Chương 44: Thật sự yêu mến

Buổi tối, trở lại Lâm gia. Lâm Miểu thấy trong nhà sáng hẳn lên, rất giật mình, nàng đối Giang Tu Nhân nói: “Ông xã, anh làm hồi nào vậy, sao em lại không biết?”


Hoàng Dĩnh cười nói: “Làm sao con lại kết luận là chồng con làm? Là mẹ cùng ba của con làm không được sao?” Lâm Miểu lắc đầu: “Mẹ, vì sự tráng kiện của người, con sẽ không đả kích người. Người cùng ba ba đều là bình dầu ngã cũng không đỡ (không bao giờ lo chuyện nhà), làm sao có thể làm việc này? Ngài đây không phải đang nghi ngờ chỉ số thông minh của con sao?”


Hoàng Dĩnh: “. . . . . . . . . .”


Giang Tu Nhân đem Lâm Miểu vào gian phòng đả thông thành một gian phòng, ngăn ra phòng cất giữ quần áo, phòng ngủ, còn có khu vực sinh hoạt hàng ngày cùng thư phòng, tuy nhiên an bài tương đối chặt chẽ, nhưng màu sắc sáng sủa, có thứ tự rõ ràng, làm cho người ta cảm thấy rất ấm áp. Lâm Miểu rất yêu thích, nàng nhảy vào trong ngực Giang Tu Nhân, cảm động nói không ra lời: “Ông xã. . . . . .”


Giang Tu Nhân hôn hôn tiểu thê tử cảm động muốn rơi lệ : “Miểu Miểu của anh, đứa ngốc nhỏ của anh. . . . . .” Thuận tay đóng lại cửa chính của gian phòng . . . . . .


Lâm Trí cùng vợ thấy được, đều lặng lẽ trở lại gian phòng. Lâm Trí nói với vợ: “Tôi hiện tại đã yên tâm, bà cũng có thể yên tâm. Kế Lương đều không có đáp ứng Miểu Miểu, chúng ta cũng nên cảm tạ hắn đã thành toàn. A Nhân tuy nói là vô cùng dùng thủ đoạn theo đuổi Lâm Miểu, nhưng là tôi biết rõ, nếu như hắn không làm như vậy, Lâm Miểu sẽ không đi vào khuôn khổ.”


available on google playdownload on app store


Hoàng Dĩnh gật gật đầu: “Đúng vậy a, Kế Lương đối Lâm Miểu thật sự là tốt không có cách nào nói được. Hắn đây là không muốn thương tổn Lâm Miểu, dù sao con người cũng đáng sợ. Nhưng mà bây giờ Lâm Miểu cũng đã kết hôn, em xem hắn vẫn còn chưa có ý định kết hôn, có đôi khi em muốn hỏi hắn, lại sợ hắn mẫn cảm.”


Lâm Trí nghiêm mặt nói: “Bà ngàn lần không nên dính dáng đến chuyện này, Kế Lương biết mình là ai, đang làm gì. Mỗi người đều có cuộc sống của mình, Lâm Trí tôi ngoại trừ cảm kích hắn, đem hắn trở thành thân đệ đệ của mình mà coi chừng, cái chuyện dư thừa khác tôi sẽ không làm. Thậm chí nếu hắn lựa chọn lúc Lâm Miểu kết hôn mà xuất ngoại tôi cũng sẽ không nói gì. Chúng ta chỉ có thể làm, chính là tôn trọng hắn.”


Hoàng Dĩnh gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý lời nói của chồng.


Nằm ở trong ngực Giang Tu Nhân, Lâm Miểu ôm chặc cổ của anh, giống như sợ anh chạy. Giang Tu Nhân cười nói: “Miểu Miểu, em xem.” Lâm Miểu nhìn thấy Giang Tu Nhân dùng điều khiển từ xa nhấn một cái, ngay chính giữa nóc nhà từ từ mở ra, lộ ra một cái cửa sổ ngoài trời hình tròn. Lâm Miểu ‘ a ’ một tiếng, nhảy vào trong ngực Giang Tu Nhân, hôn như mưa vào giang tu nhân từ mắt, cái mũi, cái miệng, cái trán, chậm rãi, rơi vào ngực Giang Tu Nhân. Lâm Miểu một bên cầm lấy rượu nho, uống vài ngụm, sau đó ngã vào trên người Giang Tu Nhân, bỗng chốc, hôn một cái. . . . . . mùi rượu nồng đậm lan tràn ra. . . . . . Làm cho Lâm Miểu càng thêm hưng phấn. . . . . .


