Chương 14
Edit: Sen
Beta: Diệu Huyền
Bên ngoài, chú rể một thân lễ phục màu trắng giống như bạch mã hoàng tử, tay chống nạng hướng Thư Tiếu huơ huơ, trên môi anh nở nụ cười lấy lòng. Thư Tiếu đứng trước cửa phòng, bĩu môi nói: “Vân Hành, em hôm nay là đại diện của nhà gái, mọi thứ đều phải dựa vào quy củ mà làm!”Mọi người đều bật cười. Một cô bé mặc chiếc váy trắng tinh — hình như là người nhà cô dâu, được người lớn đưa cho một cái khay tròn, nghe người lớn dặn dò một chút rồi cô bé vui vẻ cầm cái khay chạy ra ngoài, từ khe hở cánh cửa có thể nghe được giọng nói của cô bé vang lên: “Cung hỉ phát tài, trao bao lì xì!”
Chử Vân Hành cười, nói với phù rể đứng bên cạnh: “Mau lấy ra đi!”
Bao lì xì rất nhanh đã phủ kín cái khay. Chử Vân Hành nói: “Lần này có thể mở cửa chưa?”
Lâm Thư Tiếu nhớ đến Triều Lộ dặn dò, cũng không muốn làm khó anh nữa. Chẳng qua là những người khác trong phòng “ý vẫn còn chưa hết”, có người đưa ra yêu cầu Chử Vân Hành phải hát một bài, trong bài hát phải có tên “Đổng Triều Lộ”, hoặc làm thơ cũng được. Chử Vân Hành cũng rất tự nhiên hào phóng, anh bắt đầu hát. Giọng anh vừa trầm ấm vừa trong trẻo, thần thái tâm tình chân thành, hát xong ba khúc mọi người đều không ngừng vỗ tay khen hay.
Anh cười nói một câu: “”Cảm ơn mọi người đã hạ thủ lưu tình, chỉ yêu cầu hát một bài, nếu là khiêu vũ, chắc cháu đành bó tay thôi.”
Khi anh nói ánh mắt vô cùng nhẹ nhõm tự nhiên, không có nửa điểm thương tiếc hay hối hận. Nhưng lại khiến cho mẹ Triều Lộ cảm thấy đau lòng, liền đối với mọi người nói: “Được rồi, được rồi đừng chậm trễ giờ lành, Vân Hành vất vả đến đây, nơi này tầng lầu lại cao, lát nữa còn rất nhiều nghi thức phải làm, mọi người đừng làm khó thằng bé nữa.”
Lời này khiến mọi người trong phòng đều cười ầm lên, rối rít nói bà là “Mẹ vợ lo lắng cho con rể, càng xem càng thích” Chử Vân Hành cũng rất thức thời hướng mẹ vợ liên tục thở dài. Lâm Thư Tiếu thấy thế, cười mở cửa ra.
Khi Chử Vân Hành đi vào phòng khách, cô dâu của anh cũng không kiên nhẫn ngồi đợi được nữa, từ trong phòng ngủ chạy ra, nở nụ cười ngọt ngào. Chử Vân Hành chống nạng, mang theo tột độ vui sướng vội vàng đi về phía cô dâu.
Anh ngày thường tuấn mỹ nho nhã, vóc người cao ráo, nếu như đang ngồi dù là ai cũng sẽ cảm thấy đây là một người đàn ông rất tiêu sái. Nhưng chân trái của anh gần như không thể cử động, vì vậy khi đi bộ, trọng lượng thân thể đều dồn về bên phải, khiến cho bả vai cũng có chút nghiêng lệch. Bình tĩnh xem xét, đó không phải là người tiêu sái gì, nhưng mà nhìn anh cố gắng bước đi như thế, trên mặt lại mang theo loại cảm giác hạnh phúc không thể chờ thêm được nữa, ai lại đi so đo với chút khuyết điểm kia chứ?——khi Lâm Thư Tiếu nhìn Chử Vân Hành tiến về phía Triều Lộ, Triều Lộ ngẩng mặt dùng loại ánh mắt gần như sùng bái nhìn anh, thì trong lòng Thư Tiếu liền hiện lên một ý nghĩ như thế.
