Chương 32: Vi phạm hứa hẹn
Lâm Miểu vừa về đến liền khẩn trương tập trung tinh thần vào công tác, bởi vì Bắc Trữ thị đem chiêu thương hội tại Thượng Hải cử hành mỗi năm một lần. Mà Lâm Miểu làm phiên dịch chính ở đại hội gia tăng luyện hảo tiếng phổ thông, sở ngoại vụ này trở thành cảnh đặc biệt. Trước kia đều là phiên dịch luyện Anh văn, hiện tại xác thực phiên dịch luyện Trung văn. Từng nhìn thấy Lâm Miểu mọi người sẽ nói: “Lâm Miểu, có tiến bộ, vừa nghe chỉ biết lão nhân gia ngài ở giữa người Bắc Trữ.”
Lâm Miểu quyết định muốn luyện hảo tiếng phổ thông, nàng mỗi ngày vòng quanh đầu lưỡi nói chuyện, thế cho nên người Giang gia lúc nghe Lâm Miểu nói chuyện đều muốn nhìn xem khẩu hình miệng của nàng, nửa đoán nửa mơ hồ. Ở trên bàn cơm, Lâm Miểu vòng quanh đầu lưỡi nói với Giang Nam: “Ba ba, sở ngoại vụ tỉnh đem con điều ngày mai tạm làm phiên dịch cho ngài.” Giang Nam mặc dù cố gắng nhìn vào miệng Lâm Miểu, nhưng bởi vì trong miệng Lâm Miểu còn đang nhai thức ăn, cho nên tiếng phổ thông của Lâm Miểu quả thực làm khó cho Giang bí thư chúng ta. Giang Nam dừng một chút: “Miểu miểu, con vẫn là chiếu nguyên lai nói chuyện.”
Lâm Miểu: “. . . . . . . . . . . .”
Giang Tu Nhân ‘ phốc ’, đồ ăn trong miệng toàn bộ phun ra. Bị Hạng Nghê hảo dừng lại béo đánh.
Ngày hôm sau Lâm Miểu một giọng âm Oxford thuần khiết khuynh đảo khách nhân từ Anh quốc tới, nàng hoàn thành nhiệm vụ viên mãn. Thường vụ phó tỉnh trưởng Trữ Tề Viễn tên là ‘ hải quy ’, năm nay 45 tuổi, một người phi thường nho nhã, đến Nghiễm Nam mới 2 tháng. Hắn nhìn bảng tên trước ngực Lâm Miểu, đối Lâm Miểu nói ra: “Lâm Miểu, ta nghĩ muốn đem cô điều đến chính phủ tỉnh công tác, cô nguyện ý sao? Chuyên môn phụ trách liên lạc đối ngoại.”
Khuôn mặt Lâm Miểu đỏ lên, nhìn nhìn công công của mình: “Thủ trưởng, tôi mới tham gia công tác, không có, không có kinh nghiệm công tác.”
Bí thư của Trữ Tề Viễn là người Bắc Trữ thị, hắn biết Lâm Miểu, hắn nhỏ giọng đối Trữ Tề Viễn nói: “Thủ trưởng, Lâm Miểu là con dâu nhỏ của Giang bí thư .”
Trữ Tề Viễn cả kinh: “Không thể nào? Ta xem nàng tuổi giống như rất nhỏ, ta còn tưởng rằng nàng là sinh viên tài cao mới từ Anh quốc trở về?”
Lâm Miểu thẹn thùng trả lời: “Thủ trưởng, tôi chỉ công tác mấy tháng.”
Giang Nam cũng đã đi tới cười nói: “Tề Viễn, Lâm Miểu tuổi quá nhỏ, kinh nghiệm công tác cũng không đủ rồi, không quá phù hợp ở cương vị trọng yếu như vậy .”
Trữ Tề Viễn cười ha ha: “Giang bí thư, ta hỏi cái này A Nhân, không tới 20 tuổi có thể kết hôn sao?”
