Chương 73
Tân Y Dật kết bạn wechat với Nhạc Vọng Dương, mọi người lại trò chuyện thêm một lát. Thấy thức ăn trên bàn sắp nguội ngắt, bấy giờ mới kết thúc cuộc gọi video.
Ăn cơm xong, cả bốn ngồi bên bàn cơm tiếp tục trò chuyện.
Công việc của Hạ Phong rất bận, đã một thời gian không gặp con trai, thế là bắt đầu hỏi han tình hình gần đây. Hai bố con nói được vài câu, đề tài lạc sang một trận này cầu Hạ Lâm Tự mới xem gần đây, lập tức hai bố con đều dậy hứng thú, cứ thế thao thao mãi không dừng.
Tân Y Dật và Nhạc Mỹ Lăng không xem bóng, cũng tự nhập bọn ngồi nói chủ đề riêng bên cạnh.
Nhạc Mỹ Lăng kéo Tân Y Dật hỏi chuyện hóng hớt: “Tiểu Dật, cháu biết Đoàn Lăng Tinh có bạn gái hay chưa không nhỉ?”
Hạ Lâm Tự đang bàn bóng biếc hăng say chợt nghe tên Đoàn Lăng Tinh, quả đầu lông lá óng mượt tức thì chếch sang, bất mãn nói: “Mẹ, mẹ quan tâm Đoàn Lăng Tinh thế làm gì?”
“Anh thì hiểu cái gì?” Nhạc Mỹ Lăng đẩy phắt đầu con trai quay ngược về, “Hóng hớt là tính trời sinh của đàn bà.”
Hạ Lâm Tự mài răng kèn kẹt.
Nhạc Mỹ Lăng lấy làm lạ lùng: Thằng bé này sao nhạy cảm với chủ đề về Đoàn Lăng Tinh quá vậy?
Tân Y Dật cười trả lời: “Hình như anh ấy chưa có bạn gái.”
“Thế à? Thế là cậu ấy có bạn trai?”
Tân Y Dật: “…” Cô ơi cô tân tiến thế…
“Chắc không có đâu…”
“Vậy à?” Nhạc Mỹ Lăng vuốt cằm, “Hồi xem phim trước trước nữa của Đoàn Lăng Tinh, cô đã thấy cậu ấy với nữ chính của phim xứng đôi lắm luôn. Nhưng khi xem phim mới đây lại cảm thấy cậu ấy với vai nam phụ cũng giống một cặp, làm cô cứ tò mò chẳng biết đến cùng cậu ấy thích nữ hay thích nam.”
Tân Y Dật im lặng lau mồ hôi: Cô ơi gu phim của cô đa dạng thế.
Tám chuyện được lúc, Nhạc Mỹ Lăng nhớ tới một việc.
“À này Tiểu Dật,” Nhạc Mỹ Lăng nói, “Cô nghe Tiểu Tự nói, độ này cháu đang chuẩn bị quay một phim mới?”
“À, dạ, là một phim kể về nghề phóng viên.”
“Cô nghe Tiểu Tự kể đại khái rồi, cảm thấy khá hứng thú… Mấy đứa định tự quay?”
Tân Y Dật căng thẳng. Hạ Lâm Tự sẽ không nhắc cả chuyện cậu định bụng bán cổ phần để gom tiền đấy chứ? Vậy thì bố mẹ cậu sẽ nghĩ thế nào?
Cô giải thích: “Chỉ mới là ý tưởng bước đầu, cụ thể làm thế nào thì giờ vẫn chưa quyết định.”
Hình như Nhạc Mỹ Lăng đã thấu suốt sự bất an của cô, cười vỗ nhẹ vào tay cô.
“Cô tin các cháu đều là những đứa có năng lực.” Nhạc Mỹ Lăng nói, “Thời trẻ tích lũy nhiều kinh nghiệm, bất kể có kiếm được tiền hay không cũng đều là vốn liếng, miễn có thể tự chịu trách nhiệm với cuộc sống của mình là được rồi.”
Bà không hỏi thêm về phim mới nữa, lại tiếp tục tám mấy tin lá cải trong đoàn phim.
Một giờ đồng hồ sau, buổi gặp mặt cũng đến hồi nên kết thúc. Nhạc Mỹ Lăng vào phòng lấy một hộp quà ra, dúi vào tay Tân Y Dật.
