Chương 49: Không cách nào khống chế

Nhiêu Anh Tán mặt đều tái rồi: “Không có, không có. . . . . .”


Lâm Miểu trợn mắt một cái: “Các người liền cái hình dạng này, còn dám ở sau lưng tôi sung cây su hào (làm ra vẻ). Tôi thật sự là phục các người. Tôi cảnh cáo cô, không cần phải vào buổi tối gọi cho chồng tôi nói là công tác điện thoại, cũng không cần ý vị cường điệu cô mặc đồ ngủ như thế nào, gợi cảm như thế nào. Lại càng không được mời anh ấy đi đến nhà của cô thảo luận công tác, hoặc là muốn chồng tôi đến nhà của cô giúp cô bắt con gián.”


Lâm Miểu vừa dứt lời, người chung quanh một hồi chợt cười: “Giang lão nhị, cậu chính là tai họa!” Giang Tu Nhân ngược lại cười híp mắt nhìn vợ của mình, tuyệt không tức giận.


Nhiêu Anh Tán không nghĩ tới Giang đại đem lời nói của bọn họ đều nói cho Lâm Miểu. Lâm Miểu nhìn Nhiêu Anh Tán xem ra khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo đủ mọi màu sắc, thản nhiên cười: “Mỹ nữ, tôi liền không đả kích cô. Cô mỗi lần gọi điện thoại cho chồng tôi anh ấy luôn mở ra nói, hơn nữa có một lần cả nhà chúng ta đang xem TV, công công tôi cũng nghe đến. Hơn nữa nghiêm khắc giáo huấn con của ông cả đêm.”


Triệu Cương bực bội bỏ tay Địch Hà ra, hắn hiểu được, Lâm Miểu đã bắt đầu biết ghen, thì ra là nàng đã thích Giang Tu Nhân. . . . . . Chính hắn ngồi ở trước quầy bar, cố gắng rót cho mình vài chén rượu. Lâm Miểu đều nghiêm khắc nhìn, nàng biết rõ, nàng không qua, chính là giúp Triệu Cương đại ân.


Địch Hà rốt cục xác nhận hoài nghi của mình. Nguyên lai cô đã phát giác ánh mắt Triệu Cương nhìn xem Lâm Miểu như vậy là không tương đồng, đặc biệt như vậy. Ít nhất cô không có phát hiện Triệu Cương dùng ánh mắt như thế nhìn mình hoặc là các nữ nhân khác. Còn tưởng rằng Triệu Cương đối Lâm Miểu chỉ là thưởng thức cùng yêu mến mà thôi, không nghĩ tới Triệu Cương cũng yêu Lâm Miểu.


available on google playdownload on app store


Cô nghi hoặc nhìn Lâm Miểu, nữ hài này tuổi trẻ còn xinh đẹp rốt cuộc có cái ma lực gì làm cho hai người nam nhân cực phẩm này đều yêu nàng. . . . . .
Rất nhanh, Đặng Hiểu biến mất tại chỗ ngồi xinh đẹp đây, Tỉnh phủ thành thị quốc tế hóa.


Thanh minh đi qua, Lâm Miểu bắt đầu bận rộn, trong khoảng thời gian này do nhà nước cử xuất ngoại gấp 3 lần ngày thường. Lâm Miểu mỗi ngày bên ban ngoại sự cùng khoa ngoại sự của cục công an qua lại hối hả, Thành Thành rất yêu thương nàng, cũng tận lực phối hợp với Lâm Miểu làm việc, thậm chí chia sẻ với Lâm Miểu một số bộ phận công tác, nhưng Lâm Miểu vẫn là lục soát xuống tới. Giang Tu Nhân đem cái phòng nhỏ kia ở tầng cao nhất đưa cho Mạc Phi, làm cho hắn danh chính ngôn thuận làm hàng xóm của Thành Thành.


Giang Tu Nhân lại mất tích hai tuần lễ, Lâm Miểu biết rõ hắn nhất định là bị bộ công an phái công việc chung. Hôm nay là sinh nhật Trần Tuyết, nàng tại chính hội sở của mình mà cử hành party sinh nhật. Thời điểm Lâm Miểu đến, cả hội sở đã sớm quần áo tươm tất chuẩn bị chụp ảnh. Lâm Miểu chỉ một thân sơ sài chật vật vai tiểu lễ phục chôn vùi ở đằng sau nữ nhân xinh đẹp kia.