Lâm Miểu ngại ngùng trả lời: “Thủ trưởng, hôn nhân luật pháp quy định nữ 18 tròn tuổi là được rồi.”
Trữ Tề Viễn càng vui mừng: “Lâm Miểu, ta nhìn cô thế nào một bộ dạng ‘ hận gả ’, cũng là, bộ dạng A Nhân sợ không có mấy nữ hài tử có thể ngăn cản được .”
Lâm Miểu mới vừa đi tới bãi đỗ xe, một nữ nhân ngăn Lâm Miểu lại: “Lâm tiểu thư, nhĩ hảo, tôi là Lao Giang Văn.” Lâm Miểu xem xét, nguyên lai là vừa rồi tại hội trường gặp qua nhân viên hải quan, một nữ nhân xinh đẹp trước mắt vốn có tài trí mị lực, dáng người tiêu chuẩn người mẫu, quan phục hải quan mặc ở trên người nàng anh tư táp sảng (tư thế oai hùng) , trang bị bằng hài đều so với Lâm Miểu cao nửa đầu. Nàng giới thiệu rất sinh động, Lâm Miểu đứng dậy phiên dịch tuyệt không lao lực.
Lâm Miểu cười nói: “Nhĩ hảo, có chuyện gì sao? Tư liệu vừa rồi tôi đều trả lại cho hải quan các người. Cô thật cao, tôi mới vừa rồi còn suy nghĩ cô trước kia có phải làm người mẫu không? Khí chất của cô thật tốt.”
Lao Giang Văn không cách nào tin: “Cô, cô không biết tôi? !”
Xem biểu lộ này của Lao Giang Văn, Lâm Miểu lúc này mới tính hiểu được nữ nhân này không phải vì công việc mà tới. Nàng cười nói: “Lao tiểu thư, tôi có lý do gì không biết cô không thể sao?”
Lao Giang Văn nhìn Lâm Miểu trấn định, nàng biết mình đối với Giang Tu Nhân mà nói là đặc biệt, Giang Tu Nhân nhiều nữ nhân như vậy, chỉ có nàng có thể ở tại trong biệt thự Giang Tu Nhân mua, thời gian hai người cùng một chỗ cũng rất nhiều. Nàng thậm chí biết rất nhiều bằng hữu của Giang Tu Nhân, bọn họ cũng gọi nàng ‘ Giang đại tẩu ’. Thật không nghĩ đến, Lâm Miểu căn bản là chưa nghe nói qua nàng, nàng bàng hoàng rồi, nàng vừa rồi tự tin cũng không có. Nàng cho rằng nàng đối với Giang Tu Nhân mà nói là đặc biệt. Nàng chắc chắc là Giang Tu Nhân yêu nàng. Nàng cho rằng vô luận ai làm thê tử của Giang Tu Nhân, Giang Tu Nhân vẫn là của nàng. Thật không nghĩ đến, Giang Tu Nhân thay đổi. Không có tìm nàng, vĩnh viễn không rảnh, luôn miễn cưỡng.
“A Nhân rất yêu tôi, tôi cũng vậy rất yêu anh ấy. Ta sẽ không rời khỏi anh ấy.” Lao Giang Văn con mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Miểu nói ra.
“Sau đó thì sao?”
“Cái, cái gì sau đó?”
Lâm miểu phiên trứ bạch nhãn (trở mặt): “Tôi hỏi cô, cô nói chồng tôi yêu cô, cô cũng yêu chồng tôi, sau đó thì sao? Cô còn muốn nói điều gì? Hay là muốn làm cái gì?”
Lao Giang Văn nghe được Lâm Miểu mở miệng, ngậm miệng gọi ‘ chồng ’, mặt của nàng ‘ vọt ’ toàn hồng . Tâm tình của nàng bắt đầu kích động: “Bằng hữu của anh ấy tôi đều biết toàn bộ, bọn họ cũng gọi tôi ‘ Giang đại tẩu ’. Chúng tôi vẫn ở chung, tôi hiện tại vẫn ở tại trong biệt thự danh nghĩa, anh ất chẳng những để cho tôi đi đọc sách, còn an bài tốt công tác cho tôi cùng ba mẹ, anh ấy kêu tôi đi theo anh ấy cả đời.”
