Chương 51
Giây lát sau, Tân Y Dật nhận cuộc gọi.
“A lô? Tôi đây.”
“Chào cô, cô Tân, tôi là quản lý của Lý dục, hồi trước tôi từng tặng mặt nạ cho cô đó, cô còn nhớ không?” Bên kia truyền tới giọng nói đon đả của quản lý, “Tôi không quấy rầy cô chứ?”
Hạ Lâm Tự nghe giọng nói vọng từ loa, bất giác nghiến răng kèn kẹt: Làm gì có chuyện không quấy rầy? Không sớm không muộn, cứ lựa ngay phút quan trọng nhất mà gọi quấy rối! Để hôm nào tìm được cơ hội, cậu cũng ấn chuông cửa cái đám khốn kiếp này ngay 3 giờ sáng cho xem!
Thái độ của Tân Y Dật vẫn đều đều: “Tôi nhớ, anh có việc gì sao?”
Đầu kia cười cười: “Cô Tân, là thế này. Hồi sáng nay kế hoạch gửi cho bên tôi kịch bản mới, tôi phát hiện hình như phần diễn của Tiểu dục nhà mình có thay đổi. Tôi định tìm cô hỏi thử, không biết nguyên nhân của thay đổi này là gì?”
Tân Y Dật không bất ngờ: Quả nhiên là vì việc phần diễn của Lý dục bị cắt mất đây.
“Việc này,” Tân Y Dật giả ngây, “Là do vấn đề kinh phí và lịch trình của đoàn phim, quả thật có một phần kịch bản phải điều chỉnh. Phần diễn của Tiểu dục trùng hợp nằm trong phần bị điều chỉnh.”
Hạ Lâm Tự nhìn cô, có vẻ ngạc nhiên.
Tất nhiên quản lý biết lời này không phải lời thật, tiếp tục truy hỏi: “Cô Tân, không biết kinh phí và lịch trình có rắc rối gì vậy? Hình như tôi chưa nghe nói tới.”
Tân Y Dật im lặng phỉ nhổ: Bây giờ chưa vấn đề, nhưng để Tiểu dục nhà mấy người diễn tiếp kiểu gì cũng có rắc rối lớn!
“Cụ thể tôi cũng không rõ,” Tân Y Dật lảng đi, “Tôi chỉ nhận phần sửa kịch bản.”
Quản lý quyết đào tận gốc rễ: “Vậy kịch bản là do đạo diễn Tây bảo cô sửa hay sao? Đây có phải là ý của đạo diễn Tây?”
Câu hỏi này khiến Tân Y Dật nhíu mày, không đáp ngay. Vài giây sau, cô nói: “Hẳn đây là kết quả mọi người họp bàn đưa ra.”
“Thế cuộc họp do ai mở vậy?”
“Xin lỗi, tôi không rõ.”
“…”
“Anh còn việc gì khác không?” Tân Y Dật liếc sang Hạ Lâm Tự đang vì không được thỏa mãn mà mặt bí xị bên cạnh, “Giờ tôi còn ít công chuyện.”
“Cô Tân,” quản lý đổi kiểu chủ đề khác, “Tiểu dục nhà bọn tôi thực sự rất cố gắng, cô ấy cực kì thích kịch bản của cô và nhân vật cô tạo ra, vì vai diễn này mà trước khi vào đoàn phim đã bỏ tận hơn ba tháng để nghiên cứu chuẩn bị…”
Tân Y Dật trợn mắt mất kiên nhẫn.
Rốt cuộc Lý dục có cố gắng hay không cô không biết, mà cứ cho Lý dục cố gắng chăm chỉ thật cũng tiếc thay tài năng cô ta chỉ có hạn, không thành diễn viên giỏi được. Nhưng thế thì đã làm sao? Cho dù một ngày hai bốn giờ Lý dục không ăn không uống không ngủ chỉ học thoại, nhưng miễn cô ta không diễn tốt được thì cũng không đáng được thông cảm. Một bộ phim là thành quả lao động chung của cả trăm tới ngàn người. Muốn tạo ra tác phẩm hay, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm với tập thể, chứ không phải bắt tập thể chịu trận vì một người nào.