Bố của Triều Lộ mất sớm, khi Chử Vân Hành kính trà cho mẹ Triều Lộ, Thư Tiếu có chút lo lắng bởi vì thân thể anh bất tiện, khó có thể ứng phó, cô liếc trộm Triều Lộ, ánh mắt cô ấycũng có chút khẩn trương. Chử Vân Hành đưa nạng cho phù rể bên cạnh, tay phải cầm lấy tách trà, tay trái đỡ lấy khay trà, động tác mặc dù hơi miễn cưỡng nhưng anh vẫn giữ vững được tư thế hai tay, Thư Tiếu vui mừng, cô cười khẽ: Hai năm qua, tay trái anh phục hồi không tệ, lúc trước không thể nâng qua thắt lưng nay đã có thể nâng cao đến trước ngực, ngón tay tuy không được linh hoạt nhưng cũng có thể chậm rãi co duỗi đến tám phần. Trong lòng cô quả thật cao hứng vì anh, có chút không kìm chế được lệ nóng lưng tròng.
“Tốt lắm tốt lắm!” Mẹ Triều Lộ vừa vui mừng vừa đau lòng cho con rể, nhanh chóng cúi người nhận lấy tách trà, thuận tay đem bao lì xì bỏ vào khay trà.
Thư Tiếu cũng đem khay trà đưa cho Triều Lộ để cô kính trà. Sau khi nghi thức kính trà kết thúc mọi người cùng tiễn cô dâu chú rể ra cửa.
Trong tiệc cưới, Triều Lộ không có ném hoa cưới như thường lệ, mà trực tiếp cầm bó hoa trao cho Thư Tiếu. Thư Tiếu ôm cô dâu, hai người ở bên tai đối phương nói những lời chúc phúc sâu sắc nhất. Thư Tiếu thừa nhận mình từng ghen tỵ với Triều Lộ, bởi vì cô cũng yêu Chử Vân Hành, thậm chí cho đến hôm nay trong lòng cô vẫn có chút chưa thể dứt bỏ đoạn tình cảm kia. Nhưng mà, ông trời không để họ gặp nhau đúng thời điểm, khi đó bọn họ còn quá trẻ, cũng quá yếu đuối, gặp phải khó khăn liền dễ dàng buông bỏ. Nhưng thời điểm gặp được Triều Lộ, Chử Vân Hành lại yêu đến cuồng nhiệt——anh trong mắt cô luôn là một người ấm áp không màng danh lợi, đó là bởi vì cô chưa từng cùng anh nếm trải mùi vị tình yêu, mà tình yêu Triều Lộ dành cho anh cũng như si như cuồng, liều lĩnh và sâu đậm. Khi hiểu được điều này, cô liền dập tắt chút ảo tưởng cuối cùng trong lòng, cô biết ngay cả một chút ít níu kéo người đàn ông này, để thay đổi kết cục của mối tình đầu là điều không thể. Không phải là không có tiếc nuối, nhưng khi, Thư Tiếu nhìn thấy Chử Vân Hành và Đổng Triệu Lộ cùng nhau trải qua muôn vàn khó khăn đau khổ mới có thể đến được với nhau, thì sự ngưỡng mộ và cảm động của cô đã lấn lướt hoàn toàn chút tiếc nuối nho nhỏ kia. Thư Tiếu nhanh chóng khôi phục tinh thần, thật lòng chúc phúc cho bọn họ.
Thư Tiếu ôm Triều Lộ, mắt nhìn về Chử Vân Hành đang đứng bên cạnh, huơ huơ bó hoa cưới trong tay. Anh gật đầu, cùng cô cười nhẹ một tiếng.