Lâm Miểu quyệt miệng nói: “ Thế thì thế nào? Anh ấy hiện tại lấy chính là tôi. Cô cũng thấy đấy, gia đình của tôi cùng anh ấy cũng không xứng đôi, ba ba của tôi còn làm bí thư cho ba anh ấy. Cô còn muốn nói với tôi cái gì? Nói thật, hiện tại tôi tin anh ấy không tin cô. Đừng biểu lộ một bộ ngu ngốc, từ nay về sau tôi không dám nói, hiện tại anh ấy là không có lý do lộn xộn. Anh ấy còn không có ngu xuẩn như vậy, biết rõ điểm mấu chốt của tôi ở nơi nào.”
“Nhưng là bây giờ tôi mang thai!” Lao Giang Văn rốt cục hô to ra.
“Vậy cô tìm tôi làm gì vậy? Rời khỏi anh ấy? Lao Giang Văn, tôi khuyên cô vui vẻ phân lượng của mình.”
Điện thoại Lâm Miểu vang lên, nàng cố ý dùng thoát xách đứng dậy tiếp: “Làm gì vậy?”
“Ở đâu? Mẹ em bảo chúng ta đêm nay trở về ăn cơm, người nói muốn em.”
“Tốt, em đã biết.”
“Uy , em còn chưa nói em ở đâu?”
“Bãi đỗ xe, Lao Giang Văn ngăn chặn ta. Giang Tu Nhân, em một lần cuối cùng cảnh cáo anh, đừng cho các nữ nhân của anh xuất hiện ở trước mặt của em, một lần cũng không được, nếu không, cái hậu quả này em có thể thừa nhận, không biết anh có thể hay không? Giang Tu Nhân, em chưa từng có hoài nghi tới thành ý của anh đối đoạn này hôn nhân, nhưng em hi vọng. . . . . .” Còn chưa nói xong, xe Giang Tu Nhân đã đứng ở bên cạnh các nàng .
Giang Tu Nhân vọt tới bên người Lâm Miểu, gắt gao ôm Lâm Miểu: “Miểu Miểu, thực xin lỗi, anh thề khi anh đến với em từ ngày đó trở đi anh không có chạm qua những nữ nhân khác, một lần cũng không có, xin em tin tưởng anh.”
Nghe được lời mà Giang Tu Nhân nói…, nhìn thấy trong ánh mắt Giang Tu Nhân, trong nội tâm chỉ có một người là Lâm Miểu, Lao Giang Văn nàng đối với Giang Tu Nhân mà nói, đã không còn là bảo bối. Mặt của nàng trắng bệch, trắng bệch , Lao Giang Văn thì thào nhỏ nhẹ: “A Nhân, anh không thể đối với em như vậy, anh đã nói đều theo chú ý em cả đời, chúng ta vĩnh viễn cùng một chỗ.”
“Lao tiểu thư, thực xin lỗi. Tôi không có thể làm được đáp ứng sự tình của cô, tôi thật xin lỗi. Tôi yêu Miểu Miểu vô cùng, tôi sẽ không để cho nàng bắt được nhược điểm mà rời khỏi tôi, tôi duy nhất có thể làm, chính là trung thành đối với hôn nhân của tôi. Ta đã đem phòng ở chuyển qua tên của cô, tìm nam nhân tốt gả đi a!” (anh này lăng nhăng phát sợ luôn à)
Giang Tu Nhân ôm Lâm Miểu đi về hướng xe Lâm Miểu, Lâm Miểu lại ngừng lại: “Cô ấy nói cô ấy mang thai.” Giang Tu Nhân không thèm để ý chút nào nói: “Em đây cũng tin? Chính là em vì cái gì không có bầu nha? Anh mỗi ngày liều mạng như thế duy trì với em.” Khuôn mặt Lâm Miểu trong nháy mắt đỏ, nàng dùng sức đánh Giang Tu Nhân một cái: “Lưu manh!” Nhìn xem dáng vẻ lo lắng của Giang Tu Nhân, Lâm Miểu mặt đỏ hồng nói: “Mẹ cùng em đến bệnh viện kiểm tr.a rồi, Y Sinh nói không có vấn đề, bảo em chớ khẩn trương.”
