Chương 23: Văn Đóa
Buổi trưa thứ Ba, Hạ Lâm Tự ngủ dậy không chạy thẳng tới văn phòng Tân Y Dật như thường lệ mà đi tới một quán ăn.
Cậu vào quán ngó quanh quất một vòng, thấy một cô gái buộc tóc đuôi ngựa ngồi trong góc đang vẫy tay với mình, rảo bước tới ấy.
“Văn Đóa.” Cậu chào hỏi cô gái.
Đợi cậu ngồi xuống, Văn Đóa nhìn thời gian, thấy hiện tại mới là 11 giờ trưa. Cô hỏi: “Anh Dữ, anh đói chưa? Giờ ăn cơm trưa thì phải hơi sớm không?”
“Anh còn chưa ăn sáng nữa này.” Hạ Lâm Tự lờ đờ ngái ngủ, “Mở mắt cái là tới đây luôn đó.”
Từ khi làm trợ lý cho Tân Y Dật, giờ giấc nghỉ ngơi của cậu cũng đảo lộn ngày đêm. Qua 12 giờ đêm mới là thời khắc cảm hứng dồi dào nhất trong ngày, ngủ là việc kiên quyết không thể. Vì vậy mà hiện tại ngày nào cũng 3, 4 giờ sáng mới đặt lưng, ngủ tới trưa trờ trưa trật mới bò dậy.
“À, thế chắc anh đói rồi nhỉ? Bọn mình mau gọi món thôi!” Văn Đóa nhanh nhảu đẩy thực đơn sang, “—Nói trước là bữa này em mời đấy. Hôm qua mới nhận tiền cát xê, người đầu tiên em mới là anh đó!”
“Chơi luôn.” Cô nàng đã nói vậy, Hạ Lâm Tự cũng chẳng buồn khách sáo.
Gọi món xong, trả thực đơn cho phục vụ, Hạ Lâm Tự đánh giá Văn Đóa hết lượt trên dưới, nhận ra trông khí sắc cô nàng hồng hào sáng láng hơn hẳn dạo trước.
“Dạo này tên biến thái đó không quấy rầy em nữa chứ?” Hạ Lâm Tự hỏi.
“Không ạ.” Văn Đóa lắc đầu. “Lần trước trông thấy gã chính là lần em nói với anh tháng trước xong anh tới liền đó. Sau đó em không còn thấy gã xuất hiện nữa.”
“Thế thì tốt.” Hạ Lâm Tự thở phào.
“Cảm ơn anh Dữ nhé, nếu không có anh, em thật sự không biết phải làm sao nữa…”
“Em đã cảm ơn cả trăm lần rồi, còn cảm ơn gì nữa?” Hạ Lâm Tự xua tay chẳng buồn bận tâm, “Không phải bữa nay em mời anh ăn cơm rồi à?”
Văn Đóa không biết nói gì, chỉ nhìn cậu với vẻ biết ơn.
Thức ăn chưa bưng lên, cả hai bắt đầu tán gẫu về dự án tham gia gần đây thì bỗng Hạ Lâm Tự nghe thấy tiếng bấm máy ảnh. Cậu lia mắt nhìn, phát hiện bàn bên cạnh có người đang chụp lén họ bằng điện thoại, bất giác nhíu mày.
“Văn Đóa,” cậu nhỏ giọng nhắc, “Giờ em là nghệ sĩ rồi, có đi đâu phải đeo khẩu trang đội mũ vào. Để người ta chụp được không hay đâu.”
“Một cô diễn viên vô danh như em, ai nhận ra kia chứ.” Văn Đóa cũng đã chú ý tới cô bé chụp trộm bàn bên, lắc đầu, “Có mà người ta chụp trộm anh ấy?”
Hạ Lâm Tự dòm sang bàn bên đó, hai cô gái va phải ánh mắt cậu lập tức cất điện thoại, hưng phấn châu đầu rỉ tai nhau, cứ chốc chốc lại lấm lét chỉ trỏ vào cậu.
Đúng là chụp trộm cậu thật.
Thế là Hạ Lâm Tự đứng dậy, bước tới bàn bên cạnh.