Quản lý lại khổ nhục kế thêm một hồi, Tân Y Dật ậm ừ mấy tiếng qua loa, thấy anh ta mãi không có ý kết thúc đành cắt lời: “Xin lỗi, thật sự tôi còn bận việc khác.”
Bấy giờ quản lý mới đành im miệng dù không cam: “Thôi được rồi, thế cô Tân làm việc trước đi, lần sau chúng ta nói tiếp.”
“Lần sau gặp.”
“Lần sau gặp.”
Tân Y Dật cúp máy, quẳng điện thoại sang bên.
Hạ Lâm Tự nhìn cái điện thoại bị cô quẳng đi, thẫn thờ.
Tân Y Dật quơ tay huơ huơ trước mắt cậu: “Nghĩ cái gì đấy?”
Hạ Lâm Tự gãi đầu: “Em cũng không biết nên nói sao…”
“Cậu thấy lạ tại sao tôi không nói thẳng với anh ta?”
Thoạt tiên cái đầu Hạ Lâm Tự gật gật, kế đó lại lắc lắc.
Mới đầu quả thật cậu hơi bất ngờ vì Tân Y Dật vờ ngây vờ dại. Rốt cuộc thì biểu hiện của Lý dục ở phim trường tệ như thế, làm chậm tiến độ của đoàn phim một cách nghiêm trọng, cắt giảm phần diễn của cô ta rõ ràng là hợp tình hợp lý.
Nhưng Hạ Lâm Tự khác với Giả Thuần Thuần, về mặt đối nhân xử thế cậu vẫn luôn thành thạo, chẳng qua chỉ vì mới ra trường nên còn hơi non nớt thế thôi. Tự bản thân cậu ngẫm một lát, đã hiểu đại khái cái khó của Tân Y Dật.
Tự bản thân Lý dục và quản lý của cô ta chẳng lẽ không biết biểu hiện của mình thế nào? Những lời đấy không cần do Tân Y Dật nói ra, chẳng thế mà ai nói ra lại còn thành người gây sự rắc rối, thành người chỉ trích họ, nhiều khả năng sẽ khơi lên mâu thuẫn và tranh chấp. Những việc thế này nói thẳng ra là việc công, không nhất thiết phải biến nó thành tư thù, do đó làm thì có thể làm, nói lại không thể nói.
Trong cái chốn danh lợi như giới giải trí, những người hơi có tí máu mặt rất khả năng còn cả thế lực sau lưng. Cứ cho giờ không có, ngày sau cũng sẽ có. Tân Y Dật là biên kịch độc lập, đã không ô dù chống lưng cũng chẳng có tập đoàn lợi ích, từ trước tới nay luôn phải vô cùng cẩn thận trong xử thế với người.
Tân Y Dật đang tò mò rốt cuộc tên nhóc này chốc lại lắc đầu chốc lại gật đầu là có ý gì, Hạ Lâm Tự đã chợt nắm lấy tay cô.
“Em chỉ đang nghĩ,” Hạ Lâm Tự nói, “Mỗi ngày đàn chị phải làm nhiều việc như vậy, đối phó nhiều người như vậy, chắc chắn cực khổ lắm đúng không.”
Tân Y Dật ch.ết điếng. Đánh ch.ết cô cũng không nghĩ ra Hạ Lâm Tự sẽ nói những lời này, trái tim tức khắc rối ren, nhũn nhừ.
“Cái cậu này,” cô chọc chọc đầu ngón tay vào ngực Hạ Lâm Tự, “Cậu uống khí điều hòa mà lớn đấy à? Sao có thể ấm quá vậy?”
Hạ Lâm Tự hềnh hệch cười, lại bắt lấy tay cô, đặt trong lòng bàn tay mình chà nhẹ.