Nàng thở dài đưa tay bưng lấy hai gò má Giang Tu Nhân, lông mày nhăn lại nhìn anh: “Thật xinh đẹp nha, ông xã của em. . . . . . Anh đối với em thật tốt. . . . . . Em thích anh. . . . . . Vô cùng. . . . . . Vô cùng thích anh. . . . . . Em phát hiện gần đây hoàn toàn yêu thích. . . . . .” Giang Tu Nhân nhìn con mắt của Lâm Miểu, anh hiểu được cuối cùng anh đã thành công một nửa, anh cao hứng nhắm mắt lại, hưởng thụ chính mình vui vẻ thắng lợi . . . . . .


Lâm Miểu hạ miệng xuống, bỗng ʍút̼ lấy rượu trên người mình, vô luận rượu chảy tới nơi nào, miệng Lâm Miểu sẽ đến nơi đó. . . . . . Từng cái lỗ chân lông của anh đều kêu gào thoải mái. . . . . . Bị ánh mắt nàng âm u sờ mó, dục hỏa chậm rãi dâng lên.


Sau đó ngẩng đầu nhìn ánh mắt của hắn, “Thực mẫn cảm nha, ông xã của em.” Mắt nàng xấu xa đẩy anh ra một chút, vịn bờ vai của anh nâng nửa người trên lên, anh hồ nghi nhìn nàng, cũng không hỏi cái gì, chỉ là thuận theo định đoạt của nàng . Nàng cười hắc hắc hai cái, duỗi cái lưỡi mềm mại ra hết sức mị hoặc ɭϊếʍƈ trên lồng ngực trơn nhẵn rắn chắc của anh, bụng. . . . . . Không nghĩ tới a, vị. . . . . . Rượu chính xác là hương vị này rất tốt. . . . . . Trước kia nàng luôn luôn bị động, luôn là anh ăn nàng, hiện tại. . . . . . Thay đổi rồi!


Anh khẽ hừ nhẹ, phía dưới nổi lên phản ứng, nàng đắc ý khóe miệng khiêu khích, tâm tình nàng rất tốt khi trên lồng ngực anh lượn quanh hôn mỏng nhẹ sau biến thành gặm cắn nhẹ nhàng, rượu đều bị Lâm Miểu hút sạch . . . . . . Hô hấp của anh từ từ chậm rãi, yết hầu cũng lay động.


“Nơi này là của em. . . . . . Trong này cũng là của em. . . . . .” Lâm Miểu tinh nghịch cắn chặt lấy làn da phía trên ngực của anh, anh cảm thấy có chút đau, nhưng lại cố ý kéo căng cơ thể làm cho nàng cắn không được. Nàng hài lòng nhìn trên lồng ngực trắng nõn của anh có dấu răng màu tím bắt mắt. Anh còn bị biểu lộ của nàng chọc cười, trực tiếp nhìn nàng.


Lâm Miểu giãy dụa phần eo mảnh khảnh một đường trơn hướng xuống chân của anh, đụng với “chướng ngại vật” giữa hai chân của anh giờ còn ý xấu khiêu khích nâng mông nhỏ lên, dùng hoa huy*t nhỏ đã ẩm ướt cọ xát vào mũi nhọn cự đại của anh, anh khát khao hừ hừ, vô ý thức nâng phần eo lên muốn đi vào, Lâm Miểu lại cười cười, tiếp tục lui xuống . . . . . .


Anh vừa định mở miệng yêu cầu, Lâm Miểu lại ôn nhu bắt lấy cái cứng ngắc của anh, cái miệng nhỏ nhắn ấm áp bỗng nhiên ngậm lấy cự đại của anh.


“Lâm Miểu!” Giang Tu Nhân gầm nhẹ một tiếng, khởi động nửa người trên, trừng mắt tiểu ma nữ đang bức anh muốn điên, sau đó tay của anh đặt tại trên đầu Lâm Miểu, hai mắt nhắm lại hưởng thụ lấy. . . . . .


Lâm Miểu cười không để ý tới anh, học giống yêu nữ trong phim a ßú❤ ɭϊếʍƈ ʍút̼ chặc, anh biết mình đã muốn đến nổ tung đến cực hạn, con mắt không có tiêu điểm nhìn chằm chằm vào trần nhà, yêu nghiệt như vậy . . . . . . Thật đẹp. . . . . . Nàng luật động nhanh hơn, tay cũng khuấy động khiêu khích, rốt cục toàn thân anh run lên, nàng cảm thấy trong miệng nóng lên tranh thủ thời gian né ra, lại bị Giang Tu Nhân gắt gao đè lại. . . . . .