Lâm Miểu gắt gao ôm Trần Tuyết: “Trần Tuyết tỷ, sinh nhật vui vẻ!”


Trần Tuyết cũng rất cao hứng: “Lâm Miểu, cám ơn lễ vật của em!” Lâm Miểu rắm thúi nói: “Đương nhiên, vì lễ vật của chị, em phải hao tốn rất nhiều công phu mới nghĩ đến .” Nguyên lai Trần Tuyết cũng là kẻ yêu thích《 Hồng Lâu Mộng 》 cuồng nhiệt, Lâm Miểu khiến cho Chu Vĩnh Hạo ở kinh thành đến nhà máy Lưu Ly đào cho ra một quyển cổ bản chi nghiên mực tường. (ta không hiểu đâu đừng thắc mắc nha, để ta đi hỏi lại)


Nhìn thấy chuyện xấu trước của vị hôn thê Giang Tu Nhân cùng vợ của Giang Tu Nhân hiện giữ quan hệ hòa hợp như thế, điều này làm cho rất nhiều người đều không thể lý giải. Chỉ có Trần Tuyết đồng tình cũng lý giải Lâm Miểu, Giang Tu Nhân chưa bao giờ là người hảo ở chung, anh tại trên người của người ta trả giá nhất định sẽ theo trên người của người ta được hồi báo gấp mười lần. Hiện tại chính là Giang Tu Nhân muốn kết hôn Trần Tuyết nàng cũng không có dũng khí tiếp nhận.


Trần Tuyết đi xã giao, Triệu Cương hướng Lâm Miểu phất phất tay, Lâm Miểu đi qua, Địch Hà tự động đem vị trí của mình nhường lại, ngồi qua một bên. Vây quanh Triệu cương người chung quanh đều nhìn xem một màn quỷ dị này. Lâm Miểu nghênh ngang ngồi xuống: “Cám ơn cô, Địch Hà.”


Địch Hà cười nhạt một tiếng: “Nên mà.”


Lâm Miểu không hề để ý tới Địch Hà, nàng cùng Triệu Cương hai người vui vẻ uống rượu. Gần đây đối với nữ nhân vênh váo tự đắc Triệu Cương hóa thân là quanh quẩn hướng nhu, đối Lâm Miểu chiếu cố cùng bảo vệ làm cho mọi người mở rộng tầm mắt.


“Em uống rất được nha.” Triệu Cương rót cho Lâm Miểu ly sâm banh: “Giang lão nhị thực độc, đem Lâm Miểu em hiện tại khiến cho xa hoa như thế, em chỉ là một nhân viên công vụ nhỏ, có thể có nhiều tiền?” Lâm Miểu biết rõ ý tứ của Triệu Cương, Giang Tu Nhân đây là làm cho mình cả đời không cách nào rời khỏi anh.


“Tiền lương của em giá trị đủ hình dạng trên người của em rồi đó, coi như anh thua.” Lâm Miểu đánh giá chính mình, thật đúng là không có. Nàng mở túi của mình ra, lấy ra cái gương nhỏ, nháy, nháy của mình mắt to: “Ai nói không có? Đây không phải sao?” Triệu Cương trợn mắt một cái: “Lâm Miểu em họ Lâm, không họ Lại. Anh nói chính là trên người em.”


Lâm Miểu quyệt miệng: “Em có như anh nói thảm như vậy sao? Chiếu theo như anh nói nam , nữ nhân viên công vụ chúng ta phải độc thân, đều cô độc? Như thế nào lời nói vừa đến trong miệng anh chợt nghe không phải cái mùi vị kia. Uy , giống như quân nhân cũng là nhân viên công vụ.” Một bộ biểu lộ đại ca mạc cười nhị ca.


Triệu Cương nhìn thấy mặt Lâm Miểu làu bàu lại chuyển, trực tiếp cho Lâm Miểu một cái liếc mắt: “Em lại có yêu thiêu thân cái gì?”
“Binh ca ca, biết rõ hiện tại nữ tìm đối tượng giống như cái tiêu chuẩn gì sao?”
“Cái tiêu chuẩn gì? Chẳng lẽ lại vẫn còn muốn tìm họ Ái Tân Giác La ?”


