Chương 69
Tham gia cắt phim ba ngày, Tân Y Dật bèn giao việc theo dõi biên tập cho Hạ Lâm Tự.
Làm biên kịch, trách nhiệm của họ chính là bảo đảm bộ phim sau khi biên tập có thể thể hiện được nội dung mà kịch bản muốn thể hiện. Còn những việc khác đã có chế tác và đạo diễn theo sát, do đó cô rất yên tâm buông tay cho Hạ Lâm Tự lo liệu.
Mà bản thân Tân Y Dật thì bắt đầu bôn ba khắp nơi tìm kiếm đầu tư cho dự án mới.
…
Buổi sáng, Tân Y Dật tới tòa nhà công ty phim Hoa Hạ.
Sau khi ngồi đợi mười mấy phút trong phòng họp, một người đàn ông trung tuổi dẫn theo trợ lý đi vào phòng họp.
Tân Y Dật vội đứng dậy, chào hỏi người tới: “Chào tổng giám đốc Lục.”
“Chào cô Tân.” Người đàn ông khách sáo bắt tay cô, “Trời nắng nóng thế này còn khiến cô cất công chạy tới đây, vất vả rồi.”
“Việc nên làm, nên làm thôi.”
Người đàn ông tên Lục Minh, người phụ trách mảng phim truyền hình của công ty phim Hoa Hạ. Nhà đầu tư đầu tiên Tân Y Dật nhắm tới cho “Kiến thế” chính là công ty Hoa Hạ. Người ta nói người lạ chẳng bằng người quen, họ đã hợp tác với nhau hai bộ phim, hiểu rõ gốc gác nhau, có cơ sở tin tưởng nhất định.
Cả hai ngồi vào bàn, Lục Minh bảo trợ lý đi pha hai ly trà mang tới, bấy giờ mới đủng đỉnh cất tiếng: “Cô Tân, tôi đã đọc qua sơ lược về phim mới của cô, cũng trao đổi bàn bạc với các đồng nghiệp cùng bộ phận. Buộc phải nói là, chúng tôi đồng ý tuyệt đối với kịch bản của cô, đề tài trong phim chúng tôi cũng rất có hứng thú, hi vọng dự án “Kiến thế” này có thể do công ty mình chế tác cũng như “Tình cờ” và “Thời đại bứt phá” trước đó.”
Đối phương vừa lên tiếng đã thể hiện thái độ hợp tác, Tân Y Dật không thể ngờ sự việc sẽ trót lọt tới vậy, ngoài vui mừng vô thức còn tiềm ẩn chút lo lắng.
“Thật chứ?” Cô ngờ vực hỏi lại, “Ý ông là bên công đồng ý hợp tác?”
“Tất nhiên đồng ý. Cũng chẳng phải lần đầu tiên công ty tôi và cô đây hợp tác, chúng tôi vô cùng tin tưởng năng lực biên kịch bủa cô.” Lục Minh dừng một lát rồi nói tiếp, “Nhưng tại sao cô Tân muốn tự làm chế tác?”
Tân Y Dật trả lời thật nghiêm túc: “Bởi vì trước đây mẹ tôi từng là một phóng viên, từ nhỏ tôi đã rất thích thú với ngành nghề này, đã lên kế hoạch cho kịch bản này từ nhiều năm. Đối với tôi, nó có ý nghĩa đặc biệt…”
Cô biết đây không phải lời đối phương muốn nghe, nhanh miệng bổ sung thêm: “Tất nhiên, tôi tin chắc tác phẩm này sẽ mang tới cho quý công ty lợi ích cả về danh tiếng và kinh tế, tôi có lòng tin như vậy.”
“Ra là thế…” Lục Minh cười cười, “Cô Tân này, tôi nói thật lòng, cô không có kinh nghiệm chế tác, nếu giao dự án này cho cô phụ trách, công ty tôi khó có thể yên tâm. Chúng tôi mong chế tác nó thành dự án hạng đầu, có nghĩa là vốn đầu tư lên tới trăm triệu. Khoản đầu tư lớn như thế, cô Tân dựa vào đâu khiến chúng tôi tin chắc cô có năng lực quản lý nó?”
Tân Y Dật mím môi: “Tổng giám đốc Lục, thực tế… Tôi cũng không mong làm nó thành “dự án hạng đầu”.”
Lục Minh nhướng mày ngạc nhiên.
