Chương 5
Thứ sáu, trước lúc tan tầm, Lâm Thư Tiếu ngồi trong phòng làm việc gọi điện cho Giang Hoài. Tiếng chuông vang lên vài lần, cô vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
“Xin chào.” Giọng nói của Giang Hoài vang lên, mang đến cho người khác một cảm giác trầm tĩnh.
“Giang Hoài, là tôi.” Lâm Thư Tiếu đổi tay cầm điện thoại, “Anh còn nhớ tôi không?”
Ở đầu dây bên kia, Giang Hoài cười rộ lên: “Lâm Thư Tiếu, tôi đương nhiên còn nhớ cô rồi, tôi đã tự mình lưu số điện thoại của cô vào di động, làm sao mà quên cho được? Tôi còn sợ cô đã quên bẵng lời hứa của chúng ta, nên không dám gọi cho cô trước.”
“Tôi cũng lưu số của anh” Lâm Thư Tiếu thốt lên “Chuyện tôi đã hứa với anh nhất định sẽ không nuốt lời.” Dứt lời trong đầu cô hình dung ra hình ảnh Giang Hoài đang dùng mấy ngón tay vô lực khó khăn ấn số điện thoại của mình, trái tim cô khẽ thắt lại giống như có ai đó vừa ném xuống hai hòn đá, một viên thì ngọt ngào, viên còn lại thì đắng chát, hai cảm giác xen lẫn vào nhau nhất thời làm cô hoảng hốt.
“Vậy thì tốt quá. Mẹ tôi mấy ngày nay chỉ làm một chút vật lý trị liệu và rèn luyện tứ chi, về phương diện ngôn ngữ không hề có tiến triển. Cô cũng biết tính tình bà ấy hơi cố chấp, trong lòng lại có rất nhiều điều muốn nói với tôi, cho nên, tôi mới vội vã tìm bác sĩ phục hồi cho bà ấy. Lâm Thư Tiếu, tôi cũng biết công việc của cô ở bệnh viện rất bận rộn, có thể đồng ý hỗ trợ đã thực không dễ dàng, về vấn đề thời gian chúng tôi sẽ điều chỉnh để thuận lợi cho công việc của cô, chỉ là…chỉ là…” Giang Hoài trầm mặc.
“Giang Hoài, chiều mai tôi đến có được không?” Lâm Thư Tiếu biết anh rất sốt ruột, liền nói thẳng vào vấn đề, “2 giờ được chứ?”
“Thật tốt quá!” Giang Hoài không nén được kích động trong lời nói, lại lo lắng bổ sung thêm: “Không phải vì lời tôi nói lúc nãy khiến cô khó xử chứ?”
“Anh suy nghĩ nhiều quá, hôm nay tôi gọi cho anh chính là muốn thông báo việc này, vậy nhé, ngày mai gặp.” Lâm Thư Tiếu trả lời một cách thoải mái. Mặc dù biết ngày mai sẽ phải tiếp một bệnh nhân “khó chơi” nhưng vẫn không làm ảnh hưởng đến tâm tình vui vẻ của cô. Không biết vì cái gì, đối với cuộc hẹn ngày mai, Lâm Thư Tiếu lại cảm thấy có chút mong đợi.
“Lâm Thư Tiếu, ngày mai gặp.” Giang Hoài nói.
Lâm Thư Tiếu chuẩn bị ngắt điện thoại, lại nghe đầu dây bên kia phát ra tiếng nói nhưng quán tính khiến cô không dừng lại được vẫn đem điện thoại ngắt đi. “Ôi chao” cô cắn môi ảo não, vội vàng ấn nút gọi lại
“Giang Hoài, thật xin lỗi, tôi ngắt máy nhanh quá.” May quá, anh ấy vẫn nghe máy – cô thở phào một cái, “Vừa rồi anh nói gì thế?”
“Cũng không có gì, không ngờ cô sẽ gọi lại.” Giọng điệu của Giang Hoài ấm áp lại mang theo chút dè dặt, “Vừa rồi định hỏi cô có phải vẫn còn ở công ty? Lát nữa sẽ một mình lái xe về sao?”
“Đúng vậy, tôi chuẩn bị đi về.”
“Tôi còn định nói, bên ngoài mưa rất lớn, cô lái xe cẩn thận.”
