Chương 38: Yêu em như thế nào mới tính là đủ?
Trần Diệu Thiên ngẩng đầu, tiến gần mặt tôi, ánh mắt tà mị, khoé miệng khẽ nhếch, giọng nói khàn khàn “Tiểu Trư, mùi vị thật thơm…”
Toàn thân tôi mềm nhũn, thân thể mồ hôi chảy dài, còn chưa kịp thối lui thì khóe mắt lệ đã rơi xuống. Cảm giác chịu nhục làm trong lòng đau đớn cùng cực.
Tay còn bị cột vào khung giường, mà thân thể thì nằm ở dưới thân anh, chung quanh là quần áo vung vãi khắp nơi…… Cơ thể của tôi bị anh khi dễ đang lạnh run….. Tất cả là dơ bẩn cỡ nào chư? Là hoang đường cỡ nào chứ……… anh có quan hệ gì với tôi? Anh là ông xã của tôi sao? Anh là bạn trai của tôi sao? Không phải, anh với tôi cái gì cũng không phải……..
Nhưng tôi lại chỉ có thể để anh tùy ý mà đùa giỡn…….. Cái này xem như là cái gì………..
Đây là cách mà tất cả đàn ông có tiền dùng để khi dễ con gái sao……………
Tôi vì sao phải lưu lạc đến mức độ này…….. Tôn nghiêm là cái gì……. Nhân cách lại là cái gì……….
Khi Trần Diệu Thiên lần thứ hai hôn lên cơ thể của tôi, tôi đã không nhúc nhích, không kháng cự và cũng không quát to. Tất cả đều phí công mà thôi, chỉ cần anh muốn làm, tôi căn bản là không kháng cự được. Mà bây giờ tôi căn bản là không dám nói đến hai chữ “trong sạch” nữa rồi, đây là đáng xấu hổ cỡ nào chứ…….. Tôi cũng chỉ giống như những người phụ nữ lên giường với anh thôi………..Tất cả đều giống nhau……………
Tim, cảm giác như bị kim đâm!
Làm cho người ta khó chịu đến muốn ch.ết………..
Trần Diệu Thiên đột nhiên dừng lại, anh nhìn tôi, không ngừng lau đi nước mắt đang rơi xuống trên má tôi, nhíu mày nói, “Làm gì mà giống muốn ch.ết quá vậy?” Lập tức anh tháo đi khăn đang buộc tay tôi, nắm tay tôi anh ôn nhu hỏi, “Chẳng lẽ là tay bị buộc đau? Ngoan, không khóc nữa!”
Tôi cố gắng áp ch.ết đau đớn trong đáy lòng, dùng ánh mắt bình tĩnh đến dường như là hờ hững nhìn anh, nói, “Nếu lên giường với tôi có thể là cho anh được thỏa mãn, vậy nhanh lên. Dù sao tôi cũng không có biện pháp phản kháng, không phải sao? Nếu như vậy, tôi cởi quần áo lên giường an ổn nằm ở đó, cùng lắm thì coi mình như là gái, cho anh muốn chơi như thế nào thì chơi như thế đó. Chơi xong rồi nhanh chóng đi tìm mục tiêu kế tiếp đi, mọi người đều được giải thoát rồi!”
“Em……………”Anh mắt anh tựa như tia lửa điện mà bắn đến, sắc mặt đột nhiên nổi giận, anh giơ tay lên giống như là muốn hung hăng tát tôi. Nhưng anh dừng động tác vài giây, tiếp theo nắm chặt tay thành nắm đấm, gầm một tiếng đậm mạnh vào vách tường ở đầu giường. Cú đấm kia làm cho người tôi sợ hãi, trái tim đột nhiên cũng đập một nhịp.
Tôi sợ hãi nhìn anh đột nhiên cúi đầu, chăm chú nhìn chằm chằm vào tôi, đáy mắt anh là gân máu nổi giận, anh nghiến răng miễn cười nói ra vài từ, “Quách Chân Tâm…….. Con mẹ nó, em ác lắm………. Ác lắm!” Đột nhiên khóe mắt anh lại rơi xuống vài giọt nước mắt, nước mắt anh khẽ rơi trên mặt tôi……….. nó lạnh như băng, từng giọt từng giọt rơi xuống trên mặt tôi………….
Anh rất nhanh xoay người xuống giường, đi ra phòng ngoài.
Lại một lát sau, dưới lầu vang lên một tiếng đóng cửa rất mạnh.