Bất kể là diễn viên, biên kịch hay đạo diễn, ai cũng mong được tham gia dự án có vốn đầu tư lớn, chỉ vậy mới có khả năng kiếm được danh tiếng và lợi nhuận cao hơn. Nhưng bây giờ ông chủ động đề nghị hợp tác, Tân Y Dật lại bảo là không muốn?
Tân Y Dật nói: “Tôi mong rằng có thể làm “Kiến thế” thành một bộ phim có danh tiếng hoàn hảo. Tất nhiên, điều này không có nghĩa tôi không chú trọng lợi nhuận, giữa danh tiếng và lợi nhuận không hề có mâu thuẫn. Nếu tổng giám đốc Lục đã đọc tóm tắt sơ lược, hẳn ông biết nó là tác phẩm rất gần gũi với đời sống và cũng cực dễ gây sốt. Tôi chỉ muốn nói rằng tôi không cần tới đầu tư lớn như vậy.”
Phim vốn lớn, tất nhiên kinh phí sẽ dư dả hơn, nhưng trên thực tế phần lớn kinh phí sẽ được dùng để mời siêu sao đang nổi và tập trung vào tuyên truyền, kinh phí thực tế có thể dùng cho sản xuất phim không phải là quá nhiều.
Tất nhiên, siêu sao đang nổi và tuyên truyền rầm rộ có thể gây được danh tiếng cho phim, Tân Y Dật cũng chẳng có thành kiến gì với các sao đang nổi. Nhưng bởi vì sao nổi thì lịch trình luôn bị xếp kín, thêm nữa tuyên truyền cần theo sát những điểm tin nóng nên thời gian chế tác sẽ bị rút ngắn nghiêm trọng đồng thời khiến bộ phim bị rất nhiều yếu tố “đồng hóa”, cuối cùng lại tạo thành hiệu quả tiêu cực.
Sở dĩ cô trăm cay nghìn đắng muốn thành nhà sản xuất, nguyên nhân chính vì để có thể tĩnh tâm tạo ra một tác phẩm đúng như lý tưởng chứ không bị những yếu tố khác cuốn trôi. Do đó, đầu tư quá lớn sẽ chỉ mang tới cho cô nhiều rắc rối không cần thiết.
Cách nghĩ này của cô lại chỉ đổi được cái cười lắc đầu từ Lục Minh.
“Nếu cô Tân lo lắng về chất lượng phim,” Lục Minh hỏi, “Cô hoàn toàn có thể nhận chức vụ giám chế. Tôi vẫn chỉ nói thế, cô hà tất phải đích thân tự làm nhà sản xuất?”
Tân Y Dật không thể ngờ cuộc gặp không hề bàn về dự án mà lại luẩn quẩn mãi ở thân phận của mình. Cô không thể không nhấn mạnh lại lập trường của mình: “Tổng giám đốc Lục, tôi không mang kịch bản tới để yêu cầu hợp tác, mà tôi mang cả một dự án tới để tìm người hợp tác.”
Nét mặt Lục Minh thấp thoáng vẻ không vui. Thái độ kiên quyết như thế, nó khiến mọi lời khuyên bảo ông đã chuẩn bị sẵn nghẹn cứng lại trong cổ họng.
Tân Y Dật lấy từ túi xách một xấp văn kiện đưa sang: “Đây là bản kế hoạch tôi đã làm, tổng giám đốc Lục không ngại xem qua một lượt?”
Lục Minh nhìn xấp giấy vài giây chăm chú, cuối cùng vươn tay nhận, chậm rãi ngồi đọc. Coi được vài trang, biểu cảm trên mặt ông có biến đổi nho nhỏ.
Giây lát sau, ông gập gọn bản kế hoạch chưa đọc hết, đặt lại lên bàn: “Cô Tân, tuy rằng cá nhân tôi rất thích tác phẩm của cô, cũng tin tưởng và năng lực của cô, nhưng chúng tôi không thể hợp tác với một nhà sản xuất chưa từng có kinh nghiệp. Trừ phi –”
Trừ phi cái gì?
“Trừ phi, cô kí hợp đồng với công ty chúng tôi, trở thành nhà sản xuất dưới trướng công ty.”
Tân Y Dật im lặng.
Kí hợp đồng với công ty Hoa Hạ, tương đương tự đặt mình dưới gông xiềng nặng nề hơn. Không chỉ không được quá nhiều tự do trong phim “Kiến thế”, thậm chí còn tự đẩy mình vào ràng buộc.
Việc này tất nhiên là không thể.
“Tổng giám đốc Lục.” Cô hỏi, “Không còn cách nào khác ư?”
Lục Minh lắc đầu: “Tôi rất tiếc.”
