Chương 17: Đừng gọi là chú nữa vì ... Anh yêu em
Sau mấy ngày tìm ra kế hoạch hoàn hảo anh quyết định hôm nay sẽ chính thức tỏ tình với nó dù cho nó có đồng ý hay không thì anh cũng vẫn yêu nó.
Anh ra lệnh cho khách sạn PARADISE – nơi đầu tiên anh và nó gặp mặt chính thức – ngừng làm việc để anh sử dụng. một khung cảnh lãng mạn đã được chuẩn bị sẵn sàng để đợi nó. Nhưng....
- xin hỏi có phải thiếu phu nhân không ạ?- tiếng gấp gáp từ đầu dây bên kia điện thoại của anh nhưng không phải là anh.
- Anh là ai? sao lại sử dụng điện thoại của chú ấy- nó lo lắng khi thấy tiếng người đó có vẻ gấp gáp
- Tổng giám đốc đến đây kiểm tr.a khách sạn không may bị dị ứng thức ăn khi đang thử đồ ăn nên giờ đã ngất ở đây ạ.- người đó hoảng sợ.
- Vậy sao còn không mau đưa chú ấy đi bệnh viện đi?- nó hoảng sợ và lo lắng vô cùng.
- Nhưng tổng giám đốc sợ ảnh hưởng xấu đến nhà hàng nên không cho phép chúng tôi gọi cấp cứu vả lại ở ngoài còn nhiều khách tổng giám đốc sợ họ đồn thôi lung tung nên …- người đó nói với giọng vô cùng khó khăn
- Nói địa điểm đi, tôi sẽ đến đó ngay- cô vội vã
- Khách sạn PARADISE ạ- người đó trả lời
Vừa cúp máy cô vội vã gọi người lái xe đến đó. Trên đường cô liên tục giục người đó nhanh lên, cô thật sự đang hoảng loạn khi nghe tin này. Cô lo tới mức ra ngoài chỉ kịp xỏ vào chân đôi dày mà không kịp thay quần áo cũng may là ở nhà thì cô cũng ăn mặc tử tế như ra đường nếu không thì …
Ngồi trên xe mà nó lo đến phát khóc, miệng cứ lẩm bẩm tại sao anh lại không đến bệnh viện kia chứ.
Vừa đến nơi nó lao vội ra khỏi xe rồi hổn hển chạy bộ lên tầng thượng của khách sạn ( không biết có phải lo quá hóa ngu rồi hay không mà khách sạn có bao nhiêu thang máy nó không đi mà lại cắm đầu leo bộ hơn 30 tầng).
Lên đến tầng thượng thì nó không còn sức mà thở nữa vội vàng đến nơi mà người vừa nãy bảo thì không thấy anh đâu, hốt hoảng đi ra ngoài thì thấy anh đang ngồi ở một bàn ăn đầy hoa và nến lãng mạn. vừa thấy nó với bộ dạng mệt mỏi lê lết anh vội chạy đến bên nó.
- sao…bảo ..chú ..bị..ngất..chú..không sao… chứ?- nó hổn hển ngồi xụp xuống chắc giờ mới thấm mệt.
- chẳng lẽ vì lo lắng cho anh nên em đã leo bộ lên đây ư?- anh không cô tôi nữa mà xưng an hem
- * gật gật*- nó vừa thở vừa gật đầu- nó không còn sức mà nói nữa, cũng không để ý cách xưng hô của anh đã thay đổi
- Ngốc này!- Anh cốc đầu mắng yêu nó. Em đến nơi không thấy ai phải nhận ra luôn sự khác lạ rồi chứ.- anh không ngờ nó lại lo cho mình đến thế. Đó chỉ là kế hoạch mời nó đến đây của anh thôi, nghĩ lại thì giờ anh thấy mình hơi quá đáng thật nhưng cũng nhờ có kế hoạch này mà anh biết ít nhất thì trong lòng nó anh cũng có một chút trọng lượng.
- Tại tôi lo cho chú quá chứ. tôi đúng là ngốc- nó uất ức òa khóc như trẻ con.
- Anh xin lỗi. nín đi nào, em khóc trông xấu lắm đấy- anh lau nước mắt xoa đầu nó dịu dàng.
- * hức hức*- nó lấy tay lau nước mắt như trẻ con.
- Nào đến ngồi kia đi- anh bế nó đến bên ghế vì biết nó leo bộ bấy nhiêu tầng thì giờ chắc chẳng còn sức mà đi đâu.
Khoảng năm phút sau nó bình tĩnh trở lại,lúc ấy nó mới bắt đầu hỏi anh
- sao bảo chú bị ngất ạ?- nó hỏi
- đó chỉ là lí do anh để anh gọi em đến đây thôi- anh cười
- chú thật quá đáng, chú biết cháu lo lắng thế nào không?- nó giận dỗi vì anh trêu nó nhưng quan trọng hơn là anh lại mang cả mạng sống của mình ra để đùa.
- Mà hôm nay chú bị làm sao vậy? tự nhiên lại anh với em, làm gì có ai đâu mà chúng ta phải diễn kịch- giờ nó mấy để ý cách xưng hô của anh ngày hôm nay.
- Hôm nay hẹn em ra đây là có việc muốn nói- anh nghiêm túc
- Việc gì thì chú cứ nói nhưng bỏ cái anh- em đi ạ nghe cứ sao sao ấy- no cười nói.