Giang Tu Nhân cao hứng ôm lấy Lâm Miểu phóng tới xe hơi: “Đi sanh con !” Lưu lại dĩ nhiên Lao Giang Văn biến thành diêm trụ .
Xe tiến giống như bay ra ngoài. Giang Tu Nhân nhìn tâm tình Lâm Miểu đã hạ, trực tiếp đem đường trở thành cuộc thi lái, lái đến vùng ngoại ô vắng vẻ.
Nhìn qua vị trí phụ lái thấy Lâm Miểu tâm tình kích thích phấn khởi đắm chìm trong cuộc đua xe. Giang Tu Nhân rốt cuộc đè nén không được dục hỏa trong lòng. Một tay lấy thân thể mềm mại tràn ngập thanh xuân khí tức thiếu nữ của nàng kéo đi tới. Miệng rộng ấn đi tới. Đem nàng kêu sợ hãi ngăn ở trong cổ họng: ” Miểu Miểu của anh, bắt đầu sanh con. . . . . .”
Lâm Miểu sợ hãi kêu một tiếng. Bị Giang Tu Nhân ôm vào trong ngực. Giang Tu Nhân hôn lên cặp môi đỏ mọng kiều diễm này, khiêu khích tất cả cảm quan của Lâm Miểu, Lâm Miểu lập tức nhiệt tình như lửa đáp lại . Cái miệng nhỏ nhắn mở ra. Duỗi ra cái lưỡi nhỏ thơm tho đón Giang Tu Nhân xâm phạm. Cùng anh nói đớt dùng sức dây dưa hôn nồng nhiệt. Thân thể mềm mại giãy dụa. Từ vị trí phụ lái trượt tới. Tách tất chân bao vây lấy chân dài ra. Giạng chân ở trong ngực của anh. Giang Tu Nhân đem áo T-shirt bó sát người của nàng đẩy đi lên. Lace nịt ɖú cũng bị anh kéo xuống, hai ɖú non mềm bị ma trảo của anh dùng sức hạ xuống. Hình ảnh biến ảo mê người.
Lâm Miểu ưỡn thân về phía sau. Làm cho vai dựa vào trên tay lái. Giang Tu Nhân miệng rộng đang bao trùm phần trắng trên ɖú của nàng dùng sức ʍút̼ khẽ cắn. Làm cho đỉnh hồng anh đào trong miệng của anh rất nhanh cao ngất . Mà ma trảo của anh đã đem váy ngắn của nàng lật đến thắt lưng. Từ bụng trượt đến giữa hai đùi tách ra. Cách quần nhỏ hơi mỏng ở đằng khe hở lửa nóng kia đi lên trở về hoa động vuốt ve.
Lâm Miểu tựa ở trên tay lái. Nhắm hai mắt biết Giang Tu Nhân đối với thân thể mềm mại trưởng thành của chính mình thăm dò cùng chà đạp. Nàng bị Giang Tu Nhân dạy dỗ thân thể rất mẫn cảm đã bắt đầu run nhè nhẹ. Cố gắng nâng cao hai ɖú cùng bụng nghênh hợp với sự vuốt ve của hắn. Trong cái miệng nhỏ nhắn rên rỉ. . . . . .