Tôi ngơ ngác nằm ở trên giường, trong lòng là mâu thuẫn kịch liệt, trong chốc lát là kích động khó ức chế, trong chốc lát là tê liệt vô lực, ngay cả hô hấp cũng đều khó khăn. Trái tim trong lồng ngực đặc biệt khó chịu……………
“Vô luận anh có nói bao nhiêu lần thì em vẫn mãi không chịu tin là anh yêu em!”
Dưới lầu đột nhiên vang lên một tiếng rống giận nổi trận lôi đình.
“Chỉ có em mới biết được cái gì kêu là yêu sao?”
“Mẹ nó, dựa vào cái gì mà nói là anh chơi em!!!”
“Em có biết không, em khổ sở một anh so với em khổ sở hơn vạn lần!!! Mẹ nó, em cười với anh một cái là anh đã thấy cao hứng giống như cái gì rồi! Chúng ta rốt cuộc là anh chơi ai chứ?”
“Em dựa vào cái gì mà vũ nhục cảm tình của anh! Mẹ nó, anh cũng là con người đó!”
“…………… Đời này chuyện làm anh hối hận nhất chính là thích em!”
Thật lâu sau, thật lâu sau, tiếng mắng phẫn nộ mang theo nghẹn ngào đã hoàn hoàn tĩnh lặng………..
Tôi khoác áo ngủ đi đến bên cửa sổ, chần chờ chần chờ rốt cuộc cũng kéo bức màn ra.
Trần Diệu Thiên vẫn ngồi ở dưới lầu như cũ…….. Anh ngồi xổm trên mặt đất, cúi đầu, thân thể giống như phát ra một sự đau khổ cực độ……………
Không biết khi nào thì trời lại nổi cơn mưa. Cơn mưa gột rửa đất trời, trong tầm mắt tất cả đều trở nên thật mờ ảo, nhưng, thân ảnh màu trắng của anh vẫn còn ngồi xổm ở nơi đó.
Trong lòng tôi, anh là ác liệt như vậy, là mạnh mẽ như vậy, là bá đạo như vậy, mạnh đến tôi không thể chống đỡ, chỉ có thể lần lượt bị anh khi dễ……………
Nhưng mà từ nơi này nhìn xuống dưới, trong cơn mưa mờ mịt nhưng vậy, thân ảnh của anh cuộn lại tựa hồ rất nhỏ bé và hư ảo…….. Giống như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất…………
……………. Mẹ nó, anh cũng là con người đó!!!
Câu nói tức giận của anh mới rồi vẫn còn quanh quẩn bên tai………
Đúng vậy, kì thật anh cũng chỉ là một người thường…… Một con người khi bị bất lực cũng sẽ thương tâm và phẫn nộ…………
Trong lòng không hiểu sao lại cảm thẩy đau đớn.
Đẩy cửa sổ ra, gió lạnh mang theo hạt mưa ào ạo lùa vào mặt. Trong nháy mắt đầu óc trở nên thanh tỉnh.
Tôi biết, người con trai này không phải là người tôi có thể với tới.
Tôi không thể chịu đựng được đàn ông phong lưu. Tôi không thể tượng tượng được người ta thề non hẹn biển với tôi lại có thể sau lưng tôi anh anh em em với người con gái khác. Tôi càng không thể tưởng tượng được khi tôi hoàn toàn trao thể xác và tinh thần mình cho một người lại bị anh ta phản bội………….
Đàn ông loại này là cây thuốc phiện, là độc dược. Tôi không thể động vào.
Tôi chưa bao giờ tin cái gì là lãng tử quay đầu. Tôi cũng không quen nhìn đàn ông phong lưu thành tánh. Đi theo Lí Minh Ngôn có lẽ tôi sẽ có cảm giác an toàn. Khi đối mặt với Trần Diệu Thiên, tôi hoàn toàn không dám nắm chắc điều gì cả. Người đàn ông như vậy không phải là người tôi có thể khống chế. Tôi sợ hãi.
Anh càng bá đạo càng mạnh mẽ thì càng làm cho người ta muốn rời xa.
Đến càng mãnh liệt thì rời đi càng nhanh.
Tình cảm cho dù có mãnh liệt đến đâu, một khi tắt thì nó cũng sẽ là tro tàn.
