Chương 31

Sự việc Từ Tiểu Yến chỉ là nét điểm xuyết, Tân Y Dật không mấy để tâm, Giả Thuần Thuần cũng không tiện nói thêm nữa.
Ba người lại ai về chỗ nấy bắt đầu làm việc.
Hạ Lâm Tự vờ như nhìn vào máy tính, mắt lại cứ thậm thụt liếc Tân Y Dật mãi.


Kể từ tuần trước, cậu đã lờ mờ nhận thấy thái độ của Tân Y Dật với mình có biến chuyển rất tế nhị. Song suốt tuần nay Tân Y Dật vẫn quay cuồng họp hành với viết kịch bản – ba tập đầu của kịch bản vô cùng quan trọng, Tân Y Dật hoàn toàn phụ trách từ đầu tới cuối, không cho trợ lý nhúng tay vào – bởi vậy tuy họ trông mặt nhau mỗi ngày song thực tế cũng không có bao nhiêu cơ hội trao đổi.


Phải tới ban nãy khi Tân Y Dật đi vòng qua mình, hành động ấy mới khiến Hạ Lâm Tự chắc chắn rằng cô có ý né tránh thật.
Lý do là gì? Do cậu đã làm gì sai, khiến Tân Y Dật giận? Hay do Tân Y Dật nhận thấy rắp tâm của cậu, muốn tạo khoảng cách?


Hạ Lâm Tự nghĩ ngợi một lát, vơ lấy cái điện thoại đặt trên bàn.
Hai phút sau, Tân Y Dật nghe tiếng thông báo wechat. Cô mở ra xem, không ngờ là tin nhắn từ Hạ Lâm Tự.
Hạ Lâm Tự share cho cô thông tin đặt hàng của một tiệm đồ ngọt.


Chó: “Mới nãy có bạn em chia sẻ trong vòng bạn bè đó. Bánh sô cô la tan chảy của tiệm này cực ngon luôn. Đàn chị muốn ăn thử không?”
Tân Y Dật khẽ nhíu mày, định nhìn sang hướng Hạ Lâm Tự song đã kìm lại được.
Hạ Lâm Tự đang im lặng quan sát phản ứng của cô.


Một lát sau, Tân Y Dật lên tiếng: “Tiểu Thuần Tử.” Cô gọi Giả Thuần Thuần.
Giả Thuần Thuần đang miệt mài cắm đầu vào máy tính ngơ ngác ngẩng lên: “Dạ?”
“Tiểu Tự Tử mới gửi chị một tiệm đồ ngọt, nói là bạn cậu ấy cảm thấy rất ngon. Cô muốn ăn không?”


available on google playdownload on app store


“Dạ?” Giả Thuần Thuần liếc xéo Hạ Lâm Tự, “Dựa vào đâu mà cậu không cho tôi hả? Hừ, chỉ biết có nịnh bợ lão đại!”
Hạ Lâm Tự: “…”
Song Giả Thuần Thuần không hề nghĩ nhiều, phi ngay tới trước máy tính Tân Y Dật săm soi thực đơn của cửa tiệm nọ.


Mí mắt phải của Hạ Lâm Tự giật nhẹ. Tân Y Dật biểu hiện rất tự nhiên, cậu không nhận ra cô chỉ đơn giản muốn chia sẻ với Giả Thuần Thuần hay đang cố tình thể hiện thái độ từ chối cậu.
Cậu thấy hơi tức ngực.
Cậu không có kinh nghiệm theo đuổi con gái, thực sự không biết giờ mình phải làm sao mới đúng.


Các cụ nói nhất cự ly nhì tốc độ, làm trợ lý cho Tân Y Dật, đáng lý cậu phải có rất nhiều cơ hội. Nhưng trên thực tế cậu lại cảm thấy thân phận này còn tạo cho mình một trở lực nhất định. Hành vi của cậu không bị Tân Y Dật coi là chức trách trợ lý nên làm, thì cũng không tránh được cô kì đà to bự Giả Thuần Thuần đây…


Nhưng cậu lại không dám có hành động rõ ràng hơn. Cậu sợ mình quá nóng vội sẽ gây ra tác dụng ngược, thế thì thật là chẳng còn cơ hội nào hết.
Bấy giờ Tân Y Dật và Giả Thuần Thuần đã tia hết những món muốn ăn. Tân Y Dật nói: “Đợi thêm thời gian nữa, hết bận rồi chúng ta cùng đi ăn.”