Trước khi tới Tân Y Dật đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị từ chối. Cô nhanh chóng bình ổn lại tâm trạng thất vọng, cất bản kế hoạch vào túi xách: “Tôi hiểu. Cảm ơn tổng giám đốc Lục dù bận trăm công nghìn việc vẫn dành thời gian gặp tôi. Nếu đã vậy, tôi xin phép không quấy rầy nữa.”
Cô đứng dậy định đi. Lục Minh gọi cô lại: “Cô Tân này, cô cũng suy nghĩ lại nhé. Chúng tôi thật sự rất rất thích cốt truyện này. Bất cứ khi nào cô đổi ý, chúng tôi luôn sẵn sàng mua kịch bản của cô.”
Mua bán không thành vẫn còn tình nghĩa, Tân Y Dật mỉm cười: “Cảm ơn tổng giám đốc Lục, tôi sẽ cân nhắc.” – Mới là lạ.
Ra khỏi tòa nhà, cô đứng trên quảng trường thênh thang ngước lên nền trời rợp bóng mây thơ thẩn thoáng chốc, đoạn bắt xe trở về.
…
Hai tuần sau.
Tân Y Dật ngồi thần người trong gian phòng, chợt nghe tiếng mở cửa, ngửa đầu nhìn, là Hạ Lâm Tự đẩy cửa đi vào. Lồng ngực cậu mấp mô lên xuống, hẳn nhiên mới nóng ruột chạy về.
Nhìn thấy Hạ Lâm Tự, gương mặt Tân Y Dật đang căng chặt cuối cùng xuất hiện một nụ cười. Cô nhấc bình trà trên bàn rót vào cốc nước: “Tiến độ biên tập phim thế nào rồi?”
Hạ Lâm Tự ngồi xuống cạnh cô, nhận cốc nước cô đưa dốc một ngụm cạn sạch, hào hứng nói: “Biên tập xong mười lăm tập rồi ạ.”
“Thế tiến triển thuận lợi lắm nhỉ?”
“Dạ, rất thuận lợi.” Hạ Lâm Tự dịch ghế lại gần, ngồi sát vào cô, vòng tay ôm eo cô, “Cắt phim thú lắm ạ, dạo này em học được rất nhiều thứ!”
Tân Y Dật quay sang, thấy ngay mấy sợi tóc lẻ tẻ bông mềm sau tai cậu, hẳn là sờ vào rất thích tay: “Học được gì rồi?”
“Cảm giác tiết tấu trong kịch bản, cảm nhận về hình ảnh, với nhiều kĩ xảo chuyển cảnh nữa.” Hạ Lâm Tự mừng rỡ hệt cậu học sinh chăm ngoan mới thi được điểm cao, “Bây giờ đọc kịch bản, trong đầu em đã có thể mường tượng ra hình ảnh chân thực trên ống kính. Thực ra hồi trước em cũng có thể tưởng tượng được, nhưng hình ảnh đều rất mờ ảo, đến hiện giờ mới có cảm giác cụ thể.”
Tân Y Dật cười xoa đầu cậu. Biên kịch là một khâu quan trọng trong công nghiệp phim ảnh, khi nằm lòng toàn bộ quá trình làm phim, năng lực của biên kịch chắc chắn sẽ tăng cao.
Gọi món xong, Hạ Lâm Tự bắt đầu hỏi han chuyện bên Tân Y Dật: “Hôm nay đàn chị đàm phán thế nào rồi? Đã tìm được nhà đầu tư chưa?”
Tân Y Dật lắc đầu.
Hạ Lâm Tự nhíu mày không hiểu: “Tại sao? Cốt truyện hay như thế mà lại không ai muốn quay?!”
Tân Y Dật lại lắc đầu: “Không phải…”
Trên thực tế người muốn mua kịch bản của cô rất nhiều, nhưng ngay khi cô đề nghị muốn tự chế tác, hầu hết bên A đều chủ động lui binh.
Chế tác là công việc gánh trọng trách cực kỳ lớn, quyền lực cũng cực cao, từ giai đoạn chuẩn bị dự án, kiến tạo đoàn phim cho tới ghi hình, giao tiếp với bên A và đoàn phim, xin kinh phí, quản lý sự vụ rồi cả tuyên truyền, phát hành, sản xuất vân vân đều do chế tác bao thầu toàn bộ. Bởi vì quyền lực lớn, lợi ích dính dáng tới cũng nhiều.