Tôi quyết định đi đóng cửa sổ, kéo màn lại, bước thong thả trở lại trong phòng. Toàn thân đều mệt ch.ết đi, đầu cũng rất đau, tôi muốn trở lại nằm trên giường nghỉ ngơi. Nhưng mà vừa tới gần giường là giống như vẫn còn hương vị của anh. Tôi ngồi vào máy tính định chơi game online nhưng trong đầu vẫn luôn là hình ảnh của anh, không thể nào biến mất được.
Tôi đứng dậy vọt xuống phòng toilet dưới lầu, dùng sức tắm rửa mình một cái, ý chính là muốn tẩy đi tất cả hương vị của anh trên người tôi. Khi tôi tắm rửa, gội đầu thật lâu, đi ra. Ma xui quỉ khiến tôi đi đến bên cạnh cửa, mở cửa ra.
Mưa bụi gió lạnh đánh úp lại, lạnh lẻo lạnh lẻo. Mưa vẫn mờ mịt như cũ, nhưng bất quá trong mưa đã không còn thân ảnh màu trắng kia.
Tôi ngẩn người đứng yên thật lâu, sau đó lại một nữa đóng cửa lại, trở về phòng.
Mỗi người đi một ngả, đây là kết cục tốt nhất của chúng ta.
[Sun: edit đoạn này mà buồn muốn khóc, thương anh Trần Diệu Thiên quá, yêu Chân Tâm như thế mà bị Chân Tâm cho là chơi đùa, đau lòng quá!!!]
Vào ban đêm đột nhiên nhận được điện thoại của chị. Vốn là nghĩ chị ấy gọi tới nói chuyện phiếm với tôi, ai ngờ vừa bắt điện thoại lên……..
“Em gái….. về sau ngàn vạn lần đừng bao giờ tin tưởng đàn ông……” Chị ấy buồn bã nói.
“Làm sao vậy?” Chị ấy đột nhiên không đầu không đuôi nó ra câu đó làm tôi chẳng hiểu gì cả, tôi vội vàng hỏi lại.
“Haizz, chị đã hiểu rõ rồi……….. đàn ông không phải là cái thứ gì tốt hết……..”
“Rốt cuộc làm sao vậy? Chị nói rõ ràng cho em nghe đi?” Giọng nói của chị ở đầu dây bên kia nghe vừa buồn vừa tuyệt vọng, làm như muốn khóc, lại giống như muốn cười, thật sự là đủ quỉ dị dọa người.
“Chị không nên tin tưởng anh ta….. Chị quả thật là đánh giá mình rất cao rồi……”
“Chị, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Chị nói thật cho em biết được không?” Ở bên này tôi đã gấp đến độ nhảy dựng lên.
“ Bây giờ chị đang ở Thượng Hải……”
“. . . . . . Sau đó?”
“Chị muốn cho anh ấy một sự ngạc nhiên, cho nên không có báo trước với anh ấy…… Lần này đi công tác chị muốn mượn dịp qua ghé thăm anh ấy…….. Nhưng mà……… em có tin không…….. tình tiết hay thấy trong phim truyền hình lại bị chị bắt gặp……..”
Trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt, nhưng tôi cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe giọng chị tôi ở bên kia truyền sang.
“Chị lại bắt được một màn thông ɖâʍ ở giường………Ha ha…… bắt được thông ɖâʍ ở giường đó………. Chị không ngờ chị cũng có một ngày như vậy………. chuyện này cũng quá giống phim truyền hình rồi………”
“Haizz, yêu người đất khách, loại ngạc nhiên này thật sự là làm không được?” Nghe chị nói xong, tôi thật ngoài ý muốn mà thật bình tĩnh. Bởi vì tôi đã sớm dự đoán được sẽ có một ngày như vậy, bất quá chỉ là vấn đề thời gian.
“Anh ấy nói chỉ là chơi qua đường thôi……… anh ấy nói mình tịch mịch…… anh ấy nói đàn ông yêu cùng ȶìиɦ ɖu͙ƈ là khác nhau………… anh ấy nói chị phải hiểu cho anh ấy là thân bất do kỉ……….” Chị tôi ở bên kia cười lạnh.
“Mẹ nó!” Tôi nhịn không được mà mắng. “Chị ngàn vạn lần đừng tin cái loại người giả dối này! Đã sớm nói với chị rồi, cái loại đàn ông này là không mê được! Mẹ nó, anh ta tưởng anh ta đáng giá lắm sao mà có thể vô liêm sỉ như vậy!! Dám còn có mặt nói yêu cùng ȶìиɦ ɖu͙ƈ là khác nhau!!! Thật không biết xấu hổ!! Chị phải đoạn tuyệt sạch sẽ với anh ta, cái loại người rác rưởi này đến liếc mắt cũng không được liếc một cái!!!”