Khỏi nói cũng biết, “chúng ta” này bao gồm cả Giả Thuần Thuần.
Giả Thuần Thuần vui như được mùa: “Dạ!”
Hạ Lâm Tự cố nặn một nụ cười: “Được ạ.”
Rồi ai nấy lại về vị trí.


Hạ Lâm Tự day day hai đầu mày. Cậu ngồi ngẩn một lúc đầy tâm sự, lát sau giơ tay lên vuốt mặt, lên dây tinh thần bắt đầu ngồi viết.

Sáng sớm hai hôm sau, Tân Y Dật thức dậy từ tinh mơ.


Mấy hôm nay vì phải chạy deadline mà thần kinh cô chịu áp lực như núi đè, có uống thuốc an thần cũng khó ngủ yên nổi, chỉ thiế͙p͙ đi được bốn tiếng hơn đã tự mở mắt. Buổi chiều còn phải sang bên công ty phim mở họp, cô quyết đoán không lãng phí thêm thời gian trên giường, dậy đọc lại kịch bản thêm lần nữa.


Mới ra khỏi phòng cô đã nghe tiếng gõ bàn phím lộc cộc từ tầng dưới, hơi ngạc nhiên: Giả Thuần Thuần mà lại dậy sớm dữ vậy?
Song khi xuống tầng, cô nhận ra người đang ngồi lại là Hạ Lâm Tự.


Hạ Lâm Tự nghe tiếng bước chân, ngoái đầu thấy là Tân Y Dật cũng ngạc nhiên lắm: “Đàn chị dậy sớm thế ạ?”
“Sao cậu lại ở đây?” Tân Y Dật ngớ ra hai giây, kinh ngạc, “Đêm qua cậu không về?!”


Đêm hôm qua Giả Thuần Thuần về phòng sớm nhất, hơn 3 giờ sáng Tân Y Dật cũng lên tầng. Lúc ấy Hạ Lâm Tự đang viết hăng say. Người làm công việc liên quan tới chữ nghĩa đều không thích bị quấy rầy phá mất cảm hứng, thành thử Tân Y Dật kệ không bảo gì. Không ngờ cậu lại thức tới tận sáng!


Dường như cảm hứng của Hạ Lâm Tự vẫn chưa cạn kiệt. Cậu khẽ giọng đáp ừ, ánh mắt tiếp tục nhìn vào màn hình chăm chú, ngón tay lộc cộc liên hồi.


Tân Y Dật thấy cậu như vậy, khó tránh hơi ngưỡng mộ. Tuổi trẻ đúng là tốt, nhớ hồi học đại học cô cũng có thể gõ liền chục ngàn chữ không ngơi tay, còn giờ bảo tập trung quá hai tiếng đồng hồ thôi đã thấy rệu rã.


Tân Y Dật không động gì tới Hạ Lâm Tự, một mình lại tủ lạnh lục ít đồ đông lạnh, định bụng hâm nóng làm bữa sáng.


Hâm nóng đơn giản hai phần sandwich, Tân Y Dật ăn một phần, một phần khác bưng tới trước bàn Hạ Lâm Tự. Lúc chuẩn bị về máy tính của mình, Hạ Lâm Tự lại dừng tay mát xa cặp mắt cay xè.
“Đàn chị,” giọng cậu nghe cồm cộm, “Em viết xong rồi.”
“Viết xong rồi?” Tân Y Dật giật mình, “Tập nào?”


“Cả ba tập đều xong rồi ạ.”
“Nhanh dữ vậy?!”


