Chương 36: Em đang đợi đàn chị nhìn thấy em
Tuy Tân Y Dật đã nói không tiện, đối phương vẫn cố gượng gạo nói tiếp.
“Cô Tân, tôi nghĩ có lẽ trước đó chúng ta có chút ít hiểu lầm.”
“Là thế này, Tiểu Yến vẫn luôn rất kính trọng cô, còn từng bảo tôi rằng cô Tân là biên kịch có tài năng nhất, tôn trọng nghề nhất mình từng gặp. Tiểu Yến luôn hi vọng sau này có cơ hội được hợp tác với cô Tân lần nữa!”
Tân Y Dật im lặng cười khẩy, Giả Thuần Thuần thì cười luôn thành tiếng. Người này xem chừng là kẻ nước đôi, lời nói không biết xấu hổ như thế cũng nói ra được.
“Lúc trước Tiểu Yến từng nói mấy lời không đúng lắm trong phỏng vấn, nhưng chắc chắn không phải có ý nhắm vào cô, mà là chỉ biên kịch theo đoàn đã sửa lung tung kịch bản của cô lúc trước…”
“Hai hôm nay chúng tôi xem xin tức mới biết gần đây weibo của cô đã xuất hiện một số bình luận không tốt. Tuy những việc này được coi là bạo lực mạng tập thể, dạo gần đây Tiểu Yến nhà tôi cũng bị bạo lực mạng, công kich rất dữ, đã mấy ngày ăn không ngon ngủ không yên rồi, gầy đi tận mấy cân… Nhưng Tiểu Yến rất lương thiện, việc cô Tân bị người ta công kich thực ra cũng không phải lỗi của Tiểu Yến, nhưng Tiểu Yến vẫn luôn muốn tìm cơ hội xin lỗi cô Tân, mong cô không bị ảnh hưởng.”
Tân Y Dật nghĩ bụng: Chắc mắt người này bị mù có chọn lọc rồi. Lúc dư luận chĩa mũi vào người khác thì không thấy, đến khi mũi giáo hướng sang mình bỗng tai tinh mắt sáng.
“Cô Tân, cô không biết, Tiểu Yến thực sự khổ cực lắm. Tiểu Yến cố gắng chăm chỉ đóng phim bấy nhiêu năm, tới giờ mới tạm có được ít thành tựu, kết quả đã bị bạo lực mạng nghiêm trọng như thế… Cô Tân cũng là người bị hại, tôi tin hẳn cô sẽ hiểu. Cô xem liệu có thể đăng một bài weibo, nói giúp Tiểu Yến mấy câu, tỏ thái độ lên án bạo lực mạng, bảo mọi người đừng công kich cô cũng thôi công kich Tiểu Yến được không?”
Trong một giây lát Tân Y Dật đã rất muốn bảo Hạ Lâm Tự giới thiệu vị chuyên gia về quan hệ xã hội cậu quen cho quản lý của Từ Tiểu Yến, để tay quản lý này học tập cách nói tiếng nói cho đàng hoàng.
Gã nói câu nào cũng cô nọ cô kia nghe rõ là tôn trọng, trên thực tế lại phủi sạch lỗi lầm, từng câu từng chữ đều lộ rõ sự ích kỷ. Có quản lý thế này, khó trách lại có nghệ sĩ thế ấy.
Nếu bọn họ thật lòng có ý xin lỗi, thành tâm nhận sai, chưa chắc Tân Y Dật không thể rộng lượng. Nhưng bây giờ… Ngại ghê, vẫn nên để đám đấy tự mà gánh nhận đòn hiểm của xã hội cho đã đi.
Tay quản lý ra rả một tràng dài, Tân Y Dật vẫn chẳng đáp một chữ. Anh ta ngừng lại giây lát, hỏi: “Cô Tân? Tôi biết cô cũng là người cực kì tốt bụng, lời tôi mới nói cô đồng ý chứ?”
“Tôi không đồng ý.” Tân Y Dật từ chối quyết đoán.
Đầu kia lại sững người.
Không cho anh ta lải nhải tiếp, Tân Y Dật nói nhanh: “Ngại ghê, tôi còn phải viết kịch bản, xin đừng gọi tới nữa.” Nói đoạn cúp máy cái rụp, đồng thời đá số mới gọi đến vào danh sách đen.
Loạt hành động lưu loát của cô kết thúc, Giả Thuần Thuần vô thức vô tay: “Lão đại, sảng khօái!”
Hạ Lâm Tự cũng giơ ngón cái với cô.
