời gian cụ thể bọn mình có thể bàn sau.”
Tin cuối cùng là từ Ninh Dương: “Tiểu Dật, cậu có tới không?”


Thấy cái tên Ninh Dương này, Tân Y Dật thoáng sững người. Cô trả lời Địch Tiểu Na và lớp trưởng trước, cuối cùng về khung trò chuyện với Ninh Dương, nghĩ rồi nhắn một chữ “có”.


Ninh Dương không nhắn lại. Cô nói với lớp trưởng và Địch Tiểu Na mình đang bận chạy bản thảo, có tin thì báo sau rồi tắt wechat tập trung gõ chữ.
Hai ngày sau, Tân Y Dật nhận được điện thoại của Đặng Vĩnh Minh, thông báo buổi họp lớp đã được xác định.


“Đại biên kịch, thứ Sáu tuần tới cậu rảnh không?” Đặng Vĩnh Minh cười hỏi.
“Thứ Sáu thì có.” Tân Y Dật đáp một cách sảng khօái. Nghề tự do tuy bận thì bận hơn nghề công sở song lợi ích là có thể tự do điều chỉnh thời gian, không tồn tại khái niệm ngày làm việc.


“Cậu có thời gian thì tốt không gì bằng. Là thế này, đằng nào cũng định về trường xem thử, tớ tính chọn ngày nào có ý nghĩa tí. Nên có hỏi thăm mấy thầy cô, thứ Sáu tới vừa khéo là ngày chụp hình tốt nghiệp của mấy đàn em khoa Biên kịch khóa này. Tớ nghĩ hôm đó chúng ta đi sẽ có thể cảm nhận lại không khí mùa tốt nghiệp, nếu tiện còn có thể chụp chung với mấy em làm kỉ niệm luôn. Cậu thấy thế nào?”


Tân Y Dật ngạc nhiên. Sinh viên khoa Biên kịch tốt nghiệp khóa này? Không phải chính là lứa Hạ Lâm Tự hay sao?
Thấy Tân Y Dật không đáp, Đặng Vĩnh Minh vội thêm: “Nếu ban ngày không tiện, đợi tối cậu hẵng tới ăn liên hoan cũng được. Bọn mình ăn ở ngay gần trường, lát tớ nhắn địa chỉ cho cậu.”


“… Không phải không tiện.” Nghĩ tới dáng vẻ Hạ Lâm Tự mặc đồ học sĩ, ấy vậy Tân Y Dật có hơi mong đợi, “Tớ sẽ tới, thế thứ Sáu tới gặp lại nhé.”
“Ok, thứ Sáu tới gặp.”


Cúp điện thoại rồi, Tân Y Dật mở khung trò chuyện với Hạ Lâm Tự, định báo tin này cho cậu. Nhưng nghĩ một hồi lại đặt điện thoại xuống.
Thôi vậy, không nói thì hơn. Đến lúc đó tới trường, không chừng còn có cơ hội thấy một mặt bình thường của Hạ Lâm Tự.


Kì hạn giao mười tập kịch bản đầu cũng định vào thứ Sáu. Vì thứ Sáu phải tham gia buổi họp lớp, Tân Y Dật đã gấp rút hoàn thành đề cương mười tập đầu từ thứ Năm.


Đương nhiên viết xong rồi cô cũng sẽ không gửi ngay cho bên A, thậm chí còn không định trả đúng vào hạn là thứ Sáu mà định qua cuối tuần tức thứ Hai tới mới trả — nên biết trả bản thảo sớm trăm phần trăm là đại kị trong đại kị của nghề biên kịch! Làm thế là cho bên A thời gian dư dả để soi mói, để dù không vấn đề họ cũng phải soi bằng được vấn đề!


Nếu đã có tự tin về chất lượng bản thảo của mình, Tân Y Dật sẽ nhây hạn ở chừng mực thích hợp, quyết không cho đối phương quá nhiều thời gian để bắt mình sửa kịch bản ==
Hoàn thành bản thảo, Tân Y Dật uống hai viên thuốc ngủ rồi lên giường nghỉ từ sớm.


Thứ Sáu. Từ thuở trời đất sơ khai lần đầu tiên cô dậy buổi sáng, chọn một cái váy liền ngon nghẻ mặc vào, lại tự trang điểm đơn giản. Tút tát xong xuôi, cô soi vào gương: Không tệ không tệ, rất hài lòng!
Thấy gần tới thời gian, cô lái xế yêu Hồng Bé Bự về hướng Học viện Hí kịch.


Đã đến cổng học viện. Cô tìm chỗ đỗ xe, vừa bước xuống đã nghe Địch Tiểu Na gọi: “Y Dật!”