Lâm Thư Tiếu quay đầu nhìn ra cửa sổ sát đất, bên ngoài quả thật mưa lớn dọa người, bên dưới ngọn đèn đường là một mảng không gian mờ mịt, cửa sổ thủy tinh sớm đã bị mưa xối ướt, những giọt nước giống như sao băng xẹt qua lưu lại dấu vết.
Trong lòng cô cảm thấy ấm ấp, khóe môi giấu không được ý cười: “Tôi biết rồi.”
Đối với một câu quan tâm thản nhiên của Giang Hoài, cô cũng là thản nhiên đáp lại. Nhưng khi ngắt điện thoại, sự lo lắng trong lòng cô thật lâu cũng không biến mất. Cô luôn hoài nghi đằng sau sự thản nhiên đó của Giang Hoài chính là nỗi khiếp sợ mà trước giờ anh chưa hề quên.
14 năm trước, sau khi biểu diễn độc tấu đàn nhị hồ(*) ở buổi hòa nhạc, Giang Hoài bị một chiếc xe chạy ngược đường đâm trúng, khiến anh bị liệt từ ngực trở xuống!
(*): Đàn Nhị Hồ là một nhạc cụ dân gian của Trung Quốc, “Nhị” ý chỉ đàn chỉ có hai dây hay âm thanh cao vút của đàn xếp thứ hai trong các loại nhạc cụ dân gian khác, “Hồ” có nghĩa là “man rợ”, ý chỉ các bộ lạc, đặc biệt là ở phía bắc,người ta thường gọi là rợ Hồ. Đàn nhị hồ khởi đầu là từ một nhóm dân du mục bắc phương gọi là Hề. Về sau du nhập sang Việt Nam đàn Nhị Hồ còn được bằng tên khác là đàn Cò.
Trước đó Giang Hoài từng là tuyển thủ đạt huy chương vàng trong cuộc thi tấu đàn dân gian, ngoài đàn nhị hồ, anh còn biết tấu rất nhiều loại nhạc cụ khác, được mệnh danh là thiên tài âm nhạc ở học viện âm nhạc danh tiếng. Sau khi bị tai nạn, anh rút khỏi giới âm nhạc nhưng lại một lần nữa bộc lộ tài năng ở lĩnh vực kinh doanh. Giang Hoài tiếp quản khách sạn Nguyệt Hà, lúc ấy đang trên bờ vực phá sản, chỉ sau một thời gian ngắn đã biến nó trở thành khách sạn đạt tiêu chuẩn quốc tế nổi tiếng cả trong và ngoài nước. Một năm trước, anh lại bất ngờ đem khách sạn Nguyệt Hà chuyển giao cho một tập đoàn chuyên nghiệp quản lí. Giang Hoài lấy thân phận là nhạc sĩ, một lần nữa gia nhập giới âm nhạc, may mắn là lần tai nạn đó chỉ cướp đi khả năng diễn tấu âm nhạc của anh chứ không cướp đi khả năng thiên phú trong sáng tác âm nhạc. Cho dù hiện nay thị trường âm nhạc dân gian đã không còn phổ biến như trước nhưng những tác phẩm của Giang Hoài vẫn được tiêu thụ với số lượng lớn. Đó là những thông tin về Giang Hoài mà Lâm Thư Tiếu tìm kiếm được trên mạng. Những bài nhạc anh viết đa phần không hề mang chút uyên thâm nào cả, chỉ là những câu hát bình dị, cũng đã làm cho Lâm Thư Tiếu cảm thấy rung động!
Lần đầu tiên gặp gỡ Giang Hoài, cô đã nhìn ra được khí độ bất phàm trong lời nói của anh, chỉ là không ngờ đến cuộc đời Giang Hoài lại có thể trải qua nhiều biến cố như vậy. Từ một thiên tài tấu nhạc dân gian chỉ trong một khắc đã trở thành người tàn tật đến việc ăn cơm cũng khó khăn vất vả, vận mệnh đối với anh thật quá tàn nhẫn!
“Viện trưởng Lâm, sao cô còn chưa về?”
Giọng nói vừa phát ra đã kéo Lâm Thư Tiếu trở về thực tại, cô quay mặt nhìn về phía người đang đứng cạnh cửa phòng làm việc. Đó là bác sĩ phục hồi Vi Minh, cô thuận miệng nói: “Chuẩn bị về. Vi Minh, sao anh cũng về trễ thế?”