Ban nãy nghe những lời chối bỏ trách nhiệm của tay quản lý, họ đã tức phát điên, thấy Tân Y Dật chặn luôn số người ta đều cảm thấy hả hê bội phần.
Tân Y Dật giơ nắm đấm hùng hổ: “Được rồi, không đọc bình luận trên mạng nữa. Một tuần rồi, cũng nên tập trung làm việc rồi!”
Xong trận chiến dư luận, đến cùng cô vẫn phải dựa vào kịch bản để tạo lập địa vị.
“Làm việc làm việc!” Giả Thuần Thuần và Hạ Lâm Tự cũng nhanh chóng mở file bắt đầu gõ chữ.
…
Ngày hôm sau, Tân Y Dật lại sang công ty phim mở họp.
Mỗi lần nộp bản thảo, bên xét duyệt đều sẽ đưa ra chấm điểm, cần đạt 4.2 điểm trên thang điểm 5 mới là thông qua, hai mươi tập đầu cô giao đạt được điểm khá cao là 4.6.
Kết quả này khiến Tân Y Dật thở phào. Công sức mấy tháng nay coi như đã có hồi báo.
Họp hành với bên xét duyệt xong, mọi người tìm một quán ăn rồi xuất phát. Mới ra đến cửa công ty, đằng sau bỗng có tiếng gọi với theo.
“Chờ tôi với, đừng đi vội!”
Tân Y Dật ngoái lại nhìn, thế mà lại là Lục Dung Tuyết.
Lục Dung Tuyết chạy tới cạnh họ: “Đi thôi, hôm nay tôi đi chung với mọi người!”
“Ồ!” Mọi người hoan hô. Có Lục Dung Tuyết tham gia, chuyện hay ho trên bàn cơm sẽ nhiều hơn nữa.
Trên đường tới quán ăn, Lục Dung Tuyết thân mật khoác tay Tân Y Dật, cười rõ là mập mờ: “Cưng à, hôm nay chị cố ý tới báo em một tin tốt đấy. Em đoán xem là gì?”
Tân Y Dật có linh cảm chẳng lành. Đằng nào thì lần trước Lục Dung Tuyết nói với cô lời này là khi mời Ngưu Diệp làm đạo diễn, lần này không phải lại mời vị phật lớn từ đâu rồi đấy chứ?
Thấy Tân Y Dật rõ là đề phòng, Lục Dung Tuyết đoán được điều cô đang nghĩ, tức khắc vui vẻ: “Tin tốt là – bọn chị quyết định không mời Ngưu Diệp làm đạo diễn nữa!”
Tân Y Dật sững người, mừng ra mặt: “Thật ạ?!”
“Thật chứ!” Lục Dung Tuyết huỵch toẹt, “Chị tìm hiểu mấy nhà đài, mới biết ông ta tự mở công ty không tiếp cận được nguồn tiền nên sắp phá sản rồi. Mấy năm nay ông ta toàn nhận mấy phim ấm ớ để vơ vét tiền, đã có ba phim liên tục bị xào nấu tới nỗi mẹ ruột cũng không nhận ra, nhiều kênh không còn muốn chiếu nữa. Chị báo cáo việc này lại với bên trên, các sếp lập tức đồng ý đổi người luôn!”
“Tốt quá.” Tân Y Dật thở phào.
Quả nhiên, dù lắm của lắm vốn hơn nữa thì một khi bắt đầu vung tay hoang phí, sẽ nhanh chóng hoang phí hết sạch.
Nhưng mới hớn hở chưa bao lâu, cô đã lại sinh lo lắng: “Thế bây giờ có ứng cử viên đạo diễn mới chưa?”
Hiện tại kịch bản đã hoàn thành hai mươi tập, đã tới lúc nên xác định đạo diễn. Chỉ sợ tránh được vỏ dưa lại gặp vỏ dừa.
“Đây chính là việc chị muốn nói.” Lục Dung Tuyết tiết lộ, “Hai hôm nay chị đã tham gia mấy cuộc họp, chỉ để lựa chọn được đạo diễn. Cuối cùng bọn chị quyết định mời Tây Nhiễm làm đạo diễn.”
“Tây Nhiễm?” Tân Y Dật mới nghe cái tên này lần đầu, hình như không phải đạo diễn lớn có tên tuổi trong giới.
“Cô nàng là đạo diễn mới kí hợp đồng với công ty bọn chị, em biết “Hồ yêu” với “Bệnh viện thú cưng Morita” chứ? Do cô nàng quay cả đó.”
“À à, em biết rồi, phim bệnh viện thú cưng đó em từng xem.” Tân Y Dật còn khá thích phong cách của phim, nhưng lại thấy hơi khó hiểu, “Không tìm đạo diễn lớn nữa?”