Đã như vậy. . . . . . Thứ tốt thì muốn chia xẻ chứ sao. Lâm Miểu giống như rắn uốn lượn từ trên người anh trườn về bộ ngực của anh, thừa dịp anh chưa có lấy lại tinh thần hôn anh, đem chất lỏng của anh ở trong miệng hào phóng hoàn lại cho anh. Anh sặc một cái, đẩy Lâm Miểu ra, nhưng vẫn bị ăn một ít. Lâm Miểu thắng lợi rời khỏi khoang miệng của anh, nâng lên thân kiều mỵ, ngồi ở trên ngực của anh cười đắc ý. (khụ khụ, sặc ch.ết với hai người này)


“Em!” Giang Tu Nhân hung dữ trừng nàng, trông thấy nụ cười sững sờ của nàng, lập tức cũng cảm giác giật mình cười yếu ớt, “Hiện tại anh nên hầu hạ em, Miểu Miểu của anh.”


Bị nụ cười của anh phóng điện, Lâm Miểu dùng hai tay chống cơ ngực của anh, cúi xuống eo nhìn kỹ, giống như anh vậy, tuấn mỹ đến “xinh đẹp” như bản chất rồi, tuấn tú, còn muốn không ẻo lả, xem như cực phẩm, xinh đẹp mà cương nghị, lại hòa vào nhau hết sức lạnh, chính là cực phẩm trong cực phẩm.


Anh chợt ngồi dậy, mang theo vài phần toan tính mạnh bạo. Lâm Miểu không có phòng bị, thoáng cái đã ngã trên đùi anh, anh cười xấu xa tách chân ra, bọn họ liền té trên giường, giữa hai chân đã động tình hoàn toàn lộ ra trước mắt anh. Anh ‘ hắc hắc ’ cười cười, Lâm Miểu không có ý tứ cũng nâng chân lên, “Làm gì!” Anh chính là chỗ này ác ý, trêu nàng!


“Anh nên ăn em.” Giang Tu Nhân cười tà nói. Anh bắt lấy đầu gối Lâm Miểu, dùng sức tách về hai phía, Lâm Miểu hô nhỏ một tiếng, môi của anh đã ở trên hoa huy*t của nàng, có chút mát lạnh, thân thể nàng lập tức nổi lên run rẩy. . . . . .”Vợ à, còn nhớ rõ lần đầu tiên của chúng ta sao? Em khóc, cầu anh muốn em. . . . . . Vợ à, anh lúc ấy liền suy nghĩ, em là nữ nhân của sông nước . . . . . . Miểu Miểu, em thật đẹp. . . . . .” Giang Tu Nhân chằm chằm vào hoa huy*t của Lâm Miểu nói ra.


“Đừng. . . . . . Đừng. . . . . .” Lâm Miểu hỗn loạn lắc đầu, Giang Tu Nhân ßú❤ ɭϊếʍƈ hoa châu mẫn cảm nhất của nàng, lúc nhẹ lúc mạnh, nàng cảm thấy toàn thân tê dại, dưới bụng càng ngày càng khẩn trương căng thẳng, hoa huy*t cũng càng ngày càng nóng rồi, chất lỏng động tình theo nàng nhẹ nhàng mà co rúm một cổ tuôn ra bên ngoài. Giang Tu Nhân lại cười khẽ một tiếng, toàn thân run rẩy, tiếp cận, tiếp cận. . . . . . Chính là còn chưa có cao trào, anh lại thu hồi đầu lưỡi mãnh lực khẽ hấp. . . . . . đầu Lâm Miểu muốn bùng nổ, hoa huy*t, toàn thân đều căng thẳng kịch liệt, nàng thậm chí khóc ồ trầm thấp lên, bị anh dẫn phát ra cao trào đẩy lên thiên đường. . . . . .


Co rút lại vừa muốn đi qua, Giang Tu Nhân lại không chịu lui bước như vậy, đỉnh đầu rốt cuộc chờ đợi đã lâu thô to hung hăng, nguyên bản hoa huyệt đã co lại căng vô cùng bị anh thô lỗ tạo ra như vậy, Lâm Miểu lập tức cảm thấy choáng váng một hồi.