Toàn bộ mười tập đầu do Tân Y Dật phụ trách nhận thầu, tuy vậy Giả Thuần Thuần và Hạ Lâm Tự vẫn có thể bắt đầu sáng tác trước nội dung cho phần sau. Trước tiên cô giao cho hai người mỗi người ba tập, mỗi tập đều cần có gần hai chục ngàn chữ, mà từ khi cô giao nhiệm vụ tới giờ chỉ mới có vỏn vẹn năm ngày!


Hạ Lâm Tự đã viết xong nội dung sáu chục ngàn chữ chỉ trong năm ngày!
“Giờ đàn chị có rỗi không ạ?” Hạ Lâm Tự hỏi, “Có thể xem giúp em không?”
“Ờ…” Quả thật giờ Tân Y Dật không có việc gì gấp lắm, “Thế cậu gửi sang đi.”


Hạ Lâm Tự gửi toàn bộ nội dung ba tập mình đã hoàn thành cho Tân Y Dật.
Tân Y Dật ngồi vào ghế, mở tài liệu cậu gửi ra đọc.


Kịch bản phải được viết theo quy cách riêng, điều này đảm bảo bất cứ ai nhận kịch bản đều có thể lập tức hiểu điều nó viết. Nhưng những người sáng tạo khác nhau sẽ có một vai thói quen riêng biệt. Kể từ khi Hạ Lâm Tự vào làm ở văn phòng của Tân Y Dật, cậu đã dò xét được thói quen của cô, kịch bản cũng được viết phỏng theo phong cách của cô. Điều này khiến Tân Y Dật cảm thấy rất dễ chịu khi đọc kịch bản cậu viết, cũng bớt được kha khá công sức chỉnh sửa.


Mấy năm nay Tân Y Dật đã liên tục thay năm, sáu trợ lý, hẳn nhiên Hạ Lâm Tự là người quen việc nhanh nhất cũng có tài năng nhất. Một vài trợ lý không thông minh lắm, tiếp thu chậm, theo Tân Y Dật một năm mà thứ viết ra vẫn chỉ tạm vào mắt. Riêng Hạ Lâm Tự thì luôn chỉ nói một lần là hiểu ngay. Trước khi khai bút Tân Y Dật từng nói với cậu vài điểm quan trọng, kịch bản cậu nộp lên đã gần như thành hình, một số chỗ có vấn đề hoàn toàn chỉ do kinh nghiệm không đủ.


Tân Y Dật không soi được nhiều lỗi, sạn, cũng lười chú thích vào file mà gọi luôn cậu tới: “Cậu lại đây, tôi nói chuyện cậu tí.”
Hạ Lâm Tự vội vàng dịch ghế tới cạnh Tân Y Dật.


“Cậu mới bắt đầu làm quen công việc, viết được thế này đã rất tốt. Chỉ còn một số tiểu tiết về sau chú ý hơn là được.” Thoạt tiên Tân Y Dật khẳng định năng lực của cậu, kế đó mới bắt đầu vào vấn đề, “Cậu xem chỗ này, trợ lý vào văn phòng của chủ tịch, báo cáo với chủ tịch việc giám đốc bộ phận tham ô nhận đút lót –”


Vừa nói, Tân Y Dật vừa rê chuột bôi đen một đoạn đối thoại.
Hạ Lâm Tự nghiêm túc lắng nghe.


“Giám đốc bộ phận nhận đút lót thế nào, chúng ta đã nói rõ trong nội dung phần trước, thế nên người xem đã biết hết những thông tin này. Nếu người xem đã biết, vai chính lại không biết, đồng thời vẫn có thể tự suy đoán ra thông tin, — cắt bỏ quá trình suy đoán, cho vai chính nhận ra luôn là được.”


“Cậu không cần viết đối thoại trợ lý báo cáo với chủ tịch thế nào. Cậu hoàn toàn có thể đặt cảnh trước là trợ lý vào văn phòng chủ tịch, cảnh ngay sau thì cho chủ tịch vỗ bàn đứng dậy, mắng “Sao ông ta dám làm việc như thế!”, người xem sẽ tự đoán được trợ lý đã nói những gì.”