“Ái Tân Giác La khí phách, ai hiếm có a, em cho anh biết a, hiện tại nữ tìm đối tượng giống như, phải là đi dạo phố mua sắm thì anh phải như ca đồng dạng có tiền; đem anh giới thiệu cho bằng hữu thì anh phải như Phát ca đồng dạng anh tuấn; có người khiêu khích thì anh phải như Diêu ca đồng dạng cao lớn; nhìn thấy mỹ nữ thì anh phải như Liễu ca đồng dạng trấn định; gặp được kẻ bắt cóc thì anh phải như Thái Ca đồng dạng dũng mãnh; cỡi y phục xuống thì anh phải như thi ca đồng dạng kiện mỹ; buổi tối ngủ thì anh phải như Vĩ ca đồng dạng cầm thú. Hắc, binh ca ca, muốn anh dưỡng nữ, ngẫm lại vóc dáng bản thân mình, có đủ điều kiện sao?”


Triệu Cương có điểm mơ màng, “Em nói đều là những thứ chó má gì anh như thế nào mà nghe không có hiểu nha?”


Lâm Miểu khinh bỉ liếc hắn, giải thích nói: “Nghe kỹ a, so với ca, chính là Bill Gates, có tiền a; Phát ca, Châu Nhuận Phát, anh tuấn ; Diêu ca, chính là Diêu Minh a; Liễu ca, đó là Liễu Hạ Huệ; Thái Ca, chính là Tyson cắn lỗ tai người kia; thi ca, đương nhiên là vừa làm điện ảnh vừa làm thị trưởng Schwarzenegger sao; về phần Vĩ ca, thỉnh liên tưởng ngủ một chút, cám ơn, vẫn không rõ?”


Triệu Cương sờ sờ cái cằm, nghĩ nửa ngày mới nói: “Vậy em nói cô gái này hiện tại, đều nghĩ tìm người như vậy người nam nhân quỷ không ra quỷ? Đây là lưu hành a hay là thời thượng a?”
“Người nào không là người quỷ không ra quỷ ?”


“Ôi, có nam nhân như vậy sao? Đây cũng là như cổ nhân còn phải trung tây kết hợp, chịu không nổi cư nhiên còn nghĩ hắc ám, em nói là người ở nơi này, quả thực là yêu quái a. Về phần Vĩ ca nha, phải là dựa vào bản lãnh của nữ nhân, chỉ cần nữ đủ phóng túng rồi, nam nhân nào không cầm thú?” Nói xong, Triệu Cương mập mờ nhìn Lâm Miểu, một bộ ngươi không đủ phóng túng, Giang Tu Nhân chẳng lẽ có thể đem cô nuôi được quen thuộc như vậy sao?


Mặt Lâm Miểu trong nháy mắt hồng thấu. . . . . . Nàng thối Triệu Cương một ngụm: “Lưu manh. . . . . .”


Triệu Cương cười ha ha, tiếng cười của hắn làm cho người chung quanh đều bảo trì lặng im. Không có người biết rõ hắn cùng vợ Giang Tu Nhân là quan hệ như thế nào? Xem dạng bọn hắn như vậy, xác định vững chắc phải không sợ Giang Tu Nhân biết đến. Thời điểm Lâm Miểu nhìn xem Triệu Cương, tuy nhiên hai mắt không phải sáng rỡ như vậy, nhưng không người hoài nghi bọn họ trong lúc đó sẽ vượt qua quan hệ nam nữ. Giang Tu Nhân là ai? Những người này đều được chứng kiến.


Tại toilet, Lâm Miểu đụng phải Địch Hà, hai người gật gật đầu. Thời điểm hai bên sát bên người mà qua, Địch Hà một câu thành công làm cho Lâm Miểu dừng chân.
“Lâm Miểu, kỳ thật chúng ta là người đồng dạng tính cách. Chỉ là cô so với tôi may mắn hơn, chồng cô vô cùng, vô cùng yêu cô!”


Lâm Miểu nhún nhún vai: “Tôi xem chưa hẳn. Ít nhất tôi sẽ không ngăn cô.” Lâm Miểu không nghĩ cùng cái người dã tâm mười phần này làm bằng hữu. Đạo bất đồng, bất tương vi mưu. Lâm Miểu trực tiếp chặn Địch Hà cố gắng nhích lại gần mình cái gọi là cầu hữu nghị.