“Tôi cũng định về rồi, trên hành lang thấy phòng cô vẫn còn sáng đèn nên ghé qua xem thử.” Vi Minh mỉm cười nói.
“Vậy cùng đi đi.” Lâm Thư Tiếu đeo túi xách lên, đi đến cạnh cửa gạt công tắc đèn. “Bên ngoài mưa lớn lắm, để tôi đưa anh đến trạm xe lửa.” Cô biết Vi Minh chuyển tới thành phố này chưa tới hai năm, tiền lương cũng không có bao nhiêu nên vẫn chưa mua được xe, phòng trọ thuê gần chỗ trạm xe lửa, nhưng không phải trạm xe lửa trong thành phố, mỗi ngày đi làm về đều phải chuyển hai trạm xe, tuyến đi về ngoại thành.
“Việc này không được thích hợp cho lắm.” Mặc dù nói vậy nhưng ý cười trên mặt Vi Minh càng sâu hơn, bước chân vẫn theo sát Lâm Thư Tiếu, ngoài mặt còn lấy lòng nói: “Viện trưởng Lâm, túi xách cô nặng vậy, hay là để tôi cầm giúp cô nhé?”
Lâm Thư Tiếu né tránh tay anh ta, vừa đi vừa cười: “Một cái túi xách thì có thể nặng bao nhiêu chứ? Nói thật, tôi nhìn không quen các cô gái rõ ràng chiếc ví chỉ lớn hơn cái máy ảnh một tí vậy mà luôn làm nũng với đàn ông đi cạnh là nó thật nặng, bất quá cứ nói thẳng là muốn bọn họ cầm giùm, thật già mồm! Đối với tôi nam nữ đều bình đẳng, những việc làm như thế có chút thấp kém. Huống chi tôi và anh đều là đồng nghiệp, hà tất phải làm những chuyện như thế! Nếu anh cảm thấy ngồi xe của tôi mất mặt như vậy bằng không không cần ngồi, vẫn tốt hơn là làm mấy cái nghi thức xã giao này.”
Vi Minh nói: “Chả trách viện trưởng Lâm có thể làm nên sự nghiệp như ngày hôm nay, cô so với những cô gái bình thường thật không giống nhau, những cô gái đó có mấy người có thể mạnh mẽ độc lập được như cô?”
Lâm Thư Tiếu liếc mắt nhìn anh ta: tên Vi Minh này rõ ràng dáng người cao lớn nhưng chỉ mới nói mấy câu đã vội xoay người quỳ gối, giọng điệu nịnh bợ, trong lòng cô liền cảm thấy chán ghét. Nghĩ lại, lúc Lâm Thư Tiếu đồng ý thuê anh ta, là vì sau khi đọc qua sơ yếu lý lịch thấy Vi Minh là người ở vùng xa, hoàn cảnh gia đình cũng không khá giả gì, có thể phấn đấu như ngày hôm nay cũng thật cũng dễ dàng, trừ bỏ nghe người ta nói anh ta quá keo kiệt khôn lỏi, thích bày vẽ thì tâm tính cũng không ác, huống chi trong công việc Vi Minh luôn có biểu hiện tốt lại cần cù chăm chỉ. Cái gọi là hoàn cảnh tạo người cô cũng khó trách. Nghĩ như thế Lâm Thư Tiếu cũng không lên tiếng phản bác Vi Minh, chỉ cười một cách thản nhiên.
*******
Đến trạm xe lửa, Vi Minh xuống xe, lúc Lâm Thư Tiếu định khởi động xe bỗng nhiên cảm thấy thời điểm Vi Minh mở cửa xe đi xuống cô đã bỏ lỡ điều gì đó. Đúng rồi, cô sực nhớ. Lúc nãy, thứ cô nghe được chính là một đoạn nhạc. Lâm Thư Tiếu ấn hạ cửa xe, không còn nghe thấy tiếng nhạc. Cô ngó nghiêng xung quanh, phát hiện gần đó có một quán cà phê. Cô suy nghĩ một chút rồi quyết định đỗ xe gần đó, mở cửa bước xuống, trực tiếp đi vào quán.
Quả nhiên đây là nơi phát ra đoạn nhạc đó!