- Anh muốn em đừng gọi anh là chú nữa- anh nhìn thẳng nó, ánh mắt dịu dàng
- Tại sao?- nó thấy anh vậy chỉ bật được ra đúng câu ấy
- Cần phải có lí do sao?- anh hỏi lại nó
- Tất nhiên rồi- nó không biết tại sao mình lại cần biết lí do phải chăng nó đã quen gọi anh là chú rồi nên nó không muốn đổi
- Đừng gọi là chú nữa vì… anh yêu em- anh nhìn thẳng vào mắt nó
- * ngơ ngơ*- nó đang sốc. đó là tỏ tình sao? - Nó tự hỏi trong lòng.
- Em sao vậy?- anh thấy phản ứng ngơ người của nó cũng không kiềm chế được.
- Không sao, không sao- nó xấu hổ vội vàng uống nước để bớt ngượng.
- Anh thật lòng đấy- anh lại nhìn vào mắt nó rất thật lòng.
- … nó đỏ mặt im lặng không nói gì. ( sao hôm nay nó không đấu khẩu lại luôn nhỉ)
- Chẳng lẽ em không thích anh sao?-anh hỏi nó
- Không phải- nó vội vàng phản ứng như sợ anh hiểu lầm. nhưng…- nó ậm ừ.
- Nhưng sao?- Anh hỏi
- Chú đang đùa phải không?- nó nhíu mày hỏi anh
- Trong tình cảm anh không bao giờ biết đùa- anh nghiêm túc
Thấy anh nói vậy thì nó không thể không nghiêm túc được nữa rồi. nó sẽ làm rõ trước một vài điều đã
- Chú yêu cháu từ bao giờ và tại sao lại yêu cháu- nó không thể sửa được ngay cách xưng hô.
- Không phải anh yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên nhưng yêu từ rất lâu rồi, khi yêu ai em sẽ không tìm ra được lí do đâu- anh mỉm cười đáp câu hỏi của nó
- Tại sao chú lại cho rằng chú yêu cháu. Có khi nào là ngộ nhận không?- nó vẫn hỏi bởi chính nó cũng không biết rõ tình cảm của mình dành cho anh là gì?
- Khi bên nhau dù hay đấu khẩu thì cũng thấy rất vui nhưng xa nhau chỉ một chút thì sẽ rất cô đơn và nhớ em. Cho dù là ngộ nhận đi nữa anh cũng muốn mình ngộ nhận đã yêu em- anh nghĩ lại quãng thời gian đã qua cười đáp nó
- Ra là vậy.- nó tỏ ý hiểu.vậy thì có lẽ nó cũng yêu anh rồi- nó thầm nghĩ bởi nó cũng hệt anh, nó cũng muốn ngộ nhận rằng nó yêu anh
- Vì vậy đừng gọi là chú nữa hãy gọi là anh, em nhé!- anh đến bên thơm nhẹ một cái vào má nó khiến nó ửng hồng cả khuôn mặt.
- * gật đầu* - nó gật đầu hạnh phúc. Ít nhất nó cũng muốn ở bên anh trong thời gian này
Anh rút ra trong túi một hộp quà bằng nhung, mở hộp lấy chiếc dây chuyền có dòng chữ LÂM BẢO tiến tới đeo lên cổ nó.
- đây sẽ là kỉ niệm tình yêu đầu tiên của chúng ta- anh vừa đeo cho nó vừa thì thầm. không khí ở đây thật ngọt ngào và hạnh phúc. Anh tiến lại gần mặt nó định hôn thì nó hắt xì một cái ( tại gió lạnh quá đấy không phải cố ý đâu) khiến anh và nó đều đỏ mặt ngượng ngùng.
- Mau gọi thức ăn đi cháu đói rồi- nó phá vỡ không khí đó
- Không được gọi là chú nữa mà- anh thấy nó chưa sửa cách gọi
- Xin lỗi…. anh -nó ngượng ngùng nhưng cũng cười nói.
- Có thế chứ- anh vui vẻ.
Hai người ngồi ăn tối vui vẻ trong không khí thật lãng mạn thì tự dưng
- lát nữa phải phạt chú à anh mới được- nó vội vàng. Tại anh mà em chạy bộ lên đây nên tí em không xuống nữa đâu
- vậy chúng ta có nên ở luôn đây không nhỉ?- anh cười gian trêu nó
- Anh đừng có mà nghĩ linh tinh nhé- nó đỏ mặt
- Anh đâu có nghĩ gì đâu là em nghĩ đấy chứ - anh lại bắt đầu, dường như đấu khẩu và trêu nó đã thành niềm vui của anh rồi hay sao ấy.
- Không nói nữa lát anh phải chịu phạt- nó giận dỗi trẻ con. Hôm nay nó trẻ con thật đấy
- Được rồi, lát anh bế em xuống được chưa?- hôm nay anh cũng chiều nó ghê.
- Ai cần chứ- nó tỏ ý không thèm
- Vậy em định ở trên này luôn hả?- anh cười nó
- Anh dám- nó thách thức
- Rồi rồi. anh không dám được chưa, ăn nhanh để còn về thôi nào- anh không thể không thua trước vẻ đáng yêu của nó
. vừa nói anh vừa gắp thức ăn cho nó.
Sau bữa tỏ tình anh và nó vui vẻ về nhà, nhưng hai người vẫn vậy vẫn trêu đùa và đấu khẩu với nhau nhưng trong lòng đã có một cái cảm giác gì đó khó tả không như trước nữa, nó giống như ngại ngùng khi mà đối phương biết tình cảm của mình.