“Đây là vấn đề về tiết tấu. Khi viết bất cứ tình tiết nào, cậu luôn phải suy nghĩ người xem đã biết thông tin này chưa. Nếu người xem đã biết, vậy phải cố gắng rút gọn thậm chí cắt bỏ hết đi. Còn nếu để thông tin bị lặp lại quá nhiều, điều này sẽ khiến người xem cảm thấy tình tiết dài dòng lê thê.”


Hạ Lâm Tự giác ngộ: “Dạ, em hiểu rồi.”
“Ờm, thế coi tiếp tới phần dưới.”


Tân Y Dật kéo trang tài liệu xuống, lại bôi đen một đoạn: “Cậu xem cảnh này. Nửa đầu cảnh này chủ yếu là đối thoại giữa nữ chính và nam chính, nữ phụ đứng cạnh làm người nghe. Thực tế việc này không dính dáng mấy tới nữ phụ, nhưng cô ấy đứng đó vẫn cần có đối thoại cần có phản ứng, nếu không sẽ làm phân tán sự chú ý của người xem. Cậu có thể sửa thành nam nữ chính nói chuyện riêng với nhau trong nửa cảnh đầu, đến nửa sau cần cô ấy góp lời hẵng cho cô ấy vào phòng là được.”


“Dạ.” Hạ Lâm Tự tiếp tục gật gù ghi chép.


“Còn chỗ này nữa. Chỗ này cậu viết nam phụ gào khóc ầm ĩ. Chúng ta đều biết thật ra nam phụ đang cố tình làm trò cười, nhưng tốt nhất cậu vẫn nên thêm mở ngoặc bên cạnh, nói rõ ràng là đang làm trò. Giả sử một số diễn viên không nhận ra điều này, cậu lại viết không rõ thì anh ta sẽ không thể biết chính xác đến cùng cậu muốn họ khóc làm trò hay khóc thật.”


Đây đều là kinh nghiệm xương máu cô đúc rút được qua nhiều năm làm biên kịch. Một số diễn viên thấy chữ cười là sẽ ha ha cười lớn, thấy chữ khóc sẽ cố mà nặn nước mắt ra, không hề suy xét tìm tòi xem biên kịch muốn biểu đạt điều gì…


Bên mép Hạ Lâm Tự giật giật: “Dạ, được ạ, em nhớ rồi.”


“Với mấy cái người qua đường ABCD chính hiệu qua đường này nữa, cậu cố gắng đừng viết nhiều lời thoại cho họ, mà có thể cho một vai phụ có tên họ rõ ràng nói hết đoạn này. Do thực tế rất nhiều diễn viên quần chúng không biết đọc lời thoại, để họ mở miệng cái là bộ phim đổ vỡ thành cái rãnh Mariana luôn mất.”


“Dạ, vâng ạ…”
Tân Y Dật chỉ ra từng chỗ từng chỗ, Hạ Lâm Tự cầm sổ ghi lại từng điều, nội dung của ba tập kịch bản, sau hơn nửa tiếng đồng hồ cuối cùng đã sửa xong, cuốn sổ ghi cũng kín đặc hai trang giấy.


Nói xong đâu đấy, Tân Y Dật thấy nhẹ nhõm hẳn, thở phào. Hạ Lâm Tự lại thở dài não nề.
“Không ngờ còn nhiều lỗi như thế…”
Tân Y Dật quay lại, thấy Hạ Lâm Tự day nhẹ phần hốc mắt trong, dáng vẻ mệt mỏi lại chán chường.


Tân Y Dật sững ra, lập tức lắc đầu: “Không, không hề! Đây là kịch bản phim truyền hình chính thức đầu tiên cậu viết, viết được vậy đã là xuất sắc lắm rồi!”