Hai cô gái thấy cậu đi tới, vẻ hưng phấn trên mặt tức thì chuyển sang kinh ngạc rồi lại biến ngay thành thấp thỏm lo lắng. Họ biết hành vi chụp trộm của mình đã bị phát hiện, cho rằng Hạ Lâm Tự tới để thẳng tay đàn áp.
Hạ Lâm Tự dừng lại trước mặt hai cô gái, lịch sự mở lời: “Cho anh hỏi, ban nãy hai em chụp hình anh đúng không?”
Một cô gái không dám trả lời, một cô khác thì cảnh giác hỏi lại: “Bọn em chụp linh tinh thôi, không vấn đề gì chứ? Anh là minh tinh à?”
“Anh không phải.” Hạ Lâm Tự cười cười: “Nếu hai em không để ý, chúng ta có thể chụp chung một tấm.”
Hai cô gái ngạc nhiên lắm: “Anh muốn chụp hình chung với bọn em?” Họ còn tưởng cậu tới để chỉ trích mình chứ.
“Tất nhiên rồi.” Hạ Lâm Tự nói, “Nhưng bạn anh không thích chụp hình lắm. Nếu ban nãy hai em có chụp dính phải cô ấy, liệu có thể xóa hình có cô ấy đi được không?”
Hai cô gái ngẩn người, thế mới biết mục đích của cậu, mặt lập tức ửng hồng.
Nếu Hạ Lâm Tự vừa đi tới đã chỉ trích họ, bắt họ xóa hình, có khi sẽ còn khơi dậy tâm lý phản kháng của cả hai. Nhưng thái độ của Hạ Lâm Tự rất hòa nhã, dầu họ không rõ cô gái đi chung với trai đẹp kia có thích bị chụp không thì cũng hiểu hành vi của mình đã động chạm tới người ta. Do đó cả hai đều mau chóng lấy điện thoại ra, xóa hết hình có Văn Đóa mới chụp ban nãy ngay trước mặt Hạ Lâm Tự.
Công khai chụp chung hai tấm hình với hai cô gái, Hạ Lâm Tự lại về bàn mình.
Văn Đóa nghe cuộc đối thoại của họ mà cảm động lắm: “Anh Dữ, anh tốt ghê á! Thật ra em không sao đâu, đằng nào em cũng không nổi, mấy cổ có biết em là ai đâu.”
Hạ Lâm Tự so vai: “Nhỡ mai này em nổi lên thì sao?”
Có thế nào Văn Đóa cũng là nghệ sĩ, nhỡ hình ảnh bị người ta đăng lên mạng, để người có rắp tâm khác lợi dụng ắt sẽ là một rắc rối. Vả lại nhỡ kẻ đó còn kéo cả cậu vào… Cậu không muốn bị hiểu lầm.
Không ngờ nghe được câu này, Văn Đóa lại buồn hẳn. Cô khẽ giọng nói: “Nếu em có thể nổi được thì tốt rồi… Vậy đã chẳng có chuyện lần đó…”
Hạ Lâm Tự hơi nhíu mày. Một lúc sau, cậu lắc đầu: “Không nổi có phiền não của không nổi, nổi rồi cũng có phiền não của nổi rồi, trên đời có lúc nào là không có lo âu tâm sự đâu? Uầy, buồn thì đi làm nồi lẩu là xong, một chầu không xong thì làm hai chầu!”
Văn Đóa không nhịn được nhìn Hạ Lâm Tự. Trong lòng cô, Hạ Lâm Tự là người luôn tràn trề năng lượng, khiến người ta cảm thấy rằng trên đời này không có việc gì mà cậu không làm được.
Cô hỏi: “Anh Dữ, anh cũng có buồn phiền ạ?”
Hạ Lâm Tự nín bặt, biểu cảm vỡ nát hết.
“Có chứ. Rầu muốn ch.ết đây này!”
“Dạ? Anh buồn phiền chuyện gì?”
Hạ Lâm Tự nhăn nhíu mặt mày, không biết nên kể từ lâu, tay vô thức vớ đôi đũa chọc chọc cái đĩa trước mặt.