Cảm giác được người trong mộng trong ngực trên nụ hoa đã ướt rối tinh rối mù. Anh cười xấu xa rút đại thủ ra. Đè xuống cái nút hàng phía trước chỗ ngồi để nằm ngang. Chính mình nằm xuống.
Giang Tu Nhân chỉ dẫn Lâm Miểu lột quần áo của mình. Giải phóng cực đại của anh sớm đã phình to, dạy bảo Lâm Miểu chậm rãi ngồi xuống. . . . . . Giang Tu Nhân không chút nào thương tiếc tách ra cánh hoa phấn hồng kiều nộn. Chậm rãi chui vào trong hoa kính đặc biệt chặt khít này .
Giang Tu Nhân đều không thể trong xe đã làm, chính là lần này làm cho anh cảm thấy kích thích khác, có lẽ là Lâm Miểu ngây thơ gợi cảm hấp dẫn anh, có lẽ là nữ nhân này là Giang Tu Nhân anh yêu. Anh thoải mái hiểu rõ thở dài một cái. Thật chặc. Khẩn! Có thể triệt để chinh phục thiếu nữ kiều nộn đẹp còn trẻ như vậy. Làm cho nàng tại dưới thân mình uyển chuyển hầu hạ nũng nịu cầu xin tha thứ. Giang Tu Nhân vạn phần thỏa mãn, trong nội tâm mừng thầm.
Lâm Miểu rên rỉ, giãy dụa, cảm thụ cực đại đâm vào hoa kính nhỏ nhắn xinh xắn của chính mình, tràn ngập mãnh liệt làm cho nàng toàn thân vô lực. Xương mu nàng mới đụng phải bụng Giang Tu Nhân, làm cho người kia thỏa mãn làm cho nàng mềm nhũn rên rỉ một tiếng. Vô lực ghé vào ngực Giang Tu Nhân thích ứng trong chốc lát. . . . . .
Giang Tu Nhân nằm ở trên chỗ ngồi. Hai tay khiêu bắt được ngọn núi khổng lồ của nàng. Tận tình xoa nắn lấy. Cúi đầu xuống đang nhìn to và dài của mình trong nàng nhún, trong hoa kính kiều nộn kia ra ra vào vào hình ảnh ɖâʍ uế. Thỉnh thoảng cố ý ưỡn động bụng một chút. Long đầu hung hăng đánh lên nhụy hoa kiều nộn. Làm cho tiểu thê tử phi trên người từ từ nhắm hai mắt quên phát ra một tiếng thét lên rên rỉ.
Nhìn thấy Lâm Miểu thét lên càng ngày càng phấn khởi, động tác cũng càng ngày càng mãnh liệt, Giang Tu Nhân không thể không dùng sức bắt được cặp ɖú của nàng đến khống chế được phạm vi động tác của nàng. Rốt cục, nàng dùng sức ngồi xuống, làm cho cự long gắt gao chống đỡ dùng sức quấy tại trên nhụy hoa kiều nộn. Không có mấy cái Lâm Miểu liền quát to một tiếng, một cổ lửa nóng phun tới. Xối tại trên long đầu cực đại. Giang Tu Nhân cũng gầm nhẹ một tiếng, trên bụng cố gắng làm cho cực đại dùng sức đụng chạm lấy hoa của nàng phun xuân triều, bắn ra tinh hoa nồng đậm. Làm cho đang ở trong cao triều Lâm Miểu lại là một tiếng gào thét, toàn thân run rẩy lại tuôn ra một cổ xuân triều.
Giang Tu Nhân không chút do dự leo qua Lâm Miểu còn đang run rẩy quỵ ghé vào trên chỗ ngồi, nhếch mông lên cao, anh mạnh mẽ đâm vào hoa kính này còn chuyển động lên tuôn ra dịch thể trắng, ở nàng trong tiếng thét chói tai lại bắt đầu một vòng chinh phạt mới. . . . . .
