Chương 19
Cho đến bốn ngày sau Chúc Triều Ca vẫn không có cách liên lạc với Cố Ngôi.
Cô lo lắng anh xảy ra chuyện, lấy hết can đảm đi đến cuối ngõ hỏi thăm một chút. Bố Cố ngồi xổm trên bậc thềm trước cửa, chậm chạp ngước mắt lên nhìn cô nói không biết gì hết.
Do là cảm thấy ánh mắt của ông ta lộ rõ sự chán ghét nên Chúc Triều Ca cũng nhanh chóng rời đi.
Cô bắt xe buýt đến trường nghề. Đứng ở cửa bảo vệ nói rõ lý do, sau đó điện thoại được nối thông đến phòng giáo vụ mới biết được Cố Ngôi đi tỉnh thực tập.
Đi tỉnh cần cắt đứt liên lạc sao?
Không biết tại sao, trong lòng Chúc Triều Ca cảm thấy có gì đó bất ổn.
Sau khi ra khỏi phòng bảo vệ, cô gặp được một đám nam sinh cao to, bọn họ vây quanh cười hì hì nhìn cô. Cô muốn quay lại phòng bảo vệ lần nữa.
"Bạn học đừng sợ, chúng tôi không có làm gì đâu."
Bọn họ nhanh chóng chạy theo giải thích: "Chúng tôi là bạn cùng phòng của Cố Ngôi."
Cả đám nam sinh bu quanh nhìn cô như nhìn động vật quý hiếm, có vài người còn đỏ lỗ tai.
Có người nói: "Tới cũng tới rồi, em muốn đi tham quan một chuyến không?"
Đây là lần đầu tiên Chúc Triều Ca tới nơi này.
Cô do dự gật đầu, nắm chắc điện thoại trong tay đi theo bọn họ. Đối phương mồm năm miệng mười, vừa đi vừa nói đủ thứ chuyện với Chúc Triều Ca.
"Cậu ta giống như cái hũ nút vậy đó, chắc chắn sẽ không nói tình hình của cậu ta cho em...."
"Anh Ngôi rất lợi hại đó, khi vừa đến đây đã đánh cho cái tên ỷ giàu hϊế͙p͙ đáp mọi người phải kêu cha gọi mẹ.... Từ đó về sau ký túc xá của bọn tôi mới được yên bình."
"Đừng thấy bên ngoài anh ấy hung dữ, thật ra năm nào anh ấy cũng giành được học bổng... Ờ, tuy là cũng chả được mấy đồng..."
Chúc Triều Ca nghiêm túc nghe bọn họ nói từng câu một.
Cô biết bọn họ chỉ nói sự thật chứ không có ác ý gì.
Cố Ngôi ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng, anh cố gắng giãy giụa. Anh giấu hết tất cả mọi khổ đau chỉ đưa những gì tốt đẹp nhất đến cho cô.
Sau khi đi dạo hết một vòng trường học, Chúc Triều Ca đi xe buýt về nhà.
Vừa xuống xe cô lại thử gọi cho Cố Ngôi thêm lần nữa.
Một giây trước khi ngắt chuông cuối cùng cũng có người bắt máy.
Người đối diện không nói gì, cô khẽ gọi thử vài tiếng: "Cố Ngôi."
Cô khụt khịt mũi nói tiếp: "Anh muốn rời xa em thật sao?"
Cố Ngôi bây giờ mới chịu nói chuyện, giọng anh nghẹn ngào: "Triều Ca, ngoan đừng khóc."
“Em không khóc!”
Chúc Triều Ca cố gắng điều chỉnh giọng nói, cô vừa đi vừa nói chuyện với anh: "Em đang rất tức giận. Bởi vì anh quá hèn nhát."
“…… Ừ.”
Cố Ngôi mỉm cười, giọng nói mang theo sự an ủi: "Đúng vậy, anh chính là một tên nhát gan."
Chúc Triều Ca đã gần đi đến ngõ Táo Hoa.
Cô lấy tay áo lau đi nước mắt: "Anh có bản lĩnh thì đi luôn đi, em sẽ không tìm anh đâu. Hơn hai tháng nữa em sẽ vào đại học, là một trường đại học rất có danh tiếng. Em muốn học nghiên cứu khoa học...."
Hôm nay là một ngày rất nóng, nhưng Cố Ngôi lại cảm giác bản thân như đứng giữa bầu trời tuyết. Giọng nói mềm mại của Chúc Triều Ca từng câu từng chữ như con dao găm cứa vào lục phủ ngũ tạng của anh.
"Triều Ca vẫn lợi hại như vậy."
"Từ lần đầu gặp mặt anh đã biết Triều Ca chính là ngôi sao trên bầu trời kia."
Mà anh lại được sinh ra từ bùn lầy.
Chúc Triều Ca tức giận đá cục đá bên chân: "Cố Ngôi!"
"Nhưng anh cũng muốn ước nguyện với ngôi sao đó." Cố Ngôi nhớ lại đêm bọc chăn ngắm sao băng kia: "Lúc ấy nếu có thể anh mong chúng ta sẽ được ở bên nhau lâu hơn. Để anh mỗi ngày đều được nhìn thấy em, được nghe giọng em. Khi nào em chán ghét anh thì mọi thứ mới kết thúc."
"Em không có chán ghét anh."
"Anh biết." Cố Ngôi nói tiếp: "Vậy nên anh đã về rồi."
Cô nhìn thấy chàng thiếu niên đứng ở đầu ngõ Táo Hoa. Không, bây giờ không thể gọi anh là thiếu niên nữa. Anh bây giờ nhìn rất thành thục, cao hơn nhiều, nhìn có vẻ hơi mệt mỏi, đeo trên vai chiếc balo to.
Cố Ngôi buông điện thoại, nhìn cô nói: "Anh không phải cố ý không nhận điện thoại của em. Bởi vì trong lúc thực tập anh vô tình làm hỏng mất... Anh dùng bao nhiêu số điện thoại cũng không thể liên lạc được với em. Sau này khi theo giáo sư làm nghiên cứu thầy ấy không thích anh gọi điện cho em. Vì vậy anh đã gửi tin nhắn cho em, gửi rất nhiều."
Chúc Triều Ca đột nhiên nhớ ra, có mấy lần cô nhận được cuộc gọi từ số máy lạ. Bởi vì là số điện thoại từ tỉnh khác, cùng lúc đó cũng có rất nhiều trường đại học gọi điện đến làm phiền cô, cho nên cô thuận tay kéo hết vào danh sách đen.
Trong lúc này chắc là phải có nhiều hiểu lầm lắm.
Nhưng may là Cố Ngôi đã trở lại.
Anh hỏi: "Anh vẫn có thể ở bên em sao?"
Chúc Triều Ca nhào vào lòng anh.
Dưới tiếng hót râm ran của lũ ve trong ngày hè, cô cắn mạnh lên môi anh.
"Anh phải nỗ lực nhiều hơn nữa."
"Để em không chán ghét anh."
Cố Ngôi cười rộ lên, đôi môi dính máu hơi cong lên. Anh âu yếm nhìn cô, trong đôi mắt lóe lên những tia sáng nho nhỏ.
"Được."
HOÀN TOÀN VĂN.