Chương 1
Tuyệt Độc Độc ^^
Văn án :
ĐỪNG IM LẶNG VỚI EM, TÌNH YÊU ?
“Đối với 1 thứ bạn không thích, bạn sẵn sàng ném nó đi khi bạn nhìn thấy 1 thùng rác gần đó.
Đối với 1 người mà bạn không yêu nữa thì bạn sẵn sàng gạt họ ra khỏi cuộc sống hiện tại của bạn.”
Nhưng, có bao giờ bạn đã tự hỏi “cảm giác bị vứt đi hay bị lãng quên nó thế nào chưa?” Phàm Hữu Túc đã có tất cả cảm giác của những điều trên, cô sinh ra trong một gia đình cũng được xem là khá giả, mẹ cô lúc sinh khó cô nên đã qua đời, rồi cô không hiểu tại sao khi cô được 10 tuổi thì gia đình cô khánh kiệt do bố cô bị thua lỗ trong kinh doanh, ông say rượu về đánh cô rồi đuổi cô ra khỏi nhà, cô lúc bé cũng thật cứng đầu, cứ như thế, giận dỗi bố rồi bỏ đi thật, lang thang khắp các con hẻm, cuối cùng cô ngồi khóc bên lề đường và cô được 1 ông cụ tốt bụng mang về nuôi, đến khi cô 17 tuổi thì ông mất do tuổi già, ông để lại cho cô mỗi 1 cái tiệm chuyên rửa ảnh và chụp ảnh, cô khóc như mưa vào cái ngày ông mất, rồi từ khi ông mất đến giờ cũng đã 2 năm, cô cũng loay hoay rửa ảnh kiếm tiền duy trì cửa tiệm của ông qua ngày, cô sống cùng 1 con chó, khi nó đi lạc và chịu rét dưới mái hiên nhà cô, cô đã mang về nuôi.
Cô bắt đầu đi chụp ảnh cho 1 toàn soạn gần nhà cô vào ban ngày, chỉ chụp được vài hôm thì bị người ta đuổi vì cô hay đi trễ và ban đêm thì cô rửa ảnh, cuộc sống rất an nhàn, trừ việc cô hay chõ mũi vào chuyện người là thường xuyên bị người ta mắng thôi, vì sao ư, thấy chuyện bất bình nên cô xông vào giúp mà, từ những lần đó cô đã đúc kết ra một chân lí “không nên quan tâm chuyện người khác”. Hôm nay trời mưa dai dẳng, Hữu Túc ngồi trên ghế với dáng bộ thật chẳng ra làm sao, 1 chân cô co lên tới cằm, còn 1 chân cô nhịp nhịp dưới sàn nhà, ngồi cắn hạt dưa nhìn người đi đường, Tiểu Tam là tên con chó của cô, cô đặt tên đó là vì khi nhặt được nó thì cô đang gặm dở cái đùi gà, nó không những không cư xử lịch sự nhã nhẵn khi được cô ra tay nghĩa hiệp tương trợ lúc đi bụi mà còn xông vào giành đùi gà với cô, cô đặt tên nó như thế cho bỏ ghét.
Nói vậy thôi, chứ cô rất yêu thương nó, lâu lâu nếu nó hư không nghe lời là cô lại đè ra đòi làm thịt thôi. Hữu Túc vươn vai lắc qua lắc lại cái đầu rồi ưỡn ưỡn cái bụng đi về phía bàn rửa anh, do cô thiếu chất nên khi cô 19 tuổi cô cũng rất là thấp bé đủ cân, bỏ đi, cô không hứng thú bàn về nhan sắc. Nhan sắc à, cô cũng chẳng biết mình có nhan sắc gì không nữa, dẹp hết đi, bà đây không cần quan tâm, đi ngủ cho khỏe tâm hồn đã.
Sáng hôm sau, Hữu Túc theo thường lệ, cô dắt Tiểu Tam ra công viên đi dạo và tiện thể đi lang thang trong lòng thành phố ngắm các cô các anh chân dài đẹp trai xinh gái đi đường, thế gian này thật lắm bất công, sao ai cũng chân dài miên man trong khi đó chân cô thì ngắn như củ cải, nói vậy thôi chứ cô cao được 158cm lận, quả là 1 chiều cao lí tưởng dành cho các em cấp tiểu học, Hữu Túc đá đá vào cây cỏ bên đường gần trạm xe buýt khi cô đang chờ để về nhà, một nhóm nữ sinh trung học đi tới, hình như đã tới giờ tan học, ai cũng váy thật ngắn mặt trang điểm thật xinh vừa cười đùa vừa nói, hóa ra là muốn đợi xe buýt, có ai tự hỏi tại sao bọn biến thái và tội phạm ngày càng nhiều chưa, vậy Hữu Túc tỉ tỉ xin mạn phép giới thiệu nguyên nhân của sự tăng vọt đó do những chiếc váy ngắn cũn cởn của đám học sinh nữ thời này đấy. Cô cũng không phải là chê bai gì sở thích của giới trẻ hiện nay, chính cô cũng thích mê đi được nè.