“Em nhớ hồi trước từng đọc ở đâu một câu thế này, nói người vào xã hội rồi phải quý trọng những người bạn có thể chỉ ra chỗ thiếu sót của mình. Bởi vì trừ bạn tốt, sẽ không ai nói thật với mình.” Hạ Lâm Tự lắc đầu nhè nhẹ, “Hồi trước thật ra em chỉ lơ mơ, bây giờ hình như đã hơi hiểu rồi.”
Tân Y Dật dựa vào vai cậu: “Thế giới của người trưởng thành đúng là như thế đấy. Có phải cậu cảm thấy thất vọng lắm không?”
Hạ Lâm Tự chỉ cười, không đáp.
Ban nãy cả hai suýt thì trượt tay bóp cò, bị quản lý của Lý dục quấy nhiễu, bầu không khí mờ ám bay biến sạch. Hạ Lâm Tự vẫn muốn tiếp tục, chàng thanh niên tuổi mới đầu hai, trong lòng là ôn hương nhuyễn ngọc, không nghĩ chút chuyện gì mới là đáng nói. Chỉ tiếc cậu chưa kịp xây dựng lại không khí phù hợp, Tân Y Dật đã giãy ra nhảy xuống giường.
“Tôi đói rồi,” Tân Y Dật nói, “Chúng ta đi ăn cái gì đi. Hôm nay còn nhiều việc cần làm đấy.”
Hạ Lâm Tự rầu rĩ lắm thay, lại không thể để Tân Y Dật đói bụng, chỉ đành không tình nguyện lủi xuống giường, bụng ấm ức: Cậu thề phải tìm hôm nào 3 giờ sáng gõ cửa phòng cô ả quản lý kia, cho cô ta thử nếm mùi bị người ta rầy nhiễu giấc mộng đẹp!
Hai người thay đồ ra khỏi phòng, đi lấp bụng trước rồi lại tới phim trường.
Tân Y Dật tới phim trường, Tây Nhiễm đang ngồi sau màn hình giám sát, sắc mặt hơi tiều tụy.
Hôm qua Tây Nhiễm quay đêm, cũng đã trắng đêm chưa ngủ, sáng ra để phó đạo diễn quay tiếp rồi mình đi ngủ bù một giấc, cũng vừa chạy tới đây.
Trông thấy Tân Y Dật, Tây Nhiễm chủ động chào hỏi: “Cô Tân, đêm qua vất vả rồi.”
“Đạo diễn Tây cũng vậy, trông quầng thâm mắt của cô kia, chưa ngủ được mấy tiếng đúng không?” Tân Y Dật ngồi xuống cạnh Tây Nhiễm, cùng quan sát hình ảnh trên màn hình giám sát.”
“Kịch bản cô sửa xong, sáng sớm tôi đã gửi cho Lý dục và Dương Lê rồi, chiều nay có cảnh của họ thì cứ thế mà quay.”
“Tôi biết.” Tân Y Dật gật đầu, “Quản lý của Lý dục mới gọi điện thoại cho tôi.”
Tây Nhiễm quay sang nhìn cô: “Anh ta nói gì rồi?”
“Hỏi tôi tại sao sửa kịch bản.”
“Thế cô nói gì với anh ta?”
“Chẳng nói gì cả, lòng vòng một hồi rồi đẩy đi thôi.”
Tây Nhiễm gật gù, không nói gì nữa, tiếp tục chỉ đạo diễn viên quay phim.
Quay hơn một giờ đồng hồ, cảnh này đã sắp xong, chuẩn bị sang cảnh tiếp theo.
Phó đạo diễn phụ trách diễn viên gọi to: “Diễn viên diễn cảnh năm mươi tám mau lại đây, đã chuẩn bị xong hết chưa? Cảnh năm mươi tám sắp quay rồi!”
Diễn viên có cảnh đã tới chờ sẵn, lúc này nhanh chóng chạy tới, thợ trang điểm cũng gấp rút chen lên dặm lại phấn son, điều chỉnh tạo hình.
Phó đạo diễn lướt một vòng, không nhìn thấy Lý dục, nóng ruột hỏi khắp: “Lý dục đâu? Có ai thấy Lý dục không?”