“Ha ha……… chị cho anh ta mấy cái tát rồi bước đi!”
“Chỉ có vài cái! Cái loại bại hoại này chỉ cho có mấy cái thật may mắn cho anh ta!”
“Em gái, chị bây giờ không về được……..”
“Gì cơ? Chị bị làm sao?”
“Tối hôm qua đi quán Bar uống rượu giải sầu, túi tiền làm mất, thẻ tín dụng cùng giấy chứng minh nhân dân tất cả đều mất hết rồi……….”
“Em……… sợ chị rồi!” >”
“Mau tới Thượng Hải cứu chị đi. Đừng nói cho ba mẹ biết nha, chị sợ bọn họ lo lắng. Em mang theo nhiều tiền chút, hai chị em mình ở trên đây hủ bại đi!”
“Em ngất! Em nào có đủ tiền đi Thượng Hải hủ bại đâu! Ở nhà mà chơi hủ bại nhỏ cũng không dậy nổi đây!” Nhưng mà thất tình lại không có tiền, tôi thật lo lắng cho chị ấy. Tôi dặn dò, “Chị chờ em, an phận đi nha! Em lập tức mua vé máy bay sớm nhất đến Thượng Hải!”
Sáng ngày hôm sau, hai chân tôi đã đứng ở trên đất Thượng Hải. Nhưng mà di động của chị đã đánh mất, tôi cũng không thể nào gọi chị đi đón tôi, chỉ còn cách là kêu chị ấy ở trong khách sạn để tôi đến tìm.
Khi tôi đứng trước mặt chị, chị vui mừng ôm lấy tôi, “Em gái em rất giỏi! Nhanh như vậy đã tới rồi!”
“Ặc, làm chị không muốn trở về đó chứ……….” Nhìn thấy mấy vỏ chai rượu lăn lốc trên bàn, không khỏi nhíu mi lại, “Bởi vì uống rượu cho nên mới mất giấy tờ vậy mà còn uống rượu!”
“Ừ, nhưng ở đất khách chỉ có rượu làm bạn. Đợi chị quay về Trùng Khánh chị sẽ có bạn khác!” Chị ấy lắc lư ngã vào trên giường lớn.
“Em gái à…….. em nói bằng nhan sắc của chị, làm sao mà không thể níu tim anh ấy lại được……….” Chị miễn cưỡng cười, cười đến làm tôi sợ hãi.
“Đây không phải là vấn đề của chị, cho dù cho hắn một tiên nữ hạ phạm, anh ta cũng sẽ lăng nhăng thôi! Đây là thói hư tật xấu của hắn! Người như thế trong lòng đã sớm không có khái niệm chung thủy! Bại hoại!” Tôi nghiến răng nghiến lợi, căm hận nói.
“Ha ha…..” Chị cười rộ lên, “Không nói nữa……… nói cũng không có ý nghĩa. Dù sao chị cũng không để ý đến anh ta nữa. Vậy, nói em đi, em cùng Lí Minh Ngôn thế nào rồi? Vị công tử kia của em, thoạt nhìn rất đứng đắn đó!”
“Không thế nào hết! Chia tay rồi!” Tôi đơn giản đáp.
“Chia tay? Vì sao lại chia tay?” Chị vừa mới hỏi hai câu, di động tôi đã vang lên. Nhìn vào màn hình thấy tên hiển thị là Lí Minh Ngôn, tôi do dự một chút nhưng vẫn tiếp máy.
“Đang ở đâu vậy?” Giọng nói ôn nhu dễ nghe của anh vang lên ở bên tai.
“Ở Thượng Hải!”
“Sao lại đột nhiên chạy đổi chỗ rồi?” Giọng của anh có chút kinh ngạc.
“Chị của em có chút việc, em tới đây!”
“Ngày mai cuối tuần, anh cũng không có chuyện gì. Anh đến Thượng Hải tìm em!”
“A, không cần không cần. . . . . .”
“Ngày xưa có nói là phải dẫn em đi ra ngoài chơi nhưng cũng chưa thực hiện, vừa lúc lần này đền bù đi!”
“Thật sự không cần!”
“Em khách khí với anh cái gì? Chờ nha!”