Tân Y Dật mở ra xem, là một cái vòng tay cực kỳ đẹp. Nhãn hiệu này, kiểu dáng này, giá cả chí ít phải bằng thù lao ba, năm tập kịch bản cô viết.
Cô chưa từng nhận món quá đắt giá như vậy, khó tránh có hơi run tay lo sợ.
Hạ Lâm Tự nhận cái vòng, đeo luôn vào cổ tay cô. Cậu giơ tay cô lên ngắm nghía kĩ càng một lúc, quay sang cười bảo: “Đẹp đấy, mẹ đúng là tinh mắt.”
Nhạc Mỹ Lăng nghe mà nở ruột nở gan.
Tân Y Dật biết đây là biểu hiện cho thấy bố mẹ Hạ Lâm Tự đã chấp nhận mình, ngọt ngào cười: “Cháu cảm ơn cô chú. Cháu thích lắm ạ!”
Nhạc Mỹ Lăng và Hạ Phong cùng cười: “Thích là tốt, thích là tốt.”
Thời gian đã không còn sớm, Hạ Phong cũng phải tới công ty do đó Hạ Lâm Tự dẫn Tân Y Dật xuống tầng, chuẩn bị về nhà.
Ngồi vào trong xe, Tân Y Dật hỏi: “Cậu nói với bố mẹ chuyện “Kiến thế” rồi à?”
Hạ Lâm Tự gật đầu: “Nói rồi.”
“Nói cả chuyện cậu định tự xoay tiền?”
“Dạ. Sao thế ạ, mẹ em nói gì với chị rồi à?”
Tân Y Dật nghĩ lại, đáp: “Bố mẹ cậu rất thông suốt, rất ủng hộ tôi.”
Tuy những lời Nhạc Mỹ Lăng nói với cô ban nãy có ý cảnh tỉnh song lại không định nhúng tay, càng không có ý muốn ngăn cản. Nên biết ở góc nhìn của Nhạc Mỹ Lăng chính là Hạ Lâm Tự muốn bán sạch cổ phần để lấy một số tiền lớn làm kinh phí. Đặt mình vào mà suy nghĩ, nếu bản thân là mẹ, chưa chắc cô đã làm được tới mức ấy. Họ thực sự đã cho Hạ Lâm Tự sự tự do và ủng hộ lớn nhất có thể.
Bấy giờ điện thoại Tân Y Dật rung lên. Cô cầm lên xem, là tin nhắn Nhạc Vọng Dương gửi tới. Ban nãy khi ăn cơm Nhạc Vọng Dương đã ném cho cô không ít sự tích muối mặt của Hạ Lâm Tự hồi nhỏ.
Dương Dương: “Đúng rồi chị dâu, em lại nhớ ra một chuyện.”
Dương Dương: “Hồi trước khi bọn em còn học cấp 3, anh trai em xem một phim ngắn tên là “Mười hai”. Chẳng những xem đi xem lại nhiều lần, anh ấy còn khăng khăng bắt em xem cùng, còn đòi em phát biểu cảm tưởng. Anh ấy còn lên mạng viết một lô lốc bình luận đánh giá nữa.”
Dương Dương: “Hồi nãy tự dưng em nhớ ra chuyện này, lên mạng tr.a thử, quả nhiên “Mười hai” là phim chị viết! Á há há há há há há há, thế mà anh em đã ủ mưu sẵn rồi?”
Trái tim Tân Y Dật chợt rung rinh, quay sang nhìn Hạ Lâm Tự bên cạnh.
Khi trước cô đã nghe Hạ Lâm Tự nhắc về “Mười hai”, đó là tác phẩm của cô thời đại học. Có lẽ cả việc Hạ Lâm Tự chọn nghề này cũng có liên hệ tới cô…
Cứ nghĩ tầm ảnh hưởng của mình tới cậu lại sâu rộng tới vậy, lồng ngực cô lại đầy tràn tới độ căng trướng.
Hạ Lâm Tự đã khởi động xe, đang lái xe ra khỏi ga ra. Cuối cùng cậu đã chú ý tới ánh mắt Tân Y Dật.
“Sao vậy ạ? Gì mà nhìn em thế?” Cậu hỏi.