Vừa rồi có thể là lúc khách mở cửa ra vào, làm tiếng nhạc lọt ra ngoài, vừa vặn lúc đó Vi Minh cũng mở cửa xe nên Lâm Thư Tiếu mới nghe được.
“Thưa cô, xin hỏi cô dùng gì?”
Nhân viên phục vụ cầm thực đơn đưa cho Lâm Thư Tiếu. Cô tới chỗ này vốn không phải để ăn cơm, tùy ý nhìn lướt qua thực đơn, không chút để ý nói: “Cho tôi một ly Espresso.(*)”
(*) Cà phê espresso là loại cà phê thường được uống ở Ý và Tây Ban Nha và hiện nay đã lan tỏa đến nhiều vùng miền trên thế giới. Cà phê espresso có nguồn gốc ở Ý, đây nơi xuất hiện cách pha cà phê này vào khoảng năm 1930. Espresso bắt nguồn từ tiếng Ý espressivo: từ diễn tả một thức ăn uống được pha chế đặc biệt dành cho thực khách.
“Xin chờ một chút.”
“Thật ngại quá,xin hỏi…” Cô gọi người phục vụ, “Nhạc trong quán đang phát, là CD của nhạc sĩ Giang Hoài sao?”
“Nhạc sĩ Giang Hoài? Tôi không biết.” Nhân viên phục vụ vẻ mặt không hiểu, xin lỗi nói.
“Không sao.” Lâm Thư Tiếu cười cười, “Không có gì, chỉ là tôi thấy âm nhạc ở đây rất đặc biệt.”
Lâm Thư Tiểu hỏi nhân viên mật khẩu wifi, định lấy điện thoại ra giết thời gian.
Thời điểm cô chờ internet kết nối, phía sau có một người lên tiếng chào hỏi:
“Xin chào! Cô cũng thích nhạc của Giang Hoài sao?”
Lâm Thư Tiếu xoay đầu, phía sau là một người đàn ông trẻ tuổi dáng vóc cao lớn, gương mặt tuấn tú, bên cạnh còn có một người phụ nữ trẻ, dung mạo xinh đẹp, hai người bọn họ cực kì xứng đôi.
[Sen]: Bật mí cho mọi người biết nhé, đôi vợ chồng này chính là nhân vật chính trong truyện Mưa Trước Mái Hiên của Hà Xử Thính Vũ, được viết khi du lịch sang Việt Nam, bộ truyện mà Giang Hoài xuất hiện với hình tượng nam thứ đáng thương, đến phút cuối dứt áo ra đi nhường lại người thương T^T.
“Hai người là?”
Người đàn ông mở miệng nói: “Quán này là vợ chồng tôi cùng kinh doanh, khai trương chưa lâu, mong được mọi người ủng hộ.”
Lâm Thư Tiếu nhìn xung quanh bốn phía, thật lòng khen ngợi: “Quán này thật đặc biệt”, tuy nói là quán cà phê nhưng bên trong tây trung kết hợp, mấy cành trúc cạnh cửa sổ bằng gỗ lim đậm khí chất của trà phường ở phương Đông, nhưng là bên trong bàn ghế và ly tách lại là kiểu dáng Âu Tây đầy chất lãng mạn, quạt trần trên đỉnh đầu cùng vật trang trí, còn có một chút phong vị Đông Nam Á, hợp lại cùng nhau, nhưng cũng không hề rối loạn, “đúng là thiết kế có ý vị!”
Người đàn ông cười nói: “ Đều là dựa vào vợ tôi và công ty thiết kế cùng nhau trang hoàng, mắt tôi không nhìn thấy, quán cà phê này đã tốn của cô ấy không ít tâm tư.”
Lâm Thư Tiếu nghe người đàn ông nói xong lời này lại phát hiện trong ánh mắt anh ta quả thực vô hồn, làm cho đôi mắt vốn rất đẹp ấy mất đi thần thái. Cô cảm khái nói: “Thực xin lỗi, anh có một người vợ tốt như vậy, thực sự hạnh phúc!”
“Sao cô lại xin lỗi chứ?” Người đàn ông cười thật thoải mái, nhìn không ra một tia thương cảm cùng tiếc nuối, “Tôi cũng cảm thấy như vậy.”
“Giỏi lắm. Tật xấu thích khoe vợ của anh đến khi nào mới sửa được đây?” Người vợ đứng bên cạnh nhéo yêu chồng một cái, lại cầm khủy tay anh ta quơ quơ, cuối cùng ngại ngùng đem mặt tựa vào cánh tay chồng.