Chờ cúp điện thoại, chị nháy mắt với tôi, “Sao rồi, Lí Minh Ngôn muốn tới Thượng Hải cùng em kìa? Thoạt nhìn phát triển rất tốt. Em còn nói chia tay cái gì?”
“Em thật sự muốn chia tay. Không có ý nghĩa. Anh ấy không thích em!” Tôi bất đắc dĩ đáp, nói xong nằm ngã ở trên giường, nằm song song với chị tôi.
“Chỉ cần anh ta nguyện ý làm ông xã tốt của em, em còn muốn cái gì nữa. Vừa có tiền lại vừa có người, em thật là…..”
“Em ngất! Em là muốn ông xã em phải có tình cảm với em!”
“Chị nói em này, tình cảm đều là hư không!” Chị thở dài, ngữ khí thê lương giống như là trong nháy mắt chị ấy già đi mười tuổi, “Vô luận là em cùng một người tình cảm có nồng hậu bao nhiêu thì qua vài năm, tất cả cũng là hư không. Gặp chị là chị sẽ tìm người đáng tin mới là thật!”
“Nếu chị biết rõ ràng như thế, vì sao còn bắt đầu với Võ Hi? Anh ta rõ ràng là người không đáng tin cậy!”
Chị tôi trầm mặc. Nhìn trên mặt chị từng đợt hậm hực, tôi cảm thấy áy náy trong lòng, đáng lẽ tôi không nên nói trực tiếp như vậy. Mọi người đều không như vậy sao, lí trí là một chuyện, cảm tình lại là một chuyện khác.
“Chị nhanh trở về công tác đi!” Tôi ngồi dậy, thở dài, “Đi một chuyến mà biết được bản chất của một con người thì coi như cũng đáng giá.”
Chị ấy trầm mặc, không nói gì.
Đêm đó chị em tôi ôm nhau mà ngủ, tôi đột nhiên hỏi, “Chị, chị cảm thấy cảm giác ‘yêu’ nhau như thế nào?” “Sao lại đột nhiên hỏi vậy?” “A……. chỉ là tò mò thôi….” Chị tôi cười lên, “Em cùng Lí Minh Ngôn phát triển đến giai đoạn nào rồi?” “Không có giai đoạn nào cả…..” “Em thành thật đi!” “Thật không có mà………” Giọng của tôi thật mơ hồ, nhớ tới hình ảnh cùng Trần Diệu Thiên ở trên giường thật là khiến cho người ta mặt đỏ tim đập nhanh mà, cơ thể của tôi dường như đều khô nóng. Cũng may là trong phòng tối đen, nếu không thì chị thế nào cũng phát hiện tôi là đang đỏ mặt.
“Nhưng mà em gái à, em ngàn vạn lần đừng để đàn ông chiếm tiện nghi như vậy….” Ngữ khí của chị có chút hàm xúc, “Vật tới tay thì sẽ càng không quý trọng. Đàn ông đúng là đê tiện như vậy!”
“……… Nhưng nếu không có cách nào khác thì sao? Có phải buông tay hay không?”
“Còn phải xem là đàn ông dạng gì! Buông tay thì cho là thẹn quá thành giận, ha ha. . Đại đa số tám phần là nhớ thương cả đời.”
“. . . . . . . . . . . .”
Ngày hôm sau chị tôi kéo tôi đi dạo, lúc đi qua cửa hàng bán đồ hàng hiệu thì chị càng muốn đi vào. Rõ ràng là không có tiền mua lại còn…….. Nhưng mà chỉ cần chị ấy không khổ sợ vì chuyện người kia, chị có yêu cầu chuyện gì thì tôi cũng đồng ý.
“Cái này đẹp không? Em thích cái này!” Cửa hàng LV…… trong cửa hàng, một đôi nam nữ đồng thời khiến hai chị em tôi chú ý. Cô gái mang chiếc túi, đứng ở trước gương xoay xoay xem thử. Chàng trai nói, “Đẹp, em nói đẹp là đẹp!” “Anh đừng có không kiên nhẫn như vậy!” Cô gái mân mê miệng, thái độ cực kì kiêu ngạo, “Anh nói vì bồi thường em mà đi theo giúp em tiếp máu một ngày mà!” “Em muốn mua thì mua đi!” Chàng trai xem cũng không xem cô gái, thuận miệng đáp.