Tân Y Dật nhìn cậu chăm chú mãi, chợt duỗi ngón tay hất cằm cậu lên. Hạ Lâm Tự đần thối mặt, bởi đang lái xe nên không dám phản kháng, chỉ đành thật thà mặc cô đùa ghẹo.
“Thành thật khai đi. Cậu bắt đầu thích tôi từ lúc nào?”
“Sao tự dưng lại hỏi chuyện này?”
“Cậu cứ trả lời là được.”
Hạ Lâm Tự nghĩ một hồi, sau đáp: “Thật ra từ trước đó em đã thích phim chị viết rồi, khi nghe cô Lưu định giới thiệu em tới làm việc ở văn phòng chị em đã vui lắm! Nhưng lần đầu gặp, rõ ràng chị với Tiểu Thuần Tử chẳng thích em, sau đó cũng chẳng liên lạc gì nữa hết, em còn tưởng là chị không định thuê em.”
Tân Y Dật le lưỡi. Hồi đó cô không thích Hạ Lâm Tự là do hiểu lầm, Giả Thuần Thuần thì chỉ đơn giản do sợ người lạ.
Hạ Lâm Tự lại nói: “Thực ra lúc đó trong lòng em còn thấy ức, nghĩ đằng nào chị cũng không coi em ra gì, vậy cho dù chị tới cầu xin em cũng chẳng thèm nữa. Em phải trở thành biên kịch tầm cỡ, tỷ lệ rating và danh tiếng đều phải vượt qua chị, cho chị hối hận vì khi xưa đã không chọn em!”
Quá trình tâm lý này Tân Y Dật hoàn toàn chưa hề hay biết. Chẳng lẽ tên nhóc này còn từng có giai đoạn từ fan biến thành anti?
Cô hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì chị lại liên hệ em rồi còn gì, chị bảo em vô làm trợ lý cho chị.” Vành tai Hạ Lâm Tự hồng hồng, “Em vui quá, thế là đồng ý luôn.”
Tân Y Dật: “…”
Nếu không vì sợ gây ra tai nạn, cô chỉ ước được tóm luôn đầu Hạ Lâm Tự qua vần vò.
Tên ngốc này sao lại có thể dễ thương tới vậy? Sao có thể dễ dỗ dữ vậy?
Một lát sau, cô lại sực nhớ: “Không đúng. Cậu còn chưa nói nữa, từ khi nào mà cậu bắt đầu có rắp tâm đen tối với tôi?”
Hạ Lâm Tự phản đối: “Em làm gì có rắp tâm đen tối? Như em đây gọi là mắt nhìn người nổi trội! – Thực ra em cũng không rõ là lúc nào nữa. Mới đầu khi biết chị không thích em, em còn thầm bực, muốn khiến chị thay đổi cái nhìn về mình, thế là vô thức để ý tới chị, để ý suy nghĩ của chị… Tới khi nhận ra được, thì đã…”
Chuỗi lời bộc bạch tỏ lòng khiến mặt cậu cũng đỏ ửng, lập tức vặn ngược lại không chịu yếu thế: “Thế còn chị? Chị thì thích em từ lúc nào? Có phải lần đầu gặp mặt đã trúng tiếng sét ái tình, cố vờ như ghét em, thu hút sự chú ý của em?”
Nếu là lúc bình thường, không chừng Tân Y Dật đã véo má cho cậu tỉnh ráo khỏi mơ mộng. Nhưng hôm nay tiết trời ngoài ô cửa sổ đẹp lạ thường, nền trời xanh thẳm đến lạ.
“Đúng đấy.” Cô híp mắt cười, thừa nhận, “Đúng là tôi trúng sét ái tình với cậu.”
Hạ Lâm Tự kinh hoàng, vừa để ý tình hình đường sá vừa quay sang nhìn cô liên hồi: Không phải chứ, thật hay giả vậy?
Thật hay giả cũng chẳng quan trọng nữa. Điều quan trọng là bây giờ khi nhớ lại, mỗi một cảnh có bóng dáng Hạ Lâm Tự trong cô đều là yêu thích, mỗi một việc giữa hai người đều là ngọt ngào. Thậm chí cả bộ đồ trung tuổi như đấm vào mắt Hạ Lâm Tự mặc hôm ấy, giờ nhớ lại cũng thấy vừa đẹp trai lại vừa dễ thương.