Lâm Thư Tiếu nhìn đôi vợ chồng trẻ, tuy rằng không quen biết, nhưng nhìn bọn họ ân ái, trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào. Bỗng nhiên cô lại có chút thắc mắc, liền thẳng thắng nói: “Tôi rất thích phong cách cùng âm nhạc của quán, nhưng là, một quán cà phê tại sao lại sử dụng âm nhạc dân gian.”
“Ai quy định quán cà phê thì nhất định phải sử dụng nhạc phương Tây?” Người đàn ông cười hỏi lại, biểu tình trên mặt giống như là “Cô hỏi thật là kì quái.” “Lại nói nếu quán cà phê sử dụng nhạc phương Tây vậy chẳng lẽ cà phê chỉ dành cho người phương Tây uống sao? Còn người phương Đông chỉ được uống trà à? Nếu không chỉ có người phương Tây thích uống cà phê, người phương Đông cũng thích uống cà phê thì tại sao quán cà phê phương Đông không được mở nhạc của chính mình? Huống chi, nơi này chúng tôi không chỉ bán cà phê mà còn bán trà nữa.”
Người vợ giọng hòa giải nói: “Cô đừng trách, anh ấy chính là người như vậy, cứ thích ba hoa, vòng quanh vòng quanh, quấy nhiễu người khác.”
“Em chính là bị anh quấy nhiễu nha.” Người đàn ông cười, vẻ mặt đắc ý nói: “Đành chịu thôi, mắt không thể sử dụng chỉ có thể dựa vào cái miệng này. Vợ à, em nói có phải hay không?”
Người vợ xấu hổ đến mặt đỏ bừng, nụ cười so với tiên tử còn đẹp hơn. Người đàn ông ôm chặt vợ mình, hỏi: “Đúng rồi, đây là album nhạc tuyển tập từ mười mấy năm trước, người bình thường chưa chắc nghe được, nếu nghe thì chưa chắc đã ấn tượng, cô, là người yêu thích âm nhạc dân gian sao? Là fan của Giang Hoài à?”
“À…ừm…” Lâm Thư Tiếu quanh co một chút “Chưa hẳn là yêu thích âm nhạc dân gian, về phần fan của Giang Hoài…tôi nghĩ, cũng không hẳn. Chính là mới đây tình cờ nghe được ca khúc của anh ấy cảm thấy…rất êm tai, thế nên mỗi ngày đều nghe trên hai lần, bởi vậy, lúc đi ngang qua quán của hai người vừa vặn nghe được một đoạn, cảm thấy quen tai, liền nhịn không được đi vào.”
*******
Thời điểm rời khỏi quán cà phê, tâm tình của Lâm Thư Tiếu thực vui sướng, cảm thấy quán cà phê này đặc biệt tốt đẹp, có nhạc hay, cà phê ngon, lại còn có đôi vợ chồng nhỏ đáng yêu. Cô thậm chí còn có chút thần kinh hề hề gọi điện đến quán cà phê của anh hai, tán gẫu chưa đến hai liền nói: “Anh, quán “Mèo và Dương Cầm” của anh khi nào rảnh rỗi có thể hay không đổi phong cách âm nhạc một chút đi? Gần đây em có nghe được một tuyển tập đàn nhị hồ, hôm nào sẽ gửi cho anh nghe thử?”
Anh Lâm Thư Tiếu bị âm thanh hưng phấn của em gái làm cho hồ đồ: “Em gái, em cố ý gọi điện thoại đến vì chuyện này? Âm nhạc quán anh thì làm sao? Không phải trước kia em luôn thích phong cách ưu nhã sao? Hơn nữa quán của anh tên là “Mèo và Dương Cầm” có liên quan gì đến đàn nhị hồ?”
Lâm Thư Tiếu cười nói: “Tên là “Mèo và Dương Cầm” nhưng đâu nói là sẽ không có đàn nhị hồ? Nếu muốn sửa, em liền giúp anh sửa lại tên quán là “Mèo, Dương Cầm và Nhị Hồ.”
“Này, váng đầu à!” Anh Lâm Thư Tiếu cười mắng, “Có bệnh thì chạy đi uống thuốc mau, em đừng ở đây hồ nháo với anh nữa.”