“Không cần. . . . . . Em không cần. . . . . .” Lâm Miểu kêu khóc.( ai biểu ghẹo người ta làm chi, hắc hắc)


“Đối với em còn chưa bắt đầu. . . . . . Còn có, kêu lên đi, vợ ơi, anh muốn nghe. . . . . .” Giang Tu Nhân tà ác tuyên bố, dùng sức động vào, Lâm Miểu bị anh đụng toàn thân đều chấn động lên, trong ngực dao động thậm chí có đau chút ít, Giang Tu Nhân lại vĩnh viễn cũng biết nàng cần, anh leo qua Lâm Miểu, làm cho nàng nửa quỳ trên giường, từ phía sau tiến vào nàng, hai cánh tay cầm bộ ngực nở nang của Lâm Miểu, theo tần suất mà tiến vào nàng, dùng sức vuốt ve.


Lâm Miểu bị anh làm cho khóc liền kêu lên. . . . . . Nàng bị Giang Tu Nhân đụng trái phải, trong hoa huy*t dũng mãnh tiết ra chất lỏng đều chảy tới trên đùi. . . . . . Đỉnh của Giang Tu Nhân càng phát ra thâm sâu, nàng cảm thấy bụng đều trướng đau nhức, lại nữa rồi. . . . . .


Lâm Miểu nắm chặt ga giường, Giang Tu Nhân lại tr.a tấn chỗ trong hoa tâm mẫn cảm nhất của nàng, dẫn đến nàng muốn điên cuồng, vô ý thức kẹp chặt Giang Tu Nhân, anh cũng trầm thấp mà rống, động tác càng thêm cuồng dã mãnh liệt.


Nàng hét ầm lêm, huyệt hoa kịch liệt co rút lại, anh cũng đứng vững chỗ sâu nhất của nàng, trong miệng nói: “Bảo bối, cứ như vậy, anh muốn nghe. . . . . . Đến đây đi. . . . . . Cùng đi a. . . . . .”


Dùng sức va chạm. . . . . . Lâm Miểu hét to một tiếng, tinh hoa của anh dùng sức bắn vào huyệt hoa của thê tử. . . . . . Lâm Miểu cảm thấy trong thân thể tràn vào một cổ nhiệt lưu lại. . . . . .
Thật lâu sau, hai người mới có thể hảo hảo mà nằm ở trên giường nhìn bên ngoài cửa sổ.


Đáng tiếc hiện tại thời tiết không tốt, mây đen áp đỉnh, tựa hồ còn có thể cảm thấy hàn khí ngoài phòng bức tiến đến cửa sổ. Cùng ấm áp trong phòng hình thành ánh sáng rất tương đối. Lâm Miểu đút cho Giang Tu Nhân mấy ngụm trà: “Đây là trà sâm Mỹ, anh thường xuyên hút thuốc, uống cái này là tốt nhất.” Giang Tu Nhân ngoan ngoãn để cho thê tử đút mấy ngụm: “Vợ à, Thành Thành có phải là cùng Mạc Phi cãi nhau?”


Lâm Miểu trừng to mắt: “Thành Thành lại bắt đầu ‘ làm ’ rồi?”
Giang Tu Nhân nhịn cười không được: “Anh đoán , anh nhìn thấy Mạc Phi mấy ngày nay luôn có một bộ dạng táo bón.”


Lâm Miểu ôm sát Giang Tu Nhân, từ đáy lòng nàng tán thành anh, chồng của nàng, thương yêu chính mình như vậy, ngay sau đó, cũng như vậy mà trông chừng Thành Thành. Nàng ôm sát chồng của mình: “Em đây sao hạnh phúc, có thể hay không bị ông trời khiển trách?”


Giang Tu Nhân dùng sức vỗ cái mông của nàng một cái: “Đứa ngốc! Những ngày an nhàn của chúng ta mới bắt đầu! Không cho phép như vậy! Biết rõ vì cái gì anh đem cái cửa sổ này làm thành hình tròn không?” Lâm Miểu sờ sờ con mắt Giang Tu Nhân, gật gật đầu: “Cổ nhân có mây, ngày viên mãn.”


Giang Tu Nhân đem tay Lâm Miểu đặt ở trong miệng của mình nhẹ nhàng mà cắn: ” Vợ à, em thực sự văn vẻ! Nhưng chúng ta muốn bổ sung bài học khác. . . . . .”






Truyện liên quan