Lâm Miểu chờ đám người liên can mới ra hội sở, nhìn thấy chồng của mình cười mỉm đứng ở trước xe, Lâm Miểu cao hứng xông lại, hai người trình diễn lại tiết mục. Nàng hét lên một tiếng, nhảy vào trong ngực Giang Tu Nhân, chân lập tức đọng ở trên lưng Giang Tu Nhân, Giang Tu Nhân tiếp được vợ của mình, sủng nịch hôn hôn: ” Miểu Miểu của anh, nhớ tới anh sao?” (ôi, cô bé này sao thích đu lên người anh thế nhỉ)


Lâm miểu nặng nề mà hôn trả lại hắn: “Nhớ!”


Địch Hà trêu tức nhìn Triệu Cương: “Có phải hay không muốn la chính mình đi?” Triệu Cương quyệt miệng: “Mỹ nữ, đừng tưởng rằng chính mình thông minh, cô không phải Lâm Miểu.” Nói xong, Triệu Cương nhìn thoáng qua nàng, nhanh như chớp lái xe đi. Lưu lại Địch Hà còn sững sờ ở tại chỗ.


Gần vua như gần cọp.


Lâm Miểu một mực bắt tay của Giang Tu Nhân đặt ở trên đùi vuốt ve. Từ lúc bọn họ kết hôn đến nay, lần đầu tiên xa nhau thời gian lâu như vậy. Lâm Miểu mê võng nhìn chồng yêu mị của mình, lầm bầm nói: “Em nghĩ muốn anh, ông xã, liền hiện tại. . . . . .” trong lời nói của Lâm Miểu làm cho Giang Tu Nhân dùng con ngươi đen thật sâu ngưng mắt nhìn nàng, không nói thêm gì nữa lại một phát bắt được tay Lâm Miểu đặt ở trong miệng khẽ cắn, sau đó đem xe dừng ở ven đường, tắt động cơ, quay đầu nhìn Lâm Miểu, dã tính trong ánh mắt mười phần dục vọng.


Bốn phía tối như mực, chỉ có hai bó đèn xe bắn thẳng đến, như vậy nhìn Giang Tu Nhân gợi cảm như vậy. Lâm Miểu tự động ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, si mê nhìn Giang Tu Nhân. Giang Tu Nhân thoáng cái bổ nhào qua, hung hăng hôn lên Lâm Miểu: “Vợ à, chúng ta không về nhà . . . . . .”


Giang Tu Nhân điên cuồng xoa nắn Lâm Miểu, trực tiếp dùng ngón tay tiến vào trong cơ thể của nàng.


Anh rời khỏi môi của nàng, cúi đầu xem Lâm Miểu dưới thân của anh run rẩy, tách ra. Tay kia của anh lục lọi kéo khóa kéo quần ra, móc cứng rắn đứng thẳng ra, cho Lâm Miểu dùng ngón tay vuốt ve, anh hạ tròng mắt liếc xem ngón tay Lâm Miểu trượt trên cứng rắn của anh, lớn tiếng rên rỉ. Anh đẩy Lâm Miểu ngã, lưng của nàng chống đỡ trên mặt ghế đang ngồi, anh giật quần xuống, nhấc váy Lâm Miểu lên, “Miểu Miểu. . . . . . Anh muốn em xem anh đi vào như thế nào.”


Hai chân của Lâm Miểu bị kéo ra nhìn thấy bộ phận cứng rắn của anh chậm rãi nhích lại gần mình, chậm rãi chui vào thân thể của mình. Trong cổ họng Giang Tu Nhân phát ra khẽ gọi, tại trong không gian nhỏ hẹp này tràn ngập sức mạnh đánh nhau, anh cho Lâm Miểu nhìn anh: “Không cần phải nhắm mắt lại!” Hai tay của anh vịn tại hai bên trên lưng thân thể nàng, hung hăng xuyên qua, thẳng đến thời điểm cao trào, khuôn mặt tuấn mỹ vặn vẹo giống như thống khổ, cho dù Lâm Miểu dưới thân của anh run rẩy, run rẩy, si mê.






Truyện liên quan