Vậy mà tàn tiệc cưới, Thư Tiếu chào tạm biệt Chử Vân Hành và Triều Lộ xoay người đi ra cửa trong lòng cô lại cảm thấy vô cùng ảo não. Cô biết trên đời này có những thứ một khi đã để tuột mất thì mãi mãi không thể tìm lại được.
Hôm nay Thư Tiếu làm phù dâu phải uống rượu nên cô không lái xe, Chử Vân Hành cùng Triều Lộ muốn gọi xe giúp cô, nhưng bị cô khéo léo cự tuyệt, nói thẳng thì chút chuyện nhỏ này cô tự mình giải quyết cũng tốt chán. Bọn họ còn phải tiếp đãi khách khứa nên cũng không khách sáo với cô, chỉ hẹn hôm nào rảnh mời cô về nhà ăn cơm, cảm tạ hôm nay cô đã đến giúp. Thư Tiếu cười, gật đầu đồng ý.
Thang máy vừa mở cửa, Thư Tiếu bước thẳng vào trong——–đối với người vừa mới từ biệt, giờ phút này, cô không quay đầu lại nữa.
Đầu tháng mười ở Giang Nam, buổi chiều đã bắt đầu có không khí mùa thu. Thư Tiếu mặc bộ lễ phục lệch vai, hai đầu vai để lộ ra ngoài có chút lạnh. Bàn tay cô theo bản năng cọ cọ hai bên bắp tay để làm ấm, trong lòng nghĩ thầm nếu lúc đi mang theo áo khoác thì tốt biết mấy. Đi một đoạn, Thư Tiếu cúi đầu tìm điện thoại trong túi xách chuẩn bị gọi xe, nhưng không nghĩ tới lúc này có người từ phía sau gọi cô, giọng nói rất quen nhưng nhất thời không nhớ ra là ai.
Quay đầu lại, quả nhiên là người quen.
Vương Bồi An cầm tới một chiếc áo khoác, khẽ gật đầu nhìn cô, nói: “Chào cô Lâm, anh Giang nhờ tôi đem áo khoác đến cho cô mặc.”
Thư Tiếu nhìn phía sau Vương Bồi An, xe lăn của Giang Hoài dừng ở đại sảnh, cách chỗ cô đứng khoảng mười thước.
Tóc anh chải chuốt kĩ lưỡng, râu cũng cạo rất sạch sẽ. Trên người vốn mặc bộ âu phục ba món, nhưng hiện tại anh chỉ mặc áo sơ mi trắng và áo com lê, còn áo khoác ngoài đang nằm trên tay Vương Bồi An.
Thư Tiếu không tự chủ được cười cười, trong lòng cảm thấy ấm áp kì lạ. Cô nhận lấy áo khoác từ tay Vương Bồi An rồi đi thẳng tới chỗ Giang Hoài.
Anh cũng nhìn thấy cô, đầu vai khẽ động, tay phải hơi hướng ra phía trước, giống như muốn cùng cô chào hỏi.
“Giang Hoài, sao anh lại đến chỗ này?” Thư Tiếu cúi người hỏi.
Nụ cười của anh rất nhạt: “Hôm nay bạn tôi mở tiệc mừng đầy tháng của con gái. Còn cô?”
Cô chỉ chỉ vào bộ lễ phục trên người: “Tôi đi làm phụ dâu cho một người bạn.”
“Nếu biết trước có bạn cô tổ chức tiệc cưới ở khách sạn Nguyệt Hà, thì tôi đã an bài tốt hơn một chút.”
Thư Tiếu sửng sốt, nhớ tới khách sạn Nguyệt Hà, đây hình như cũng là sản nghiệp của nhà họ Giang.
Cô nhớ lại những thông tin về Giang Hoài mà mình tìm thấy trên mạng, không nhịn được hỏi: “Nghe nói, anh đã chuyển giao quyền quản lý cho một công ty quản lý chuyên nghiệp. Như vậy thì anh bây giờ không cần tới nơi này đi làm, đúng không?”