Sợ Hạ Lâm Tự không tin, cô lại nén giọng nhấn mạnh: “Là thật sự rất xuất sắc! Kịch bản cậu viết chỉ cần sửa tí thôi là có thể dùng rồi. Hồi Giả Thuần Thuần mới vào làm, mỗi tập đều phải viết lại chí ít ba lần mới tạm coi được. Không những thế cậu còn là trợ lý đầu tiên mới vào làm đã được tôi cho tham gia viết đề cương phân tập. Đa số người mới vào nghề tôi đều không dám chia việc cho vậy, cũng không thể khiến họ mau sớm tiến bộ.”


Lời cô nói không phải chỉ để an ủi Hạ Lâm Tự mà đều là nói thật. Vốn dĩ biên kịch là công việc cần kinh nghiệm, quen tay, thiếu sót duy nhất của Hạ Lâm Tự hiện giờ chỉ là kinh nghiệm. Với tài năng và khả năng tiếp thu của cậu, chỉ cần tham gia hai, ba bộ phim nữa là hoàn toàn có thể độc lập sáng tác.


Thậm chí Tân Y Dật còn cho rằng cái ngày mình mới vào nghề năm xưa cũng không được chăm chỉ và tài năng bằng như thế. Chí ít thì kịch bản đầu tiên của cô cũng thường xuyên bị trả về viết lại.


Song có vẻ những lời này của cô không thể khiến Hạ Lâm Tự vui lên quá nhiều. Cậu yên lặng cụp mắt, đọc lại ghi chép mình mới viết, cố gắng ghi nhớ nó.
Tân Y Dật liếc quầng thâm xanh mờ dưới mí mắt cậu, nhớ ra cậu đã thức trắng đêm không ngủ, tự dưng thấy lòng hơi xon xót.


“Cậu về nghỉ ngơi sớm đi, cho hồi sức lại rồi hẵng làm việc tiếp.” Cô nhẹ giọng nói, “Thực ra thời gian vẫn còn khá dư dả, cậu không cần làm bạt mạng vậy đâu.”
Hạ Lâm Tự nghe nói ngẩng đầu, cất tiếng trịnh trọng: “Nhưng em muốn học nhiều hơn, em muốn gánh vác giúp đàn chị nhiều hơn.”


Tân Y Dật ch.ết trân. Mỗi trợ lý của cô đều coi đây là một phần công việc, đây mới là lần đầu cô nghe có người nói muốn gánh vác giúp mình.


Chưa để cô kịp đáp lại gì, Hạ Lâm Tự đã đưa ánh mắt chăm chú nhìn sang, “Em còn muốn trở nên giỏi như chị nhanh nhất có thể, không muốn bị coi là “bạn nhỏ” nữa.”


Khoảng cách tuổi tác là điều cậu không thể thay đổi. Thời gian bảy năm đã khiến Tân Y Dật trở nên chín chắn và mạnh mẽ. Vậy cậu sẽ tăng tốc đuổi theo, đuổi nhanh hơn, nhanh hơn nữa, sớm ngày trưởng thành, lớn mạnh.
Lồng ngực Tân Y Dật thắt lại, nhịp tim tăng dồn.


Đôi mắt cậu sáng trong như thế, hệt một mặt gương soi khiến kẻ hãy chưa rửa mặt thật sạch như cô không dám soi nhiều. Còn phòng khách thì lại chật chội đến vậy, khiến cô muốn trốn ngay tới một nơi thoáng đãng hơn để hít thở không khí.


“… Ờ thì, giờ tôi phải đi họp với bên A rồi, tôi lên chuẩn bị trước đã. Cậu cũng mau về ngủ đi, tôi không trả bảo hiểm y tế đâu, cậu đừng có để bị ốm đấy.”
Cô không nhìn Hạ Lâm Tự thêm, chạy biến về phòng.


Về đến phòng, ném mình lại lên giường, cô mở điện thoại ra xem thời gian, kế đó bưng tay che kín mặt.
Còn hơn bảy tiếng nữa mới họp kia mà…
Lời tác giả:


Chó ta còn không chịu về nhà đi ngủ, đàn chị chỉ đành trang điểm ra ngoài kiếm cái công viên ngồi mấy tiếng đồng hồ rồi đi họp thoai há há há há






Truyện liên quan