Mọi người đều lắc đầu.
Phó đạo diện sốt ruột móc điện thoại ra gọi.
Một lát sau, Tây Nhiễm chuẩn bị quay, phó đạo diễn hớt ha hớt hải chạy tới: “Đạo diễn, Lý dục chưa tới! Tôi mới gọi điện tìm, quản lý của cô ấy nói cô ấy không được khỏe, hôm nay không tới.”
“Cái gì?!” Tây Nhiễm cả kinh.
Tất cả diễn viên đã vào chỗ, thế mà còn có người không tới? Đúng là đùa mà!
“Sao các anh không sớm báo tôi biết? Từ một giờ trước là đã phải bắt đầu chuẩn bị rồi chứ!” Tây Nhiễm mắng phó đạo diễn một câu, lại nói, “Giờ anh gọi lại cho họ đi, hỏi xem cô ta đang ở đâu!”
Phó đạo diễn tất bật quay số gọi.
Cuộc gọi nối máy, người nghe vẫn là quản lý của Lý dục.
Phó đạo diễn nói với quản lý mấy câu, hình như không suôn sẻ, Tây Nhiễm vẫy tay với anh ta, lấy luôn điện thoại.
“Có chuyện gì vậy?” Tây Nhiễm hỏi dồn, “Tại sao Lý dục không đến? Cả trăm người tại phim trường đều đang đợi một mình cô ta đấy!”
Quản lý giả lả xin lỗi: “Đạo diễn Tây, có lỗi quá, Tiểu dục nhà bọn tôi tự dưng thấy người không khỏe, hôm nay thực sự không tới được.”
“Thấy không khỏe? Chỗ nào không khỏe? Không khỏe thì cớ gì không báo sớm! Là không muốn quay đúng không?!”
Quả thật nghệ sĩ là một công việc rất vất vả. Trên mạng thường xuyên có thông tin nghệ sĩ tôn trọng nghề nghiệp, mang bệnh đi làm, thực ra đây là việc thường gặp. Đến cùng bất cứ việc ghi hình hay hoạt động gì cũng dính líu tới cả trăm người, ngày tháng cũng đã xác định sẵn từ trước. Trừ phi nghệ sĩ xin nghỉ từ trước, chừa đủ thời gian cho kế hoạch điều chỉnh, còn đâu miễn không ốm tới nỗi không đứng được thì không lý nào lại tự dưng nghỉ ngang. Đây là hành động cực kỳ thiếu trách nhiệm.
Quản lý tiếp tục vờ ngây dại: “Xin lỗi đạo diễn Tây, Tiểu dục thực sự ốm nặng lắm, không đứng được luôn rồi. Nếu tình hình không tốt lên, có khi mấy hôm tới cũng không quay được nữa.”
Tây Nhiễm tức suýt ném phăng điện thoại.
Tuy phần diễn của Lý dục đã bị cắt bỏ rất nhiều nhưng đến cùng cô ta vẫn là một vai quan trọng, rất nhiều cảnh đều đã quay xong. Nếu cô ta không chịu phối hợp quay tiếp phần sau, không nghi ngờ việc này sẽ tạo thành ảnh hưởng cực kỳ lớn tới đoàn phim.
Lý dục có thể có bệnh gì, tám phần mười là giả ốm! Nếu bệnh nặng thật có mà đã ầm ĩ đưa tới bệnh viện từ đời nào rồi, đâu ra còn ở yên trong nhà nghỉ? Còn đợi người ta tới hỏi? Quản lý của cô ta còn có thể bình tĩnh thong dong như thế?
Quản lý chưa nói rõ, nhưng thái độ này rành rành là đang gây áp lực!
Người trong phim trường bắt đầu xì xầm bàn tán.
Tây Nhiễm cúp điện thoại, tức váng cả đầu, cố tỉnh táo.
Tân Y Dật thờ ơ nhìn mọi việc diễn ra, đi lên, vỗ vai Tây Nhiễm an ủi: “Đạo diễn Tây, tạm thời đừng nóng.”