Anh gật đầu: “Tình trạng thân thể của tôi không cho phép cường độ công việc cao, lúc trước tôi tự mình kinh doanh, áp lực công việc khiến cơ thể có chút chịu không nổi. Sau khi chuyển quyền quản lý, từ từ tịnh dưỡng cơ thể đã khá hơn. Hơn nữa, tôi cũng không thích đi ra ngoài, giống như hiện tại cảm thấy thoải mái hơn nhiều.”
“Tôi cũng cảm thấy, anh không giống những người làm kinh doanh. Dường như làm “Nghệ thuật gia” vẫn thích hợp với anh hơn.
Anh hơi nghiêng đầu liếc về phía cô: “Ý cô là tôi có khí chất u buồn của nghệ thuật gia?”
Cô cân nhắc dùng từ, cuối cùng vẫn là thành thật gật đầu: “Đúng vậy, nhưng chỉ một mặt. Mặt khác, tôi cảm thấy anh là một người có khí chất khó ai sánh được.”
“Cám ơn lời khen của cô.” Anh cười cười, ngón tay đặt trên bảng điều khiển xe lăn hướng về phía trước. Vương Bồi An cùng Thư Tiếu đi theo phía sau, có một đứa bé mở cửa có bọn họ.
Đúng lúc có một trận gió lạnh thổi tới, Thư Tiếu sực nhớ ra điều gì, vội vàng cởi áo khoác xuống đắp lên người Giang Hoài.
“Tôi không yếu đuối đến vậy đâu.” Anh nói, nhưng không có cự tuyệt sự quan tâm của cô.
“Tôi cũng vậy.” Cô cười trả lời.
“Để Bồi An đưa cô về nhà.” Giang Hoài dừng lại trước quầy rượu.
“Không cần phiền toái, tôi…” Cô mới vừa muốn từ chối, trong đại sảnh lại xuất hiện một người, chính là phù rể của Chử Vân Hành.
Nhìn thấy Thư Tiếu đứng ở cửa lớn, anh ta cùng cô chào hỏi: “Hi, Thư Tiếu, em còn chưa gọi xe sao?”
“Chưa, đúng lúc gặp một người bạn, cùng tán gẫu mấy câu.”
“Hay là để tôi đưa em về nhé?” Thấy cô không trả lời, anh ta bổ sung thêm, “Yên tâm, anh không phải người xấu đâu, anh tên Đại Giá
.
”
Lúc nãy trong buổi tiệc, anh ta đối với cô hết sức ân cần. Thư Tiếu không ngốc, cũng không phải là thiếu nữ ngây thơ, cho dù anh ta không giống như cô nghĩ thì hiện tại cô cũng không có tâm trí cùng người khác tính chuyện yêu đương. Cô không chút nghĩ ngợi, liền nói với anh ta: “Cám ơn anh, tôi sẽ về cùng bạn mình. Anh đi đường cẩn thận.”
Vẻ mặt Đại Giá có chút mất mát, nhưng vẫn lịch sự chào tạm biệt cô rồi mới rời đi. Đó là một người đàn ông rất có phong độ, huống hồ, cô tin nếu đã là bạn của Chử Vân Hành thì nhất định là người có nhân phẩm tốt. Chỉ là, anh ta xuất hiện không đúng thời điểm.
Thư Tiếu khẽ thở dài, cô cúi đầu, tầm mắt vừa vặn rơi trên mặt Giang Hoài.
Anh ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, hỏi: “Cô là muốn ngồi xe của tôi? Hay chỉ là muốn từ chối người đó?”
Cô ngượng quá đành trừng mắt nói: “Vốn tôi định sẽ từ chối khéo ý tốt của anh rồi, nhưng giờ nghĩ lại…cũng khá trễ rồi nhỉ, đi nhờ xe cũng rất tốt.”