So với Ngưu Diệp, Tây Nhiễm chỉ được coi là đạo diễn mới vào nghề.
“Ờ, không tìm nữa. Vốn dĩ tìm đạo diễn lớn là vì hi vọng bớt được áp lực ở khâu phát hành, nhưng giờ đã không còn mối lo đó nữa.” Lục Dung Tuyết cười bảo, “Giờ em cũng là biên kịch có tiếng rồi, phim này của chúng ta cũng đã tạo được danh tiếng giai đoạn trước, còn lo gì khâu phát hành? Để đạo diễn mới ghi hình, bớt được thù lao, còn giúp công ty bồi dưỡng người tài nữa!”
Tân Y Dật cũng cười: “Thế em còn phải cảm ơn Từ Tiểu Yến.”
Chính cô cũng không ngờ là vụ rắc rối Từ Tiểu Yến lại còn giúp mình thêm nổi tiếng. Vốn chỉ là người làm công tác hậu trường, bình thường cô đã kín tiếng, người xem lại ít khi chủ động để ý tới tên biên kịch nên dù từng có vài tác phẩm tạo được danh tiếng, cô vẫn chỉ được vài người trong giới biết tới. Còn lần này, cô lại bị đẩy ra trước công chúng.
Cô hiểu rõ danh tiếng là con dao hai lưỡi, nó giúp cô bắt được một số cơ hội, đồng thời cũng mang tới áp lực rất lớn. Nếu lại làm ra một phim giống như “Tàu bay”, cô sẽ hoàn toàn là một trò cười; nhưng nếu cho ra được một tác phẩm chất lượng, cô sẽ lại tiến gần tới ước mơ hơn một bước.
“Phải rồi, nhắc tới Từ Tiểu Yến,” Lục Dung Tuyết cười trên nỗi đau của người khác, “Chị nghe nói trước đó đoàn đội của cô nàng đã đàm phán xong với một phim lớn, cả thù lao giờ giấc thống nhất hết rồi, chỉ chưa kí hợp đồng thôi. Cô nàng giật giải Cây Chổi Đen đoàn phim đó cũng chưa ơ hờ gì, nhưng từ sau khi cô ta nói lời đổ tội cho biên kịch, giờ bên kia đã bắt đầu tìm kiếm nữ diễn viên mới để đổi người rồi.”
Chưa để Tân Y Dật nói gì, anh giai Johnson bất thần chen lời: “Đáng kiếp.”
“Chí phải, đáng kiếp!” Em gái kế hoạch cũng sục sôi căm phẫn, “Diễn tốt cô ta được tiền được nổi tiếng, diễn không tốt thì đổ biên kịch trách đạo diễn, ăn ở kiểu đó còn ai dám hợp tác nữa? Bộ tưởng nhà ai không được đổ vỏ là thiếu ăn chắc!”
Mọi người phá lên cười.
Đến quán ăn, Lục Dung Tuyết gọi một chầu bia mừng họ đổi đạo diễn mới. Tân Y Dật đang rất vui, cũng làm mấy lon liền.
Hai tiếng sau, cô ra khỏi phòng vệ sinh, mở điện thoại mới thấy có tin nhắn mới Hạ Lâm Tự gửi.
Chó: “Đàn chị, buổi họp hôm nay thuận lợi chứ ạ? Kịch bản đã qua chưa?”
Tân Y Dật nom hình đại diện chú chó shiba ngơ ngáo, không hiểu sao nhìn kiểu gì cũng thấy thuận mắt.
Tân Y Dật: “Qua rồi, họ chấm 4.6 điểm.”
Hạ Lâm Tự: “Òa!”
Cậu gửi tới một meme chó shiba vẫy đuôi.
Tân Y Dật nom cái đuôi chó lúc lắc qua lại, nụ cười đậm hơn.
Đầu cô nóng lên, gõ một hàng chữ rồi bấm gửi.
Tân Y Dật: “Hôm nay tôi uống rượu, không lái xe được. Cậu có tiện tới đón được không?”
Tin nhắn được gửi đi, có lẽ do tác dụng của hơi cồn, cô cảm thấy từ lồng ngực bùng cơn nóng rát. Cô kéo kéo cổ áo đi tới bồn rửa tay, vốc nước lạnh rửa mặt. Tới khi lại ngó vào máy, thấy đối phương vẫn chưa hồi âm.
Cô nhìn chằm chặp màn hình mấy giây, duỗi ngón tay, định rút lại tin nhắn mới gửi.