“Không phải anh còn nhớ thương bạn gái cũ chứ?” Cô gái đột nhiên hỏi, chàng trai vẻ mặt không kiên nhẫn trả lời, “Em chắc chắn là anh nhớ thương cô ta! Cô ta có cái gì tốt chứ, em đã quên cô ta ban cho anh mấy cái tát sao?” “Em nói cho anh biết, anh không được nhớ đến cô ta nữ, bằng không em sẽ……. ” “Được rồi!” Chàng trai kia gầm nhẹ.
“Anh có ý gì? Muốn tức giận thì tức giận với người tát anh đấy! Cô ta có cái gì tốt hơn em chứ?”
“Cô ta xác thật là tốt hơn cô!” Chàng trai đột nhiên tiếp lời, “Ít ra thì cô ta cũng không ồn ào như cô vậy!” Nói xong, chàng trai một mình xoay người, cũng không quay đầu lại tiêu sái đi thẳng.
Chàng trai kia chính là Võ Hi, mà cô gái kia, có lẽ là người phụ nữ mà anh ta lăng nhăng.
Lúc anh ta đi tới đột nhiên thấy được chúng tôi, anh ta dừng bước lại nhìn chị tôi.
Chị tôi lúc này xoay người, bước như bay chạy ra khỏi cửa hàng, .”Chân Tình. . . . . .” Võ Hi gọi chị tôi sau đó cũng đuổi theo. Tôi cũng chạy nhanh đuổi theo chị tôi, tôi sợ chị tôi một mình đối mặt với người đàn ông này sẽ có hại. Nhưng vừa mới lao ra khỏi cửa hàng, di động lại vang lên. Lấy ra vừa thấy, là Lí Minh Ngôn gọi tới.
“Anh đến sân bay rồi, bây giờ em ở đâu?”
“A….. anh tới rồi sao?” Tôi chấn động.
“Uhm, em ở đâu? Anh đi tìm em?”
“Ngất…” Nhanh như vậy đã tới rồi, lần đầu thấy anh hành động tích cực như vậy, rất là ngoài ý muốn, “Vậy anh ngồi ở sân bay, tuyến số 2 đến Nam Kinh đi, em chờ anh!”
“Được rồi.”
Cúp điện thoại thì tôi đã không thấy bóng dáng chị tôi cùng cái tên giả dối kia nữa rồi. Trong cửa hàng, cô nàng mang giày cao gót kia cũng điệu đà chạy tới.
Haizz, hay tôi đến gặp mặt Lí Minh Ngôn trước đi, dù sao chị tôi cũng không phải con nít, hơn nữa kinh nghiệm tình yêu cũng nhiều, tạm thời không cần quan tâm.
Khi tôi nhìn thấy Lí Minh Ngôn, anh đang mặc một bộ trang phục đơn giản đi về phía tôi. Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt của anh khẽ mỉm cười, vài sợ tóc phủ trên trán hơn dao động, thật hình cao to đẹp trai xuất chúng. Nhẹ nhàng khoan khoái như vậy thật giống như là còn lúc sinh viên, khí chất tinh khiết cực kì.
Đây là bộ đáng của anh mà tôi yêu nhất……. trong biển người, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra anh ngay………..
Khi anh đi đến hướng tôi, đáy lòng tự nhiên dâng lên một cái giác hơi hơi thỏa mãn……..
Tôi là người mê trai nhiều năm ……. Trước mặt lại là người trong mộng chỉ dám mơ ước…….. Chàng trai này, chàng trai chói mắt như ánh mặt trời này, giờ đang đi về phía tôi………..
“Vì sao lần này nhanh như vậy đã tới rồi, em còn nghĩ nói chỉ là nói thế thôi!” Tôi gục đầu xuống, có chút ngại ngùng cười.
“Xem ra trước kia anh thật sự là không đúng!” Anh nhẹ giọng cười cười, nhẹ nhàng xoa tóc của tôi, “Lần này nhất định sẽ đền bù lại cho em!”
Anh ôm vai tôi, sánh bước cùng tôi song sông đi về phía trước. Không biết vì sao lúc trước còn cảm thấy thành phố này to như vậy, giống như là trước mắt đặt một cái bố cảnh, nhìn thấy nó nhưng không có cách nào chân chính cảm nhận nó, nhưng mà trong giờ khắc này, dường như tôi có thể dung nhập rồi. Người đi đường đi tới đi lui cũng không có vẻ xa xôi và trống rỗng nữa. Thậm chí tươi cười trên mặt bọn họ cũng có vẻ trở nên sinh động hơn.