Bẵng đi một lúc, cậu mới hỏi: “Nói thì, bình thường con trai theo đuổi con gái kiểu gì ấy nhỉ?”
“Dạ?” Văn Đóa nghệt cả mặt, ngần ngừ đáp, “Không phải là săn sóc hỏi han, bình thường thì trò chuyện tìm hiểu nhiều?”
“Thế là cưa được rồi?”
Kể ra, mấy trò này Hạ Lâm Tự đã giở sạch bách rồi. Nhưng vì cậu là trợ lý của Tân Y Dật, săn sóc ân cần hoàn toàn được Tân Y Dật coi là một phần công việc, còn trò chuyện… hàng ngày họ chỉ toàn bàn chuyện kịch bản. Mà cho dù cậu khơi gợi đề tài gì khác cũng sẽ bị Tân Y Dật coi thành hoạt động giải lao ngoài giờ làm việc!
Văn Đóa ngửi được mùi hay ho, bèn hỏi: “Anh Dữ, anh thích ai rồi ạ? Đang không biết phải theo đuổi thế nào?”
Hạ Lâm Tự gật đầu, thản nhiên thừa nhận: “Anh muốn theo đuổi đàn chị.”
Văn Đóa khá ngạc nhiên. Cô biết đàn chị mà Hạ Lâm Tự nói là ai. Không chỉ cô biết, mà tất tật thành viên câu lạc bộ đều tỏ tường. Từ hồi Hạ Lâm Tự mới vào đại học đã rất thích những tác phẩm của Tân Y Dật, mỗi lần phim mới của Tân Y Dật công chiếu đều sẽ đề cử cho cả câu lạc bộ đi xem. Trước đó không lâu cậu vào làm ở văn phòng của Tân Y Dật, còn cứ mở miệng là “đàn chị của mình” thế nọ thế kia. Từ lúc ấy đã có người ngờ rằng cậu có tâm tư không thuần, không ngờ thế mà lại là thật!
Kinh ngạc qua đi, Văn Đóa tập trung suy nghĩ chốc lát: “Việc này, theo như kinh nghiệm cá nhân em, mấy bạn trai trước của em ấy, em nhận lời chủ yếu là vì –”
Hạ Lâm Tự vội dỏng tai sẵn sàng học hỏi.
“—Vì mấy ảnh đẹp trai.”
“… Hết rồi?”
“Hết rồi ạ.”
“………” Đây là vấn đề đẹp trai là có thể giải quyết tất thảy hở?
Văn Đóa vuốt mũi, cũng biết câu trả lời của mình chẳng tác dụng gì lắm.
Cô lại hỏi: “Đàn chị của anh lớn hơn anh mấy tuổi?”
“Sáu, bảy tuổi gì đấy.”
“Ờ…” Khoảng cách sáu bảy tuổi cũng không lớn lắm, nếu bên nữ nhỏ hơn, kể ra là việc rất bình thường. Nhưng nếu người nhỏ hơn là bên nam thì hình như có hơi rắc rối.
“Thế lúc trước anh từng theo đuổi ai chưa?”
“Chưa.”
Văn Đóa lục lại trí nhớ. Hình như từ hồi vào đại học Hạ Lâm Tự chưa quen cô bạn gái nào thật. Mà dù có quen thì với điều kiện của anh ấy, ai theo đuổi ai còn chưa biết chừng…
“Thế đàn chị của anh có thiện cảm với anh không?” Nếu có thiện cảm, vậy thẳng thắn tỏ tình cũng là một cách có thể suy xét.
Nói đến đây, Hạ Lâm Tự bỗng tiu nghỉu héo hắt, cứ như chú chó shiba ra ngoài chưa được chạy thỏa thuê đã bị chủ lôi cổ kéo về vậy.
Cậu tì cằm lên mặt bàn, uể oải lắc đầu: “Không có – chị ấy cứ gọi anh là bạn nhỏ hoài.”
Văn Đóa hít vào ngạc nhiên. Vụ này căng rồi đây. Nếu đối phương đã không có ý mà còn cố tỏ tình, e tỉnh tò xong thì đến cơ hội làm trợ lý cũng đi tong…
“Vậy, không thì mỗi khi có chị ấy anh thể hiện chín chắn một tí?”