Công ty lớn đều có chuỗi sản nghiệp riêng, họ muốn dùng đạo diễn của công ty, nâng diễn viên của công ty, hợp tác với chính các công ty con dưới trướng, không thể có chuyện để nước phù sa chảy ra ruộng ngoài. Còn những công ty nhỏ, họ lo sợ rủi ro, thậm chí chính bản thân họ đã là rủi rơ, một số công ty thì sau khi trò chuyện, dù đối phương có ý hợp tác Tân Y Dật cũng không dám bắt tay với họ.
Tân Y Dật muốn tìm người đầu tư, lại không mong đối phương nhúng tay quá nhiều, việc này chỉ làm được khi cô có thể khiến bên đầu tư tin chắc mình sẽ thu về lợi nhuận kếch sù như báo đáp. Nhưng đây mới là lần đầu cô làm nhà sản xuất, người tin vào kịch bản của cô chưa chắc đã tin vào năng lực quản lý của cô, huống hồ khi cô còn khăng khăng nói muốn làm một bộ phim kiếm danh tiếng, như thế chẳng khác gì khắc luôn mấy chữ “tôi không muốn kiếm tiền” lên trước trán.
Cô khẽ thở dài: “Cậu nói xem, có phải tôi đã lý tưởng hóa quá rồi không?”
Tuy sẵn đã biết đây không phải việc dễ dàng, cô cũng cho rằng mình đã chuẩn bị tốt tâm lý. Nhưng khi thật sự thất bại nhiều lần liên tiếp, cô vẫn thấy rất mất niềm tin.
Hạ Lâm Tự trầm ngâm.
“Nghĩ gì thế hả?” Tân Y Dật hỏi.
Chưa đợi Hạ Lâm Tự lên tiếng, điện thoại Tân Y Dật đã reo. Cô vội lấy điện thoại ra xem, là nhà sản xuất cô quen, Lưu Tiêu gọi tới. Dẫu hơi nghi ngờ, cô vẫn nhận máy.
“Cô Tân, lâu quá không gặp, độ này cô bận gì vậy?”
“Đang viết kịch bản đây.” Tân Y Dật hỏi, “Chị tìm em có việc ạ?”
“Chị nghe bảo cô mới viết một phim về phóng viên cần tìm người quay? Có lẽ chị giúp được đấy.” Lưu Tiêu nói, “Lúc nào có thời gian chúng gặp mặt trao đổi?”
Tân Y Dật thoáng ngạc nhiên. Nhưng nghĩ thấy cũng phải, cái giới này chỉ lớn có bằng ấy, tin tức lan nhanh không phải điều gì lạ.
Có người tìm tới, tất nhiên cô sẽ không chối từ. Bất cứ cơ hội nào cô cũng phải thử một lần.
Cô nhanh chóng đồng ý: “Được. Thế lúc nào chúng ta gặp mặt?”
“Thứ Hai tới này chị tới Thượng Hải, cô có thời gian không?”
“Thứ Hai tới ạ…” Tân Y Dật đang suy nghĩ, lại thấy Hạ Lâm Tự nghe thời gian này bỗng ngước mắt nhìn sang, chớp chớp cặp mắt ướt.
Cô không hiểu Hạ Lâm Tự có ý gì, nghĩ thấy thứ Hai tới mình không có kế hoạch gì, bèn đồng ý: “Được ạ.”
“Thế thứ Hai tới chúng ta gặp nhé.”
“Thứ Hai gặp.”
Cúp cuộc gọi, phục vụ bưng thố đựng sushi đi vào. Tân Y Dật đã đói, gặp một miếng sushi nhúng vào tương mù tạt đã pha sẵn.
Hạ Lâm Tự nũng nịu vuốt những ngón tay trái cô: “Đàn chị.”
“Hử?”
“Thứ Ba tới đi ăn một bữa với bố mẹ em nhé. Bố mẹ em về Thượng Hải cả rồi, muốn gặp chị lắm đó.”
“Shh…”
Tân Y Dật hít vào một hơi the lạnh, ngửa đầu hướng lên, nhắm nghiền mắt, nét mặt căng chặt. Chốc sau, một giọt nước mắt lăn ra từ khóe mắt.
Hạ Lâm Tự giật mình: “Chị làm sao vậy?” Không phải đã nhắc chuyện gặp người nhà lâu rồi sao? Sao còn phản ứng dữ dội vậy?
Một lát sau, cuối cùng Tân Y Dật bình tĩnh lại, bực bội quệt nước ở khóe mắt: “Mù tạt nhiều quá, sặc ch.ết mất thôi.”
Hạ Lâm Tự: “……”