Tân Y Dật ngoái phắt đầu về nguồn tiếng. Cô đã hẹn Địch Tiểu Na gặp nhau ở bãi đỗ xe, xem chừng đối phương đã đến trước. Song khi cô ngó mắt quất quanh, ấy vậy lại không thấy bóng Địch Tiểu Na ló dạng.


“Y Dật! Cậu nhìn chỗ nào thế hả?” Tiếng Địch Tiểu Na lại truyền tới, lần này đã cách ở rất gần.
Tân Y Dật nghẹo đầu, thấy cô gái đứng ngay sau lưng mình, giật thót: “Cậu… Cậu là Địch Tiểu Na?”


Địch Tiểu Na cười hì, tự sờ mó lên mặt: “Thay đổi ghê lắm hả? Cậu cũng không nhận ra?”
Tân Y Dật dí sát lại nhìn kĩ. Từ đường nét vẫn đủ sức nhận ra là cô bạn tốt của cô. Bỗng thấy dở khóc dở cười.


Tuy vẫn thầm duy trì liên hệ, do nguyên nhân công việc cô và Địch Tiểu Na không thường gặp mặt nhiều. Lần trước cô gặp Địch Tiểu Na là nửa năm trước, lần trước nữa là một năm rưỡi trước, mỗi lần Địch Tiểu Na luôn có thể lấy diện mạo hoàn toàn khác khiến cô vừa mừng vừa kinh.


“Sao vậy?” Địch Tiểu Na thản nhiên hỏi, “Lần này tớ làm được đấy chứ? Lần này tìm một bác sĩ có tiếng bên Nhật, hẹn trước lâu lắm mới tới lượt đó!”
Tân Y Dật do dự hai giây, nhanh chóng trả lời: “Đẹp lắm!”


Tức thì Địch Tiểu Na phơi phới: “Đẹp thật hả? Thế thì chuyến này không chịu tội uổng rồi!”
Tân Y Dật cười chân thành: “Thật, siêu đẹp luôn đó!”


Hiện nay Địch Tiểu Na đã là đại mỹ nữ đúng chuẩn, rất khó còn tìm được bóng dáng cô gái có gương mặt bầu bĩnh khi cười trông thật đáng yêu trong kí ức của Tân Y Dật. Điều này khiến Tân Y Dật hơi thổn thức, nhưng bất kể thế nào, bản thân bạn vui mới là quan trọng nhất.


Địch Tiểu Na móc tay vào tay cô đi vào trường: “Lần trước cậu nói đang chạy bản thảo, gần đây nhận phim mới gì thế?”
“Đang hợp tác với bên Hoa Hạ, một bộ phim sự nghiệp về ngành viễn thông 5G. Cậu thì sao? Dạo này nhận phim mới gì rồi?”


“Ba tháng này tớ chả diễn gì, dù sao cũng đang thời gian hồi phục. Nhưng giờ mặt tớ gần lành rồi, quản lý đã bắt đầu đàm phán dự án mới. Có tin gì sẽ nói cậu sau.”
“Ờ.”
Hai người vừa trò chuyện vừa đi về hướng trường. Tới cổng trường, không ít bạn đã tụ tập.


“Tân Y Dật, bọn mình ở đây!” Trong đám đông có người mắt sắc tia thấy Tân Y Dật trước, vẫy tay với cô.
Cô xác định vị trí của đối phương, kéo Địch Tiểu Na cùng sang đấy chào hỏi: “Ôi, mọi người lâu quá không gặp.”
Cả hội đánh giá Tân Y Dật, xôn xao xúc động.


“Y Dật trông cậu hệt như hồi đại học vậy, cảm giác chẳng thay đổi gì hết. Cậu chăm sóc thế nào vậy?”


“Thật đấy, hồi sáng lúc đi tớ còn xem lại ảnh tốt nghiệp, Y Dật thật sự không thay đổi gì luôn. Ngưỡng mộ quá đi mất, tớ phát tướng hơn hồi đại học già 15kg, lúc mới tới mọi người còn nói không nhận ra!”


Tân Y Dật sẵn đã xinh xắn, khung xương mảnh mai, đường nét gương mặt dịu dàng. Hồi học ở Học viện Hí kịch, mỹ nữ dập dìu khắp ngóc ngách nên có vẻ bình thường. Nhưng nếu tách khỏi những minh tinh tỏa hào quang sáng loáng, thực lòng mặt mũi cô rất ưa nhìn, vả lại vì khung xương, năm tháng hồ như không để lại dấu vết nào trên mặt.