Bỗng điện thoại rung lên.
Chó: “Chị đang ở đâu?”
Tân Y Dật mím môi, gửi đi một tin định vị GPS.
Chó: “Chờ em.”
Không có meme, chẳng có gì khác, chỉ có mỗi hai chữ đơn giản.
Tân Y Dật lại nhìn màn hình thêm hồi nữa, cất điện thoại, soi vào mặt gương chỗ bồn rửa tay. Cô thấy khóe miệng mình đang rướn lên rõ cao, đôi mắt cũng ngập nét cười.
Ra khỏi phòng vệ sinh trở về bàn ăn, mọi người trò chuyện thêm lúc nữa rồi cũng gần đến giờ ra về.
Lục Dung Tuyết hỏi Tân Y Dật: “Em gọi tài xế chưa? Chưa thì mau gọi đi, giờ bọn chị cũng gần về rồi.”
Tân Y Dật gật đầu: “Em gọi rồi.”
Mới dứt lời, cô cảm giác điện thoại trong túi quần áo đang rung, lấy ra xem thử, là Hạ Lâm Tự nhắn tin tới.
Chó: “Đàn chị, em tới rồi. Các chị ra chưa? Hay em vào tìm bọn chị nhé?”
Tân Y Dật gõ ba chữ “Cậu vào đi”, đang định gửi số bàn ăn thì em gái kế hoạch ngồi đối diện bỗng gọi.
“Cô Tân, lần sau cô dẫn cả em Tiểu Hạ theo đi mà, chí ít khi ăn có thể gọi cậu ấy tới.” Cô nàng đã uống kha khá, mặt ửng hồng, “Lâu lắm rồi không gặp, tôi còn khá nhớ cậu ấy đấy.”
Tân Y Dật đảo tròn mắt, thủng thẳng đáp: “Ờm – để lần tới có cơ hội vậy.”
Cô cúi đầu, xóa sạch dòng chữ mới gõ, soạn lại một câu khác gửi đi.
Tân Y Dật: “Cậu đợi tôi ở bãi đỗ xe nhé. Xe tôi gửi ở tầng hầm số 3, cậu vô tìm trước đi, tôi sẽ ra ngay.”
Mấy phút sau, hội nhóm đã bụng căng ních cơm với rượu chào từ biệt nhau, rời khỏi quán.
Tân Y Dật một mình xuống hầm để xe, bắt đầu tìm kiếm.
Có lẽ do bãi đỗ xe rộng quá, hoặc có lẽ do có bia rượu vào, cô không nhớ rõ lắm mình đã dừng xe ở đâu. Cô tìm tới khu vực trong trí nhớ, loáng thoáng nhớ hình như xe mình ở quanh quất khu này. Song lòng vòng quanh hàng xe đậu đều tăm tắp tới 5, 6 lượt lại vẫn không thấy Hồng Bé Bự của mình đâu.
Cô ngán ngẩm vỗ bôm bốp vào đầu, lấy điện thoại gọi cho Hạ Lâm Tự hỏi xem cậu đã tìm được xe mình chưa.
Hai giây sau, điện thoại vọng ra tiếng “tút”, gần như đồng thời, từ một góc cách đấy không xa cũng có tiếng chuông điện thoại vang lên theo.
Tân Y Dật ngơ ngác nhìn theo hướng ấy, thấy Hạ Lâm Tự đang dựa vào một cây cột mỉm cười nhìn mình. Mà đỗ cạnh cột trụ to bự đó, chẳng phải chính Hồng Bé Bự của cô đấy ư?!
Tân Y Dật vội cúp cuộc gọi, ảo não đi tới: “Cậu thấy tôi từ tận nãy rồi? Thế sao không gọi tôi hả?”
Bãi đậu xe rõ là lòng vòng, cô đảo mấy lượt lại vẫn cứ lờ góc này đi. Chắc chắn mắt cô đui mất rồi, quả xe chói lóa cỡ ấy mà sao có thể không nhìn thấy được?
Cô lại ngó sang Hạ Lâm Tự. Bữa nay Hạ Lâm Tự vận một cái sơ mi màu lam nhạt và quần thường, gọn ghẽ nhẹ nhàng, khiến dáng vóc thêm cao thẳng.
Cậu cất điện thoại, thẳng lưng dậy, mỉm cười: “Em đang chờ đàn chị nhìn thấy em mà.”
Tim Tân Y Dật như đánh trống.
Giữa biển xe mênh mang, Hồng Bé Bự sẵn đã nổi bật như thế. Giữa biển người mịt mùng, cậu cũng chói lóa giống vậy.