Tây Nhiễm quay sang nhìn cô, không rõ cô muốn làm gì.
Tân Y Dật lấy điện thoại ra, tìm số của Lục Dung Tuyết gọi đi.
Đầu kia nhanh chóng nhận máy, giọng nói của Lục Dung Tuyết vang lên: “Cưng à, làm sao vậy?”
“Chị Dung Tuyết,” Tân Y Dật nói, “Phim trường xảy ra ít chuyện rắc rối. Hôm qua bọn em cắt bớt một phần cảnh quay của Lý dục, bây giờ cô ta nói mình ốm, không tới quay nữa.”
“Hả?” Lục Dung Tuyết giật mình, lập tức nói, “Đợi một lát đã, chị sang đó ngay.”
Lục Dung Tuyết đang họp trong nhà nghỉ, năm phút sau đã xuất hiện tại phim trường.
Tân Y Dật và Tây Nhiễm thuật lại chuyện ban nãy cho Lục Dung Tuyết một lần, Lục Dung Tuyết hiểu rõ ngọn nguồn sự việc, đầu căng to như nứt. Đúng lúc ấy chuông điện thoại lại reo, Lục Dung Tuyết cầm lên xem, nhanh giọng nói với Tây Nhiễm và Tân Y Dật: “Hai em chờ một lát, chị nghe điện thoại.”
Nói xong thì ra một bên nghe máy.
Mấy phút sau, Lục Dung Tuyết cúp máy đi về, sắc mặt còn tệ hơn ban nãy.
Chị ta day day phần giữa hai mắt, lựa lời một lát mới nói: “Đạo diễn Tây ơi, việc này tất nhiên là Lý dục không đúng, bất kể nói thế nào cô ấy là diễn viên thì vẫn nên phối hợp quay phim. Nhưng đột nhiên phần diễn bị cắt bỏ nhiều như vậy, cô ấy lại còn trẻ tuổi, khả năng không điều chỉnh được cảm xúc…”
Mày Tây Nhiễm như chập cả vào một, đang định nói Lục Dung Tuyết đã giành chặn trước: “Cuộc gọi tôi mới nhận ấy, là sếp phó Lưu gọi tới, chính vì chuyện của Lý dục.”
Sếp phó Lưu là ông phó tổng của công ty phim ảnh Hoa Hạ, Lý dục là nghệ sĩ của Hoa Hạ. Đoàn phim đã loan tin từ lâu, nói sếp phó Lưu là hậu thuẫn của Lý dục. Chính vì thế nên một diễn viên mới như Lý dục mới có thể giành được một vai tương đối quan trọng trong phim đầu tư lớn.
Khỏi nói cũng biết, cuộc điện thoại của sếp phó Lưu ban nãy là để chống lưng cho Lý dục.
Lục Dung Tuyết bị ép làm người hòa giải, cất giọng điệu thương lượng: “Không thì, chúng ta lại sửa lại kịch bản? Phần diễn của Lý dục giảm một ít là được, sửa như bây giờ kể có hơi nhiều quá.”
Mặt Tây Nhiễm đen như đít nồi. Tây Nhiễm tuyệt nhiên không muốn thêm lại cảnh cho Lý dục, nhưng vì chỉ là đạo diễn mới vào nghề, lại còn là đạo diễn dưới trướng Hoa Hạ, sếp phó Lưu cũng được coi là cấp trên. Cứ cho cô ấy có lý, lại có thể có tiếng nói bao nhiêu?
Đúng lúc Tây Nhiễm vò đầu vắt óc nghĩ nên giải quyết việc này thế nào, bên cạnh vang lên một giọng nói lạnh buốt.
“Không được! Lý dục muốn diễn thì cứ diễn theo kịch bản hiện tại, hoặc là ngay đêm nay em về viết lại một kịch bản không có cô ta, cô ta không muốn diễn có thể khỏi cần diễn nữa!”
Tây Nhiễm và Lục Dung Tuyết đồng loạt hướng mắt sang Tân Y Dật, đều vô cùng kinh ngạc.