“Thế nào mới được coi là chín chắn?”
“Ờm…”
Hai bên nhìn nhau đắm đuối.
Một chốc sau, cả hai đồng loạt mở điện thoại, bắt đầu tìm kiếm thế nào mới được coi là “trưởng thành chín chắn”, làm thế nào để trở nên “chín chắn” hơn.
… …
…
Ở một diễn tiến khác, trong văn phòng.
Giả Thuần Thuần mới ra khỏi cửa phòng đã nghe tiếng Tân Y Dật gọi vọng lên từ dưới tầng: “Tiểu Thuần Tử, mau ra xem này.”
Giả Thuần Thuần tò mò ló đầu ra khỏi cầu thang: “Xem gì vậy ạ?”
Tân Y Dật chỉ màn hình máy tính: “Hình tốt nghiệp của Tiểu Tự Tử.”
“Hả hả? Em tới liền.” Giả Thuần Thuần hớt hải chạy bình bịch xuống.
Mới rồi Lưu Thủ Văn đã gửi hình đám Tân Y Dật chụp chung với sinh viên tốt nghiệp khóa này hôm về thăm trường sang.
Giả Thuần Thuần dí sát mặt vào màn hình, liếc sơ đã thấy toàn đầu người kín đặc, định cẩn thận tìm kiếm bóng dáng Hạ Lâm Tự. Chẳng ngờ chưa kịp tìm thì bóng cậu chàng đã tự động phang luôn vào mắt.
— Trong đám đông, Hạ Lâm Tự bắt mắt nổi bật đến thế, cơ hồ bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ để ý tới trước tiên.
“Òa –” Giả Thuần Thuần cảm thán: “Tiểu Tự Tử cười trông rạng ngời ghê.”
Ánh mắt Tân Y Dật dừng trên khuôn mặt cười ấy, khẽ gật đầu.
Giả Thuần Thuần lại nhìn một lượt hàng đầu, nhanh chóng tìm được Tân Y Dật. Cô nàng hỏi: “Lão đại, hôm đó chị cũng đi, thế chị có chụp chung với Tiểu Tự Tử không?”
“Không. Bữa đó đông người lắm, không chụp được.”
“Ầy, thế thì tiếc ghê.”
Tân Y Dật không ỏ ê gì, vẫn nhìn màn hình.
Rõ ràng là hình cả tập thể thế mà lại như có ma lực vậy, ánh mắt cô cứ bị một mình Hạ Lâm Tự níu giữ từ đầu tới cuối. Cô muốn coi cả những người khác thế nhưng mắt liếc qua một lượt rồi đã lại vòng về gương mặt cười của Hạ Lâm Tự tự lúc nào.
Nụ cười của cậu quá là có sức lan tỏa, nhìn lâu rồi, khóe miệng cô cũng bất giác cong lên theo.
Thật ra không chỉ hình ảnh mà cả con người cậu cũng như thế. Từ khi cậu xuất hiện, Tân Y Dật cảm giác bầu không khí trong văn phòng như đổi khác hẳn.
Lúc trước khi cô và Giả Thuần Thuần cùng nhau chạy bản thảo, nơi này vẫn luôn tăm tối âm u, mỗi một chữ gõ ra là linh hồn họ lại bị ác ma bòn rút một phần. Mỗi lần xong một bộ phim, tuổi tâm lý của họ phải già đi được tới chục tuổi!
Song từ khi nhận Hạ Lâm Tự vào làm, đề cương phân tập của bộ phim lần này đã sắp viết xong mà cô vẫn cảm giác mình tràn trề sinh lực, tâm thái lạc quan, không xuất hiện bất cứ cảm xúc hận đời phản nhân loại nào – Đây đúng là việc khó mà tin được!
Cô cũng không thể nói rõ là do nguyên nhân làm sao. Là bởi vì Hạ Lâm Tự trẻ tuổi nên ắp tràn nhựa sống ư? Hoặc có lẽ, có lẽ không chỉ có như thế.
Bất kể là vì lý do gì, Tân Y Dật cảm thấy mình như đã đào được bảo bối.