Tại cỗ xe Giang Tu Nhân trong xe không gian rộng, Lâm Miểu bị anh bày các loại tư thế, cao giọng gào thét nghênh hợp với anh không ngừng tiến công, không biết thiên nam địa bắc. . . . . .
Không nghĩ tới, ngày hôm sau Lao Giang Văn lại đem Lâm Miểu ngăn ở trong văn phòng, Lâm Miểu không có cách nào, đành phải đem cô ta dẫn đến trong quán cà phê.
Lâm Miểu đi thẳng vào vấn đề: “Lao tiểu thư, tôi hi vọng cô nói rõ một lần, mà lại cam đoan đây là chúng ta gặp mặt lần cuối cùng, nếu không tôi liền đem Giang Tu Nhân cho gọi tới, đồng ý không?”
Nhìn thấy Lao Giang Văn không lộ vẻ gì, Lâm Miểu không có kiên nhẫn chiếu cố tâm tình của cô ta, nàng vỗ bàn: “Uy , Lao tiểu thư, nếu như cô lại tiếp tục như vậy, tôi liền đi. Chắc hẳn Giang Tu Nhân sẽ không có cho tôi dễ nói chuyện như vậy. Đồng ý không? Đồng ý liền gật đầu, nếu không tôi gọi điện thoại .”
Lao Giang Văn chậm rãi gật đầu.
“Nói đi, nắm chặt thời gian. Cô đã đạt tới mục đích, ít nhất lúc tôi đi ra, các đồng nghiệp của tôi tựa hồ cũng biết cô.”
“Tôi cùng A Nhân biết nhau. . . . . .”
“Dừng lại, tôi không có thời gian nghe lời tiểu thuyết tình yêu của cô. Nói chính đề a.” Lâm Miểu bình tĩnh nói.
“Kỳ thật tôi, tôi thật sự mang thai, nhưng hài tử không phải của A Nhân . Bởi vì chuyện của A Nhân tâm tình của tôi thật không tốt, có một lần đến quán bar uống rượu, không nghĩ tới buổi sáng tỉnh lại, lại phát hiện chính mình nằm ở bên một người nam nhân lạ lẫm, tôi sợ hãi cực kỳ, lúc ấy tôi liền chạy. Chính là mấy ngày hôm trước phát hiện tôi mang thai, A Nhân không chịu gặp tôi, cũng không nghe tôi giải thích.”
Lâm Miểu lập tức nghe ra vấn đề trong lúc này, xem ra nữ nhân này hẳn là rất nhiều người đều biết, chính là tại quán bar loại địa phương này người nào dám bỏ thuốc cho cô ta mang đi? Nếu như không phải người bên ngoài, thì phải là có người cố ý làm như vậy .
“Chuyện khi nào ?”
“Thượng, tháng trước.”
“Xem ra cô rất thông minh, nghĩ đến có lẽ là có người hãm hại cô, phải không?”
Lao Giang Văn nhìn xem Lâm Miểu, lắc đầu, lại gật gật đầu.
“Có phải là hiện tại có người dùng chuyện ngày đó uy hϊế͙p͙ cô nha?”
“Sáng sớm hôm qua có người gửi cho tôi ảnh chụp. Lại cái gì cũng chưa nói. Tôi cực kỳ sợ hãi, gọi điện thoại cho A Nhân, anh ấy vừa nghe là âm thanh của tôi liền cúp đi.”
Nhìn xem bộ dạng Lao Giang Văn, Lâm Miểu chấn động: “Cô sẽ không tưởng tôi làm a?”
Lao Giang Văn lắc đầu: ” Thời điểm vừa mới bắt đầu, tôi hoài nghi là cô, tại bãi đỗ xe tôi liền minh bạch, bởi vì cô căn bản không biết tôi.”
“Được rồi, tôi đã biết, tôi gọi A Nhân giúp cô xử lý chuyện này.” Lâm Miểu đứng lên vừa đi vừa nói chuyện: “Nhớ kỹ lời cô nói, đây là chúng ta lần cuối cùng gặp mặt.”