Nghĩ tới đây, Tân Y Dật không khỏi bưng mặt: Mình đúng là hết cứu rồi.
…
Đi khỏi nhà bố mẹ, cả hai lại cùng tới phòng biên tập kiểm tr.a tiến độ của “Vì sao sáng nhất”, ăn bữa cơm tối với chế tác và đạo diễn, sau đó Hạ Lâm Tự đưa Tân Y Dật về nhà.
Chạy vạy bên ngoài suốt một ngày, Tân Y Dật đã rất mệt, hôm nay cũng không có công việc gì cần giải quyết nên bèn lên giường sớm.
Cô nằm trên giường, tiếp tục gẫu chuyện với Hạ Lâm Tự. Có lẽ do đêm qua lăn qua lộn lại tới khuya quá, có lẽ do hôm nay đã dậy từ tinh mơ mà chưa tới 12 giờ cô đã buồn ngủ.
Chúc Hạ Lâm Tự ngủ ngon, cô ném điện thoại đi chuẩn bị ngủ.
Nhưng chỉ chớm nhắm mắt, sự việc hôm nay chợt tái hiện trong tâm trí – ban sáng cô mới ngồi vào bàn định dùng điểm tâm, Hạ Lâm Tự bỗng thốt một câu bất thần: Chúng ta kết hôn nhé.
Chúng ta kết hôn nhé… kết hôn nhé… nhé…
Hồi ức còn tự động chỉnh hiệu ứng tiếng vọng cho lời này.
Tân Y Dật bỗng tỉnh ráo.
Trên thực tế cả ngày hôm nay Hạ Lâm Tự không hề nhắc lại lời này, rất có khả năng cậu chỉ bị chủ đề liên quan tới chia tay đêm hôm qua kich thích, đầu nóng lên mới thình lình thốt ra lời kinh hãi như thế. Biết rõ không nên coi là thật, hồi ban ngày cũng không nghĩ nhiều. Nhưng bây giờ đêm đã khuya, người đã lặng, chẳng hiểu sao dòng suy nghĩ lại chẳng nghe khống chế.
Nói thực lòng, cô chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn. Việc này không liên quan gì tới Hạ Lâm Tự. Cô một lòng lo cho sự nghiệp, luôn cảm thấy việc kết hôn này như chẳng tơ hào dính dáng gì tới mình. Vả lại đã độc thân lâu quá, cô lại tự sinh ra một sự sợ hãi khó hiểu với hôn nhân.
“Ngừng! Không được nghĩ nữa!” Tân Y Dật gõ gõ đầu mình, “Cậu ấy chỉ thuận miệng nói thế thôi, mày nghĩ vớ vẩn cái gì chứ!”
Cô lại nằm về giường, tiếp tục vun đắp cơn buồn ngủ. Nhưng đôi khi tư duy của người ta cứ ngược ngạo như thế, càng muốn quên đi, câu nói kia lại càng phải không ngừng vang vọng trong não bộ, hệt như ma âm rót thẳng vào tai.
Khung cảnh Hạ Lâm Tự đeo vòng tay cho cô lúc ban ngày cũng không ngừng lặp lại, đeo rồi lại đeo, vòng tay biến thành một chiếc nhẫn…
Tân Y Dật suy sụp kéo chăn trùm kín mặt. Giờ thì khỏi ngủ nghê gì thật rồi!
Dạo này cô đang cai thuốc ngủ, tranh thủ điều chỉnh nhịp làm việc nghỉ ngơi và chất lượng giấc ngủ. Vốn dĩ thành công đã ngay trước mắt, lại vì một câu nói chẳng đầu chẳng đuôi của Hạ Lâm Tự mà không dưng phá bay một giấc ngủ ngon lành!
Cô tức tối mài răng nghiến lợi, trong bụng thầm trù ẻo Hạ Lâm Tự đêm nay đi ngủ bị muỗi vo ve không thể chợp mắt, cũng nếm thử nỗi đau của thuốc ngủ.
Ở một nơi khác, Hạ Lâm Tự cũng đã nằm lên giường chẳng hiểu sao chợt hắt xì.
Cậu chẳng hay biết mình đang bị trù ẻo, hỉ mũi tỉn bơ, ngửi mùi hương còn vương vấn trên gối đầu, đi vào giấc ngủ ngọt ngào say sưa.