“Thời gian nhanh thật đấy,” có người bùi ngùi, “Chớp mắt cái đã gần bảy năm rồi, bao nhiêu người không nhận ra nữa.”
“À mà, Tân đại biên kịch, người đẹp bên cậu đây là? Không giới thiệu mọi người làm quen tí à?”


Chưa đợi Tân Y Dật giới thiệu, Địch Tiểu Na đã tự khai tên: “Người đẹp cái gì, tớ là Địch Tiểu Na mà!”
Nguyên đám thộn mặt, hít sâu: “Địch Tiểu Na? Cậu là Địch Tiểu Na”
“Trời đất ơi, hoàn toàn không nhận ra luôn!”


Một cô bạn trang điểm đẹp đẽ đánh giá trên dưới Địch Tiểu Na một lượt, giọng điệu là lạ: “Tiểu Na, hai hôm trước mình mới thấy cậu trên ti vi, sao trông giờ không giống gì hết vậy?”
Tức thì cả lớp lúng túng. Có câu là biết mà làm lơ, cậu hỏi thế này người ta trả lời thế nào?


Địch Tiểu Na chớp chớp mắt tỉnh queo: “Suỵt… Là ma pháp của nữ diễn viên đó.”
Thấy cô nàng không để ý, cả lớp lập tức thở phào, rối rít cười: “Ha ha, Tiểu Na cậu đúng là biết đùa!”


Một hồi sau, Tân Y Dật kề sát tai Địch Tiểu Na, nhỏ giọng hỏi: “Bạn đấy là ai vậy? Tớ không nhận ra.” Ý là hỏi cô bạn ăn nói tế nhị vừa rồi.
Địch Tiểu Na cũng kề sát tai cô bỏ nhỏ: “Là Vương Du Nhi đó. Tớ cũng nghe tiếng mới nhận ra được.”


“À, là bạn đó à.” Tân Y Dật lục lại người trong kí ức, đoạn ngó ngó vị trước mặt… Kể ra Vương Du Nhi cũng “thay đổi” không nhỏ à…


Cả lớp tám chuyện câu được câu chăng một hồi, lại lục tục có vài người tới thêm. Lớp trưởng Đặng Vĩnh Minh kiểm đếm nhân số, thấy đã gần đủ: “Người về thăm trường hôm nay chắc đủ hết rồi nhỉ? Giờ chưa tới thì chắc ban ngày có việc, tối tới ăn liên hoan thôi.”


Vương Du Nhi lại nói: “Đợi tí đi, Ninh Dương chưa tới.”
Nghe cái tên Ninh Dương, ánh mắt cả lớp nhìn Vương Du Nhi có vẻ mập mờ: “Uầy, giờ cậu với Ninh Dương là…”
“Bạn bình thường thôi.” Vương Du Nhi nghịch điện thoại, tỉnh bơ cười: “Tình cờ có liên hệ.”


“À…” Ai chẳng biết hồi đại học Vương Du Nhi từng thích Ninh Dương, nhưng chuyện sau tốt nghiệp lại ít người hay tới.
Tân Y Dật hỏi Đặng Vĩnh Minh: “Lớp trưởng, lát bọn mình có hoạt động gì? Mọi người cùng đi hả?”


Đặng Vĩnh Minh lắc đầu: “Không phải. Bọn mình đông quá, cùng đi thì không tiện. Kế hoạch của tớ là mọi người có thể chia nhóm đi dạo trong trường, sau đó thống nhất thời gian tụ tập đi kiếm mấy em khóa dưới chụp hình chung, sau nữa cùng đi thăm thầy cô. Xong hết bọn mình mới đi ăn tối.”


Tân Y Dật đã hiểu. Sắp xếp như thế quả là khá hợp lý. Mười mấy người ôn chuyện cũ, nơi mỗi người muốn thăm sẽ khác nhau, rất khó đi cùng, chẳng bằng cứ chia tốp hai tốp ba tự đi trước, đến thời gian hẵng lại tụ tập.


Thế là cô nói: “Hay bọn mình cứ vào đi dạo trước? Chừng nào bàn thời gian xong sẽ gặp sau. Nếu không bọn mình đông người thế này đứng trước cổng trường lại ảnh hưởng người ta ra vào.”


Đặng Vĩnh Minh nghĩ cũng thấy có lý, ngó đồng hồ, bảo: “Cũng được. Vậy thế này đi, chừng một giờ nữa mấy em bắt đầu chụp hình tốt nghiệp, lúc đó bọn mình tập hợp trên bãi cỏ nhé!”


Do đó những bạn có quan hệ tốt với Ninh Dương tiếp tục đợi, các bạn khác tự tản đi. Tân Y Dật vòng tay Địch Tiểu Na đi vào trường.






Truyện liên quan